Nỗi nghi ngờ trong lòng Dụ Thần càng lúc càng chồng chất; nhưng càng cố nhớ thì hắn lại càng không nhớ ra được gì. Trong đầu hắn không hề có chút ký ức nào về Hạ Hứa thời cấp ba, về khung cảnh nào có mặt anh, hay thậm chí là về thời bất hòa giữa hai người. Hơn nữa, dù sao đó cũng là chuyện của mười năm về trước… Giả như hắn không mất trí nhớ thì chắc hắn cũng đã quên gần hết rồi.
Nhưng điều đáng cười là — ở hiện tại của hắn bây giờ đây, thì hình ảnh của Hạ Hứa lại cực kỳ rõ nét. Anh khi mặc cảnh phục và khi cởi cảnh phục là hai người hoàn toàn khác nhau — người thứ nhất sáng sủa oai hùng, cũng là ấn tượng đầu tiên của hắn về anh; nhưng người thứ hai lại cực kỳ quyến rũ, là người có thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chủ động dạng chân ra, nhịn đau hầu hạ dưới thân hắn.
Bất cứ hình ảnh nào về anh… đều đã in sâu vào đáy lòng hắn rồi.
Từ khi gặp nhau vào nửa năm trước, anh đã chiếm lấy tầm nhìn của hắn với tốc độ nhanh đến khó mà tin nổi — bất kể ánh nhìn đó có lạnh lùng hờ hững, hay hừng hực lửa dục.
Chuyện “đàn ông suy nghĩ bằng nửa người dưới” hoàn toàn là có thật đấy – Dụ Thần nghĩ – nếu không thì sao hắn lại năm lần bảy lượt lén chạy xuống tầng 3 nhìn người bạn giường này, dù đã biết chắc là anh có vấn đề?
Xế chiều mỗi ngày, ông nội của Hạ Hứa đều đến, đưa canh thuốc tự nấu cho đứa cháu duy nhất này. Lưng ông hơi còng, trên mặt đã trải đầy dấu vết của thời gian, hẳn là thời trẻ ông đã vất vả nhiều. Nhưng hắn có thể nhìn ra — quần áo trên người ông là loại đắt tiền, chất liệu và công dụng giữ ấm đều rất tốt.
Xem ra, Hạ Hứa là một người cháu rất có hiếu.
Một ngày nào đó, Thường Niệm đột nhiên hỏi: “Anh Thần à, anh đã đến thăm Hạ Hứa chưa?”
Lúc ấy Dụ Thần đang gọt hoa quả, tay cầm dao khẽ giật một cái, cắt đứt vỏ táo; miệng thì phủ nhận: “Không. Anh đến thăm người đó làm gì?”
Cậu cười đáp: “Em chỉ hỏi thế thôi, không có ý gì đâu. Lần trước Trương Húc bảo Hạ Hứa đang nằm dưới tầng, em nghĩ thỉnh thoảng anh sẽ chạm mặt anh ta chứ.”
Hắn lắc đầu, giọng hơi gượng gạo: “Không, anh chưa gặp lại cậu ta lần nào.”
Cậu nhận lấy quả táo và dao, không hỏi thêm nữa, cười nhẹ nói: “Để tự em làm đi.”
Sau đó, Thường Niệm không đề cập đến Hạ Hứa nữa; trong lòng Dụ Thần cũng hổ thẹn nên không chủ động nhắc đến anh. Rồi cậu xuất viện, về nhà dưỡng bệnh; cuộc sống trở về nhịp điệu cũ, dường như chưa có gì thay đổi.
Còn Dụ Thần… Sau khi nhịn một thời gian, hắn quyết định phải hỏi Hạ Hứa cho rõ ràng.
Đứng ngoài phòng bệnh của Hạ Hứa, hắn lại gọi cho anh lần nữa — lúc đó là một tháng sau cuộc gọi lần trước. Hạ Hứa nhận máy, giọng điệu rất thản nhiên: “Dụ Thần đấy à.”
“Làm xong nhiệm vụ rồi hả?” Hắn hỏi.
Anh thấy giọng hắn hơi lạ, giơ điện thoại ra xa, còn nhìn ra cửa một chốc. Thấy mình vừa nghĩ quá nhiều rồi, anh mới rút máy về: “Chưa, chưa xong.”
“Bao giờ về?”
“À… Không chắc nữa, tùy cấp trên sắp xếp.”
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, giọng của Dụ Thần cũng vang đến: “Đây là nhiệm vụ của cậu hả?”
Nhất thời, Hạ Hứa trợn to mắt, miệng há hốc ra, kinh ngạc pha lẫn xấu hổ, im lặng hồi lâu không nói được gì.
Hắn đến gần anh, nom cực kỳ khó chịu: “Sao, vẫn định gạt tôi nữa à? Làm nhiệm vụ kiểu gì mà làm đến bệnh viện luôn?”
“Không không, tôi chỉ…” Hạ Hứa cuống quít cụp mắt, tai đỏ ửng lên: “Sao anh lại đến đây?”
Hắn đứng trên cao nhìn xuống anh, mãi sau mới đáp: “Hạ Hứa, trước đây chúng ta có quen biết đúng không?”
Anh ngẩn ra, né tránh ánh mắt hắn, vờ như không hiểu: “Anh biết là chúng ta học chung một trường cấp 3 mà.”
“Ý tôi không phải là vậy.” Hắn ngắt lời anh, gằn từng chữ một: “Tôi đang nói là, chúng ta có – quen – biết – nhau.”
Hắn nhấn rất mạnh hai chữ “quen biết”. Hạ Hứa hơi nhíu mày lại, hai giây sau thì đáp: “Phải. Cũng gọi là có quen biết.”
Dụ Thần kéo một cái ghế ra, ngồi xuống: “Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
Hắn cứ tưởng anh sẽ bối rối, ngờ đâu anh chỉ ngẩn ra một chốc, rồi híp mắt cười: “Trước đây chúng ta không hợp nhau, đánh nhau mấy trận, nhưng chỉ là chuyện ngu ngốc của trẻ con mười mấy tuổi thôi. Suýt nữa tôi đã quên rồi, không ngờ anh còn nhớ rõ đấy. Trưởng thành cả rồi, ai mà nhớ “mối thù” của thời cấp 3 chứ? Chủ động nói ra thì xấu hổ lắm, nên tôi mới không nói gì với anh.”
Hắn im lặng nghe anh nói tiếp: “Có anh đến thăm làm tôi vui lắm. Lúc trước tôi không dám nói với anh chuyện tôi bị thương, chỉ là vì sợ bị anh đá thôi.” Anh chỉ vào chân và sườn phải của mình: “Thương động vào xương cốt, tạm thời không thể lên giường được. Tôi nghĩ hay là cứ giấu anh một thời gian, đợi bao giờ khỏe hẳn thì tôi mới nói.”
Hắn hơi hất cằm lên: “Cho tôi xem.”
“Xem gì?”
“Vết thương của cậu.”
Hạ Hứa vội vàng ôm ngực: “Bây giờ không được! Xuất viện rồi tôi cho anh xem!”
Dụ Thần sầm mặt lại, gần như áp bức anh: “Vén áo lên!”
“Không được mà…” Anh lùi về phía sau một chút, đột nhiên nói lảng sang chuyện khác: “Được rồi, không phải hồi trước lúc anh hỏi tôi muốn gì từ anh, tôi đã bảo là cứ dồn lại rồi tôi sẽ đòi một món lớn sao? Anh đã đồng ý rồi, giờ anh vẫn giữ lời chứ?”
Không hiểu sao, lời này của anh lại làm dây thần kinh đang căng thẳng của hắn thả lỏng ra, làm hắn thốt nhiên nhẹ nhõm một cách khó hiểu: “Được. Cậu muốn gì?”
Anh cười rộ lên: “Tôi muốn tiền! Ông nội tôi già rồi, sức khỏe yếu dần, tôi muốn ông được an hưởng tuổi già!”
“Bao nhiêu?”
“Tùy ý anh.”
Mấy ngày sau, Dụ Thần đưa Hạ Hứa một tấm thẻ, không nói rõ bên trong có bao nhiêu mà chỉ bảo: “Tiêu gì tùy thích.”
Anh nhận lấy nó, để vào ví mình.
Khoảnh khắc ấy, dường như cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Một khi đã dính đến tiền, thì bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào đều hèn hạ đi một chút. Nhưng cái “hèn hạ” này lại như một liều thuốc an thần cho người có ý nghĩ riêng vậy, làm họ có thể an lòng mà lơ đi một số chuyện.
Sau đó, Hạ Hứa phải ở viện thêm một thời gian nữa. Dụ Thần đã đâm thủng lời nói dối của anh, liền không lén lén lút lút thăm anh nữa, mà thẳng thừng thuê hai y tá chăm sóc cho anh.
Anh từ chối: “Không cần đâu, đồng nghiệp của tôi vẫn thường xuyên đến chăm tôi mà.”
Hắn cười nhạt, nắm cằm anh lên: “Sợ người ta biết là mình bị người khác bao nuôi à?”
Anh hơi khó chịu, cười gượng: “Dù sao thì tôi cũng là nhân viên công vụ, là thành viên ưu tú của Cục Cảnh sát đấy, phải để ý đến danh tiếng chứ, đúng không?”
Hắn không nói gì nữa, vỗ nhẹ hai cái lên mặt anh – chính hắn cũng không nhận ra hành động đó thân mật cỡ nào.
Nhờ có tấm thẻ kia, quan hệ giữa hai người đã từ “bạn giường mờ ám”
sang “bao dưỡng sòng phẳng”. Hắn còn cho người đi điều tra, thấy anh đã rút tiền ra từ tấm thẻ đó không chỉ một lần.
Như thế cũng tốt. Có tiền vào thì cái gì cũng dễ giải quyết hơn.
Nhưng dù thế, nỗi mâu thuẫn nơi đáy lòng Dụ Thần vẫn không hề vơi đi. Nếu Hạ Hứa muốn tiền muốn quyền của hắn, còn hắn chỉ muốn thân thể của anh; thì hắn đã không áy náy và cảm giác có lỗi với Thường Niệm đến thế, ít nhất hắn vẫn có thể tự an ủi mình “ít ra mình vẫn còn yêu Thường Niệm.”
Nhưng hắn đã nhận ra… thứ hắn muốn không chỉ là thân thể của anh nữa.
Chỉ sợ… cả trái tim hắn cũng đã đặt vào anh mất rồi.
Nhiều lần ở nhà với Thường Niệm, hắn đã trốn vào WC để thủ da^ʍ. Người yêu ở ngay bên cạnh mà hắn lại nghĩ về một người đàn ông khác để tự an ủi —- nỗi sung sướиɠ pha lẫn hổ thẹn này gần như đã ép hắn đến phát điên, chỉ hận không thể nửa đêm chạy tới bệnh viện, lôi Hạ Hứa dậy mà cᏂị©Ꮒ một trận cho đã đời.
Đến cuối thu, rốt cục Hạ Hứa cũng được xuất viện. Vì tình trạng cơ thể anh vẫn chưa thích hợp để quay về đội đặc công, nên tạm thời anh được ở nhà tĩnh dưỡng. Lúc anh xuất viện, Dụ Thần không đến thăm anh; mà một tuần sau mới gọi đến: “Cậu thế nào rồi?”
Anh đáp: “Gần khỏe rồi, đến cuối tuần là lên Cục được.”
“Thu xếp đi, lát nữa có xe đến đón cậu.”
“Hả? Đi đâu?”
“Đến Nhạn Lạc.” Giọng hắn cực kỳ lạnh lẽo: “Làm chuyện cậu nên làm.”