Khi máy bay của hai người hạ cánh đã là hơn chín giờ tối, Khương Nghệ trước đó bận bịu ôn thi, đột nhiên được thả lỏng, cậu thấy mơ mơ màng màng, ngồi trên xe taxi không thể chịu nổi nữa mà dựa vào vai Tần Tống ngủ thϊếp đi, đến cửa khách sạn, Tần Tống nhờ phục vụ phòng mang hành lý lên rồi bế Khương Nghệ ra khỏi xe, Khương Nghệ chủ động đưa tay lên ôm vòng qua cổ anh, dựa đầu bên vai anh, cậu mang theo hùng tâm tránh chí muốn phá thân, nhưng bởi đột nhiên được thả lỏng nên liền ngủ một giấc tới tận sáng ngày hôm sau, cậu vừa mở mắt ra đã nhìn ngó xung quanh, phát hiện không thấy Tần Tống đâu, vừa định cầm điện thoại gọi cho Tần Tống đã nghe thấy tiếng cửa mở, Tần Tống bưng bữa sáng tới, đặt sang một bên, anh đi tới bên giường, thơm một cái lên má Khương Nghệ: “Có đói bụng không?”
Khương Nghệ híp mắt liếʍ khóe miệng: “Đói bụng.”
Nói xong trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, chạy vào nhà tắm, Tần Tống rót hai ly sữa chờ cậu ra rồi cùng ăn sáng, mấy phút sau, Khương Nghệ rửa mặt sạch sẽ bước ra, uống sạch ly sữa không còn một giọt.
Khương Nghệ mặc một cái quần pyjama chất bông, trực tiếp nhào lên người Tần Tống đang ngồi dựa vào đầu giường, Tần Tống cong môi: “Không ăn sáng sao?”
Khương Nghệ cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi anh: “Ăn anh.”
Tần Tống mặc cho lưỡi cậu tùy tiện muốn làm gì thì làm trong miệng mình, hai tay từ lưng trượt xuống hai cánh mông của Khương Nghệ, nhào nặn, bên trong quần bông pyjama mỏng manh không còn chút trở ngại, anh dán bên tai Khương Nghệ, nhẹ giọng hỏi: “Không mặc qυầи ɭóŧ?”
Khương Nghệ liếʍ tai anh, giọng khàn khàn: “Cởi luôn hộ anh.”
Tần Tống bị cậu quyến rũ, hạ thân đã cương lên, anh ôm Khương Nghệ lộn một cái, áp người lên người cậu, hai chân Khương Nghệ trực tiếp cuốn lấy eo Tần Tống, trong mắt là du͙© vọиɠ không chút che giấu, Tần Tống ngắm cậu vài giây, cấp tốc hôn lên môi cậu, hai chiếc lưỡi dây dưa mυ'ŧ lấy nhau, hạ thân Khương Nghệ dán vào thứ đã cứng lên của Tần Tống, nhè nhẹ cọ xát mấy lần, lưỡi Tần Tống tuột ra khỏi miệng cậu, trực tiếp chuyển tới hai đầu v* đã cứng trên ngực cậu, toàn thân Khương Nghệ run lên, đầu lưỡi Tần Tống nhanh chóng liếʍ láp đầu v* thoạt nhìn có chút đáng thương kia, tay thì chậm rãi tụt quần pyjama của cậu xuống, tuốt dương v*t cậu, Khương Nghệ bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhịn nổi, ngón tay cậu vuốt ve, mơn trớn trên mái tóc không dài của Tần Tống, miệng thốt ra tên anh với tiếng rên gợϊ ȶìиᏂ, Tần Tống nghe thấy âm thanh cậu phát ra, cảm thấy mình cứng thêm tới mấy phần, anh dán vào bên tai Khương Nghệ, khàn giọng hỏi: “Có muốn không?”
Khương Nghệ không chút do dự trả lời: “Muốn.”
Được cho phép, Tần Tống trực tiếp kéo quần pyjama của cậu xuống dưới đầu gối, Khương Nghệ cảm giác lưỡi Tần Tống từ ngực mình lần xuống, mơn trớn tới tận bụng dưới vẫn không hề có ý định dừng lại, cậu vừa muốn ngăn lại đã cảm nhận dương v*t được một nơi ấm áp mềm mại bao quanh, cậu có chút khϊếp sợ: “Tần Tống… anh… đừng…”
Trong miệng Tần Tống đã căng đầy hạ thể của cậu, không rảnh để nói chuyện, Khương Nghệ chưa từng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới vậy, toàn thân thoải mái tới khó nhịn, đầu lưỡi Tần Tống nhanh chóng phác họa hình dáng của cậu, tay còn lại thì không ngừng tuốt động phần gốc, Khương Nghệ không thể nào kìm được thứ kɧoáı ©ảʍ dâng trào này, miệng cậu rên khẽ, muốn để Tần Tống mau chóng nhả nó ra, Tần Tống hiếm có lúc lại không nghe theo ý cậu, trong nháy mắt, miệng anh đã ngập đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Khương Nghệ bắn xong, trong đầu trống rỗng, nằm vài giây, cậu đưa tay tới bên đầu giường lấy gel bôi trơn đã chuẩn bị sẵn từ trước, đưa cho Tần Tống: “Làm em.”
Tần Tống hôn lên khóe miệng cậu một cái: “Sẽ đau.”
“Không sao cả, em không sợ.”
Tần Tống ôn nhu hôn một cái lên khóe miệng cậu rồi mới nặn gel bôi trơn ra, bôi lên hậu huyệt của cậu, anh thử dùng một ngón tay, cắm nông vào, thấy Khương Nghệ không có gì là không ổn mới từ từ cắm thêm một ngón thứ hai vào, hậu huyệt Khương Nghệ chặt chẽ hút lấy ngón tay Tần Tống, vẻ mặt cậu không có gì thay đổi nhưng thái dương lại vã đầy mồ hôi mịn, Tần Tống thấy bộ dáng này của cậu, muốn rút ngón tay ra trong nháy mắt: “Không làm nữa.”
Khương Nghệ nhanh chóng cản tay anh lại: “Không sao đâu, không đau thật mà.”
Lông mày Tần Tống hơi nhăn lại, Khương Nghệ đỡ tay anh, thọc sâu vào trong hơn một chút, cậu ôm lấy cổ Tần Tống, cười cười nói: “Em yêu anh, muốn để anh làm em.”
Tần Tống nghe lời tỏ tình của cậu, tai đỏ bừng, anh không ngừng liếʍ láp toàn thân Khương Nghệ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm của cậu, rốt cuộc cảm thấy hậu huyệt của cậu dần buông lỏng rồi mới thở phào nhẹ nhõm, Khương Nghệ nhân cơ hội cởϊ qυầи anh, áp người xuống dưới thân, cậu đỡ dương v*t cứng ngắc của Tần Tống, nhẹ nhàng hôn lên nó một cái, rồi chủ động ngồi phịch xuống.
Hậu huyệt vừa hẹp vừa căng, quá trình này, hai người cũng không thể coi là hoàn toàn thoải mái, ngón tay Tần Tống vẫn luôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ dương v*t Khương Nghệ làm cậu quên bớt cơn đau, cuối cùng sau khi cả cây đã vào trong, trên trán hai người đều đã vã đầy mồ hôi hột, Khương Nghệ ngồi trên người Tần Tống nhẹ nhàng động động thử hai lần, Tần Tống bị hậu huyệt căng mịn cắn tới có chút không thể khống chế nổi, Khương Nghệ toét miệng cười nụ cười của một kẻ thắng trận, Tần Tống bị bộ dáng mê hoặc của cậu làm cứng thêm mấy phần, phát hiện Khương Nghệ cũng không quá khó chịu mới trở mình, đánh gục người, nhanh chóng đưa đẩy.