Khương Nghệ nhất thời kích động liền tự đào hố cho chính mình, cậu cảm thấy tuần này trải qua sao dài dằng dặc quá,
ngày ngày đều trông ngóng tới cuối tuần để
cùng Tần Tống xem GV, lúc tan học, Tần Tống vẫn ở gần Thập Bát trung đợi cậu, chẳng qua lần này cách xa ra một chút, tránh bị vây xem, Khương Nghệ học xong tiết cuối cùng cũng chạy ra khỏi lớp, cậu hiếm khi không hề tay không ra về mà lại cầm một quyển sách trên tay, thấy Tần Tống, vẻ mặt như lên án: “Học hành thật vất vả, giáo viên còn dạy quá giờ nữa chứ…”
Tần Tống hơi ngạc nhiên: “Sao lại bắt đầu học hành chăm chỉ rồi?”
Khương Nghệ đứng đằng sau, vẻ mặt chí lớn cao xa: “Học kỳ sau là lên lớp 12 rồi, em phải cố gắng một chút…”
“Em không cần phải…”
“Không, đối tượng của em quá ưu tú, em nhất định phải đi trọn vẹn hết một đời với anh ấy, thế nên em cũng phải ưu tú lên một chút, học viện, cao đẳng quốc nội gì đó em thi không vào, nhưng tối thiểu em cũng phải thi tới thành phố mà đối tượng của em học, cũng không biết bây giờ mới cố gắng đã
muộn chưa
nữa.”
Vấn đề này, từ ngày đó hai người xác nhận quan hệ, Tần Tống đã cẩn thận suy tính tới, anh không muốn Khương Nghệ phải vì anh mà cố gắng tự thay đổi bản thân, nguyện vọng của anh sẽ tùy thuộc vào việc Khương Nghệ ở đâu, anh chưa từng coi chuyện sau lớp 12 là một điều gì đó to tát, thế nhưng anh không ngờ rằng Khương Nghệ cũng suy nghĩ nhiều như mình, Khương Nghệ cà lơ phất phơ không thích học, anh cũng biết: “Em đừng bởi vì anh mà…”
Còn chưa đợi anh nói xong, Khương Nghệ đã ôm thật chặt eo anh, nằm nhoài trên lưng anh, cắt lời: “Người luôn hướng tới chỗ cao mà tới, tuy rằng trước khi gặp được anh, em đúng thật là đã định chỉ học cho xong rồi tốt nghiệp trung học, nhưng sau này ở bên anh rồi em không còn nghĩ như vậy nữa, em biết anh sau này chắc chắn sẽ vô cùng ưu tú, em không muốn sau này khi ra đường lúc người ta hỏi, đối tượng của anh là một tên thủ lĩnh lưu manh mới chỉ tốt nghiệp trung học, em biết anh tuyệt đối sẽ không chê em làm anh mất thể diện nhưng em tự sợ rằng bản thân không xứng với anh.”
Tần Tống đạp xe tới mép đường nhỏ, Khương Nghệ vẫn ở sau lưng nói ra suy nghĩ của mình: “Em chắc chắn không thể vì anh mà trở thành tốt nhất ngay lập tức, nhưng em có thể vì anh mà chậm rãi biến thành người cũng không tệ lắm.”
Tần Tống dừng xe, Khương Nghệ bước xuống: “Đây là đâu?”
“Không biết.”
“Vậy dừng lại làm gì?”
Tần Tống nhìn thẳng vào mắt cậu, nói rất nghiêm túc: “Muốn thơm em.”
Khương Nghệ cong môi, đi thẳng tới trước mặt anh, thơm
“chụt” một cái lên một bên má anh: “Cảm động rồi phải không.”
Tần Tống chờ cậu thơm xong mới cười hỏi: “Anh bổ túc giúp em nhé?”
Khương Nghệ đối với học tập, quả thực là không có phương pháp học tập
nào, Tần Tống giúp cậu học, đúng là không thể nào tốt hơn, cậu không hề cảm thấy mất mặt chút nào, quyết đoán đồng ý, mấy giây sau còn nói thêm: “Nhưng mà em lại đang mong chờ được học tập thứ khác cơ.”
Thật vất vả mới tới thứ sáu, hai người hẹn ở nhà Khương Nghệ, Tần Tống gõ cửa vào lúc chừng mười giờ sáng, Khương Nghệ cứ như vẫn luôn chờ bên cửa, mở cửa ra tức tốc, chờ Tần Tống vào nhà rồi, mới khóa trái cửa phòng lại
ngay, kéo rèm cửa sổ kín, tất cả chuẩn bị sắp xếp xong, hai người mới ngồi xếp bằng trên giường, lấy laptop
ra, bắt đầu nghiêm túc học tập.
Khương Nghệ chọn một video khá thích hợp cho để người yêu nhau cùng xem, nhịp độ khá nhẹ nhàng, phòng bị che tối thui, đầu giường chỉ có một chiếc đèn nhỏ, hai người im lặng không lên tiếng, chờ giờ dạy bắt đầu, mở
đầu chỉ có hai người đàn ông nói chuyện về những vấn đề hàng ngày với nhau, Khương Nghệ có hơi sốt ruột nuốt một ngụm nước bọt, cậu quay đầu
liếc mắt
nhìn Tần Tống một cái, Tần Tống ngồi nghiêm chỉnh nhìn chăm chú màn hình, anh cảm nhận được ánh mắt của Khương Nghệ liền nhắc một câu: “Cởϊ qυầи áo rồi kìa.”
Khương Nghệ vội quay đầu lại, phim ngắn loại này
Khương Nghệ từng tự xem không ít lần, nội dung, kịch bản thế nào, cậu làm sao không rõ? Rõ rõ ràng ràng, lúc tự xem không hề có cảm giác gì, nhưng Tần Tống ngồi bên cạnh, trong lòng bàn tay lại bắt đầu vã mồ hôi.
Phim bắt đầu được mười phút, trên màn hình, hai người đã cởi sạch không còn một mảnh lăn lên giường, đôi mắt Khương Nghệ nhìn màn hình chăm chú, tay kia bất tri bất giác lại cứ mon men tới gần chỗ Tần Tống, ngập phòng đều là tiếng thở dốc và tiếng rêи ɾỉ vang lên từ trong laptop, tay Khương Nghệ lần lữa nửa ngày cũng không dám đặt lên, cậu vừa định bỏ cuộc, lại cảm giác ngón tay Tần Tống cũng chạm vào ngón tay mình, hai người nghiêm trang nhìn lên màn hình, mười ngón tay đã nhanh chóng đan vào nhau.
Cả phim toàn bộ bốn mươi phút, hai người cứ như thật sự lên lớp mà nghiêm nghiêm túc túc
xem xong, sau khi kết thúc, trong phòng chỉ còn lại sự lặng im, Khương Nghệ quay đầu, phát hiện Tần Tống đang nhìn mình chằm chằm, cậu hơi nhúc nhích ngón tay một chút, muốn đặt laptop sang một bên, ai ngờ Tần Tống đột nhiên nghiêng người hôn lên môi cậu, hai người nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng có một người khơi mào trước, rốt cuộc cũng không còn kiêng kị, lưỡi dây dưa mυ'ŧ vào, xoáy tận sâu nơi họng đối phương, Khương Nghệ lần đầu cảm thấy Tần Tống khi hôn lại mang theo sự bá đạo khó có thể hình dung như vậy, đầu lưỡi anh không ngừng liếʍ láp mỗi một góc trong miệng mình, từ lưỡi xuống tới cằm, không hề buông tha chỗ nào, lưỡi bị anh bao vây không ngừng xoay vòng, vẽ hình tròn trong khoang miệng, Khương Nghệ bị hôn có chút thất thần, cậu không muốn để cho bản thân quá thụ động, tìm cơ hội thoát khỏi sự điều khiển của lưỡi Tần Tống, nhanh chóng dùng răng cắn chặt môi dưới, hàm răng mang theo chút lực nhẹ nhàng cắn xuống phiến môi, cái lưỡi theo sát sau đó, tự liếʍ lên vết răng mình vừa cắn xuống môi, cậu vừa định đắc ý về sự quyến rũ của mình một hồi, trong nháy mắt đã bị Tần Tống áp xuống dưới thân, Tần Tống một tay đỡ lấy đầu cậu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, Khương Nghệ không để anh có chút thời gian dư thừa, giơ tay kéo đầu anh xuống, tạo thêm một trận tương giao môi răng lần hai, lưỡi dây dưa mấy phút trong miệng, Tần Tống cảm giác sau lưng mình có một đôi tay chui vào áo, lòng bàn tay dán vào, ma sát sau lưng anh, anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn đôi mắt híp lại cười xấu xa của Khương Nghệ, giơ tay vén áo cậu cao quá ngực, cơ thể trắng nõn lại có hai điểm phấn nộn, Tần Tống nuốt nước miếng, anh cúi đầu nếm thử một chút, người dưới thân lập tức run rẩy, hạ thân hai người đã cứng tới cộm lên từ lâu, ngực Khương Nghệ bị lưỡi liếʍ láp tới khó nhịn, cậu nhấc hai chân lên, cuốn thật chặt quanh vòng eo Tần Tống, theo bản năng cọ cọ vào người anh, lưỡi Tần Tống bỡn cợt đầu v* trong miệng, ngón tay chậm rãi dịch xuống phía dưới, chui vào trong quần thể thao của Khương Nghệ, hai chân Khương Nghệ hơi mở ra, thuận tiện cho Tần Tống xoa nắn, lần đầu cậu được người khác xoa dương v*t cho, toàn thân kích động tới run rẩy, Tần Tống tuốt lộng qua một lớp qυầи ɭóŧ giúp cậu mấy lần, rồi từ từ kéo quần thể thao xuống, Khương Nghệ ôm cổ anh không ngừng liếʍ hôn lên khóe miệng anh, cậu thổi hơi vào cái tai đã đỏ rực của Tần Tống: “Sờ vào bên trong đi.”
Tần Tống được cho phép, trực tiếp tụt qυầи ɭóŧ của cậu xuống, hai chân Khương Nghệ vướng trong quần hơi khó chịu, cậu ôm Tần Tốn lộn người một cái, trong nháy mắt đã đè người xuống dưới thân, cậu thở phì phò ngồi lên người Tần Tống cởi sạch sành sanh quần dưới chân, sau đó đưa tay đặt lên nơi dương v*t của Tần Tống, mông cũng ngồi lên người anh, Tần Tống nằm trên giường, thở gấp mặc cậu muốn làm gì thì làm, Khương Nghệ mở khuy quần của anh, thả vật cứng đã từ lâu của anh ra ngoài, Tần Tống đưa tay nắn bóp đôi cánh mông trần trụi của Khương Nghệ, dương v*t cương cứng cảm nhận được năm ngón tay tuốt lộng có nhịp điệu, rốt cuộc khi Khương Nghệ muốn tăng tốc, đánh gục người lần thứ hai, giọng nói của anh cũng vang lên, khàn khàn thật gợi cảm: “Bại hoại.”
Chút mưu kế của Khương Nghệ đã bị nhìn thấu, chỉ có thể thanh thanh cổ họng đã khản, liếʍ tai anh bật cười thành tiếng: “Cùng một lúc nhé?”
Bắn xong, Khương Nghệ một chân gác qua
bụng Tần Tống, nửa người dính chặt trên người anh, Tần Tống xoa tóc cậu, hai người yên tĩnh nằm trong phút chốc, Khương Nghệ mới bò dậy khỏi người anh: “Hai chúng ta đây có thể
coi như
là đã
lên giường rồi không?”
“Coi.”
“Sao hai ta vẫn chưa tròn mười tám cơ chứ.”
“Sang năm là tròn rồi.”
Vẻ mặt Khương Nghệ có phần
tiếc rẻ: “Sao không phải là ngày mai luôn đi?”
Tần Tống nhìn vẻ mặt cậu, cười cười, ngồi dậy, ôm cậu vào trong lòng: “Chờ một chút, anh muốn
trách nhiệm với em.”
Khương Nghệ liếʍ cái tai đỏ chót của anh, híp mắt cười ngây ngô: “Em cũng muốn chịu trách nhiệm với anh.”