Ở một góc, Đường Đoá cảm thán:”Ôi mẹ ơi, ông chủ này...”.
Hạ Vận:” Ngầu quá mức!”.
Nhưng Chu Dao chỉ liếc nhìn cô lễ tân kia một cái rồi thờ ơ quay người đi lên lầu. Đam Đường Đoá vừa bạn luận rôm rả về ông chủ cá tính kia vừa trở về phòng sắp xếp đồ đạc.
Chu Dao tựa người vào cánh cửa sổ ngoài hành lang để hóng gió, trong lòng có chút bực dọc khó hiểu. Gió đêm lành lạnh, trước mặt là bầu trời đêm và núi non trùng điệp. Ánh trăng soi tỏ, thấy cả những ngọn núi tuyết xa xa.
Luồng sáng bên cạnh bỗng chớp nháy, một thanh niên đang trèo lên thang xếp thay bóng đèn hành lang. Thấy chiếc thang hơi chao đảo, Chu Dao liền đi qua giữ giúp một tay.
Cậu thanh niên cúi đầu cười:” Cảm ơn cô”.
Chu Dao mỉm cười đáp:” Không có gì”.
Cô nhớ đến chuyện vừa rồi, liền hỏi:” Thím lao công kia họ Quế à?”.
“Đúng vậy! Mấy năm trước, người nhag của thím ấy bị lũ quét cuốn mất, chỉ còn mỗi thím bơ vơ, đáng thương lắm”, cậu ta bước xuống thang, cười áy náy:” Hồi này làm phiền anh chị ạ?”.
“Không có gì. Là vị khách kia vô lý thôi.”
“Bọn em làm dịch vụ nên không tránh khỏi những chuyện thế này, loại người nào cũng có cả”, cậu thanh niên giãi bày:” May mà ông chủ cũng hay bênh vực cho nhân viên, nếu không, ngày nào cũng bị uất ức thế này thì chết mất”. Dứt lời, cậu ta liền vác thang đi xuống lầu.
Chu Dao chờ trên hành lang một lát, nhóm bạn của cô mới lần lượt đi ra. Họ thu dọn đồ đạc khá trễ, lúc xuống nhà ăn đã ko còn bóng dáng một vị khách nào. Bảy người quây quanh một bàn, vừa ngồi xuống đã bắt đầu bàn bạc hành trình kế tiếp.
Tuy mọi người đều thuộc khoa địa chất nhưng phương hướng và đề tài nghiên cứu đều có sự khác biệt, mục đích của mỗi người trong chuyến đi lần này cũng không giống nhau hoàn toàn. Ví dụ như Mạc Dương học Địa chất môi trường, Kỷ Vũ thì nghiên cứu về Địa Vật lý, còn Lâm Cẩm Viêm và bốn cô gái còn lại đều nghiên cứu xung quanh vấn đề quặng mỏ, nhưng nội dung chi tiết vẫn khác nhau.
Ba nam sinh và Đường Đoá học khoa Địa chất hệ chính quy đại học A rồi học thẳng lên thạc sĩ hoặc tiến sĩ. Trong đó, Lâm Cẩm Viêm vừa lên giảng viên. Tô Lâm Lâm và Hạ Vận thì chỉ tốt nghiệp từ một trường đại học bình thường, vượt mọi chông gai thi đậu cao học vào đại học A danh tiếng.
Còn quá trình học tập của Chu Dao lại hoàn toàn khác với mọi người. Cô học chính quy tại Viện Công nghệ California nhưng lại chạy về đại học A học thạc sĩ khiến người ta không sao hiểu nổi.
Vào một ngày của hai năm trước, lần đầu tiên Hạ Vân và Tô Lâm Lâm gặp Chu Dao là lúc họ đi mua cơm trưa,đang quay trở về kí túc xá. Chu Dao mặc chiếc áσ ɭóŧ màu đỏ dưa hấu, ngồi trên giường sơn móng chân, vừa ngẩng đầu liền nở nụ cười chào hai cô nàng:” Hi, mình là Chu Dao, bạn cùng phòng với hai bạn”.
Nói xong,cô vẫn cứ điềm nhiên mặc áσ ɭóŧ, đứng lên bắt tay với hai cô gái.
Tô Lâm Lâm nhất thời kinh ngạc:” Cậu mặc áo ngực thể thao à?”
“Mình thích môn lướt sóng”, Chu Dao nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời California, làm nổi bật đôi mắt vừa to tròn vừa trong veo,tựa như bầu trời trong xanh vời vợi.
Bân đầu, Tô Lâm Lâm và Hạ Vân cảm thấy Chu Dao hơi dở người. Rõ ràng Viện Công nghệ California là một ngôi trường cực kì nổi tiếng,chẳng hiểu sao cô nàng học xong không tiếp tục học lên thạc sĩ mà lại chạy về đây. Dù đại học A có đứng đầu cả nước đi chăng nữa thì vẫn thua kém Viện Công nghệ California rất nhiều. Lẽ nào bởi vì cô ấy học tập bết bát quá nên không trụ lại nổi trường đó ư?
Hai người đem thắc mắc này đi hỏi Đường Đoá, Đường Đoá bèn trả lời bằng một câu hỏi:” Có biết giáo sư Chu, viện trưởng dang dự khoa chúng ta không?”.
Tất nhiên là biết rồi, ai học địa chất cũng đều biết ông cả.
Giáo sư Chu là chuyên gia nghiên cứu Địa Vật lý đứng nhất nhì cả nước, thành tựu nghiên cứu của ông rất phong phú, thậm chí danh tiếng cũng lan ra thế giới. Những nghiên cứu năn xưa của ông đã cống hiến rất lớn cho sự nghiệp khảo sát đại chất của quốc gia. Đến tuổi trung niên, ông đến Viện Công nghệ California chuyên tâm nghiên cứu, sau đó trở về nước, nhậm chức viện trưởng danh dự khoa Địa chất của đại học A, trở thành giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ.
Tô Lâm Lâm bừng tỉnh:” Hoá ra những thành quả nghiên cứu của giáo sư Chu có sức hấp dẫn quá lớn khiến Chu Dao phải đến đây”.
“...” Đường Đoá nghẹn lời chốc lát mới giải thích:” Giáo sư Chu là ba cậu ấy”.
Giáo sư Chu về nước cùng với LAND- hạng mục nghiên cứu tầm cỡ quốc gia. Chu Dao cũng là một trong những nghiên cứu viên quan trọng của dự án này.
Hạ Vận bối rối:” Không phải giáo sư Chu chỉ dạy tiến sĩ thôi sao?”.
Đường Đoá nói:” Chu Dao là ngoại lệ”.
Hạ Vận khe khẽ nhướng mày.
Đường Đoá nói:”Cậu còn không phục à? Mình đã lén điều tra bạn cùng phòng mới đến này rồi, thành tựu nghiên cứu khá nhiều đấy. Luận văn hợp tác với bạn của cậu ấy từng được đăng lên tạp chí Nature, Geology, là hàng xịn đấy không thể đùa được đâu. Luận văn ‘Sự hấp thụ Asen trong quá trình chuyển hoá từ quặng Siderit sang Goethite’ mà cậu tâm đắc chính là thành quả của cậu ấy đấy. Cậu ấy rất giỏi giám định, đa phần những luận văn mà cậu thích đọc cũng từ tay cậu ấy ma ra. Có điều bây giờ người ta tập trung vào thăm dò mỏ từ xa rồi”.
Tô Lâm Lâm xem những nghiên cứu học thuật của Chu Dao trên web mà rớt cả cằm:”Nhiều vậy á? Thế mà cậu ấy vẫn có thời gian đi lướt sóng sao?”.
Sau đó nhóm bạn cùng phòng còn phát hiện Chu Dao không chỉ có thời gian lướt sóng mà còn có thời gian đi đánh tenis, đánh trống, đánh Dota,đánh bóng chuyền, đánh bóng bàn... và cả thời gian để yêu đương nữa. Phải nhấn mạnh là có rất nhiều thời gian để yêu đương mới đúng!
Là”học sinh nước ngoài chuyển trường”nên bản thân cô được săn đón khá nhiệt tình. Hơn nữa, bạn trai cô đa phần là kiểu đẹp trai cao to, ai ai cũng là hot boy đình đám nên càng dễ để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.
Trước những câu hỏi của bạn cùng phòng, Chu Dao nhún vai, khẳng khái thừa nhận:”Tớ yêu bằng mắt, chỉ thích mấy anh mặt đẹp dáng ngon thôi.”
“Như vậy không tốt đâu. Thay nhiều bạn trai quá, người khác sẽ nói cậu lăng nhăng”.
“Phần lớn chỉ là hẹn hò thôi mà, qua lại một thời gian mới biết có thích hợp hay không chứ. Không hợp thì đương nhiên là chia tay rồi”.
Chu Dao không thấy có gì sai trái ở đây cả, đã là bạn trai đâu, chỉ hẹn hò thôi mà, có tình cảm thì hẹn gặp nhau, ăn vài bữa cơm, phát hiện sở thích khác biệt, quan niệm không hợp thì dừng lại kịp thời. Đơn giản, khỏi phải nghĩ nhiều.
Hội Hạ Vận không hỏi quá kỹ, về sau phát hiện Chu Dao không “dày dặn kinh nghiệm” như mình tưởng tượng. Cô ấy yêu đương chớp nhoáng,vị “bạn trai” trong mắt người ngoài chẳng qua chỉ là ăn cùng nhau vài bữa cơm, xem mấy bộ phim, sau đó phát hiện điểm không hợp liền nhanh chóng chấm dứt. Cô ấy cũng hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu không hay về mình.
Đôi khi chuyện trò, nhóm Hạ Vận rất ngưỡng mộ lối sống cởi mở của Chu Dao, nhưng đều cho rằng không thể học theo được. Cô ấy thuận buồm xuôi gió, không hề thiếu thốn cái gì, cũng chẳng cần bận tâm ai,dĩ nhiên là dám xông pha, dám chống lại sức ép của dư luận rồi. Người khác không có điều kiện như cô nên không thể không cẩn thận dè dặt, nhìn trước ngó sau. Suy cho cùng, mỗi người đều lựa chọn cách sống thích hợp cho riêng mình mà thôi.
Nghĩ đến đó, Hạ Vận ngước lên nhìn Chu Dao ngồi phía đối diện bàn ăn, cô đang nói cười với ba vị đàn anh. Người có quan hệ thân thiết với họ nhất không phải ai khác mà chính là Chu Dao.
Tuy Chu Dao có cuộc sống muôn màu muôn vẻ nhưng cô không phải vừa gặp đã quen, không hướng nội mà cũng chẳng hướng ngoại. Cũng giống bao người làm nghiên cứu khác, cô thích sinh hoạt trong vòng tròn nhỏ của mình, không thích giao thiệp bạn bè rộng rãi nhưng nhân duyên lại rất tốt, những mối quan hệ mà cô có đều rất vững chắc. Dĩ nhiên cũng bởi vì mấy người trong vòng giao thiệp này đều đơn giản và trong sáng cả.
“Ôi, đói quá!”
“Chu Dao, uống vài ly nhé?”, Kỷ Vũ cố ý trêu cô.
“Kiềm chế chút đi! Giữ chút kính nể với cao nguyên có được không?”, Chu Dao nói xong, đảo mắt dí dỏm nói:”... Chờ em thích ứng hoàn cảnh đã”.
“Haha...” Kỷ Vũ bật cười rồi quay sang hỏi mọi người:” Có cần nghỉ ngơi thêm ngày mai nữa không?”
...
Cơn gió lạnh lùa qua những khe cửa.
“Ôi lạnh quá!” Chu Dao ngồi co ro, không ngừng xoa hai tay vào nhau. Tuy cô đã mặc áo gió nhưng nhiệt độ giữa ban ngày và đêm ở nơi này chênh lệch quá lớn.
Tô Lâm Lâm nhận xét:” Ban ngày nhiệt độ không cao, chẳng giống thời tiết tháng Tán chút nào. Bây giờ cả nước đang nóng phát ngốt kia kìa”.
Đường Đoá thì cảnh cáo:” Coi chừng, khu vực cao hơn mực nước biển tuy không nóng nhưng tia tử ngoại lại rất mạnh, không cẩn thận sẽ bị cháy thành than đấy”.
Tô Lâm Lâm gào lên:” Làm sao đây? Mình quên mang kem chống nắng rồi”.
Đường Đoá nghẹn lời:” Lần đầu cậu đi khảo sát đấy hả?”.
“Tự dưng lần này lại quên mất. Toi rồi, toi rồi, hôm nay đã đen một khúc rồi đây này.”
Chu Dao thản nhiên nói:” Mình lại muốn phơi nắng thành da nâu đây nhưng phơi mãi mà chẳng đen đi gì cả. Mình nói này, bây giờ đang bàn bạc về hành trình mà, sao lại chuyển thành kem chống nắng vậy?”.
Kỷ Vũ giả vờ hung dữ:” Còn không phải do em sao?”.
Chu Dao nhún vai, vẻ mặt khó hiểu. Mình đã nói gì đâu chứ.
Nói chuyện chống nắng xong lại quay ngoắt sang chuyện mặt nạ. Chuyên mục chăm sóc da của đám chị em một khi đã bật lên rồi thì khó mà dừng lại được.
Thức ăn còn chưa mang lên, Chu Dao đã lạnh cóng:” Không được, mình về mặc thêm áo đây”.
Cô băng qua sân, nhanh như chớp chạy về phía đối diện. Khu sinh hoạt tập thể có rất nhiều người đang nhâm nhi ly rượu ly trà, rảnh rang trò chuyện, không thấy Lạc Dịch đâu, quầy lễ tân cũng chẳng có ai.
Chu Dao trở về phòng, mặc thêm áo len mỏng rồi lại xuống lầu, vô tình thấy cô bé lễ tân và cậu thanh niên thay bóng đèn đang lén lút thân mật nắm tay sau quầy. Hoá ra cô ấy và ông chủ khách sạn không phải một đôi.
Tâm trạng Chu Dao thoáng chốc đã trở lên phơi phới, chạy rầm rập xuống lầu. Hì hì, quả là có duyên, vừa nghĩ đến ai thì người đó liền xuất hiện, tình cờ cô gặp ngay Lạc Dịch vừa bước chân qua bậc cửa.
Chu Dao nở nụ cười rạng rỡ, tràn trề sức sống vẫy tay với anh:”Hi!”.
Rõ ràng anh khá bất ngờ, lúng túng trước sự nhiệt tình của cô. Vẻ mặt anh vừa ngạc nhiên vừa ngơ ngác, khoé môi nhếch lên vài lần như đang lựa chọn biểu cảm thích hợp để đáp lại. Nhưng phản ứng không theo kịp suy nghĩ, cuối cùng, anh nở nụ cười qua loa, đáp lại hời hợt rồi đi ngang qua cô.
Chu Dao rất vui, tung tăng bước qua cửa, chạy vào sân. Chạy được mấy bước lại thấy hơi khó thở, cô bèn dừng lại, vỗ ngực vài cái:” Cao nguyên đấy, cao nguyên đấy! Bình tĩnh, bình tĩnh nào!”.
Trở lại phòng ăn, thức ăn đã được mang lên.
Đường Đoá nhìn cô bạn, tỏ vẻ nghi ngờ:”Gặp chuyện gì mà vui thê, phởn ra mặt luôn kìa”.
“Đâu có”, Chu Dao cầm đũa gắp thức ăn, bản thân cũng không ý thức được khoé môi mình đang mỉm cười.
“Cười gì vậy?”, Tô Lâm Lâm đá cô một cái, tò mò hỏi.
“Vừa nãy nhìn thấy mặt trăng vừa to vừa tròn ở trong sân”, Chu Dao đáp qua loa.
Cơm nước xong, họ mới nhớ ra vẫn phải bàn bạc hành trình sắp tới. Lâm Cẩm Viêm đề nghị: Tuy trước đây mọi người từng đi khảo sát vùng dã ngoại, đi qua nhiều khu vực cao hơn mực nước biển, dày dặn kinh nghiệm rồi nhưng không phải ai đã từng đến cao nguyên thì chắc chắn sẽ không bị phản ứng nữa. Nghĩ lại quãng đường từ Thành Đô đến đây, mỗi người lại có phản ứng ở những mức độ khác nhau, trong đội lại nhiều con gái nên trước tiên có thể nghỉ ngơi một, hai ngày, sau đó đi thăm dò núi trong phạm vi nhỏ, tiếp theo mới mở rộng phạm vi thăm dò núi non cùng các sông băng vực thẳm. Về phần tuyến đường Rock dài vô cùng vô tận kia thì sau này hãy bàn.
Đường Đoá phản đối đầu tiên. Cô nói nhóm con gái hài lòng với trạng thái hiện tại, không cần lo lắng quá, ba người còn lại cũng đồng ý. Kết quả bàn bạc là ngày hôm sau sẽ bắt đầu xuất phát, rồi họ tan họp trở về phòng.
Đi trong sân, Tô Lâm Lâm ngẩng đầu lớn tiếng hỏi:”Chu Dao, cậu bị cận thị à? Trăng khuyết một mảnh to đùng thế kia mà”.
Chu Dao vênh mặt:” Tô Lâm Lâm, cậu phiền quá!”.