Tiềm Thủy Loan

Chương 45

Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

Sở Thiên Dịch hoàn toàn mù tịt không hiểu sao bỗng dưng Chu Thần trở mặt. Hắn nghĩ đi nghĩ lại về lúc hai người đi trên đường, cũng không thể nhớ ra mình đã nói điều gì quá phận.

Chuông điện thoại lại vang lên, Sở Thiên Dịch nhìn qua, nhận ra vẫn là Trần Á Huy gọi tới.

Đang muốn dập máy, bên kia đã nhanh tay hơn cúp trước, sau đó liền gửi tới một tin nhắn.

Hắn nghĩ nghĩ thế nào vẫn là mở ra xem, nội dung tin nhắn làm cho hắn triệt để câm lặng. Lại còn có thể nhờ chị họ liên lạc với hắn, nói cái gì mà Trần Á Huy đột nhiên sinh bệnh, lúc mê man luôn gọi tên hắn.

Bó tay, hắn đành ấn số gọi lại, lần này là một giọng nữ bắt máy.

Cô gái không hề đề cập đến chuyện của hai người bọn hắn, chỉ nói Trần Á Huy sốt rất cao, luôn miệng nói phải tìm một người tên Sở Thiên Dịch. Nàng cũng biểu lộ một chút bất đắc dĩ nói thêm, Trần Á Huy vốn là con út trong nhà, được mọi người chiều chuộng sinh hư, xin hắn thông cảm cho thằng bé một chút.

Sở Thiên Dịch im lặng nghe đối phương nói xong mới đáp: “Thật xin lỗi, chuyện của cậu ấy… đã không còn liên quan đến tôi nữa.”

Đầu dây bên kia bỗng trầm mặc hẳn, hắn nghĩ đối phương có lẽ đã hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, liền cúp điện thoại.

Mặc dù chia tay Trần Á Huy trong tình cảnh như vậy là chuyện ngoài ý muốn, nhưng quyết định lúc bấy giờ của hắn xảy ra chỉ là sớm hay muộn.

Trong lòng hắn cũng rất hi vọng có thể chấm dứt trong hòa bình, chỉ là không thể ngờ Trần Á Huy lại làm ra những chuyện như vậy, mặc dù hắn đã quen với kiểu tùy hứng của cậu ta.

Nhưng mà, dường như Chu Thần nổi giận với hắn, hắn lại càng thích…

Ban đêm, trong phòng ngủ không bật đèn, bóng tối làm hắn nhịn không được hồi tưởng về một đêm hôm trước.

Xúc cảm trên tay lúc ấy chân thật đến mức khó tin, làn da mềm mại của y, thân thể mảnh dẻ của y, còn có âm thanh thở dốc cố nén quẩn quanh bên tai hắn.

Chỉ mới nhớ lại như vậy, cả người hắn đã bắt đầu nhộn nhạo, mạch máu như căng ra, từng tế bào trong cơ thể như tỉnh lại, năng lượng bị ức chế dường như trực tiếp biểu hiện trên cái địa phương kia.

Cấp dưới thường xuyên rỉ tai nhau rằng hắn là tên cuồng công việc.

Bản thân hắn cũng cho rằng mình là người lãnh đạm, chỉ là hắn không tin được nơi đó còn chưa chạm tới đã có chút không khống chế được.

Giống như hắn đã bắt đầu nghiện, nghiện được ở gần người kia. Dù là đang trong lúc bàn công việc cũng sẽ nhớ đến y, nhìn thấy y rồi sẽ muốn chạm vào y, chính là một loại khao khát điên cuồng hắn không thể áp chế.

Sở Thiên Dịch bất giác ôm đầu, hành động này lại làm hắn nhớ tới lúc trước Chu Thần khi sắp phát tiết, túm chặt tóc hắn. Trong nháy mắt đó, bộ dáng y đẹp đến mức nhập sâu vào trong tim hắn.

Hai tay đan nhau đặt trên trán, hắn ngồi dậy bên giường, đột nhiên chộp lấy điện thoại bấm số Chu Thần.

Chỉ là rất muốn nghe được giọng nói của người kia.

“Sếp à, có việc gì vậy?” Nháy mắt người nọ đã nhấc máy trả lời hắn.

Sắp thành ông lão đến nơi, vậy mà tâm tình lên xuống cứ như bọn trẻ mới lớn. Vừa nghe được thanh âm của đối phương, trái tim hắn không hiểu sao đã cảm thấy thư thái gấp trăm lần, tâm trí hắn cũng hoàn toàn quên mất vì cái gì mà vừa nãy còn buồn.

“Ừ, bản kế hoạch tôi đang cầm dường như có vài chỗ bị sai.”

Bên kia truyền đến tiếng chăn đệm sột soạt, “Sai chỗ nào?”

Hắn tận lực áp chế khóe miệng ngày càng cong lên, cố gắng giữ sao cho giọng mình không quá hớn hở: “Thời gian thẩm định giá công trình là bao lâu?”

“Cái này anh cũng không biết?”

Sở Thiên Dịch hơi hé miệng, “Ừ thì…”

“Công trình đó giá thầu bao nhiêu?”

“300 vạn.”

“Anh đợi một chút, để tôi xem lại.”

Thật ra hắn tất nhiên đã nắm rõ, chỉ là muốn tìm lí do gọi điện cho Chu Thần, nếu người kia nhấc máy rồi mà hắn trả lời là không có việc gì, nhất định sẽ không thèm nói chuyện với hắn nữa. Hắn đương nhiên không muốn vậy, nên dù chẳng có tích sự gì, chỉ cần là Chu Thần nói, hắn nhất định sẽ nghe.

Sở Thiên Dịch chăm chú nghe điện thoại, quyết tâm không bỏ sót dù là một chút động tĩnh nho nhỏ.

Nghe như tiếng người nọ ngồi dậy, rồi đến tiếng mở vali, chắc là y đang tìm bản ghi chép nhỉ?

Lại nghe được từ ống nghe truyền đến tiếng thở của người nọ, hắn vội hỏi: “Đang ngủ à? Anh đánh thức em hả?”

“Ngủ nguyên một ngày rồi, không sao. A, để xem nào… 300 vạn, 300 vạn… Là 20 ngày, ừ, đúng rồi! Anh nghe tôi nói không?”

“Ừ, có nghe.” Sở Thiên Dịch hoàn hồn, tự cười chính mình chỉ nghe tiếng người ta thôi cũng chết mê chết mệt.

“Được rồi, còn chỗ nào không rõ không?”

“Còn…” Sở Thiên Dịch nhìn đồng hồ, “Nhưng thôi, để mai nói sau.”

“Ô kê.”

Sở Thiên Dịch vẫn cầm điện thoại, bên kia thế nhưng còn chưa cúp máy, có chút vui sướиɠ lạ, chợt nghe Chu Thần nói: “Ngơ ngác cái gì vậy, cúp máy đi.”

“Anh đợi em cúp trước mà.”

“Đừng lề mề.”

“Được rồi, vậy anh ngắt máy nhé.” Sở Thiên Dịch bật cười, không hiểu vì cái gì nhất định hắn phải cúp máy trước mới được.

Chu Thần nghe thấy tiếng tút tút cúp máy, mới tắt điện thoại, cất bản ghi chép vào vali.

Lúc hắn gọi, y đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, tự dưng bị chuông điện thoại đánh thức, lúc này coi như hoàn toàn không còn nhu cầu ngủ nghê gì nữa.

Y nhìn nhìn di dộng của mình, tự nhủ sau chuyến này nên đổi máy khác luôn đi. Chuông gì mà âm lượng như còi ô tô, nửa đêm nổi lên nghe đến khϊếp đảm.

Mở TV lên chuyển tới chuyển lui kênh nào cũng chiếu phim truyền hình, ở trong phòng nhàm chán, y đứng dậy đi đi lại lại vòng quanh, cuối cùng di chuyển tới cửa sổ, mang thuốc ra hút. Cùng lúc đó, Sở Thiên Dịch cũng vừa bước ra cạnh cửa sổ thưởng thức cảnh đêm thành thị.

Ngửi thấy mùi thuốc lá trong không khí, hắn thò đầu ra ngoài dò xét nhưng cũng không thấy được gì, liền hỏi thử một câu: “Chu Thần hả?”

Đáp lại hắn chỉ có mùi thuốc thản nhiên truyền đến và tiếng xe cộ đến và đi, một lát sau hắn tưởng là mình nhầm, chuẩn bị rời khỏi cửa sổ tránh đi mùi khói, mới chợt nghe bên cạnh một tiếng “ừ” thật nhẹ.

Sở Thiên Dịch đột nhiên cảm thấy chỉ cần thế này thôi, được ở thật gần người kia, đã hạnh phúc lắm rồi. Cảm xúc trong lòng như nhen nhóm thắp lên những du͙© vọиɠ vụn vặt chưa phát tiết.

“Thật khó tin nhỉ, đã biết lâu như vậy, lại không thể nói ra tình cảm của mình đối với em, dù nói ra sợ rằng cũng không rõ ràng được.”

“Anh cứ mãi lo sợ nói ra sẽ làm hỏng mối quan hệ bấy lâu của bọn mình, rồi sau đó không hiểu thế nào lại tự tay hủy nó đi…”

“Dù cách làm của anh thật ngu ngốc, nhưng cũng chỉ vì không muốn em rời xa anh, em đừng đi có được không?”

“Kỳ thật anh từ rất lâu đã yê…”

Đột nhiên có người gõ cửa, Sở Thiên Dịch lấy làm khó hiểu, không biết giờ này còn có thể là ai. Hắn liền đi tới mở cửa, thì ra là nhân viên phục vụ của khách sạn, rất đúng mực mở lời xin lỗi đã làm phiền, còn nói thêm: “Có vị khách khiếu nại ngài quấy rầy người khác nghỉ ngơi, mong ngài đừng ngăn cản họ nghỉ ngơi ạ, nếu có làm ngài khó chịu xin ngài lượng thứ cho.”

Sở Thiên Dịch đóng cửa, cắn răng quay trở lại bên cửa sổ, mùi thuốc lá đã sớm tan đi từ lúc nào.

Hắn tựa vào bên cửa sổ, trong lòng bắt đầu hờn dỗi, nhưng ngay sau đó lại không nhịn được nở nụ cười.

Trò đùa dai có chút ngây thơ non nớt của Chu Thần đột nhiên làm hắn buồn cười… Sao con người này làm gì cũng thật đáng yêu.

Hôm sau hai người đều thức dậy rất sớm, có thời gian thưởng thức bữa sáng vẫn còn nóng hổi.

Đang ăn, Chu Thần nhận ra sự im lặng của Sở Thiên Dịch, lão bản của y một từ cũng không nói làm cho y nhớ đến tối hôm qua. Ây gu, hẳn là mất mặt muốn chết đi, y nghĩ nghĩ, lại thấy sảng khoái trong dạ nhưng vì không có ai nói chuyện, có chút buồn chán, nên cũng ít nhiều áy náy.

Bàn bạc công việc tương đối thuận lợi, nhưng Sở Thiên Dịch kí xong hợp đồng cũng không thấy vui vẻ hiện trên mặt, y bất chợt cảm thán không biết là hắn ngày càng thành thục hay là đang có tâm sự gì?

Y nhớ rõ lúc trước mỗi khi kí kết được những vụ làm ăn lớn, Sở Thiên Dịch còn không nhịn được cười cười. Những lúc công ty có việc gì vui, y mới có thể thấy hắn cười, mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy xa xỉ.

Sở Thiên Dịch phát hiện ra Chu Thần nhìn mình, cũng nhìn lại y như ý hỏi có chuyện gì, lại thấy Chu Thần làm bộ như không để ý tới, hắn lại có chút buồn cười.

Đàm phán xong xuôi, hai người kịp lên chuyến bay cuối cùng trở về thành phố D.

Trên đường lái xe về nhà, Sở Thiên Dịch nhắc y ngày mai qua phòng hắn nói chuyện, hai người sẽ bàn cụ thể về chuyến công tác lần này.

Vừa dứt lời, Sở Thiên Dịch đột nhiên không đầu không cuối nói thêm một câu: “Thôi, ngày mai em cứ ở nhà cho anh, nghỉ ngơi một ngày cho khỏe.”

Chu Thần tuy rằng chả hiểu sao tên địa chủ quen bóc lột nhân công tự dưng giác ngộ lí tưởng cách mạng, nhưng giả bộ không cần thì khác chi đứa ngốc, liền gật đầu cái rụp.

Mang theo hành lý về đến nhà, liền nhìn thấy Khương Phàm đang ôm Harry ngủ say sưa trên ghế sa lon.

Vừa đóng cửa, đã thấy hai cái đầu nhỏm dậy. Harry đã lâu không gặp chủ nhân đã quên béng mất Chu Thần bấy lâu không chăm sóc nó, phe phẩy cái đuôi quanh mông liền vọt ra, xông tới chỗ Chu Thần đang đứng đổi giầy mà liếʍ láp.

Chu Thần hắt xì hơi liền mấy phát

*ảnh bị dị ứng lông động vật*, Khương Phàm mới kịp ôm Harry đang trong trạng thái cực kì kích động rời sang chỗ khác.

Khương Phàm ôm Harry trong lòng bắt đầu soi Chu Thần, nhìn tới nhìn lui một hồi mới hắc hắc cười: “Chà chà, có vấn đề nha!”