Tiềm Thủy Loan

Chương 24

Edit: Thanh Thanh

Beta: Tiểu Viên

Chu Thần rất oán giận thói quen đi theo phía sau của mình, nhưng lại không thèm đi trước Sở Thiên Dịch.

Dù sao từ trong nhà đến khu đỗ xe kia cũng chỉ có vài bước, coi như tiễn ôn thần vậy.

“Anh tới đây ăn cơm, vậy cậu bạn nhỏ kia tính làm sao?” Chu Thần vừa hỏi xong liền kinh ngạc chính mình, giờ thế nào cũng không rút lại được câu vừa nãy!

“À… bị tôi chọc giận, chạy mất rồi.” Sở Thiên Dịch nói.

Xem ra nam hài kia tính tình so với Chu Giai còn nóng nảy hơn, Chu Thần nghĩ.

“Sở Thiên Dịch,” khi đối phương vừa mở cửa xe, Chu Thần gọi hắn lại nói: “Đơn xin từ chức tôi để trên bàn, chắc anh đã thấy.”

Sở Thiên Dịch không đáp lại, chỉ là sắc mặt chùng xuống không ít, trong nháy mắt dài như mặt ngựa.

(móa ơi =)))))

“Nhưng tôi sẽ làm hết tháng này, sau đó công việc của tôi sẽ chuyển giao cho thư ký Lâm.”

Đạp chân ga thật mạnh, Sở Thiên Dịch lái xe vọt ra ngoài, chỉ lưu lại đằng sau cho Chu Thần hai làn khói dài.

“Cứ lảng tránh thì có gì tốt,” Chu Thần khụ một hơi, quay đầu hướng về nhà, “Không nói lời nào, tôi cứ cho là anh chấp nhận đơn rồi đi…”

Khi Trường Hồng Tường đang đọc báo chiều, bỗng dưng nghĩ tới cái gì bèn kêu thư ký tập hợp vài số tạp chí công nghệ, lục lọi một hồi tìm được bài báo ký tên Chu Thần của công ty XX, “Quản lý phí tổn trong các hạng mục thi công của công trình,” vì có quen biết tác giả nên hắn hứng thú đọc lướt qua, không ngờ rằng bài viết đúng là không tồi.

“Không phải nói là thất nghiệp sao, thế nào lại thay mặt công ty tham gia tiệc rượu a…”

Hắn gọi thư ký đến rồi đưa ra danh thϊếp của Chu Thần, bảo người kia gọi điện thoại tìm cách hỏi xem y có ý định chuyển công tác hay không.

Chu Thần đang đi trên hành lang nhà mình, đột nhiên cảm giác có chút kỳ lạ, tưởng là hàng xóm đã trở về, vừa nhìn lại thì phát hiện có thêm một hộ mới đến.

Vốn không có tâm tình đi làm quen hàng xóm mới, Chu Thần không nghĩ tới khi y chuẩn bị đút chìa khóa mở cửa thì nhà bên kia bỗng dưng mở ra, một tiểu nam hài nhìn rất quen mắt nhảy ra chào: “Hi~”

Nương theo ánh sáng yếu ớt của bóng đèn ngoài hành lang, Chu Thần nhìn kỹ liền kinh hãi: Lam Đông Đông?

Thầy giáo Loan ló đầu ra, nói Lam Đông Đông đối với tiểu khu này thực sự rất hài lòng, hơn nữa lại gần trường học của nhóc, cũng không có cách nào ngăn cản bạn nhỏ họ Lam tới đại học D, nên đã dọn đến nơi này.

Cùng bọn họ nói vui vài câu, Chu Thần mở cửa vào nhà. Y thế nào lại luôn có linh cảm không tốt… Chẳng lẽ mình quá bi quan rồi?

“Harry~” Harry nghe thấy tiếng chủ nhân gọi nó, lập tức ngồi phịch dưới đất ve vẩy đuôi, “Chúng ta sau này điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi một chút nha, bắt mày ngày nào cũng ở trong phòng thật không tốt.”

Harry ‘ẳng ẳng’ hai tiếng liền lăn lộn trên mặt đất.

Chu Thần kỳ quái, con chó này rốt cuộc trải qua huấn luyện thế nào vậy? Quý Tử Mặc tự mình xuất trận? Không có khả năng nha…

(*Thanh Thanh: các bản edit của mấy ng khác đều ghi là Út Mặc, nhưng đó chỉ là QT dịch ‘quý tử’ thành vậy thôi, nghe điêu điêu vì cậu này chỉ là hàng xóm, ng nào tên kỳ dzậy =.=)

(Viên nhảy vô: quý tử = con trai út trong gia đình a, qt nhầm cũng là chuyện bình thường:v)

Buồn chán cầm điều khiển từ xa đổi kênh, nghĩ đến bữa cơm chiều hôm nay, đang yên đang lành lại đi mời Sở Thiên Dịch, thật sự làm y trở tay không kịp, hai vị phụ huynh kia hẳn là tịch mịch đến hỏng rồi đi…

Đột nhiên y giật mình đánh rơi điều khiển từ xa, làm nó trực tiếp hạ cánh lên cái đuôi của Harry còn y cả người đơ ra bất động.

Làm sao trùng hợp như thế được, lần trước đi xem mắt xong lần này lại mời Sở Thiên Dịch đến nhà? Còn nhiều chuyện hỏi người ta sao tuổi đã lớn còn chưa cưới vợ?

Chu Thần nhớ tới vụ đi xem mắt ở quán cà phê lần đó, thầm mắng Sở Thiên Dịch ngu ngốc, tùy tiện bịa đặt lấy cớ làm chuyện ái muội rồi lôi y đi cùng hắn, giờ thì vui rồi, người kia sao lại ngu ngốc đến thế cơ chứ!

Không biết biểu hiện của y hôm nay có tốt không, có lẽ còn chưa bị phát hiện đi?

Chu Thái hậu là một lão yêu tinh, làm gì có chuyện không có việc gì lại tự mua dây buộc mình như thế!

Lòng đầy lo lắng, Chu Thần không xem nổi TV nữa, lấy ra điện thoại di động gọi cho Khương Phàm, nhưng hắn tắt máy. Suy nghĩ một hồi cảm thấy không ổn, y quyết định tự mình đến quán xem sao.

Gần đây khí trời khá mát mẻ, người cũng sôi nổi hơn, không khí trong bar tự nhiên cũng náo nhiệt lên không ít.

Cậu nhóc pha rượu thấy Chu Thần tới liền lập tức kéo lại, lén la lén lút như kẻ trộm thì thầm: “Lão đại chúng tôi gần đây rất khác thường.” Nói xong còn ngó quanh xem có ai để ý đến hai người không.

Bị động tác lấm lét của cậu ta làm ảnh hưởng, Chu Thần cũng trở nên sốt ruột hỏi thăm có chuyện gì.

Cậu chàng nói Khương Phàm mấy ngày nay cứ hai ba giờ đêm lại gọi điện thoại cho hắn dặn dò vài thứ, thanh âm trong điện thoại vang vang như đang ở trong phòng tắm, còn nói rằng giọng lão đại có vẻ khàn khàn.

Ừm… Lúc Khương Phàm không ở trong quán, hắn thường nghỉ ngơi rất có quy luật, khó có thể sau nửa đêm lại gọi điện thoại…

Không biết vì sao Chu Thần lại muốn cười, nghĩ đến hình ảnh Khương Phàm lén lút vụиɠ ŧяộʍ liền thấy hỉ hả.

Y an ủi đối phương vài câu, nói hai ngày tới sẽ đến nhà Khương lão đại một chuyến xem hắn đang làm cái quỷ gì.

Khi Sở Thiên Dịch về đến nhà, hắn phát hiện trên sô pha phòng khách có một cái gối, biết chính mình lại bị đuổi ra khỏi phòng ngủ. Hắn có chút không hiểu tại sao cứ cách một đoạn thời gian loại sự tình này sẽ xảy ra một lần, hồi trước còn cảm thấy có thể là do chênh lệch tuổi tác, gần đây hắn phát hiện ra vấn đề chính là nằm trên người mình, mà câu trả lời có tính xây dựng nhất từ Trần Á Huy nguyên văn như sau: Hắn không hề thương ai, chỉ biết nghĩ đến mình.

Hắn muốn cùng cậu nói chuyện rõ ràng một chút, nhưng đối phương lại chẳng thèm quan tâm.

Đợi đến khi đối phương để ý đến hắn, hai người hòa hảo, Trần Á Huy lại không hề đề cập đến chuyện này nữa… Đúng là một vòng luẩn quẩn.

Hắn ôm gấu Teddy vô tội bị Trần Á Huy ném ra ngoài, tựa người trên sô pha, nhớ tới chuyện buổi chiều Chu Thần muốn từ chức.

Cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa tưởng tượng được công ty của mình không có Chu Thần sẽ biến thành cái dạng gì, cũng chưa hình dung ra việc Chu Thần bỏ đi, giống như việc y ở bên cạnh hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Hồi hắn còn ở sát vách nhà Chu Thần, thiếu niên kia chủ động làm quen với hắn, sau khi tan học sẽ rủ hắn ra ngoài chơi bóng, cuối tuần gọi hắn đi leo núi.

Hắn từng nghe người khác nói bản thân tính tình khó chịu, khi đó còn được gọi là “khốc”

(=lãnh khốc), bất quá hắn chỉ là đơn thuần không muốn cùng người lạ thân cận, không muốn cùng người quen quá mức thân thiết mà thôi.

Chỉ có Chu Thần kiên nhẫn tiếp cận hắn.

Trần Á Huy dường như đã đoán đúng, những cố gắng của Chu Thần đã làm hắn thích ứng với y, quen thuộc với y… Hiện tại thật sự có một chút không thể tách rời.

Sở Thiên Dịch đứng dậy, đi đến phòng ngủ gõ cửa, nói: “Tiểu Huy, anh muốn cùng em nói chuyện rõ ràng, đi ra nào.” Nói xong lại thấy ngữ khí của mình quá mức cường ngạnh, dịu giọng bỏ thêm một câu: “Đừng ở trong phòng nữa, nghẹn đến hỏng mất đấy.”

Sau thấy Trần Á Huy xoa xoa con mắt đi ra.

Sở Thiên Dịch thở dài, đã hơn nửa đêm rồi, không nên cho trẻ con ngủ muộn, sẽ không lớn nổi a.

Chu Thần bị đồng hồ báo thức lôi ra khỏi ác mộng, thời khắc mở mắt ra còn nhớ kỹ trong giấc mơ mình làm cái gì.

Quả thật là buổi sáng nghĩ đến cái gì nhiều thì đêm liền mơ thấy cái đó, y mơ thấy Chu Thái hậu móng tay thật dài bấu khắp đùi y mà mắng: “Ta cho bay học theo gương tốt bay lại dám không theo trách không được đi xem mắt bao lâu mà không cái nào thành hóa ra là ghét nữ thích nam!” Về phần nội dung có dấu chấm dấu phẩy ở chỗ nào y đã không còn để tâm. Bởi vì, y đã nhận ra một vấn đề nghiêm trọng…

Nếu y thật sự không kết hôn, ông bà già trong nhà chấp nhận được sao?

Mang một nam nhân về nhà… Y hồi tưởng lại cảm giác đau đớn khi đùi trên dưới đều thâm tím vì vết cấu.

“Ai da, phiền chết mất thôi…”

Chu Thần cúi đầu nhìn Harry thần thanh khí sảng, vẫy cái đuôi to màu trắng hình thành hai bên đối lập, y đột nhiên nghĩ làm thú cưng vô ưu vô lo thật là hạnh phúc a, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là phải có một chủ nhân tốt như y…

“Hello~ Xem ra cậu còn nhớ rõ thời gian tôi

(vâng, tôi)

dắt chó đi dạo a!” Giọng nói phóng khoáng từ phố đối diện kia lọt vào tai Chu Thần, âm lượng trong không khí buổi sáng sớm không bị tổn hao chút nào.