Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Chu Thần về đến nhà, bất ngờ phát hiện Chu Giai đang chờ trước cửa, thấy y tiến đến mắt liền sáng như đèn pha soi kỹ y từ trên xuống dưới.
“Em lại có chuyện gì?” Y mở tủ giày lấy dép ra đi vào, con bé này suốt ngày tránh mình như tránh ôn thần, bây giờ lên cơn thần kinh à.
“Anh ở lại tăng ca với anh Thiên Dịch à?”
“Thì sao?” Chu Thần đột nhiên quay đầu lại trừng nàng: “Em không ngủ được rồi lại suy diễn bậy bạ cái gì? Anh đếm đến ba, em biến khỏi tầm mắt anh ngay! 1, 2…”
“Dạ, bần nô đi ngủ ngay đây Chu địa chủ!” Chu Giai chạy như bay vào phòng, tựa đầu ngó ra ngoài nhìn Chu Thần nói: “Anh hai, về sau không nên cùng anh Thiên Dịch tăng ca nữa nha!”
“Tại sao?”
“Tiểu Huy sẽ ghen đó!” Nói xong rầm một tiếng đóng chặt cửa phòng, sau đó là tiếng khóa trái cửa.
“Chu Giai!!” Chu Thần quát tháo đến hoa cả mắt, một lát sau đột nhiên nhận ra, Chu Giai biết quan hệ giữa Trần Á Huy và Sở Thiên Dịch rồi?
Chậc, dù sao hôm đó ở quán bar, với bộ dạng dính chặt vào nhau của hai người kia cũng khó mà nhìn không ra, thế nhưng cô nàng đã mau chóng chấp nhận như vậy sao?
Trần Á Huy ghen? Lúc này truyện tình sướt mướt của Chu Giai đã đến chương thứ mấy rồi? Cậu ta ghen thì liên quan gì đến y.
Chu Thần mang theo nghi vấn nằm vật lên giường, càng nghĩ càng thấy nhàm chán.
Theo ý tứ của con em gái, chẳng phải là y thích Sở Thiên Dịch nên cứ quấn quít bên hắn, như là kẻ thứ ba?
Y mới không thèm làm kẻ thứ ba!
Chu Thần phiền não trở mình mấy lần, có kẻ thứ ba nào bi thảm như y sao!
Điều y không biết chính là, em gái y gần đây tìm được hội cùng sở thích, tính hủ bắt đầu hiển lộ, trở thành thành viên chính thức của cộng đồng.
Chu Giai trốn trong chăn cười ám muội, ý
da^ʍ
đầy đầu: Trần Á Huy ngạo kiều thụ cặp với anh Thiên Dịch băng sơn công, càng nghĩ càng thấy đẹp đôi.
Quan hệ của nàng với Trần Á Huy cũng không tệ lắm, ngày nào đó muốn chụp tấm ảnh đôi vợ chồng son hôn nhẹ ân ái chắc là không thành vấn đề.
Ôi, chị em chúng hủ sẽ cực kỳ hạnh phúc cho coi!
Ông anh hai của nàng bên kia thì không trông mong gì được rồi, theo anh Thiên Dịch nhiều năm như vậy cũng chả thấy hai người có quan hệ sâu sắc, nếu không thì nàng nhảy sang xơ múi chụp trộm cũng không tệ.
Ngày hôm sau, Chu Thần chuẩn bị bữa sáng cho Chu Giai xong liền xách giày xuất môn, vừa đóng cửa liền nghe được bên cạnh có âm thanh, xoay người thì thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đen.
Người kia cũng đang nhìn y.
Chu Thần mấy hôm trước mới biết nguyên lai một tầng bốn hộ chỉ có một phòng của y là có người ở, một hộ bên cạnh có người thuê nhưng không thấy ở bao giờ, còn hai hộ kia chưa ai mua.
Y vừa nhìn cánh cửa chỗ người kia đang đứng, liền biết đây là chủ nhân căn phòng chưa bao giờ có người ở.
Y nghĩ sau này hai người sẽ thành hàng xóm, hẳn là nên bắt chuyện một chút. Nhưng người này chỉ nhàn nhạt quét mắt liếc y, sau đó liền mở khóa tiến vào trong phòng.
Chu Thần thở ra một hơi, ấn nút thang máy đi xuống lầu. Xem ra vị hàng xóm này không thân thiện cho lắm.
Không khí bên ngoài ẩm ướt, có vẻ hôm qua trong phòng oi bức như vậy là do hôm nay trời sắp mưa.
Chu Thần nhớ là trong cốp xe còn có ô, yên tâm nhấn ga phóng xe đi.
Hôm nay cũng phải tăng ca, chỉ là nội dung công việc lại nhiều thêm. Không chỉ điều chỉnh giá cả sản phẩm, mà còn phải thẩm tra đối chiếu lại quy cách vật liệu xây dựng để gửi cho đối tác.
Đúng lúc Chu Thần cùng Sở Thiên Dịch đang bận đến sứt đầu mẻ trán, điện thoại của Sở Thiên Dịch lại vang lên.
Hắn một bên cầm điện thoại nói chuyện phiếm với Trần Á Huy, một bên vội vàng lật xem tư liệu, đóng dấu lên quy cách vật liệu xây dựng.
Chu Thần thấy hắn lộ vẻ hận không thể có ba đầu sáu tay, có chút buồn cười, liền cống hiến một tay giúp Sở Thiên Dịch cầm điện thoại.
Đối phương cảm kích liếc y một cái, liền tiếp tục công việc.
Chu Thần đứng tương đối gần, nghe được tường tận giọng của nam hài kia, tựa hồ là đang oán giận Sở Thiên Dịch nhiều ngày nay dành quá ít thời gian cho cậu.
Thư ký Lâm gõ cửa, tuồn vào một tờ A4, bên trên chỉ có một loạt bảng biểu, là những quy cách vừa kiểm tra bị sai.
Quả nhiên là có sai sót. Sở Thiên Dịch trầm mặt xuống, đem toàn bộ số liệu đưa cho thư ký Lâm, bảo cô tính lại một lần nữa.
“Này! Anh có nghe em nói không đấy!!”
Chu Thần cúi xuống một chút, âm thanh vừa nãy thật sự rất lớn tiếng, đến thư ký Lâm đã đi đến cửa sắp ra ngoài cũng vô cùng kinh ngạc, phải quay đầu lại nhìn. Chu Thần cười cười, chỉ vào điện thoại của lão bản đang cầm trong tay.
Bản thân Sở Thiên Dịch có tính nghiện việc, có thể trong lúc bận rộn tám chuyện với Trần Á Huy đã là cực hạn, thế nhưng người kia hôm nay lại còn chỉ trích hắn chỉ lo công việc không quan tâm mình, làm hắn nhớ tới chuyện lần trước đối phương cố tình gây sự, quay đầu liền nói với Chu Thần: “Tắt máy đi.”
Chu Thần bấm nút cúp máy, đứng sau lưng Sở Thiên Dịch cười tít mắt.
Chuông điện thoại Sở Thiên Dịch vang lên rất nhiều lần, hắn đôi lúc cũng bớt chút thời giờ nhận điện, thế nhưng kết quả dường như không khả quan, nói không đến hai câu liền dập máy. Cuối cùng hắn đơn giản tắt di dộng, an tâm làm việc.
Đến giờ giải lao, Sở Thiên Dịch mở miệng đầu tiên: “Chung sống với người trẻ tuổi thật không dễ dàng.” Hắn nhớ kỹ ở nhà Chu Thần có một cậu bé, kiểu cách nói chuyện dông dài làm hắn không có thiện cảm.
“Ờ,” Chu Thần mở túi thịt bò khô mình tự mang đến để trên bàn, lấy ra một miếng vừa xé nhỏ vừa nói: “Đúng là đôi lúc, làm mình tức điên lên.” Nhất là khi nhớ lại những lời em gái y nói đêm qua, y hiện tại chỉ muốn bị thịt bò khô làm nghẹn chết cho xong.
“Hai người sống thử với nhau rồi?” Sở Thiên Dịch ngửi thấy mùi thịt bò thơm, cũng xé một mảnh.
“Cái gì cơ?” Chu Thần cười rộ lên, nam nữ ở cùng một chỗ thôi mà đã bảo là sống thử? “Cứ xem là vậy đi. Bất quá nó chỉ ở đây 2 tháng thôi.”
“Vì sao?”
“Làm sao ở nhà tôi mãi được, bố mẹ không thể đồng ý.”
“Bố mẹ không đồng ý?” Sở Thiên Dịch hỏi, tự dưng có chút… chột dạ.
“Không đồng ý thì có sao…” Chu Thần dừng lại, lúc này mới nhận thấy hình như hai người đang ông nói gà bà nói vịt, hỏi lại: “Anh đang nói về ai? Tôi đang chỉ Chu Giai, con bé hư hỏng đó đang ở nhà tôi.”
“Tôi nhớ là trước đây trong nhà cậu có một nam hài.”
“À, chỉ là người qua đường, đã sớm cuốn xéo rồi.”
Sở Thiên Dịch cắn tiếp miếng thịt bò, chẳng hiểu sao tâm bỗng thư thái hơn.
Chu Thần nhìn Sở Thiên Dịch, cho rằng đối phương đang định nói tiếp gì đó, nhưng mãi không thấy hắn ngừng nhai thịt bò khô của y.
Y giật giật cổ họng, đành nhìn sang nơi khác.
Sở Thiên Dịch cuối cũng cũng hỏi y một chút chuyện sinh hoạt cá nhân, chuyện này đã rất nhiều năm rồi chưa từng phát sinh. Y kỳ thực rất mong muốn đối phương hỏi mình nhiều một chút, nhưng điều kiện tiên quyết là người này muốn nghe. Bất quá vài lời qua loa như vừa rồi hẳn đã là toàn bộ những điều hắn muốn biết đi…
Hôm nay so với ngày hôm qua còn phải làm việc muộn hơn, lúc Sở lão bản tuyên bố kết thúc giờ làm, kim đồng hồ trên tay Chu Thần đã chạy hết lên nửa mặt trên.
Đi xuống tầng dưới, đứng ở cửa tòa nhà mới phát hiện trời đã đổ mưa từ lúc nào, mặt đất gần đó bị nước mưa xối lên thành vũng nước, Chu Thần vỗ mạnh đầu mình, ô cất trong xe thì làm sao dùng được bây giờ…
Đồng nghiệp đã sớm lẻ tẻ đi về, y tựa ở cửa không vội lao ra, đợi lát nữa mưa nhỏ lại rồi đi.
Khi Sở Thiên Dịch đi ra liền thấy Chu Thần đần mặt đứng trước cửa.
Chu Thần cũng nghe thấy tiếng hắn đi tới, chỉ là không ngờ đối phương lại đứng ngay bên cạnh y.
“Sếp Sở đi thong thả.” Đương nhiên điều làm y bất ngờ nhất chính là, Sở Thiên Dịch hôm nay lại để ý đến mình. Thường ngày hắn đều làm như không có mà đi lướt qua y.
“Cậu không mang theo ô à?” Sở Thiên Dịch nhìn trời mưa to bên ngoài, khẽ nhíu mày.
“Tôi… để ở trong xe.”
“Vậy cùng nhau đi đi.”
Chu Thần giật mình tròn mắt, lại ước chừng khoảng cách từ cửa đến bãi đỗ xe, sau đó gật đầu đứng bên cạnh Sở Thiên Dịch.
Hai người đi rất chậm, nhưng Chu Thần lại thấy đoạn đường ngày thường rất dài nhưng hôm nay lại ngắn đi không ít.
Trên người Sở Thiên Dịch có một mùi hương nhàn nhạt, không biết là nước hoa hiệu gì, mùi này trộn lẫn với hơi mưa thổi qua cảm giác thật dễ chịu.
Chu Thần thấy cán ô để ở giữa hai người, liền nói: “Để tôi cầm cho.”
Y cầm ô lên, chậm rãi hướng thật nhiều sang phía Sở Thiên Dịch, tận lực che toàn bộ đối phương dưới tán ô. Dù sao y cũng vừa bị cảm, trong thời gian ngắn sẽ không ốm lại lần nữa.
Đối với cử chỉ mờ ám của y, Sở Thiên Dịch tự nhiên không chú ý tới, tay nhét trong túi quần tây đυ.ng tới chiếc điện thoại đã tắt máy, cảm thấy trời mưa thế này thật đáng ghét khó chịu.
Thẳng cho tới gara để xe ngầm, Chu Thần mới đem ô gập lại đưa trả hắn, nói câu cảm ơn liền đi tìm xe của mình.
Sở Thiên Dịch lúc này mới quay đầu lại nhìn Chu Thần, chỉ thấy bộ vét màu bạc của y đã bị nước mưa làm ướt nhẹp phân nửa, loại áo màu này bị ngấm nước mưa đặc biệt hiện lên rõ ràng, vệt nước ngoằn ngoèo chạy thẳng đến vạt áo. Tóc cũng sũng nước. Trái lại chính mình chỉ có chút nước mưa ở gấu quần, những chỗ khác hoàn toàn khô ráo.
Trái tim dường như bị người thắt chặt, cái loại cảm giác quen thuộc này lại trỗi dậy, chỉ là nói không nên lời, nhưng hắn cảm thấy cực kỳ quan trọng.
Ảo não vỗ vỗ đầu, quay ra liền thấy chiếc Buick đen của hắn đang đỗ bên cạnh; tựa như khi hắn muốn uống cà phê, trong tay lúc nào cũng đều có một cốc cà phê ấm áp, hoặc là nếu chú ý một chút, hàng ngày đều có thể ngửi thấy mùi cam thơm ngọt mà hắn thích.
Trước mắt thoáng lên chớp nhoáng, Sở Thiên Dịch ngẩng đầu thấy một chiếc Chevrolet màu đỏ phóng vụt qua hắn; khi người ngồi ở ghế lái lướt qua, y hướng phía hắn gật đầu, độ cong bên mép như có như không hôm nay lại đặc biệt rõ ràng.
Hắn thấy Chu Thần nâng má tựa vào khung cửa bên trái, một tay cầm lái, thờ ơ đi thẳng. Không tự chủ được, hắn chạy theo hai bước.
Chu Thần từng theo đuổi hắn hai năm rưỡi, khi đó hắn cảm thấy người này chỉ nhìn thôi cũng thấy ghét, có lúc muốn tránh xa xa một chút, có lúc còn cố ý hẹn hò với bạn gái để chọc giận y, nói chung là hắn rất sợ Chu Thần quấn người như thế. Khi đó chẳng hiểu sao lại sợ, lúc này mới nghĩ đến, có thể đúng là như Chu Thần nói, hắn sợ phát hiện mình kỳ thực là cùng một kiểu người như y. Chu Thần đã đúng, hiện tại bọn họ là cùng một kiểu người.
Như vậy, hắn còn có lý do chán ghét người này sao?
Hắn đột nhiên nghĩ, người tên Chu Thần này, không chỉ không hề bám riết lấy người, thật ra lại cho người ta cảm giác thoải mái.
Hình ảnh khi người nọ lái xe một mực hiện hữu trong đầu hắn, vừa thân thiện vừa có chút phong tình; hắn bỗng thấy Chu Thần trong quá khứ trở nên xa lạ.
Chu Thần lái xe chậm rì rì, nửa người đều ngấm nước đến khó chịu, nhưng khi nghĩ đến việc Sở Thiên Dịch đã chủ động giúp đỡ y lại cảm thấy tâm tình tốt hơn không ít.
Y biết Sở Thiên Dịch không thích y quấn quít lấy hắn, y hiện tại đang làm rất tốt mà, bất kể chỗ nào cũng không quá lộ liễu.
Biết hắn thích vị cam, y liền nhân lúc hắn chưa đến vào phòng làm việc phun nước hoa có mùi tương tự, sau đó mở cửa sổ để cuối cùng chỉ còn lại chút hương thoang thoảng. Biết hắn thích uống cà phê trong giờ làm việc, y lúc nào cũng pha một tách đặt trên bàn hắn. Đưa người kia đến cạnh xe của hắn, hoàn toàn là hành động vô thức của y.
Y thực sự đã làm rất tốt, không phải sao? Y vì hắn mà đã học cách nấu ăn làm cơm.
Một người ưu tú như y, vậy mà Sở Thiên Dịch vẫn chướng mắt, thật sự mắt hắn mù rồi.
Chu Thần mở radio, tùy tiện có chút âm thanh nhằm đè xuống tâm tình cô quạnh lúc này của y.
Gã kia đúng là mù dở mới thấy mình chướng mắt a! Thật cmn điên đầu!