Khánh sinh của Hoàng đế tất nhiên là vô cùng long trọng, ngày đó quần thần lại tề tụ. Chỉ có điều lần này Đông Phương Hạo mang Khuất Bình theo bên cạnh mình, một tấc cũng không rời.
Khuất Bình cũng biết đó là bởi y lo lắng hắn bị thương mà không thể uống rượu, nên cũng không phản đối. Những cũng vì những quan viên muốn nhân cơ hội gặp Khuất Bình cũng e dè không dám tiến đến, cho dù chỉ là để kính rượu cũng bị Đông Phương Hạo ngăn cản lại… mà Khuất Bình được thanh tĩnh một chút.
Khi yến hội tan đã là nửa đêm.
Khuất Bình tuy một giọt rượu cũng chưa thấm, những khó tránh khỏi mệt mỏi, chỉ có điều —
Hắn nhìn sang Đông Phương Hạo, “Hoàng Thượng, thần trước vịn người trở lại tẩm cung a, người uống quá nhiều.”
Mấy ngày nay bởi vì quốc sự nặng nề, Đông Phương Hạo có chút mệt mỏi, uống rượu xong khó tránh khỏi nhức đầu, cước bộ cũng trở nên có chút không vững.
“Không cần, Thái phó còn chưa khỏe, đi trước ngủ đi.” Đông Phương Hạo miễn cưỡng cười nói.
“Tiểu Lục Tử, tới vịn Hoàng Thượng hồi tẩm cung.” Khuất Bình không để ý tới hắn, thẳng thừng phân phó.
(Ta mà là Tiểu Lục Tử ta phải đòi hai phần lương.)
Đến tẩm cung, thấy Tiểu Lục Tử phục thị Đông Phương Hạo nằm xuống rồi, Khuất Bình liền định rời đi, lại bị Đông Phương Hạo vươn tay kéo lại.
Khuất Bình dừng lại, cúi đầu nhìn y, trong bóng tối hình dáng của y có vẻ dị thường mơ hồ.
“Thái phó… Có phải là… muốn rời đi?” Câu hỏi nàycó lẽ vô cùng đột ngột, nhưng cũng là vấn đề trong lòng hai người đều hiểu rõ, vì vậy Đông Phương Hạo vẫn hỏi thẳng.
Khuất Bình trầm mặc một hồi, thấp giọng nói, “… Ân.”
Hắn quả thực muốn rời đi, tin rằng y cũng đã nhìn ra, sở dĩ hắn một mực không nhắc tới, cuối cùng cũng vì hắn không đành lòng.
“Hạo nhi suy nghĩ thật lâu, kỳ thực Thái phó không muốn ở lại trong chốn quan trường, càng không muốn ở lại trong cung a!” Đông Phương Hạo chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói, “Ngày đó ta nhìn thấy phần chiếu thư, trong lòng liền một mực nghĩ đến một chuyện, nếu như phần chiếu thư này còn tồn tại, ngươi sẽ làm như thế nào?
…. Có lẽ ngươi quả thật có thể dùng nó để kiềm chế trẫm, lại có lẽ Khuất Chính đã sớm nhìn ra tâm tư của trẫm đối với ngươi, biết trẫm không đành lòng làm khó dễ ngươi…
Khuất Bình…
Mấy ngày trước ngươi muốn trẫm đáp ứng chính là chuyện này a?”
Trong bóng tối, thanh âm của Đông Phương Hạo có vẻ cô tịch dị thường, lại có loại bi thương mênh mông nói không nên lời.
“Hoàng Thượng đã đoán được tâm ý của thần, xin Hoàng Thượng ân chuẩn a.” Khuất Bình ngẩng đầu lên thở dài, những chuyện đã xảy ra trong mười một năm qua đột nhiên hiện lên rõ mồn một trước mắt, hẳn quả thực không muốn, nhưng mà hắn thật sự đã quá mệt mỏi.
“Nếu như trẫm không đáp ứng?” Đông Phương Hạo gằn giọng nói ra.
“Ngươi tội gì a…” Khuất Bình không khỏi nhắm mắt lại.
“Ngươi biết, Thái phó.”
Khuất Bình nhìn vào ánh mắt tinh sáng chấp nhất của y, “Biết rõ thì như thế nào?”
“Tình yêu ta dành cho ngươi … Ngươi biết mà, Thái phó.” Thanh âm Đông Phương Hạo thấp đến gần như lẩm bẩm, nhu đến phảng phất muốn cho người rơi lệ.
Khuất Bình chỉ cảm thấy ngực mạnh mẽ cứng lại, hô hấp cương lại.
Một chữ “Ái” này, ở vào địa vị của họ, thật sự là một loại cấm kỵ, thế nhưng nói ra rồi lại là có thể như thế … tự nhiên vô cùng.
Khuất Bình hít thật sâu, thật lâu sau hắn rốt cục lên tiếng, thanh âm của hắn mang theo nồng đậm thở dài, nhưng lại hết sức rõ ràng, “Hoàng Thượng, thần có thể vì ái tình của người mà chết, cũng không nguyện vì ái tình của người mà ở lại.”
Một câu này, đã trầm trọng đến nỗi làm cho Đông Phương Hạo không thở nổi, y dần dần buông lỏng tay ra, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Khuất Bình cúi đầu xuống nhìn Đông Phương Hạo, trong lòng một hồi quặn đau. Hắn cũng không biết mình đã đứng bao lâu ở trong bóng tối, rốt cục nhấc gót nhẹ nhàng đẩy cửa rời đi.
……
Ngày hôm sau, Khuất Bình liền đệ trình lên Đông Phương Hạo tấu chương từ quan, bất quá hắn cũng biết trước mắt Đông Phương Hạo hẳn là không biết buông tay. Vì vậy hắn cứ theo lẽ thường trở lại Tần Hoa Các xử lý công chuyện, chỉ là theo ngày đó bắt đầu, ngoại trừ lâm triều nghị sự, hắn liền rất ít khi nhìn thấy Đông Phương Hạo.
Thoáng một cái đã đến trung tuần.
Cuộc thi tại Khai Phong phủ cùng Quốc tử giám đã định tại cuối tháng, lần này cũng vẫn như mọi khi, triều đình phái đi bốn Đại học sĩ làm Giám quan.
Trải qua thương nghị, bốn Đại học sĩ được phái đi bao gồm Tác lang trực sử quán Phương Tề Vân, Hàn lâm học sĩ Quách Sử Thần, Binh bộ thị lang Từ Nguyên cùng Cơ mật trực học sĩ Vương Canh Minh bốn vị làm Giám quan.
Hai vị trong số đó là do Khuất Bình tiến cử.
“Vương Canh Minh tựa hồ là môn nhân của ngươi?” Đông Phương Hạo hỏi.
“Đúng vậy, Hoàng Thượng.” Khuất Bình gật đầu.
“Người này trẫm tựa hồ có chút ấn tượng, nhớ rõ có một lần một vị thị giảng giảng giải [ Mao thi ] cho trẫm, trích dẫn Khổng Tử tại
[Luận ngữ ] có nói “Bất học [ thi ], vô dĩ lập*”, khi đó Vương Canh Minh đứng một bên, nghe xong ngay tại chỗ chỉ ra, “Lập tự thị ngôn tự chi ngộ**”, viên thị giảng kia lúc đầu còn không tin, trở về xem lại sách mới chịu đem chữ “lập” sửa lại.”
(* Người không học thơ ca, không thể sử dụng; ** Viết nhầm chữ
lập
thành chữ
ngôn)
“Vương Canh Minh làm người quá mức ngay thẳng, không hiểu uyển chuyển, là ưu điểm cũng khuyết điểm.” Khuất Bình mỉm cười nói.
“Khuất Thừa tướng nói không sai, nhưng đó chưa hẳn là chuyện xấu.” Đông Phương Hạo nhẹ gật đầu, sau đó liền phân phó Ngự Sử, “Ngày mai liền tuyên bốn người họ tiến cung gặp trẫm.”
“Thần tuân chỉ.”
“Tốt lắm, bãi triều a. Khuất Thừa tướng lưu lại, trẫm còn có lời nói muốn hỏi.” Đông Phương Hạo đột nhiên khoát tay áo, nói.
Khuất Bình nghe xong không khỏi khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn y.
“Hoàng Thượng tìm thần có chuyện gì?”
Đông Phương Hạo chậm rãi thong thả bước xuống trên bậc thang, đi đến trước mặt Khuất Bình, rất tự nhiên liền nắm lấy tay hắn.
Khuất Bình nhìn vẻ chấp nhất trong mắt y, không khỏi âm thầm thở dài.
“… Thái phó có thể để cho Hạo nhân cân nhắc thêm một thời gian nữa?”
Ngữ điệu của Đông Phương Hạo nghe vào trong tai Khuất Bình liền trở thành thứ thanh âm khiến hắn không sao nhẫn tâm cự tuyệt được, lại nhìn đôi mắt y chăm chú chăm chú nhìn mình, Khuất Bình khẽ nhắm mắt lại, rốt cục vẫn là gật đầu.
“Lúc trước ta đã từng hỏi Thái phó, nếu như ta không phải Hoàng Thượng, liệu Thái phó có ở lại bên ta hay không, nhưng hôm nay xem ra, mặc cho ta có phải là Hoàng Thượng hay không, cũng đều không thể lưu lại Thái phó, đúng không?” Đông Phương Hạo cười khổ khẽ nói.
Khuất Bình yên lặng nhìn y, trong mắt đầy tràn không nỡ, thế nhưng hắn không có cách nào lưu lại được, không chỉ bởi vì tình yêu của Đông Phương Hạo đối với hắn, mà lớn hơn là vì hắn đã càng ngày càng không thể khống chế nổi tình cảm của mình.
Một người là thiên tử một người là thần tử, nếu không buông tay, họ sẽ phải tiếp tục như thế nào được đây?
“Trẫm chỉ muốn biết, trong lòng Thái phó có phải cũng có ta…” Đông Phương Hạo chậm rãi nói, ngón tay y xuyên qua ngón tay Khuất Bình, y muốn nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận Khuất Bình, muốn ôm hắn thật chặt, muốn hoàn toàn có được hắn, để hắn đi? Hay buộc hắn ở? Y căn bản không sao lựa chọn được, y sao có thể cam lòng buông tay?
Khuất Bình nhìn y, lại nhất thời không sao có thể đưa ra cho y một câu trả lời minh xác.
Nếu nói là có, Khuất Bình không khẳng định được đến tột cùng đó có phải là “ái” hay không? Nếu nói là không có, vậy những đau lòng cũng không muốn rời xa này lại từ đâu mà đến?
Có lẽ là bởi hắn vẫn xem Đông Phương Hạo là Nhị Hoàng tử của mười một năm trước, cần hắn yêu thương che chở, dù cho có thể xưng là “ái”, thế nhưng hai chữ “ái” này lại hoàn toàn bất đồng.
Ít nhất, hiện tại, hắn rất khó phân rõ đến tột cùng.
Hắn không khỏi tránh đi ánh mắt của Đông Phương Hạo, nhẹ nhàng thở dài.
***
Ngoài Tần Hoa Các xuân sắc ngập trời, lả lướt ôm trùm lấy thị giác.
Gặp qua Vương Canh Minh cùng ba người khác, Khuất Bình đối với cuộc thi lần này cảm thấy yên tâm, Đông Phương Hạo đối với bọn họ cũng rất thoả mãn, kế tiếp chỉ cần chờ đợi các thí sinh vào kinh.
Đem thông cáo trong tay buông xuống, Khuất Bình đẩy cửa đi ra khỏi phòng, bên cạnh có một thái giám đi tới nhắc nhở hắn, “Đại nhân, đã đến giờ đổi dược.”
Khuất Bình khẽ gật đầu, liền đi về phía tẩm cung.
Vết thương trên vai hắn đã dần dần kết vẩy, lại nghĩ đến lần này Đông Phương Hạo đã vì hắn mà lo nghĩ trước sau, Khuất Bình sẽ cảm thấy trong lòng có cảm giác rất khó nói, tâm từ trước nay bình tĩnh như nước tựa hồ cũng nổi lên rung động. Ngày ấy tuy Đông Phương Hạo không nói gì thêm, thế nhưng Khuất Bình sao lại nhìn không thấy vẻ đau xót trong đáy mắt y cùng mạt khổ sáp trên khóe môi, chỉ là có một vài chuyện, không phải đơn giản hễ muốn là có thể được.
Hồ thái y đã sớm ở bên ngoài tẩm cung chờ hắn, thấy Khuất Bình đã đi tới, Hồ thái y liền cười nói, “Thần sắc của Khuất đại nhân đã khá nhiều, xem ra dược hoàn đã có hiệu quả.”
Khuất Bình cười gật đầu nói, “Thật đúng là nhờ có Hồ thái y.”
Từ khi Hồ thái y đem dược nước điều chế thành dược hoàn, Khuất Bình liền không cần vì uống thuốc mà khổ não nữa.
“Đại nhân sao phải nói vậy, ngài ngày đêm vất vả như vậy, hạ quan ra chút lực đã tính là gì.” Hồ thái y cười, theo Khuất Bình vào tẩm cung.
“Đại nhân ngồi là được.” Hồ thái y đem thuốc trong tay để ở một bên, để Khuất Bình ngồi dựa ở cạnh giường.
“Mấy ngày nay miệng vết thương còn đau không?” Hồ thái y vừa hỏi vừa động thủ thay Khuất Bình cởϊ áσ.
“Còn có một chút.” Khuất Bình nhắm mắt lại, tùy ý Hồ thái y mở băng gạc.
Ai biết lúc này đột nhiên truyền đến thanh âm của Đông Phương Hạo thanh âm, “Ngươi đi xuống đi, trẫm đến đổi dược cho Thái phó là được.”
Hồ thái y ngẩn người, lập tức liền khom mình hành lễ, “Dạ, Hoàng Thượng.”
Khuất Bình âm thầm thở dài một hơi, chậm rãi mở mắt.
Đông Phương Hạo chờ Hồ thái y lui ra ngoài mới tiến vào, thuận tay đem cửa đóng lại, đi về phía trước.
Khuất Bình nhìn nhưng không nói lời nào, Đông Phương Hạo cũng không có ý định lên tiếng.
Chỉ thấy y đi đến bên cạnh hắn, kéo qua một cái ghế, ngồi xuống, liền đưa tay tiếp tục công tác vừa rồi của Hồ thái y.
Đem băng gạc hoàn toàn gỡ bỏ, bờ vai trần của Khuất Bình truyền đến chút cảm giác mát.
Làn da vốn bằng phẳng lại nhiều ra một vệt đỏ thẫm nhô lên, khiến Đông Phương Hạo không khỏi nhẹ nhàng miết ngón tay lên.
“Nếu như bị thương chính là ta thì tốt …” Chỉ nghe Đông Phương Hạo thấp giọng lẩm bẩm.
“Hoàng Thượng –” Khuất Bình nhìn y, đang muốn nói gì lại bị động tác tiếp theo của Đông Phương Hạo cắt đứt.
Hắn không ngờ Đông Phương Hạo lại hội đột nhiên cúi đầu hôn lên vết sẹo trên vai mình, đầu lưỡi khẽ liếʍ, có một loại nhu hòa nói không nên lời.
Cảm giác được từ vết thương truyền đến ấm áp cùng tê ngứa, Khuất Bình không khỏi nhắm mắt lại, hắn nhíu mày nói, “Hoàng Thượng, thỉnh người dừng tay.”
Lúc này Đông Phương Hạo ngẩng mặt nhìn thẳng hắn, đột nhiên, y nghiêng người về phía trước, đè lấy hai tay Khuất Bình đang đặt trên giường, nhắm đến môi hắn mà hôn lên.
Nụ hôn này làm Khuất Bình không kịp phản ứng, hai tay bị giữ chặt cũng vô pháp đẩy ra, chỉ phải lùi lại phía sau, liền đυ.ng phải cột giường.
Đông Phương Hạo gặm cắn đôi môi Khuất Bình không chịu buông, đầu lưỡi lướt qua hàm răng Khuất Bình, nhẹ nhàng nạy ra, tiến vào miệng hắn liền tùy y kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khí tức cũng trở nên có chút hỗn loạn.
Cố gắng đến gần như điên cuồng, lại có loại ý vị sắp xa nhau.
— Ta yêu ngươi, Khuất Bình, ta yêu ngươi……
Khuất Bình tựa hồ nghe thấy thanh âm trong nội tâm của Đông Phương Hạo, một tiếng lại một tiếng gõ vào tim mình, hắn rốt cục lại mắt nhắm, bắt đầu hưởng ứng, cùng môi lưỡi của y dây dưa lên, không biết mệt mỏi.
Nếu đây đã là cấm kỵ, liền để cho hai người họ cùng đến gánh chịu a.
Ái tình của Đông Phương Hạo, tầng tầng lớp lớp mang theo sóng nước sục sôi mà đến, Khuất Bình cũng không phải là kẻ vô tâm, sao có thể không cảm thụ đến?
Giống như
sa vào một vùng nước xoáy tối ám, là tuyệt vọng hay là khát vọng, thiếu niên của ngày xưa hôm nay đã là Hoàng Thượng, khó có thể đoán trước
— quả nhiên vẫn là nhân tâm.
Không biết qua bao lâu, Đông Phương Hạo rốt cục thả Khuất Bình, chỉ là ánh mắt của y trở nên thâm trầm, tối tăm lại lóe sáng, chỉ lẳng lặng nhìn Khuất Bình lại không nói một lời.
Khuất Bình cười khổ nhìn lại, cũng không nói gì.
Thật lâu, hắn thở dài, miệng chậm rãi thốt ra một câu, “… Hoàng Thượng, thần chỉ là mệt mỏi …”
Mệt đến không muốn nói đến yêu, cũng không có khí lực để yêu, là lấy cớ cũng tốt, là trốn tránh cũng được, cuối cùng vấn đề cũng chỉ là một…
Đông Phương Hạo vẫn không lên tiếng, Khuất Bình chỉ cảm thấy ngón tay y xoa trên vai mình, nhu hòa vì mình mà bôi thuốc, sau đó một lần nữa quấn băng gạc lên, lại nhẹ nhàng giúp hắn chỉnh lại y phục cho ngay ngắn, thẳng đến cuối cùng, lúc rời đi cũng không nói một câu, tựa hồ đã không có lời nào để nói.
Chap này cảm thấy thương Hạo Hạo, nhưng cũng bái phục cái chiêu làm nũng của ảnh đã luyện đến lô hỏa thuần thanh!
Hạo Hạo không dám thẳng thừng giữ lại A Bình, một nửa là vì không dám cưỡng cầu, một nửa là vì biết… Thứ A Bình mệt mỏi là gánh nặng triều chính trên vai, và bản thân Hạo Hạo cũng là gánh nặng mà A Bình phải lo lắng, phải che chở… Y biết, và y muốn, A Bình cũng có hạnh phúc của riêng mình, chỉ là… y không chấp nhận nổi trong hạnh phúc ấy không có y… TT^TT
Anyway, A Bình a, đến mức “Ngươi đau ta cũng đau, ngươi chịu tội để ta cùng gánh” như thế này rồi mà còn mơ mơ hồ hồ không biết đã yêu hay chưa sao??? TT^TT