Editor: Anh Cung
Beta: zizi
============================
Kiều Úc giơ tay xem đồng hồ, duỗi thắt lưng một cái nói: “Bây giờ cũng đã bốn giờ sáng, lại là một đêm không ngủ rồi.”
“Người ta nói thức liên tiếp ba đêm có thể dẫn tới đột tử, anh cảm thấy chúng ta cũng sắp như vậy rồi.” Tùng Dung cười đáp.
Kiều Úc cười cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua người còn đang mơ màng kia nói: “Chết thì chết chứ sao, thực ra còn sống chẳng qua chỉ là còn thở mà thôi, đến khi số mệnh chấm hết, kỳ thực cũng là một loại giải thoát.”
“Phi phi phi, không có việc gì em đừng nói mấy cái xui xẻo đó.” Tùng Dung nghiêng người trừng cậu một cái.
Kiều Úc nhún vai không quan tâm, nhẹ nhàng thở dài, cậu đã từng chết qua một lần rồi, thế nhưng khi đó không thân không thích chết đi cũng thật gọn nhẹ, bây giờ có Tùng Dung, lại bắt đầu sợ bóng sợ gió, có lẽ vì bận lòng mới có thể cố gắng mà tồn tại đi.
Đang lúc Kiều Úc rơi vào trầm tư, lại gặp đèn đỏ, chiếc xe vững vàng dừng lại, cậu chống má vô tình nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, nhất thời lắp bắp kinh hãi.
Cậu kéo Tùng Dung qua nói: “Anh xem người kia có phải là Vương Hiểu Quyên không?”
Tùng Dung kinh ngạc nhìn người phụ nữ mang thai đang đi ngoài kia, khó hiểu hỏi: “Không thể nào, không phải em nhìn nhầm đấy chứ?”
Vùng này là khu Pub nổi tiếng của thành phố T, bây giờ mới là rạng sáng, nơi này vẫn đang xa hoa trụy lạc như cũ, đến đây toàn là các đôi trai gái hoặc ôm nhau hoặc trêu đùa, túm tụm ở cửa quán bar, hoàn toàn là quang cảnh cuộc sống về đêm.
Kiều Úc nhìn chằm chằm vào bóng người màu trắng từ quán bar đi ra, chỉ cho Tùng Dung xem: “Chính là người đang đi trên vỉa hè hướng Bắc đấy, mặc chiếc váy màu trắng kìa.”
Tùng Dung thấy thân ảnh kia thì cười cười, vỗ đầu cậu: “Mắt em viễn thị sao, chỉ là dáng người này rất giống với Vương Hiểu Quyên thôi mà, cô ấy không phải loại người sẽ đi đến pub như thế này, hơn nữa chuyện của Lâm Viễn và Lâm Tường còn chưa giải quyết xong, lúc này cô ấy sao có thể đi chơi được.”
Mặc dù Kiều Úc cảm thấy Tùng Dung nói cũng có lý, nhưng vừa rồi bóng dáng người nọ vụt qua, rõ ràng cậu nhận ra ngay là Vương Hiểu Quyên, “Anh lái xe nhanh một chút đuổi theo cô ấy, tôi không nhìn nhầm đâu.”
Tùng Dung thở dài bất đắc dĩ, “Chúng ta cần phải nhanh chóng đưa Lâm Viễn về nhà trước.”
Kiều Úc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào quán bar mà họ vừa đi qua, biển quảng cáo thật to được trang trí bằng những bóng đèn neon phát ra ánh sáng màu lam, sự hủ bại tỏa ra từ ánh sáng màu tím của dòng chữ nghệ thuật trên đó, “Quán bar mê hoặc”.
Cậu sờ cằm, trầm tư một lát mở miệng nói: “Hướng đi của cô gái kia giống với chúng ta, trước tiên đuổi theo cô ấy rồi nói sau.”
Tùng Dung gật đầu, lái xe chậm rãi, theo dõi từ xa bóng dáng cô gái bọn họ vừa nhắc tới.
“Em sao có thể khẳng định cô ấy đúng là Vương Hiểu Quyên? Lúc này chắc hẳn cô ấy phải ở nhà chứ, sao lại chạy tới quán bar.”
Kiều Úc chống cằm nhìn chằm chằm vào bóng dáng người kia, “Từ góc nhìn vừa nãy của tôi, đúng lúc có thể nhìn thấy gương mặt cô ấy, mặc dù khoảng cách có hơi xa, nhưng tôi nhớ rõ kiểu đi của cô ấy, cô ấy thích đút tay phải vào túi, tay trái đỡ ở trước bụng, anh xem bây giờ không phải cô ấy cũng đang đi như vậy hay sao?”
Tùng Dung kinh ngạc nhướn mày, quay sang liếc nhìn Kiều Úc, trong bụng xuất hiện một chút hoài nghi, sao Dạ Tinh có thể nhớ rõ như vậy? Em ấy mới gặp qua Vương Hiểu Quyên một lần thôi mà. Loại người đem hành động, dáng vẻ của một người nhớ kỹ, không giống như khi giao tiếp bình thường, ngược lại cảm thấy giống như… sát thủ nhìn chằm chằm vào con mồi của mình sau đó vô tình luyện ra thói quen này.
Kiều Úc nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, không chú ý đến ánh mắt của Tùng Dung. Đúng lúc này, hai người vị thành niên ăn mặc trang điểm đẹp đẽ, vô cùng “phi giới tính” nắm tay nhau đi tới gần.
Trên con đường này không ít GAY, hơn nữa bây giờ đang là đêm khuya, cho nên hai người vị thành niên này không kiêng kị gì mà bắt đầu KISS nhau ngay ngoài đường, vừa vặn Vương Hiểu Quyên đi ngang qua bọn họ, cũng không biết cô ta đột nhiên bị cái gì kích động, vốn luôn cúi đầu đi bình thường, lúc này lại bất ngờ vọt tới trước mặt hai người vị thành niên, giơ tay cho cậu trai vóc dáng thấp hơn một cái tát.
“Tiện nhân! Đồ đê tiện không biết xấu hổ!”
Lần này không chỉ có đôi tình nhân kia bị làm cho sững sờ, đến cả Kiều Úc và Tùng Dung đang ngồi trong xe bị dọa cho sợ.
“Cô ta đang phát điên cái gì vậy?” Tùng Dung tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe ngăn cản.
Kiều Úc giữ tay y lại, “Đợi một lát đã, anh không cảm thấy Vương Hiểu Quyên hiện giờ đang rất bất thường hay sao? Ban ngày lúc cô ấy nói chuyện với chúng ta giọng nói nhỏ nhẹ hiền hòa, bộ dạng bây giờ như là đang bị một cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Trước tiên chúng ta cứ quan sát kỹ đã rồi hãy nói.”
Tùng Dung ngừng lại, quay sang gật đầu, quyết định quan sát thêm một chút rồi mới ra tay.
Thanh niên trẻ bị đánh lúc này mới phản ứng lại, hai người đi đến vây quanh Vương Hiểu Quyên, nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì biết cũng không phải dạng tốt đẹp gì, hiện tại Vương Hiểu Quyên chỉ là một người phụ nữ đơn độc làm sao có thể đấu lại được hai người bọn họ.
Lúc một trong hai nam sinh chuẩn bị tát cô một cái, cô lại bất chợt giống như phát điên ôm lấy cánh tay của hắn ra sức cắn một cái.
“A______!”
Nam sinh hét lên một tiếng, nam sinh còn lại nhặt miếng gạch vỡ trên mặt đất ném tới, bả vai Vương Hiểu Quyên bị miếng gạch ném vào cũng không hề dừng tay, giống như bị điên dùng móng tay cào lên mặt hai người bọn họ, vừa trút giận vừa gào rú: “Bọn mày là cái thứ bẩn thỉu, tất cả đi chết đi! Đúng là thứ khiến người khác buồn nôn!”
Một nam sinh bụm mặt nhổ ngụm nước bọt xuống đất, “Mẹ nó, con mụ đàn bà thối, mụ quản được sao? Xem ra hôm nay tôi phải đánh chết mụ!” Nói xong hai người cùng nhau đi đến, lập tức đá Vương Hiểu Quyên ngã xuống đất.
Thấy tình hình sắp không khống chế được, Tùng Dung và Kiều Úc liền tháo dây an toàn xông ra ngoài.
Tùng Dung chạy tới lấy thẻ ra: “Tất cả dừng tay! Cảnh sát đây!”
Kiều Úc tiến lên ngăn giữa ba người đang ẩu đả, nâng Vương Hiểu Quyên có chút chật vật dậy: “Chị ổn chứ? Có bị làm sao không?”
Vương Hiểu Quyên ngẩng đầu, chậm rãi nhìn Kiều Úc, giống như chưa bao giờ quen biết cậu vậy, đẩy tay cậu ra, vừa đứng dậy lại muốn tiếp tục xông lên ẩu đả cùng hai người vị thành niên kia.
Kiểu Úc ngăn cô lại, vô cùng ngạc nhiên vỗ vỗ vai cô: “Chị Hiểu Quyên, chị làm sao vậy? Em là Lê Dạ Tinh này, sáng nay chúng ta đã gặp nhau đó, chị quên rồi sao?”
Vương Hiểu Quyên mặt không chút thay đổi nhìn y, không nói câu nào.
“Cô đồ đàn bà thối tha dựa vào cái gì lại đi đánh người khác?” Một người thanh niên trẻ không phục xông lên, Tùng Dung một phen chế trụ bọn họ, “Ngoan ngoãn một chút, có nghe thấy không.”
“Này! Cảnh sát các người có mắt hay không? Là cô ta ra tay đánh người trước!”
“Chúng tôi nhìn thấy rồi, việc này chúng tôi sẽ xử lý, hai người đưa chứng minh thư đây cho tôi kiểm tra.” Tùng Dung đưa hai người vị thành niên đứng riêng một chỗ hỏi, ngẩng đầu ra hiệu với Kiều Úc.
Kiều Úc hiểu ý gật đầu, lôi kéo Vương Hiểu Quyên tiếp tục hỏi: “Chị Hiểu Quyên, đã trễ thế này sao chị còn ở bên ngoài? Em và Tùng Dung đang muốn cùng Lâm đại ca đi tìm chị đấy.”
Lúc này Vương Hiểu Quyên đột nhiên quay đầu sang, ánh mắt chợt thay đổi, giữ lấy cánh tay Kiều Úc hỏi: “Cậu vừa nói cái gì?”
Kiều Úc dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, bình tĩnh tiếp tục giả trang thành bộ dạng của cậu cảnh sát trẻ nhiệt tình nói: “Chị Hiểu Quyên, chị đừng vội, trước tiên nói cho em biết đã trễ thế này sao chị còn ở bên ngoài?”
Vương Hiểu Quyên giống như đột nhiên tỉnh lại, cả người lặng một lúc, có chút mờ mịt nhìn vết thương trên tay cùng hai người vị thành niên đứng cách đó không xa, sắc mặt trở nên trắng bệch, cô theo bản năng ôm bụng né tránh ánh mắt thăm dò của Kiều Úc.
“Việc này… Đêm nay tôi có hẹn với đồng nghiệp, cho nên mới…”
Kiều Úc ở trong lòng thở dài, cô thật sự xem mọi người là kẻ ngốc hay sao, loại lý do vụng về này cũng có thể nghĩ ra, nếu thực sự là gặp mặt đồng nghiệp, những người đó làm sao có thể để cô đêm hôm khuya khoắt đi về nhà một mình.
Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười tiếp tục hỏi: “Vậy vừa rồi hai người kia có phải là quấy rối chị hay không? Chị không cần sợ, nói thật là được.”
“..A, không, không có, là chị uống chút rượu cho nên mới gây ra xích mích, không liên quan gì đến họ cả.” Vương Hiểu Quyên khẩn trương bắt đầu vặn ngón tay, môi run run không còn giọt máu.
Kiều Úc cười gật đầu, “Hóa ra là như thế, vậy thì tốt rồi, em và Tùng Dung thật đúng là sợ chị bị bắt nạt đấy. Chị xem hiện tại đã muộn thế này, chị một mình về nhà bọn em cũng không yên tâm, chi bằng chúng ta cùng đi đi, đúng lúc Lâm đại ca cũng còn đang ở trên xe.”
Sắc mặt Vương Hiểu Quyên trở nên vô cùng khó coi, cô vội vàng kéo Kiều Úc lại hỏi: “Như vậy là sao? Lâm, Lâm Viễn sao lại ở chỗ này?”
Kiều Úc nhìn thấy hết mọi biểu cảm, sau đó làm bộ phiền não nói: “Chị Hiểu Quyên, em nói chị đừng buồn. Hôm nay trong cục có vụ án gϊếŧ người, em và Tùng Dung vốn là đi bệnh viện xem xét thi thể, kết quả không nghĩ tới lại gặp Lâm đại ca ở trong nhà xác, anh ấy hẳn là muốn đi xem Lâm Tường, có lẽ cái chết của Lâm Tường là đả kích quá lớn với anh ấy, cho nên anh ấy ôm thi thể của Lâm Tường như thế nào cũng không buông tay, bọn em khuyên nhủ sao anh ấy cũng không nghe, cuối cùng…”
“Cuối cùng thế nào?” Đôi mắt Vương Hiểu Quyên chợt đỏ, phối hợp với vết máu vẫn còn trên mặt lộ ra vẻ vô cùng dữ tợn.
“Cuối cùng anh ấy ôm thi thể của Tiểu Tường khóc đến ngất đi… Em và Tùng Dung nhìn cũng cảm thấy không thể chịu nổi, muốn đưa anh ấy về nhà, thế nhưng anh ấy nắm chặt tay Tiểu Tường có chết cũng không buông, ôi… Chị Hiểu Quyên, về nhà chị nhất định phải khuyên nhủ Lâm đại ca, không thể để cho tinh thần anh ấy tiếp tục sa sút như vậy.”
Kiều Úc mặt không đỏ tim không đập mạnh nói một hơi dựng chuyện, cặp mắt to tròn tỏ ra vô cùng lo lắng, khiến người khác không thể không tin.
Tùng Dung xử lý xong hai người vị thành niên đã thấy hết tất cả mọi chuyện, nhịn không được ở trong lòng cười thầm, nói vật nhỏ này bị hắn chiều hư, thực ra cậu mới chính là phẫn trư ăn lão hổ làm cho người ta vừa hận vừa yêu.
Vương Hiểu Quyên nghe Kiều Úc nói xong, sắc mặt trở nên xanh mét, ngón tay lại vô tình bấu chặt bắp đùi, môi cô không ngừng run lên, ôm ngực thở gấp mấy cái, mắt dường như sắp khóc đến nơi rồi.
Kiều Úc cảm thấy đã đạt được mục đích, cũng không tiếp tục đả kích cô nữa, dịu dàng đỡ lấy bả vai của cô, nhẹ nhàng nói: “Chị Hiểu Quyên, chị đừng buồn, Lâm đại ca về sau còn cần có chị chăm sóc.”
Tùng Dung thấy Kiều Úc đã hoàn tất việc thêm dầu vào lửa, liền chậm rãi đi tới, “Vừa rồi tôi hù dọa hai tên lưu manh kia vài câu, bọn chúng đã đi rồi, không bằng chị dâu đi cùng chúng tôi đi.”
Vương Hiểu Quyên cúi đầu mãi không nói lời nào, một trận gió đêm thoáng qua thổi bay mái tóc cô, lộ ra đôi mắt tràn đầy oán hận.
“Được, tôi đi cùng các cậu.”