Thức Cốt Tầm Tung

Chương 43: Dạ thám bệnh viện tra nguyên nhân cái chết

Editor: Dương Dương

Beta: zizi

============================

Kiều Úc sau khi phát hiện thi thể có vấn đề cũng không lên tiếng, tiếp tục công việc của mình như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tùng Dung thì lập tức phát hiện ra cậu không ổn. Y tựa vào cánh cửa, đứng xa xa quan sát bên này, tự suy diễn trong lòng, không lẽ cái chết của Lâm Tường có vấn đề?

Cả hai đều là kẻ thông minh, cũng không có nhiều lời, thế nhưng hợp tác lâu nay thì sự ăn ý không thể không có được.

Kiều Úc mang tính tượng trưng mà vẽ lại mặt cho Lâm Tường, quay người nói với Lâm Viễn đang ưu thương: “Lâm đại ca, trên người tiểu Tường vẫn còn mặc đồ bệnh nhân, như thế nói sao cũng không hay, hôm nay anh có mang quần áo mới đến không, để tôi thay cho cậu ấy coi như có thể ra đi phong quang chút.”

Lâm Viễn còn đang chìm đắm trong bi thương, nửa ngày cũng không có phản ứng lại, Kiều Úc đυ.ng đυ.ng anh lặp lại lời vừa nói một lần, lúc này anh mới sực tỉnh gật đầu liên tục, “Có, có, hôm qua tôi mới mua cho nó một bộ đồ mới đây, lúc trước em ấy toàn mặc đồng phục, sau này bệnh rồi thì thay qua thay lại cũng là quần áo bệnh nhân, thật ra em ấy ham đẹp lắm, chỉ là chưa có cơ hội thì đã….”

Lời sau đó anh nghẹn ngào không thể thốt ra nữa, đôi tay sờ lên chiếc áo mới chưa kịp tháo tem, ánh mắt mông lung lại chìm sâu vào hồi ức.

Tùng Dung không nhẫn tâm nhìn tiếp, đi lên an ủi: “Tiểu Tường cho dù tùy tiện mặc cái gì lên người cũng đều rất soái khí.” Nói xong y cầm cái áo trên tay Lâm Viễn lên đưa cho Kiều Úc.

Kiều Úc vừa nhấc tay phải Lâm Tường lên, Lâm Viễn như chịu phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì mà phát cuồng lao đến, mạnh tay đẩy hắn ra: “Đừng chạm vào em ấy! Tường Tường ghét nhất là bị người lạ chạm vào!”

Kiều Úc không hề phòng bị, cứ thế té ngã xuống đất, cũng may Tùng Dung phản ứng lại chạy đến đỡ lấy hắn, “Người anh em cậu như thế là sao hả, Dạ Tinh cũng là có ý tốt thôi mà.”

Lâm Viễn cúi đầu không nói, Vương Hiểu Quyên chạy lại nói một cách ưu thương: “Thật xin lỗi, cái chết của tiểu Tường đối với anh ấy là một đả kích vô cùng lớn cho nên anh ấy mới như vậy, anh ấy không phải cố ý đâu.”

Tùng Dung thấu hiểu gật đầu không lên tiếng, Kiều Úc lại im lặng đánh giá Vương Hiểu Quyên. Vị trí đứng của cô ta vô cùng trùng hợp, vừa che đi biểu tình trên mặt Lâm Viễn vừa che đi cánh tay phải của Lâm Tường.

“Làm khó chị Hiểu Quyên rồi, vừa phải công tác vừa phải chăm lo Lâm đại ca và tiểu Tường, em xem sắc mặt chị trắng bệch, có phải không được khỏe không?” Kiều Úc hỏi.

Vương Hiểu Quyên đỏ mắt lắc đầu, “Tôi chỉ là thấy ngực hơi khó chịu, cũng không có gì đáng ngại.”

Tùng Dung thở dài, mắt liếc Lâm Viễn đang ôm lấy Lâm Tường phía sau không xa nói: “Bình thường Lâm đại ca công việc bận rộn lại còn phải chiếu cố tiểu Tường, tránh không khỏi không quan tâm đến chị, chị nghìn vạn lần đừng để trong lòng.”

Vương Hiểu Quyên cúi đầu, không biết biểu cảm trên mặt như thế nào, cô ta cười khổ: “Không sao, tôi cũng quen rồi, sau này từ từ sẽ tốt lên thôi.”

Kiều Úc cười cười, nói vài lời an ủi sau đó thu thập thỏa đáng cho Lâm Tường rồi cùng Tùng Dung rời khỏi bệnh viện.

Ngồi trên xe cậu trầm mặc không lên tiếng, Tùng Dung cầm tay lái nhìn thoáng qua cậu, thở dài một hơi: “Có chủ ý quỷ gì thì nói đi, đừng có mà che che đậy đậy trước mặt anh.”

Kiều Úc cười cười, trong lòng cũng biết là không thể giấu được con mắt của Tùng Dung, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc nói cho y biết, “Khối u lymphoma ác tính là một loại bệnh mà một khi đã nhiễm phải thì có thể chết bất cứ lúc nào, chỉ là thi thể Lâm Tường có chút khác thường, tôi cảm thấy hơi kì lạ.”

“Em phát hiện cái gì?”

“Tôi nhớ mấy ngày trước lúc Âu Dương bị trật chân, chân cô ấy sưng lên như cái màn thầu vậy, lúc đó cũng chính là anh giúp cô ấy xoa rượu thuốc, anh cảm thấy cái chỗ sưng ấy sờ vào cảm giác thế nào?”

Tùng Dung nghĩ nghĩ, mở miệng trả lời: “Cảm giác bên trong mềm mềm lỏng lỏng như có nước và cái gì cứng cứng, này thì liên quan gì đến Lâm Tường?”

“Vấn đề chính là ở đấy.” Kiều Úc mím môi sắc mặt nghiêm túc, “Bình thường bên trong có khối u nên đa phần đều chứa một số dịch thể hoặc là tụ máu gì đó, nhưng những cục u dưới mặt trái của Lâm Tường thì đều là bọt hơi, không giống tự nhiên sinh ra. Tôi nghi ngờ…”

“Là mưu sát đúng không?” Tùng Dung cười cười, đánh gãy lời của Kiều Úc.

Kiều Úc sững lại, gật đầu: “Sao anh biết?”

Tùng Dung bẻ lái mím môi nói: “Anh không có nhiều kiến thức pháp y như em, chỉ là nhờ vào trực giác của bản thân thôi. Anh nhớ rất rõ, vài ngày trước khi Lâm Tường chết, Lâm Viễn từng nhắc qua rằng bệnh tình của Lâm Tường đã được khống chế, khôi phục rất tốt, bên cạnh đó còn liên hệ được với một chuyên gia bên Mĩ dự định vài ngày nữa sẽ xuất ngoại làm phẫu thuật, trong trường hợp này Lâm Tường đột nhiên chết đúng là rất kì quái. Cho dù loại bệnh này nói sẽ chết bất cứ lúc nào cũng không quá đáng, chỉ là… anh cũng không rõ cái cảm giác ấy, nói chung là cảm thấy cậu ta không phải tự nhiên chết.”

Kiều Úc gật đầu, “Tôi không phải chuyên gia y học, đối với khối u nghiên cứu cũng không nhiều, nếu không phải tự tay giải phẫu khám nghiệm tôi không thể đoán được nguyên nhân cái chết, nhưng Lâm Viễn căn bản không cho chúng ta tiếp cận một bước, nếu như…” Cậu đột nhiên ý thức mình vừa nói gì, nhanh chóng ngậm mồm lại.

Tùng Dung thấu hiểu cười cười, xoay người nhìn hắn: “Đồng chí Lê Dạ Tinh, anh biết giờ em đang nghĩ gì, muốn lén lút đi khám nghiệm tử thi của Lâm Tường chứ gì? Anh nói em nghe, không có cửa đâu ha. Cậu ấy có phải bị mưu sát hay không bên cảnh sát sẽ tự có định đoạt, công dân bình thường như em thì ngoan ngoãn ở nhà đi.”

“Tôi mới rời chức có mấy ngày mà anh đã nói vậy rồi?” Kiều Úc bị đoán trúng tim đen quay sang trừng Tùng Dung.

“Cho dù em mới rời chức một giây trước anh vẫn sẽ nói thế, anh nói không là không, chuyện này em đừng quản, anh sẽ cho Tề Tích âm thầm điều tra, em chỉ cần thành thành thật thật ngồi nhà dưỡng thương thôi.”

Kiều Úc hừ lạnh một tiếng, ôm tay nhìn theo phong cảnh trôi qua ngoài cửa sổ, lòng thầm nghĩ: Nếu tôi đã muốn đi thì anh có ngăn cũng ngăn không được.

= = = = = = = = = = =

Hai giờ sáng, đêm hôm vắng vẻ.

Kiều Úc lén lút chuồn ra khỏi phòng, áp lên cửa phòng Tùng Dung nghe lén, thấy bên trong không có động tĩnh gì mới cầm hộp lên mò trong bóng tối đi về phía cửa.

Đêm đầu thu mang theo chút lạnh lẽo, cậu nhanh chân bước xuống lầu thì thấy có một người đứng ngay trước mặt.

Một áng mây đêm lượn ngang qua, ánh trăng theo đó len xuống vừa đúng chiếu rõ người trước mặt, y khoanh tay dựa trên vịnh hành lang, ngẩng đầu nhìn Kiều Úc: “Khuya vậy còn đi đâu?”

Kiều Úc bất lực thở dài, cái tên Tùng Dung này có phải tuổi con chuột không vậy, sao lúc nào cũng bị anh ta tóm phải thế.

Tùng Dung thấy cậu không lên tiếng bèn đi đến đứng trước mặt cậu, “Anh biết không cho em đi thì tối em kiểu gì cũng sẽ lén lút chuồn đi mà, cái con gấu con nhà em sao cứ không nghe lời vậy hả?”

Kiều Úc thở dài, khoác tay nói: “Tùng Dung, anh coi như không thấy gì cho tôi đi đi mà. Chính anh cũng nói mình luôn xem Lâm Tường như em trai, giờ cậu ta chết không rõ ràng như thế không lẽ anh không khó chịu sao?”

“Anh chỉ có khó chịu hơn em chứ không kém, nhưng chuyện này em không cần lo, em nghĩ phòng chứa xác trong bệnh viện là nơi em nói đến là đến sao? Nếu không may bị người ta bắt được đem đến cảnh cục, vậy em tính giải thích với đám người đó như thế nào? Em còn đang trong thời kì bị kỉ luật đấy, còn ra ngoài làm loạn nữa không chừng thật sự bị tống vào tù.”

Nói xong Tùng Dung giành lấy cái hộp trên tay Kiều Úc.

Kiều Úc sống chết nắm lấy không chịu buông tay, khẩu khí lãnh đạm nói: “Tôi cho tới giờ không quan tâm mấy cái này, tôi chỉ làm chuyện mình muốn làm thôi, chuyện Lâm Tường tôi quản chắc rồi!”

Tùng Dung hết cách nhún nhún vai, dùng lực giành lấy cái hộp đi ra cửa, Kiều Úc vội vàng đuổi theo sau: “Anh muốn làm cái gì?”

Tùng Dung cười cười, giơ tay xoa đầu Kiều Úc: “Em đã khăng khăng như vậy thì anh chỉ còn cách liều mình bồi quân tử thôi, có cảnh sát như anh ở đấy thì cho dù có bị bắt cũng dễ nói chuyện hơn.”

Ánh mắt Kiều Úc lóe sáng: “Anh nói thật?”

“Phí lời, em không nhanh lên thì coi như khỏi đi đấy.” Tùng Dung đạm đạm trả lời, xoay người đi trên mặt lại mang theo ý cười.

Cửa sau bệnh viện tương đối vắng người, đã thế cũng rất gần nhà xác, cho dù là ai cũng sẽ không thần kinh mà chạy đến đây, cho nên Tùng Dung và Kiều Úc rất nhẹ nhàng cạy mở cửa nhà xác lẻn vào.

Tùng Dung nhìn qua bốn phía, phát hiện chỗ này là điểm mù của camera, thở ra một hơi theo Kiều Úc đi vào.

Kiều Úc men theo kí ức lúc sáng tìm được thi thể Lâm Tường, lúc này Lâm Tường đã được thay một thân quần áo mới, áo sơ mi màu kem cộng thêm quần bò màu xanh nhạt phối với khuôn mặt phù thũng biến dạng của cậu ta, nhìn vào thật sự rất quỷ dị.

Tùng Dung cầm đèn pin mini hít vào một hơi nói: “Đêm hôm khuya khoắt cũng chỉ có em lên cơn chạy đến mấy chỗ này, anh phát hiện khả năng chịu đựng của anh đã bị em luyện đến thô như cái cột điện rồi.”

Kiều Úc trừng y một cái, nâng tay phải Lâm Tường vén tay áo lên, “Anh mà còn nhiều lời thế thì mời lăn ra ngoài. Đèn pin chiếu thấp tí, tôi nhìn không rõ.”

Tùng Dung nhún vai, bất đắc dĩ thở dài: Vợ có thể ngạo kiều đến mức này cũng là một cảnh giới.

Kiều Úc cầm một con dao phẫu thuật sắc bén lên, cầm kính lúp quen thuộc mà tỉ mỉ nhìn men theo cánh tay Lâm Tường, cánh tay gầy gò phân bố nhiều vết xanh tím thối rữa và vô số lỗ kim châm, xem ra trước khi chết đã trải qua rất nhiều đợt trị liệu.

Lúc này ở bên ngoài một tĩnh mạch cậu phát hiện một lỗ kim châm màu đỏ có vẻ mới, cậu không chút do dự cầm dao cắt vào phần da đó.

“…. Thật sự là vậy…” Kiều Úc mở to mắt, hít ngược một ngụm khí lạnh.

Tùng Dung tới gần nhỏ giọng: “Phát hiện ra cái gì?”

Kiều Úc mím môi, chỉ một mạch máu dưới lớp da: “Đây là tĩnh mạch phải, anh cúi đầu nhìn kĩ xem.”

Tùng Dung cầm kính lúp xem xét từng chút một, cuối cùng kinh ngạc thốt lên: “Ở đây sao lại có nhiều bọt khí như vậy? Này có liên quan gì đến mấy cái bọt khí ở dưới mặt của Lâm Tường không?”

Kiều Úc sắc mặt ngưng trọng nhìn Tùng Dung nói: “Chỉ cần có khí thể (chất khí) tiến vào tĩnh mạch phải, bên trong sẽ sản sinh ra lượng lớn không khí làm tắc tĩnh mạch, không khí này theo máu đi qua tĩnh mạch phải ở nách, dưới xương quai xanh, trên ngực rồi đi vào tâm thất phải. Tim không ngừng co rút, khi không khí tràn vào sẽ tạo thành vô số bọt khí li ti, như thế sẽ gây ra cản trở khiến máu chảy ngược vào tâm thất, đồng thời cũng cản trở máu theo động mạch chảy đến phổi, như vậy một khi bọt khí gom lại nhiều rồi thì con người sẽ chết vì ngẹt thở.”

Tùng Dung nghe có vẻ như hiểu lại có vẻ như không, không biết Kiều Úc đang nói cái gì mà tĩnh mạch ở nách ở trên ngực gì gì đó rốt cuộc là cái gì, “Dạ Tinh… em nói tiếng trung được không?”

Kiều Úc trợn trắng mắt, “Nói chung chính là, Lâm Tường không phải chết vì khối u ác tính kia, mà là có người cố ý mưu sát, bơm một lượng lớn không khí vào người khiến cậu ta nghẹt thở chết.”

Ánh mắt Tùng Dung thoáng cái âm u, vừa tính nói gì đó, đột nhiên lại nghe thấy có tiếng bước chân từ phía cửa, mặc dù rất nhỏ, nhưng với Tùng Dung và Kiều Úc mà nói là đủ rồi.

Tùng Dung nhanh chóng ra hiệu cho Kiều Úc, lập tức tắt đèn pin, Kiều Úc gật đầu đem đồ đạc ném hết vào hộp, buông tay trái Lâm Tường rồi đặt lại vào ngăn tủ, nhanh chóng chạy ra khóa cửa chính lại.”

“Bên này.” Tùng Dung kéo tay Kiều Úc, điêu luyện lộn qua cái tủ, Kiều Úc nhoáng cái theo kịp, trong bóng đêm hai người không cần mở miệng phối hợp

thiên y vô phùng. (không chê vào đâu được)

Kiều Úc mới chui vào sau tủ, lại truyền đến một chuỗi âm thanh mở khóa, tiếp đó cửa lớn không tiếng động mở ra.

“Pa, pa, pa, pa,…” Âm thanh giày da nện xuống nền đá hoa cương truyền đến, Kiều Úc và Tùng Dung nín thở dỏng tai nghe ngóng.

Chỉ nghe được một chuỗi âm thanh tất tất tác tác và tiếng kéo ngăn tủ, người này từ trong tủ ôm ra cái gì đó, Kiều Úc lộ một mắt ra nhìn.

Trong bóng tối có thể miễn cưỡng thấy được bóng một người đàn ông cao to, đang bế một cái thi thể nhỏ nhẹ thủ thỉ:

“Tường Tường, anh hai đến gặp em đây… em nhớ anh hai không nào? Anh hai yêu em.. vĩnh viễn yêu em…” Tiếp đó đặt lên môi thi thể một nụ hôn.

Kiều Úc che miệng quay lại nhìn Tùng Dung: Sao lại là Lâm Viễn!?