Khiến Em Gả Cho Anh

Chương 12

Thời điểm Nhượng Nhượng mở mắt, trong phòng đã tràn đầy ánh mặt trời, cô không kịp suy nghĩ tại sao cái đồng hồ nhỏ bé kia không có vang thì đã kinh ngạc phát hiện hai chân của mình bị Lục Phóng ôm vào trong ngực, không có cách nào nhúc nhích.

“Anh làm gì thế?” Không nghĩ tới anh lại có thói quen ngủ ôm chân, thật là không thể nhìn người qua bề ngoài mà.

Lục Phóng mở mắt, “Em đá thật độc, một đêm em đá anh bao nhiêu lần, anh nghĩ rằng em đây chính là cố ý đấy.”

“Anh nói em đá anh?” Nhượng Nhượng hưng phấn mở tô hai mắt, ông trời đúng là có mặt.

Vẻ mặt Lục Phóng vô cùng dịu dàng, nên nhất thời cũng không bắt bẻ Nhượng Nhượng đang hưng phấn, anh nhẹ nhàng kéo cánh tay nhỏ bé, đặt nhẹ nhàng ở một địa phương đang cao vυ't.

Nhượng Nhượng hô to một câu. “Anh biếи ŧɦái.” Cô đang chuẩn bị là cá chép vượt long môn, lại bị người khác Phi long tại thiên cứ như thế ngã xuống giường.

“Nhượng Nhượng, nơi này sáng sớm mà không cao được thì mới là biếи ŧɦái.” Âm thanh Lục Phóng cực kỳ dịu dàng có từ tính, anh khẽ mỉm cười.

Khi Nhượng Nhượng biết một tòa núi băng bắt đầu cười thì đó chính là chuẩn bị động đất rồi. Hơn nữa thời điểm đàn ông có việc cầu người thì anh ta sẽ kéo cái mặt nạ lạnh nhạt xuống, ngụy trang thành sự dịu dàng.

Nhượng Nhượng thừa nhận mình cảm thấy nặng nề áp bức khi anh dịu dàng như vậy, vô lực phản kháng cũng chỉ là muốn cho đối phương gia tăng niềm vui thú mà thôi, cho nên anh trực tiếp nhảy vọt đến quá trình kia, huống chi đối với lần đầu tiên nuốt cả quả táo cô vẫn canh cánh trong lòng, cô rất muốn hiểu rõ cái cảm giác đó có giống như trong tiểu thuyết nói muốn sống muốn chết thật hay không?

Cho nên khi Lục Phóng đặt môi lên môi Nhượng Nhượng, cô bắt đầu lo lắng trong đầu “Mình vẫn chưa đánh răng, không biết có mùi hay không”. Nhượng Nhượng cũng thầm khinh bỉ mình, cô thật hết thuốc chữ, bị người khác mạnh mẽ bẻ cây, cô còn lo lắng mình có mùi hay không, lại còn sợ không hợp với khẩu vị đối phương. Nhưng trước đó trong đầu cô chỉ có một ý tưởng, đó chính là phải thử một lần, nhất định phải thử một lần.

Đầu ngón tay Lục Phóng ở trên thân thể Nhượng Nhượng điểm từng nhóm từng nhóm tia lửa, cô say mê mơ màng, người này đã sáu năm không có tin tức màu hồng gì mà tại sao kỹ thuật lại tốt như vậy?

Vốn Nhượng Nhượng muốn giả vờ phản kháng, đáng tiếc cấp bậc đối thủ quá cao, đơn giản chính là chưa đánh đã thua, thân dưới anh khéo léo làm cô nức nở mềm mại, cô chỉ có thể phối hợp với anh làm một số động tác có độ khó cao.

“Anh hy vọng lần này em có thể tỉnh táo, anh chờ em tỉnh ngủ đã lâu rồi.” Mặt Lục Phóng gần Nhượng Nhượng đến mức cô có thể đếm được lông mi của anh.

Mặt Nhượng Nhượng đỏ lên, mặc dù trên miệng anh nói tiếng người nhưng phía dưới lại không phải chuyện người đang làm, Nhượng Nhượng không phản bác anh, trong miệng chỉ có thể phát ra thanh âm đơn vỡ tan.

Sau khi gió êm sóng lặng, Nhượng Nhượng ngồi thẳng người, mới phục tinh thần cô quát: “Anh không dùng biện pháp an toàn.”

Lục Phóng chau mày, “Nơi này không có, giờ tan việc em thuận tiện mua một hộp đi.” Anh miết miết gương mặt Nhượng Nhượng, sau đó đi vào phóng vệ sinh.

Nhượng Nhượng vỗ cửa phòng nói: “Tại sao lại là em mua, cũng không phải là em muốn làm?” Cô không có mặt mũi nào đi mua cái đó, mỗi khi đi dạo siêu thị, ngay cả khóe mắt cô cũng không dám liếc qua cái khu vực đó.

Lâu sau người đó đi ra, mới rảnh rỗi ném đến một câu: “Vậy tan việc anh cùng em đi mua.”

Nhượng Nhượng đang muốn cãi lại, Lục Phóng lại nói, “Em không tắm sao?” Nét mặt kia chính là em rất mất vệ sinh, Nhượng Nhượng không thể làm gì khác hơn là đi vào phóng vệ sinh.

Lúc đi ra, ngoài ý muốn phát hiện ra Lục Phóng đang làm điểm tâm, thật là làm cô giật mình hơn cả người da đen đầu tiên làm tổng thống Mĩ.

Mặc dù điểm tâm hết sức đơn giản, chỉ là hai quả trứng chần nước sôi mà thôi, nhưng Nhượng Nhượng lại vô cùng thỏa mãn.

Cô ăn uống no đủ là có tinh thần ngay, “Chúng ta coi như đã kết hôn? Không có bất kì chứng minh gì sao?” Nhượng Nhượng vẫn thấp thỏm, ở Trung Quốc cô có thói quen cầm chứng nhận rồi, thứ gì cũng có thói quen có chính phủ đóng dấu, trong lòng mới thấy thực tế.

“Có, chờ chứng minh ở đại sứ quán Bỉ là chúng ta có thể đăng kí ở Trung Quốc.” Lời này của Lục Phóng bình tĩnh đến khác thường, trong giọng nói cũng không có một chút gợn sóng, phảng phất như đang nói hôm nay thời tiết thật tốt vậy.

Nhượng Nhượng “a” một tiếng, ở phương diện này cô còn quá đơn thuần, chưa từng nghĩ đến việc có thể làm giả chứng minh người chưa kết hôn thành người đã kết hôn, chỉ là cô còn muốn hỏi một câu “Chứng nhận kia khi nào có thể lấy được?”

“Hôm nay em không cần đi làm sao?” Thình lình Lục Phóng hỏi một câu, cắt đứt suy nghĩ của cô, lúc này Nhượng Nhượng giốn như lửa thiêu mông nhảy dựng lên, “Xong rồi, bị muộn rồi.” Cô nhìn điện thoại di động, nguyên nhân chủ yếu là cô không nhìn thấy đồng hồ báo thức lợn nhỏ của cô ở chung quanh.

Gần đến lúc ra cửa, cô mới nhìn thấy đồng hồ báo thức của cô đã thành từng mảnh linh kiện, đáng thương nằm ở góc cửa.

“Không cần nghi ngờ, tại buổi tối em đá hỏng nó. Anh sợ làm bị thương đến chân em, cho nên mới ném nó ra cửa.” Thời điểm Lục Phóng nói láo cũng không thèm chớp mắt một cái.

Nhượng Nhượng cũng không phải người ngu. “Một năm em đá nó vô số lần nó đều không hỏng, thế nào mà tối qua nó đã hỏng rồi?” Đây nhất định là nó vang lên vào sáng sớm nên bị anh đá hỏng.

“Em chưa nghe qua câu giọt nước tràn ly sao?” Lục Phóng thay giày, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, tính nhắc nhở Nhượng Nhượng thời gian không nhiều lắm.

Nhượng Nhượng quyết định tạm thời không đề cập tới chuyện này nữa, buổi tối sẽ cùng anh tính sổ, tiền chuyên cần tháng này mới là quan trọng nhất, thật ra thì cô không nóng vội, nghĩ tới hôm nay cô có thể đi nhờ xe anh, nhanh hơn so với xe bus ngày thường, nên vẫn còn kịp. Xem ra kết hôn không có gì là không tốt, cô có phòng, anh có xe.

Chờ đến khi xuống tầng dưới, Nhượng Nhượng mới trợn to mắt, “Anh không lái xe?”

“Anh thích ngồi xe bus.” Lục Phóng nhún nhún vai.

Nhượng Nhượng rất muốn nói, sở thích này của anh thật đáng chết mà. Anh cùng cô cùng nhau ngồi xe bus, Nhượng Nhượng quẹt thẻ, nhìn thấy Lục Phóng đang tò mò xem máy quẹt thẻ, lại nhìn cô.

Tài xế không nhịn được, người phía sau cũng không bĩnh tĩnh rồi, “Nếu anh không cà thẻ thì bỏ tiền đi, nếu không thì xuống ngay.”

“Vợ à, em quên cà thẻ cho a rồi.” Lục Phóng gọi một tiếng vợ tương đối thuận miệng, vì Nhượng Nhượng đang gấp gáp đi làm, cho nên không thể không quay lại cà thẻ cho anh, cô nghĩ thầm, sau khi tan việc, cô nhất định phải ngồi xuống giáo huấn anh, cho anh biết từ “vợ” này không thể gọi loạn được. Dễ tìm tới phóng viên tin tức mất, có khi ngày mai là leo lên tít trang đầu tiên “Tổng giám đốc Lục giàu nhất nước, ngồi xe bus vắt chày ra nước.”

Phía sau Nhượng Nhượng bắt đầu tự sướиɠ, cuối cùng cũng thuận khí, anh đâu phải thích ngồi xe bus, đây chẳng qua là biến đổi phương thức chỉnh mình, nhìn thấy bản thân mình đi muộn, anh thật vui mừng sao?

Nhượng Nhượng vẫn đang giận Lục Phóng, anh đã lấy tay vịn, đem cô ôm vào trong ngực, dùng thân thể của mình tách đám người chật chội ra, Nhượng Nhượng cảm thấy có một người đàn ông đi cùng mình trên xe bus thì thật là tốt, ít nhất không cần lo lắng mấy bàn tay quấy rối.

Đợi chút, cô đột nhiên cảm thấy bàn tay quấy rối cũng không có đáng sợ như vậy, bởi vì bàn tay người nào đó đã bắt đầu không an phận. “Em thật là nhạy cảm à?” Nhượng Nhượng định quay lại châm chọc Lục Phóng, cứ như vậy cọ xát một cái, cái kia của anh đã. . ., thật là biếи ŧɦái, đáng xấu hổ.

“Anh cũng vậy.” Anh cười đến mập mờ, Nhượng Nhượng nhớ tới sự kiện sáng nay cô bị anh trêu đùa đến tơi tả, cô không khỏi đỏ mặt lên, nào có ai quy định phải nữ không thể hưởng thụ sinh hoạt?

Thời điểm xuống xe, Lục Phóng bỗng nhiên nói, “Em muốn chúng ta vào cùng nhau sao?” Lục Phóng dắt tay Nhượng Nhượng.

“Không cần, không cần, lão ngài đi trước.” Nhượng Nhượng bắt đầu khúm núm.

“Không được, chúng ta là vợ chồng nên cùng tiến cùng lùi.” Lục Phóng đứng đó không đi.

Nhượng Nhượng vội vàng, mắt thấy đám người đang hướng công ty đi tới, cô sợ bị người nhìn thấy. “Không phải vậy, không phải vậy, chỉ là chúng ta không thuận đường, anh ngồi thang máy chuyên dụng mà em . . .”

“Không sao, dù sao thang máy của em chen chúc như vậy, không bằng em với anh cùng ngồi chung một thang máy?” Lúc này Lục Phóng đặc biệt dịu dàng hào phóng, cười đến quyến rũ, trong đôi mắt kia toát ra ánh sáng vui vẻ chói lọi đâm vào người cô.

Nhượng Nhượng rất muốn nổi bão, cô mạnh mẽ đè xuống, “Nhưng là em . . .” Cô cố gắng tủi thân, mắt to ngập nước nháy nháy van xin, một chiêu này quả nhiên dùng tốt.

“Vậy cũng được, phu nhân không đến hôn anh sao?” Lục Phóng để ngón tay lên môi gật gật đầu, động tác đơn giản của anh như vậy như đang mời, sau lưng lại chứa vô số mập mờ.

Nhượng Nhượng thấy bộ dáng không chịu đi của anh, hung ác đem mổ trên môi anh mốt cái, anh chép miệng tựa như không hài lòng, nhưng vẫn bỏ qua cho cô rồi sải bước đi thẳng.

Nhượng Nhượng hít một hơi thật sâu, về sau cô lại hồi tưởng, có phải Lục Phóng cố ý, rõ ràng anh muốn giấu giếm chuyện hai người kết hôn, cuối cùng lại ép cô diễn tả ý định này, giống như là cô đang cầu xin anh vậy.

Sự thật chứng minh, phúc đến thì ít mà họa tới dồn dập, bản thân cô đã tới muộn lại bị Lục Phóng trì hoãn một hồi, thang máy đang từ tầng hai đi lên trên, không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể đi xuống.

Lục Phóng nho nhã mỉm cười, đi vào thang máy chuyên dụng của anh, còn hết sức tốt bụng chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, rồi hướng Nhượng Nhượng phất tay một cái, bày tỏ hẹn gặp lại.

Nhượng Nhượng cảm thấy có vài người bên ngoài thì tốt bụng nhưng thực chất bên trong lại cất giấu dã tâm, là cô đã quá thiếu cảnh giác rồi.