Edit: Olivia
Beta: Tàn Tâm
Hôm nay, Hương Hương muốn rửa lê tuyết, định làm mứt quả lê tuyết hoa quế. Món dưa muối của nàng cũng đã làm xong đâu đấy, che đậy thật kỹ càng. Mấy món này, không để một thời gian thì không ra được mùi vị gì cả. Hương Hương đang làm, đột nhiên có người từ bên ngoài đi vào.
Hương Hương ngẩng đầu lên, nhìn lên nữ tử đang đi vào. Nàng đứng dậy, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, “Lam phu nhân.”
Lam Dụ hơi ngạc nhiên, “Ngươi biết ta sao?”
Hương Hương mỉm cười, “Dạ… Mấy vị Chu tướng quân có từng nhắc đến phu nhân.”
Lam Dụ cười, “Hiếm khi thấy được mấy cẩu vật này còn nhớ rõ ta như vậy.”
Hương Hương không biết nàng qua đây có chuyện gì, biết rõ địa vị của nàng ở trong lòng Mộ Dung Lệ, kỳ thực Hương Hương có chút bất an. Lam Dụ đã nhìn ra tâm tư của nàng, nói: “Lúc vương gia ở bên ngoài, trong phủ có kêu người mang đến đồ này nọ. Là ngươi làm cho vương gia sao?” Nhìn lướt qua những khối lê được cắt ngay ngắn, nếu nói là nữ nhân này làm, thì quá dễ hiểu rồi.
Hương Hương xoa hai tay, có chút ngượng ngùng, “Đều là những món ăn bình thường, không để lên bàn tiệc được, đã để Lam phu nhân chê cười rồi.”
Lam Dụ nói: “Ta không chê cười, ta thật sự rất thích mấy món cá khô ngươi làm, ngươi có thể làm thêm cho ta một ít nữa được không?”
Hương Hương nghe nàng nói vì điều này mà đến, lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Dạ được, ở chỗ nô tỳ vẫn còn một ít, để nô tỳ đi lấy cho Lam phu nhân dùng tạm trước. Ngày mai nô tỳ sẽ phơi thêm một chút ạ.”
Lam Dứu nói: “Bắt ngươi làm những thứ này, hắn sẽ không mắng ta đấy chứ?”
Hương Hương ngẩn ra—— nàng mà cũng bị mắng nữa sao? Mờ mịt nói: “Không có, không có đâu ạ, Vương gia chưa bao giờ nhắc đến mấy chuyện này đâu. Với lại, ngoài những chuyện này ra, nô tỳ cũng không biết phải làm cái gì nữa.”
“Ồ.” Lam Dụ ngồi lên lan can đá bên cạnh hồ Tẩy Kiếm, “Trước đây khi hắn mắng người, ta đều không thèm nói chuyện với hắn.”
Hương Hương thoáng mỉm cười, nghĩ thầm vậy thật là tốt, không muốn nói chuyện thì liền không nói lời nào. Nàng cúi xuống tiếp tục cắt lê, bàn tay trắng nõn mịn màng cũng giống như những miếng lê tuyết này vậy. Lam Dụ hỏi: “Hai người quen biết khi nào?”
Hương Hương sợ nàng đa nghi, rất cẩn thận nói: “Dạ hơn một năm trước ạ, lúc vương gia đến Lư Sơn bình định giặc xâm chiếm biên cương, hơi say rượu…. nên đã đem nô tỳ về.” Nghĩ một chút, lại lấy lòng nói: “Lúc đó Vương gia thường kêu tên của Lam phu nhân, cho nên nô tỳ mới biết phu nhân.”
Lam Dụ nói: “Chẳng trách ngươi sợ ta như vậy.”
Lam Dụ cười cười,
xoay người đi ra ngoài. Lúc gần đi, hỏi: “Ngươi có yêu hắn không?”
Hương Hương không rõ vì sao nàng lại hỏi như vậy, mở miệng không lên tiếng. Lam Dụ cười, “Thì ra hắn thích nữ nhân nhát gan như vậy.”
Hương Hương không dám trả lời, giống như con ốc sên luôn núp mình trong vỏ, thật vất vả mới nhô được đầu ra ngắm nhìn thế giới bên ngoài, liền bị người táng một bạt tai. Vì vậy lại lần nữa lùi về, ngay cả râu cũng không dám lộ ra.
Buổi chiều, Mộ Dung Lệ dẫn Mộ Dung Kha đi ra ngoài cưỡi ngựa, lúc về, toàn thân hai người đều đầy mồ hôi. Mộ Dung Kha rất thích người cha này, mặc dù cha không hay cười, lại hay dạy dỗ người khác, nhưng cha thực sự rất tốt. Suốt một đường hắn nắm tay của Mộ Dung Lệ, cha con hai người đồng thời đi vào trong. Hương Hương đang chỉ cho Huyên Huyên cách cho cá ăn bên hồ sen. Mặt trời ban ngày rất gay gắt, thật lâu mặt trời mới xuống núi, liền đi ra ngoài chơi.
Hai mẹ con chạm mặt Mộ Dung Lệ và Mộ Dung Kha, Hương Hương vội hành lễ. Mộ Dung Lệ ra hiệu cho nàng đứng dậy, lại tiến đến muốn ôm Tiểu Huyên Huyên, Tiểu Huyên Huyên hơi do dự một chút, nhìn nhìn Hương Hương. Mộ Dung Lệ nhíu mi, ngồi xổm xuống, dang hai cánh tay ra, nói: “Qua đây nào!”
Huyên Huyên còn nhỏ, vốn cũng không hiểu chuyện lắm. Lúc bé chơi với Bệ Cẩm Bình, nghe Bệ Cẩm Bình nói Mộ Dung Lệ là một lão đại bại hoại, có tình nhân cũ cái là ngay cả con gái cũng không cần. Bé tuổi còn nhỏ thật nhưng mà nghe vào cũng hiểu. Lúc này đang do dự không biết có nên đi qua hay không.
Hương Hương cúi xuống giúp bé lau khô tay, nói: “Đi đi, để cho cha ôm một cái.”
Tiểu Huyên Huyên đi tới trước mặt Mộ Dung Lệ, liếc nhìn hắn, lại nhìn qua Mộ Dung Kha. Mộ Dung Lệ ôm bé vào lòng, cảm thấy bé con không thực sự vui cho lắm, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hương Hương cười nói: “Không có gì đâu ạ. Chắc là chơi mệt rồi.” Không thể nào do mấy lời nói càn Cẩm Bình, tiểu hài tử mới một tuổi, nghe hiểu được mấy chuyện này sao?
Mộ Dung Lệ để bé xuống, bé lại chạy đến bên cạnh hồ, chỉ chỉ vào hồ, ý muốn Hương Hương cho cá ăn tiếp đi. Lại còn bi bi bô bô nói: “Cá cá…cá cá…”
Hương Hương mỉm cười với Mộ Dung Kha, xoay người tiếp tục cho cá ăn, nói: “Cá lớn…cá nhỏ….”
Từ từ dạy bé nói chuyện.
Mộ Dung Lệ nhìn thoáng qua thân ảnh của hai mẹ con, không biết vì sao, lại có chút cảm giác có lỗi. Hắn nói với Mộ Dung Kha: “Con đi về trước đi, kêu mẫu thân tắm cho một cái, người toàn mồ hôi không à.”
Mộ Dung Kha vâng một tiếng, sống tự do quen rồi, hắn cũng không hành lễ với Hương Hương, liền chạy đi một mạch. Mộ Dung Lệ tiến lên mấy bước, ôm lấy Tiểu Huyên Huyên, nâng bé lên cao một chút, để cho bé xem cá. Trong hồ, lá sen ngập trời, cá chép đủ loại màu sắc tranh nhau cướp thức ăn, vẫy vẫy cái đuôi thật to làm tung bọt nước lóng lánh.
Cuối cùng Tiểu Huyên Huyên cũng cười tươi, vươn bàn tay nhỏ bé ra muốn chạm vào đuôi con cá lớn nhất. Mộ Dung Lệ chọc bé, “Thích như vậy sao? Để cha cho con xuống thêm một tí nhé?”
Bé vội vàng, muốn chạm vào cá lớn kia, kêu to: “Cá!”
Mộ Dung Lệ quay qua nhìn Hương Hương, nàng cúi đầu chậm rãi cho cá ăn, không hề nhìn đến hắn.
Mộ Dung Lệ nói: “Đỡ lấy này.” Liền đưa Huyên Huyên cho nàng, hơi vén vạt áo, trực tiếp nhảy xuống hồ sen. Hương Hương hoảng sợ kêu lên, chỉ thấy hắn như chuồn chuồn lướt nước, bắt lấy con cá chép có đuôi to nhất, xoay người, trong chớp mắt đã đứng trước mặt hai mẹ con. Động tác nhanh nhẹn, ngay cả vạt áo cũng không bị dính nước. Đuôi cá kia ra sức giãy dụa trong tay hắn, hắn đưa cho Huyên Huyên, “Đến đây nào! Con rất muốn có cá đúng không?”
Huyên Huyên sợ quá liền khóc lớn lên, cá ra khỏi nước, cái miệng khó khăn đóng mở, cái đuôi liều mạng vùng vẫy, cảm giác sắp chết thật đáng sợ.
Mộ Dung Lệ không hiểu, mẹ nó chứ, con thích cá, lão tử xuống bắt cho rồi còn gì nữa, cái vẻ mặt này là sao chứ hả?
Hương Hương nói: “Vương gia thả cá ra đi, Huyên Huyên còn nhỏ, chỉ cảm thấy cá ở trong nước rất đẹp mà thôi.” Hắn lúc nào cũng vậy, thích cái gì là chiếm lấy, cũng không bao giờ để ý người khác có muốn hay không. Thậm chí có thể tiếp tục sống sót hay không.
Mộ Dung Lệ vươn tay ném cá vào trong hồ, thầm nghĩ, hèn gì cổ nhân nói chỉ có nữ nhân và tiểu hài tử là khó nuôi. Không dọa được ta đâu.
Rồi nghênh ngang rời đi.
Hương Hương ở cạnh tiểu Huyên Huyên cho cá ăn xong, hoàng hôn đã phủ xuống, hai mẹ con nắm tay nhau cùng trở về Tẩy Kiếm Các. Nắng chiều chưa hết kéo dài bóng dáng của hai mẹ con, Tiểu Huyên Huyên đứng ở trong cái bóng của nàng, Hương Hương khẽ hát lên một điệu hát dân gian của huyện Lệnh Chi, Huyên Huyên ở bên chỉ khanh khách cười.
Mộ Dung Lệ và Quản Giác từ trong thư phòng đi ra, thấy một màn này, trong lòng lại dâng lên cảm giác không nói nên lời.
Hắn không phải là thi nhân, chuyên làm những chuyện miêu tả tâm tình. Nhưng mà khung cảnh kia thực sự rất đẹp, khiến hắn có chút cảm giác như chim bay về tổ.
Ngày hôm sau, tông chính đang chuẩn bị công văn sắc lập Lam Dụ làm trắc phi báo vào trong cung. Thư phi là người đầu tiên phản đối. Nguyên nhân lớn nhất chính là con của Lam Dụ không phải là con của Mộ Dung Lệ. Hiếm khi bà mới nghiêm túc gọi Mộ Dung Lệ đến Chương Văn điện, khuyên hắn: “Nếu như con thực sự nhận đứa bé này, nếu như sau này chính phi không thể hạ sinh nhi tử, nó sẽ là trưởng tử của con. Chẳng lẽ con muốn tương lai của Tốn vương phủ đều giao hết cho nó sao?”
Mộ Dung Lệ không nhịn được, “Chuyện của con, không phiền mẫu phi phải phí tâm.”
Thư phi thở dài, “Tuổi ta cũng đã cao rồi, muốn phí tâm cũng không phí được mấy năm nữa. Lệ nhi, nếu con không thể nghe lời ta khuyên, vậy hãy cùng Bệ Cẩm Bình động phòng đi. Nếu nàng có thể sinh cho mấy nhi tử thì mọi chuyện coi như cho qua. Lam nha đầu, mặc dù cũng tốt, lập công lao lớn ở trận đánh thành Mặc Dương, nhưng mà…. Nhưng mà dù sao nàng cũng đã mất danh tiết! Con nhận nàng hồi phủ, không muốn nói ra thì cũng thôi đi. Nhưng lại muốn gióng trống khua chiêng như vậy, lại còn muốn lập làm trắc phi! Quan văn quan võ trong triều, còn có muôn dân trăm họ, sẽ nhìn con như thế nào đây hả? Sẽ nhìn Mộ Dung gia chúng ta như thế nào đây!”
Mộ Dung Lệ không thích nghe, lập tức đứng lên, nói: “Nếu mẫu phi không còn chuyện gì khác, nhi thần xin cáo lui trước.”
Thư phi đưa hắn ra tới cửa, không ngừng lắc đầu. Biết rõ đứa con trai này có khuyên thế nào cũng không được, cũng chỉ có thể hi vọng Hương Hương có chút ý tranh giành. Nếu như sinh được con trai, ít nhiều gì cũng là cốt nhục của Mộ Dung Lệ! Nhưng mà đối với cái tính khí này của Mộ Dung Lệ, nếu thật sự có ý định che chở Lam Dụ, chỉ sợ đến cả Hương Hương cũng chả có tác dụng gì.
Công văn phong Lam Dụ lên làm Tốn trắc phi, sau khi đi qua chỗ Hoàng hậu để đóng dấu, liền được đưa đến Tốn vương phủ. Mộ Dung Lệ không có ở vương phủ, vương phi Bệ Cẩm Bình liền dẫn mọi người ra nhận ý chỉ. Từ nay về sau, Lam Dụ chính là Lam trắc phi.
Theo lễ nghi, Hương Hương cần phải dâng trà hành lễ với Lam Dụ, nhưng nàng chỉ phất tay một cái, “Bỏ đi, nếu như cô dập đầu lạy ta một cái, ta cũng lại phải dập đầu với vương phi một cái nữa đấy. Tuổi ta cũng đã tam tuần rồi, cứ dày vò qua lại vậy cũng mệt mỏi lắm chứ. Giúp đỡ nhau một tí đi.”
Hương Hương dở khóc dở cười, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. Bệ Cẩm Bình lại càng không thèm tính toán, chỉ cảm thấy nữ nhân này quay về thì thật là tốt, từ nay về sau ta sẽ không phải gặp cái tên vương gia khốn kiếp kia nữa!
Đang vui còn không kịp đây, còn muốn cái gì nữa!
Lúc trở lại Tẩy Kiếm Các, Hương Hương thực sự đi ướp cá khô, cá khô của nàng được ngâm trong nước pha giấm để làm sạch. Ướp tương cũng rất tỉ mỉ, khiến cá khô không còn một chút mùi tanh nào. Đây là món Mộ Dung Lệ thích ăn nhất, nên bình thường Hương Hương luôn phơi sẵn một ít.
Lúc này đang là mùa hè, trời lúc nào cũng nắng nên không phải tốn quá nhiều sức. Nếu như đến thu đông mà muốn phơi cá khô thì cũng chỉ có thể cho lửa nhỏ liu riu mà nướng lên thôi.
Hương Hương đang cùng Bích Châu bỏ đầu cá, Thôi thị dẫn tiểu Huyên Huyên chơi đùa bên cạnh. Bên ngoài đột nhiên có người tiến vào, chính là Lam Dụ.
Hương Hương vội vàng đứng dậy hành lễ, “Lam trắc phi ạ.”
Lam Dứu gật đầu, vừa liếc nhìn tiểu Huyên Huyên, nói: “Con gái ngươi lớn lên thật xinh đẹp.”
Hương Hương không rõ tâm tư của nàng, nhưng thoạt nhìn dường như không hề có dụng ý xấu. Nhưng lại có cảm giác gì đó không thể đoán ra. Hương Hương mỉm cười, “Trẻ nhỏ nghịch ngợm, khiến Lam trắc phi chê cười rồi.”
Lam Dụ nói: “Ta không hề cười nhạo nha, ta đang nói chuyện rất đứng đắn đó.”
Hương Hương nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, Lam Dụ dường như không thích loại giả tạo khách sáo này. Nhưng mà hai người các nàng, quan hệ như vậy….
Ngoại trừ vô lễ không đáp, còn có thể như thế nào nữa đây?
Lam Dụ chơi đùa với Tiểu Huyên Huyên, nhưng bé dường như không quá thích nàng. Vốn đang là tiểu công chúa trong phủ, bình thường tất cả mọi người đều phải nghe theo, lúc này đột nhiên có một người xa lạ tới, liền mang theo địch ý. Lam Dụ cũng không thèm để ý, nói: “Cá khô phải phơi rất lâu sao?”
Hương Hương nói: “Trời nắng như vầy, chắc chỉ cần phơi hai ngày thôi ạ. Nhưng nếu người muốn liền, nô tỳ sẽ cho nướng trên lửa nhỏ một chút liền được rồi…”
Lam Dụ nói: “Vậy cô mau nướng cho ta đi.”
Hương Hương vâng một tiếng, cũng không cảm thấy có gì không ổn, nói: “Chắc buổi tối là được, nô tỳ sẽ cho người đem qua ạ.”
Lam Dụ nói: “Vậy thì được.”
Cũng không nói lời cảm ơn nào, xoay người cái liền ra khỏi sân.
Thôi thị nhìn Hương Hương, chỉ biết thở dài. Nhưng Hương Hương lại cảm thấy khá tốt, nàng bỏ hết đầu cá đi, ướp tương thật đều, rồi đem ra phơi nắng trước cho gia vị ngấm đều mới cho lên nướng.
Nàng không ngại nhẫn nhịn lui bước, chỉ hi vọng không ai quấy rầy đến mình và con gái mà thôi. Mỗi lần Lam Dụ đến đều không thể khiến cho nàng yên tâm được. Nàng không phải là người lớn gan.
Ban đêm, Mộ Dung Lệ vẫn ở lại Thính Phong uyển, thấy đĩa cá khô thật lớn trên bàn, hắn ngẩn ra. Lam Dụ đón hắn, nói: “Sao hôm nay huynh về trễ thế? Ngày mai chúng ta đi săn thú đi! Ở lâu trong vương phủ ta buồn đến phát bệnh rồi đó.”
Mộ Dung Lệ hỏi: “Nàng tới Tẩy Kiếm các sao?”
Lam Dụ chậm rãi xoay người, nói: “Đúng vậy! Ta đến chỗ thϊếp thất của huynh….ừm, tên là Hương Hương phải không? Cá khô hết rồi, nên ta kêu nàng ấy làm thêm một chút.”
Lông mày Mộ Dung Lệ nhíu lại, nói: “Sau này đừng có đến đó nữa.”
Lam Dụ không hiểu, “Cái gì?”
Mộ Dung Lệ nói: “Lam Dụ, nàng ấy rất nhát gan, nàng sẽ dọa nàng ấy đấy!”
Lam Dụ cười, “Ta cũng đâu phải là quái thú, việc gì nàng ấy phải sợ?”
Mộ Dung Lệ nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nhắc lại: “Sau này không được qua đó nữa.”
Nụ cười trên mặt Lam Dụ cũng dần dần tắt đi, khẽ nói: “Huynh thích nàng ta sao?”
Nét sắc sảo trong mắt Mộ Dung Lệ đột nhiên biến đâu mất, nói: “Nàng là mẫu thân của con gái ta.”
Lam Dụ cũng nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Chỉ có như vậy thôi sao?”
Mộ Dung Lệ không nói gì. Lam Dụ đến gần hắn, đứng gần như chạm vào chóp mũi hắn, hỏi: “Huynh yêu nàng ta sao?”
Mộ Dung Lệ nói: “Không được đi vào viện của nàng ấy nữa, nếu như có lần sau…. “ Lam Dụ nổi giận, “Lần sau thì như thế nào?! Huynh còn dám đánh ta sao hả?”
Mộ Dung Lệ cũng tức giận, “Ta đánh con ta!”
Lam Dụ hét lên, “Huynh dám! Vương bát đản!!”
Vừa nhào qua liền bị Mộ Dung Lệ ấn xuống, vỗ vào mông một cái, giận dữ hỏi: “Có nghe không?!”
Lam Dụ thực sự tức đến bốc khói, “Mộ Dung Lệ, tên rùa đen vương bát này! Huynh đánh con trai ta thử xem, ta đi đánh con gái huynh cho coi!”
Kết quả Mộ Dung Lệ vừa mới bình tĩnh lại tí đã nổi giận đùng đúng, đánh thêm một cái nữa.
Cả đời này, Lam Dụ là nữ nhân duy nhất mà Mộ Dung Lệ hạ thủ. Đồ hỗn trướng này, cá tính vẫn như trước, không đánh thì ngứa da hay sao.
Con mẹ nó, nhiều năm qua ngươi không trở lại như vậy! Mộ Dung Lệ lửa giận hừng hực, đồ đáng chết! Lần trước rời đi lão tử mới hứa cho nàng lên làm trắc phi, lão tử mới hứa hẹn duy nhất với một mình nàng, thật vất vả nàng mới nói nàng và con gái sẽ cùng chờ ta trở lại.
Con mẹ nó ngươi lại đi hù dọa nàng, hỗn trướng! Ngươi dám bảo nàng ấy đi phơi cá khô! Ngươi vậy mà lại thực sự có cái gan đó!!
Ngươi trốn lão tử chín năm, giỏi quá nhỉ!
Lão tử đánh chết ngươi….
Từ Thính Phong uyển truyền tới tiếng hét chói tai cùng với tiếng tức giận mắng chửi, đủ mọi âm thanh vật lộn với ném đồ. Hương Hương tự cho Huyên Huyên ăn cơm, nghe tiếng kia, không biết vì sao lại nhớ đến hồi còn bé, nàng cùng tỷ tỷ và đệ đệ chơi đùa ở trong sân. Khi đó, nương lúc nào cũng nói, ầm ĩ quá đi, mấy đứa nhỏ này, không thể nào yên tĩnh được một chút hay sao hả?
Mà Tẩy Kiếm các lúc nào cũng yên tĩnh, cho dù tiểu Huyên Huyên có khóc lớn tiếng đến mấy, ngay lập tức cũng có Thôi thị đến dỗ dành, để cho bé an tĩnh lại. Chỉ sợ quấy rầy đến vương gia.
Một nơi không thể tùy ý khóc cười, có thể gọi là nhà được sao?
Cha thường nói thê thϊếp của nhà cao cửa rộng, lúc nào cũng phải đi tranh giành tình yêu. Hiện tại, Hương Hương rốt cuộc cũng hiểu rõ, tất cả những tranh đến tranh lui đó, cũng chỉ vì người ta không cảm thấy hạnh phúc mà thôi.
Sau khi Thính phong uyển yên tĩnh lại, Hương Hương dỗ cho tiểu Huyên Huyên đi ngủ trước, dù sao thì mấy ngày nay Mộ Dung Lệ cũng không tới, nàng cũng ôm con gái ngủ luôn.
Lúc Mộ Dung Lệ tới, chỉ thấy hai mẹ con đang nằm trên giường, Huyên Huyên đang ngủ rất sâu, Hương Hương cứ chốc chốc lại cầm quạt quạt cho bé. Thấy hắn đến, nàng vội vàng thức dậy, Mộ Dung Lễ khẽ nói: “Không cần phiền toái”
Hương Hương chần chờ nói: “Vương gia qua đây có chuyện gì không ạ?”
Mộ Dung Lệ trợn mắt, mẹ nó, đây là viện của thϊếp thất lão tử, lão tử cần phải có việc gì mới qua được sao? Lửa giận chiếu vào mắt Hương Hương, ánh mắt nàng trong veo đến yên bình.
Mộ Dung Lệ đột nhiên nhớ tới, thì ra đã xa nàng mấy tháng rồi, đáng lẽ nên là tiểu biệt thắng tân hôn. Hắn hơi sốt ruột, nói: “Bổn vương đã hứa nâng nàng lên làm trắc phi, phải đợi mấy ngày nữa.” Tốt nhất là hãy sinh cho ta một đứa con trai, phụ vương và mẫu phi đều mong cả, nếu như Hương Hương sinh được, việc báo lên chính tông sẽ không có vấn đề gì.
Cũng coi như hiếm khi mới thấy được hắn kiềm chế tính tình, chịu giải thích với nàng một câu, “Chuyện của Lam Dụ, nàng cũng biết rồi đó. Nhưng điều đó tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng gì đến hai mẹ con nàng.”
Hương Hương vâng một tiếng, cũng không muốn chất vấn cái gì. Đúng là không có ảnh hưởng gì, chỉ là người sẽ không bao giờ đến đây nữa. Mỗi ngày người sẽ đều dẫn Kha nhi đi cưỡi ngựa, tiểu Huyên Huyên bất quá cũng chỉ mới một tuổi, mong đợi được gì người qua đây. Nàng chỉ nói: “Nếu sau này vương gia có thời gian, xin hãy đến đây nhìn Huyên Huyên một chút, con bé dù sao cũng rất nhớ vương gia.”
Nếu không tới nữa, trẻ con có lẽ cũng thực sự phải chia tầng lớp.
Mộ Dung Lệ hỏi: “Chỉ có con bé nhớ thôi sao?”
Hương Hương khẽ run, hắn đưa tay qua, Hương Hương rất thuận theo mà giúp hắn lên giường. Mộ Dung Lệ kéo nàng qua, tựa vào trong ngực mình. Nàng lúc nào cũng trầm tĩnh nhu thuận như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một cô bé mười bảy mười tám tuổi. Mộ Dung Lệ đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Sinh nhật nàng là bao giờ? Không phải nàng rất thích nghe hát kịch sao, tìm một gánh hát đến cho náo nhiệt một chút nhé.”
Hương Hương khẽ nói: “Hôm trước rồi ạ.”
“Ừm?” Mộ Dung Lệ hơi ngừng lại, cả giận nói: “Quản Giác không an bài gì sao?”
Hương Hương nói: “Nô tì không thích náo nhiệt. Hà tất gì vương gia phải trách cứ Quản tiên sinh.”
Mộ Dung Lệ cúi đầu hôn lên trán nàng. Lại không vui nữa sao? Thầm than, đại ca và phụ vương có bầy đàn thê thϊếp, nguyên một hậu trạch như vậy, rốt cuộc là sống chung hòa bình thế nào vậy!
Hắn ôm Hương Hương trên giường, đè lên người nàng. Thực ra Hương Hương có chút không muốn hầu hạ hắn, nàng vừa mới bị giật mình tỉnh giấc, cả người hơi yếu ớt. Nhưng mà hắn sẽ chấp nhận lý do này sao?
Nàng tùy ý mặc cho hắn hôn, cố gắng phối hợp, tránh cho con bị giật mình tỉnh giấc. Mấy tháng qua Mộ Dung Lệ không hề gần gũi qua nữ sắc, thân thể lúc này có chút nóng như lửa. Đang cao hứng, bên ngoài đột nhiên có người gọi to: “Lệ ca.”
Hương Hương giật mình, toàn thân đều lạnh lại. Mộ Dung Lệ thực sự lửa giận ngập trời, mắng: “Lam Dụ, con mẹ nó, ngươi muốn chết sao hả!”
Bên ngoài, Lam Dụ nói: “Ta không muốn chết, huynh đi ra đây cho ta, ta có chuyện muốn nói.”
Cơ thể Hương Hương khẽ run, chỉ sợ nàng đi vào huyên náo sẽ quá khó coi. Hương Hương đẩy Mộ Dung Lệ ra, gần như sợ hãi đi tìm y phục của mình. Mộ Dung Lệ tiến đến ôm nàng, Hương Hương lại vẫn giãy giụa phủ thêm áo ngoài, che lấy cơ thể.
Không biết vì sao, Mộ Dung Lệ lại cảm thấy có chút thương tâm. Mỗi một chỗ trong Tấn Dương thành, mỗi một người, mỗi một cái cửa sổ trong căn phòng này, không có chỗ nào có thể khiến cho nàng cảm thấy được an toàn.
Hắn có thể bảo vệ quốc gia, nhưng nữ nhân của hắn, lại giống như chim sợ cành cong vậy. Chỉ một âm thanh nhỏ bé cũng khiến cho nàng sợ hãi.
Hắn trấn an không có tác dụng, bởi vì chưa bao giờ giữ được lời hứa của mình. Đình viện xa hoa, cẩm y ngọc thực, tất cả đều không phải là cuộc sống mà nàng muốn.
Mộ Dung Lệ mặc quần đi ra ngoài, Lam Dụ đang đứng bên cạnh hồ Tẩy Kiếm, nghiêng người dựa vào lan can đá, bộ dáng rất là nhàn nhã. Mộ Dung Lệ tức giận nói: “Nếu bây giờ nàng không muốn tắm rửa, uống nước, thì tốt nhất hãy nghĩ ra một cái lý do nào đó thật hay vào!!”
Lam Dụ nói: “Lệ ca, huynh hãy để ta đi đi.”
Mộ Dung Lệ nói: “Đêm hôm khuya khoắt nàng lại nổi điên cái gì nữa?!”
Lam Dụ cười cười, “Lệ ca, ta đã sớm nói rồi, chuyện năm đó, ta không phải là vì huynh mới nhảy xuống sông. Huynh không cần phải áy náy.”
Mộ Dung Lệ trừng mắt, “Nàng lại dám đi nữa xem!”
Lam Dụ nói: “Ta không dám, cho nên mới đến hỏi huynh. Trước đây huynh hứa cho ta vị trí chính phi, bây giờ lại dùng một vị trí trắc phi để mà dỗ dành ta sao?” Mộ Dung Lệ nhíu mày, Lam Dụ nói: “Ta biết huynh cần cái mối quan hệ với Bệ gia này, mà tiểu nha đầu kia cũng không hề có tình cảm với huynh. Ta biết rõ đạo lý nên ta cũng có thể nhẫn nhịn.”
Mộ Dung Lệ hừ một tiếng, Lam Dụ nói: “Nhưng mà huynh lại còn nuôi một tiểu thϊếp, ban đêm lén lút qua đây ngủ với nàng….”
Mộ Dung Lệ tức giận mắng: “Nói cái rắm gì vậy!! Thϊếp của lão tử, lão tử không ngủ cùng vậy còn cho ai ngủ hả?”
Lam Dụ nói: “Không phải, vấn đề là huynh yêu nàng ấy.”
Mộ Dung Lệ ngây người, Lam Dụ nói: “Huynh thật nhẫn tâm, sau khi để ta trải qua chuyện như vậy, liền dựa vào sự áy náy của huynh mà sống suốt đời sao?”
Mộ Dung Lệ nói: “Cái gì mà gọi là dựa vào sự áy náy của lão tử sống qua ngày chứ hả? Chẳng lẽ giữa chúng ta không tồn tại tình cảm sao? Chẳng lẽ lão tử không yêu nàng sao?”
Lam Dụ nói: “Chín năm trước có yêu, ta tin điều đó. Nhưng mà Lệ ca, tình cảm con người rất dễ thay đổi….”
Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Lệ đã cắt ngang, “Cút về!” Hắn không muốn nghe nữa.
Lam Dụ nói: “Vậy cũng tốt, Lệ ca, ta không cần vị trí chính phi kia nữa. Nhưng mà nếu như huynh nhất định muốn ta ở lại bên cạnh huynh cả đời, huynh phải cam đoan chỉ thích một mình ta. Có được không?”
Ở chỗ tối trong màn đêm, Hương Hương đứng tựa vào khung cửa. Tiểu Huyên Huyên ngủ rất say, nàng không muốn thắp đèn lên. Những lúc như thế này, còn muốn người khác chú ý đến mình nữa sao. Mộ Dung Lệ quay đầu lại nhìn nàng, lại quay lại lần nữa nhìn Lam Dụ.
Ánh mắt Lam Dụ thanh lạnh kiên định, nàng nói: “Ngay cả tình yêu huynh cũng không thể cho ta sao?”
Mộ Dung Lệ trầm giọng nói: “Ta cam đoan, ta chỉ yêu một mình nàng.”
Lam Dụ hất cằm chỉ Hương Hương, nói: “Vậy huynh cho nàng ra khỏi phủ đi, huynh không thương người ta thì giữ người ta lại làm gì?”
Mộ Dung Lệ nhấc chân đá, “Nói bậy cái gì đấy hả!!”
Lam Dụ nghiêng người tránh, nói: “Ta đang nói rất thật lòng, huynh cho nàng ra khỏi phủ đi. Ta có thể khoan nhượng huynh có người nữ nhân khác, nhưng ta không thể tha thứ cho việc huynh đi thích một nữ nhân khác. Đặc biệt lại là một mỹ nhân, nàng ta khiến ta cảm thấy mình thật dơ bẩn! Huynh có hiểu không hả?! Ta bỏ đi chín năm, huynh có nữ nhân khác, cũng có cả con gái, nhưng những điều đó ta không quan tâm. Thế nhưng mà huynh lại đi yêu một nữ nhân khác! Vết thương ta mang suốt chín năm qua, huynh cứ như vậy mà xé nó ra, sau đó lại chọc cho nó chảy máu đầm đìa, rồi còn nói ‘Nhìn xem, ta đều không thèm để ý chút nào đâu!’ Mộ Dung Lệ, con mẹ nó, huynh đương nhiên không thèm để ý rồi, vì người chịu đau không phải huynh mà chính là lão tử đây này!!”
Mộ Dung Lệ ngơ ngác tại chỗ, Lam Dụ chỉ chỉ Hương Hương, nói: “Để nàng ra khỏi phủ, ta sẽ tin huynh chỉ thích một mình ta. Ta sẽ ở lại bên cạnh huynh, cả đời.”
Mộ Dung Lệ quay đầu nhìn Hương Hương, Hương Hương mờ mịt nhìn lại hắn.
Lam Dụ nói: “Ta hay là nàng ấy?”
Mộ Dung Lệ tức giận nói: “Nàng điên rồi sao? Cho dù lão tử có lập nàng làm chính phi, nàng cũng không quản được việc lão tử có nạp thê thϊếp hay không!! Lại càng không thể đuổi mẫu thân hài tử của lão tử đi!”
Lam Dụ nói: “Đúng! Cho nên huynh cũng không thể quản được việc lão tử ở lại hay là đi!!”
Đôi môi Mộ Dung Lệ khẽ run, Lam Dụ nói tiếp: “Huynh chọn đi, ngay bây giờ.”
Mộ Dung Lệ phẩy tay áo giận dữ bỏ đi.
Hương Hương một đêm không ngủ, sáng hôm sau, mang hai mí mắt thâm quầng làm điểm tâm. Lúc Bệ Cẩm Bình tới giật hết cả mình, “Hương Hương tỷ, tỷ bị sao vậy?”
Hương Hương cười, “Chỉ là ngủ không ngon thôi, trưa ngủ bù là khỏe ngay đấy mà”
Bệ Cẩm Bình nói: “A, vậy buổi trưa muội cũng không đến đây ăn cơm nữa. Tỷ cũng không cần gì phải vội, lại khiến bản thân mệt chết bây giờ.”
Hương Hương sờ sờ đầu nàng, nói: “Cẩm Bình, nếu sau này tỷ không ở đây, muội phải chiếu cố chính mình thật tốt nhé.”
Bệ Cẩm Bình sợ hãi, “Hương Hương tỷ, tỷ muốn đi đâu sao?” Hương Hương nói: “Không phải, chỉ là nói vậy thôi. Đến đây đi, đem đồ ra ăn này.”
Bệ Cẩm Bình tính tình trẻ con, ăn một cái, chuyện này liền quên đi, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Lúc chiều, Mộ Dung Lệ đi qua. Hương Hương đang đi thay tã cho Huyên Huyên, thấy hắn qua, cơ thể nàng hơi căng thẳng. Mộ Dung Lệ cố gắng để cho thanh âm mình bình tĩnh, “Ta đã kêu Quản Giác sắp xếp tốt một căn nhà ở bên ngoài, nàng qua đó tạm mấy ngày nhé.”
Hương Hương ngẩng đầu nhìn hắn, hắn khẽ quay mặt đi chỗ khác, không nhìn tới nét mặt nàng, nói: “Chỉ là ở tạm mấy ngày thôi. Qua mấy ngày, chờ mọi chuyện ổn định lại, ta sẽ qua đón nàng về.”
Hương Hương đưa tay ra, nắm lấy góc áo hắn, khẽ nói: “Để thϊếp mang con đi đi.”
Mộ Dung Lệ cắn răng, nói: “Con ở trong phủ, tự có nhũ mẫu chăm sóc. Nàng không cần phải lo lắng.”
Hương Hương gần như là cầu xin nói: “Nhũ mẫu cũng có con của mình ở nhà cần phải chăm sóc, không phải lúc nào cũng ở đây….”
Mộ Dung Lệ không muốn nhiều lời, “Vậy thì tìm thêm mấy người nữa! Không bằng ở bên ngoài với nàng sao?” Nếu như đám người Thái tử bắt được, chỉ sợ tất cả sẽ hỏng bét. Tuyệt đối không thể được.
Hương Hương nhìn hắn, rốt cuộc cũng biết, nàng sẽ đi mà không có con. Nước mắt tuôn rơi, ánh mắt cứ nhòa nhòa dần. Mộ Dung Lệ mím chặt môi, bắp cổ hơi run run, xoay người rời khỏi Tẩy Kiếm Các.
Quản Giác nhỏ giọng khuyên: “Hương phu nhân, xin người đừng khóc. Dù thế nào tiểu quận chúa cũng là cốt nhục duy nhất của vương gia. Ở ngay trong phủ còn có thể bị ủy khuất nữa sao? Người cũng nên vì tiểu quận chúa mà suy nghĩ một chút, hôm nay người đi ra bên ngoài, nếu như đem theo tiểu quận chúa thì người khác sẽ nghĩ như thế nào đây? Chỉ sợ sau này coi như có về được, tiểu quận chúa cũng sẽ bị người ta chỉ trích này nọ, cho là vương gia hoài nghi huyết thống của con. Đến lúc đó, ngài làm sao để tiểu quận chúa đối mặt với những lời đàm tiếu này đây?”
Nếu người có thể trở về, tự nhiên sẽ có ngày mẹ con sum họp. Nếu như người không thể trở về, chẳng lẽ lại để tiểu quận chúa đi theo người, cũng người lang bạt đầu đường xó chợ sao?
Hương Hương từ từ trượt xuống đất, hai tay che mặt, nước mắt vẫn không ngừng chảy, tràn ra qua bàn tay, nhưng tuyệt nhiên không hề có chút âm thanh nào.
Nếu như có kiếp sau, nàng vẫn là một nữ nhân, nguyện lấy cành mận gai làm trâm cài tóc, mặc áo vải thô, sống cảnh nghèo hèn bần tiện, chứ quyết không làm thϊếp cho người nữa.