Edit+beta: Tàn Tâm
Tẩy Kiếm các hỗn loạn tưng bừng, đầu tiên là Triệu Võ mang theo thị vệ chạy tới, đứng ngoài cửa hỏi: “Vương gia?” Tẩy Kiếm các dù sao cũng là chỗ ái thϊếp của Mộ Dung Lệ ở, Mộ Dung Lệ lại đang ở bên trong, bất luận thế nào, Triệu Võ vẫn không dám trực tiếp xông vào.
Cái gối hương mộc kia hơi chùng xuống, nàng ta ra sức đập tới, trong bóng tối mờ mịt, Mộ Dung Lệ không biết nàng đang cầm món đồ gì, cũng không
dám trốn —— nghe tiếng gió này, nếu đập trúng đầu Hương Hương thì không biết sẽ thế nào. Hắn chỉ có thể đưa tay chặn lại, một góc gối vẫn đập lên đầu hắn. Mặc dù đầu hắn rất cứng, nhưng cơn giận dữ đã âm ỉ, hắn lập tức liền nổi khùng.
Bệ Cẩm Bình nghe thấy tiếng nói của hắn, vội vàng đưa tay ra kéo lấy Hương Hương lại mò mẫm phải bộ ngực để trần của hắn, quả thực là bóng ma của tuổi trẻ mà!!
Lúc này mắt thấy Mộ Dung Lệ đã giận đến đỏ mắt, nhưng hai chân lại mềm nhũn như mì sợi, làm thế nào cũng không đứng lên nổi. Hương Hương kéo Mộ Dung Lệ, chỉ lo hắn vọt qua nhai sống Bệ Cẩm Bình. Vừa ôm hắn, vừa gọi với ra bên ngoài: “Bích Châu! Hàm Lộ! Còn không mau đưa Vương phi về Mãn Tinh lâu!”
Bích Châu đáp một tiếng, bước vào ôm Bệ Cẩm Bình đi, Mộ Dung Lệ gào thét: “Triệu Võ! Cấm túc nàng ta ở Mãn Tinh lâu cho lão tử! Sau này còn dám đi ra ngoài một bước, hoặc là ngươi chặt chân của nàng, hoặc là lão tử chém đầu ngươi!”
Bên ngoài Triệu Võ đáp một tiếng dạ, Bệ Cẩm Bình sợ đến rụng rời, nép vào trong lòng Bích Châu không dám rên một tiếng. Hương Hương thấy hắn bừng bừng lửa giận, vội vàng lớn tiếng gọi người tới múc nước cho Mộ Dung Lệ tắm rửa.
Mộ Dung Lệ vốn có chút men say trong người, bây giờ lửa giận nổi lên, máu huyết nóng bừng, chỉ ôm lấy Hương Hương hôn sâu. Hương Hương bị mùi rượu hun đến không thở nổi, nhưng cũng không dám lại làm hắn tức giận. Hạ nhân nghe thấy tiếng động bên trong, không dám bước vào.
Mộ Dung Lệ đè nàng xuống giường, thân thể vĩ đại như núi. Hương Hương chỉ cảm thấy cả người vô lực, thân thể nàng từ lâu đã quen thuộc với hắn, cũng không chống cự.
Thật ra Mộ Dung Lệ đã hơi say rồi, trong bóng tối cứ hung hăng càn quấy.
Một lúc lâu sau, Hương Hương khẽ thốt lên như cầu xin: “Vương gia…”
Mộ Dung Lệ hôn lên thái dương ướt đẫm mồ hôi của nàng, nhẹ giọng đáp: “Hả?” Càng tăng thêm mấy phần ôn tồn.
Mộ Dung Lệ khàn Khàn nói: “Thực sự là không đủ, làm sao cũng không đủ.”
Hắn vốn tinh lực dồi dào, Hương Hương kiệt sức, không có cách nào hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo. Mộ Dung Lệ hôn lên vành tai nàng, nói: “Cố gắng theo ta.” Quên Hàn Tục đi, cố gắng theo ta. Hắn khẽ nói, “Ta sẽ cố gắng đợi nàng.”
Hương Hương mệt mỏi, nào còn nghe được hắn nói gì, chỉ lung tung đáp lại hắn một tiếng.
Mộ Dung Lệ cảm thấy men say hơi tản đi, bèn thắp đèn, dặn dò hạ nhân chuẩn bị nước. Hắn cầm quần áo thay ra của hai người bước ra sau bình phong, bốn mắt nhìn nhau với Hàn Tục đang đứng trong đó.
Không gian yên tĩnh như chết lặng.
Mộ Dung Lệ nhìn hắn đăm đăm, một lúc lâu sau, con người kiên nghị như thế, trong nháy mắt con ngươi rốt cuộc cũng lộ ra nỗi bi ai. Hắn vẫn đang dỗ dành nàng, vẫn đang khát vọng nàng. Cho dù không quá dịu dàng, nhưng cũng đã dốc hết mềm mại để đợi nàng. Nhưng ngay trong phòng nàng, một nam nhân khác đã nghe được những lời nói vừa buồn cười vừa đáng thương này.
Hàn Tục thấp giọng nói: “Vương gia, thần…” Thần chỉ không tìm được thời cơ trốn ra ngoài thôi. Nhưng không nói ra được, hắn liền nói: “Không có liên quan đến Hương phu nhân, việc thần trốn ở đây, nàng không hề hay biết.”
Mộ Dung Lệ không nói lời nào, Hương Hương nghe thấy trong phòng có tiếng người nói chuyện bèn ngồi dậy. Nàng khoác quần áo lên rồi bước tới sau tấm bình phong, chỉ thấy Mộ Dung Lệ hệt như một con sói đang xù hết bộ lông lên. Luồng sát khí hiện lên trong chớp mắt ấy, năm đó nàng đã từng gặp được lúc đêm mưa ở Y Lư sơn.
Sau đó nàng liền nhìn thấy Hàn Tục đứng đối diện với Mộ Dung Lệ, Hàn Tục ư?!
Hương Hương chỉ nghi ngờ rằng mình đã nhìn lầm, cuối cùng rốt cục cũng kêu lên một tiếng sợ hãi: “Hàn Tục?!” Sao ngươi lại ở đây?!
Trời ạ! Nàng đã phản ứng lại được, hắn lại có mặt ở đây!
Hương Hương lui về phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch. Mộ Dung Lệ quay đầu đã rút đao cầm trong tay, Hàn Tục nhắm mắt lại, phút chốc hắn đã thầm nghĩ, có lẽ thật sự sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này.
Tại sao ta lại muốn tới nơi này, hà tất phải tới nơi này! Vốn tưởng rằng nàng chỉ là một nữ nhân mà ngài ấy chiếm được từ tay loạn quân, nhưng ngài ấy lại
yêu nàng.
Không có hiểu rõ hơn Hàn Tục câu “Ta sẽ cố gắng đợi nàng” kia, đối với Mộ Dung Lệ, phải sâu đậm đến nhường nào mới có thể mở miệng hứa hẹn.
Thì ra ngài không truy cứu nữa, cũng không hoàn toàn vì hắn là thủ hạ đắc lực của ngài.
Mộ Dung Lệ hạ một đao xuống, Hương Hương gắt gao ôm lấy hắn: “Vương gia, chúng ta không có gì cả, thật sự không có gì cả!”
Lúc đó Mộ Dung Lệ đã nghĩ, gϊếŧ đôi gian phu da^ʍ phụ này đi. Nhưng khi hắn nâng thanh đao lên, đối mặt với nữ nhân đang ôm lấy eo hắn, đột nhiên lại nhớ tới những đêm đông lạnh lẽo ấy, nàng cầm đèn l*иg trong tay, ánh sáng màu vỏ quýt chiếu xuống vũng nước, mưa tuyết đổ cũng dịu dàng hơn.
Hắn lại không xuống tay được, hắn lại không xuống tay với tiện nhân này được!
Hắn đá Hương Hương một cước văng ra ngoài, Hương Hương a một tiếng rồi phun ra một ngụm máu. Hàn Tục gần như nhào tới theo bản năng, che chắn trước mặt Hương Hương: “Vương gia! Hàn Tục vẫn mang ái mộ trong lòng với Hương phu nhân. Thế nhưng giữa chúng thần không hề có chuyện gì! Hàn Tục nguyện lấy cái chết ra đảm bảo, Hàn Tục không còn mặt mũi nào nhìn Vương gia nữa, thần nguyện lấy cái chết ra sửa sạch nỗi nhục bất nghĩa.”
Hắn quỳ xuống rồi nhắm mắt lại. Mộ Dung Lệ hạ một đao xuống, chém thẳng lên người hắn!
Hương Hương hét thảm một tiếng, Hàn Tục chỉ cảm thấy trên người mát lạnh, vết đao kia chém dài từ vai trái đến eo phải, hắn tưởng chừng như người bị đứt thành hai mảnh.
Mộ Dung Lệ lạnh lẽo nói: “Cút!”
Máu ứa ra, nhưng cũng không nhiều.
Nỗi bi ai trong mắt Mộ Dung Lệ rốt cục cũng chậm rãi tan hết, hắn đã biến thành nam nhân mà nàng đã gặp ở Y Lư sơn trước đây. Lạnh lẽo mà mạnh mẽ, chưa bao giờ dao động, chưa bao giờ mềm yếu.
Hàn Tục quỳ bất động, Mộ Dung Lệ nói: “Bắt đầu từ hôm nay, giải trừ quân chức.” Thanh đao của hắn lại hạ xuống, cắt đứt một góc áo trường bào, “Ngươi và ta từ đây cắt bào đoạn nghĩa, không còn liên quan. Hàn tướng quân võ nghệ hơn người, tất có tiền đồ xán lạn, có thể tới chỗ kẻ khác mà đầu quân nhập trướng.”
Hàn Tục ngây người, Mộ Dung Lệ lại nhìn về phía Hương Hương, Hương Hương che ngực, sắc mặt trắng bệch. Khóe miệng vẫn còn vết máu, lúc Mộ Dung Lệ nhìn nàng, ánh mắt giống như nhìn một món đồ vật. Hắn nói: “Lúc trước vốn là sai lầm của bản vương, nữ nhân như ngươi, không có tư cách được đem về phủ.”
Thấy Hàn Tục còn không đi, hắn hỏi: “Ngươi muốn qua đêm ở chỗ này sao?”
Hàn Tục đứng dậy, vẫn lo lắng hắn trách tội Hương Hương, lại hơi do dự. Mộ Dung Lệ nhìn hắn, Hàn Tục rốt cục cũng bước đi, còn ngoái đầu lại nhìn Hương Hương một chút.
Chờ hắn ra khỏi Tẩy Kiếm các, Mộ Dung Lệ xoay người, nhặt y phục của mình mặc vào, quay đầu bước ra Tẩy Kiếm các. Hương Hương đuổi theo, đến cửa thì dừng lại.
Mộ Dung Lệ bước nhanh như sao bay, không hề dừng lại. Gió lạnh vù vù thổi qua đình viện, nàng ngồi bệt trên khung cửa, ngay cả nước mắt cũng không rơi nổi một giọt.
Đời này của ta vốn đã khúc chiết không ngừng, tại sao vận mệnh lại muốn trêu đùa ta như thế, lẽ nào một người thấp kém như ta, ngay cả giấc mộng cũng không được phép có?
Ngày thứ hai, triều đình Tấn Dương lan truyền ra một việc lớn, Mộ Dung Lệ bãi miễn quân chức của Hàn Tục, điều hắn ta quay lại triều đình, để triều đình sắp xếp chức vụ khác.
Cho dù là hành quân đánh trận hay bài binh bố tướng, Hàn Tục đều là một nhân tài, một tướng lĩnh công thủ song toàn hiếm thấy. Sau khi bãi triều, ngay cả Mộ Dung Bác cũng không nhịn được mà hỏi: “Lão ngũ, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Mộ Dung Lệ vốn không thèm quan tâm đến hắn, cũng không quay về phủ mà tùy tiện tìm một tửu lâu, uống rượu. Chu Trác qua ngồi cùng hắn, còn muốn hỏi gì đó, nhưng hắn một chữ cũng không nói.
Hắn không thể nói cho bọn họ biết, kẻ đáng chết kia thông da^ʍ cùng với ái thϊếp của hắn. Đêm hôm khuya khoắt, sau khi hắn và con tiện nhân kia ân ái xong, bắt được kẻ đáng chết ấy trong phòng.
Hắn chỉ có thể không ngừng uống rượu, rượu mạnh trôi vào yết hầu, tri giác của người ta sẽ không còn nhạy bén, tư duy cũng sẽ trì độn đi một chút. Đúng vậy, cứ say ngất một lần đi.
Hắn không thể hạ một đao gϊếŧ Hàn Tục, Hàn Tục đã kề vai chiến đấu với hắn gần mười năm trời. Hắn cũng không
thể hạ một đao gϊếŧ kia nữ nhân, bởi vì nàng đã sinh cho hắn một đứa con gái.
Hắn đã quen in một dấu ấn lên những món đồ của mình, huynh đệ của ta, cha của ta, nữ nhân của ta, con gái của ta. Dù cho có một ngày, phát hiện nữ nhi có thể không phải là con của mình, dấu ấn kia làm sao cũng không phai mờ đi được.
Hắn không thể chỉ vào đứa trẻ in đầy dấu ấn “con gái của ta” kia, nói với người khác rằng đây chỉ là một đứa con hoang, ném nó vào trong nước để nó chết chìm.
Hắn dùng sự mặc kệ để che lấp, hắn chung quy chỉ có thể đứng nhìn cái gai nhọn này, mặc cho nó tự sinh tự diệt.
Phẫn nộ, bi ai cuối cùng cũng sẽ từ từ phai nhạt. Cả một đời người, có kẻ nào mà không có vài chuyện lúng túng khổ sở trong lòng?
Cảm thấy tổn thương đau đớn, biện pháp cuối cùng, cũng chỉ có… Nhịn xuống.
Lúc Mộ Dung Lệ trở lại vương phủ, Triệu Võ chào đón, muốn nói lại thôi —— tối ngày hôm qua Hàn Tục rời khỏi vương phủ, trên người mang theo vết thương. Lúc đó hắn đã muốn hỏi Mộ Dung Lệ, nhưng Mộ Dung Lệ đang nghỉ ở Thính Phong uyển, dáng vẻ kia quá đáng sợ, không ai dám lắm miệng.
Hiện tại sắc mặt Mộ Dung Lệ cũng không dễ chịu gì hơn, hắn nói với Đào Ý Chi: “Đem tiểu Quận chúa đến điện Chương Văn, giao cho mẫu phi nuôi nấng chăm sóc.”
Đào Ý Chi vội vàng khom người, nói: “Vâng.” Vị phu nhân trong Tẩy Kiếm các kia… Không nuôi nấng tiểu Quận chúa nữa ư?
Mộ Dung Lệ lại nói: “Từ nay về sau, không cho nàng ta bước ra khỏi Tẩy Kiếm các một bước.”
Hương Hương phát hiện các bà tử trong viện đều bị điều ra ngoài, chỉ để lại Bích Châu hầu hạ. Nàng hỏi Bích Châu: “Vương gia đã nói muốn xử lý ta như thế nào chưa?”
Bích Châu cũng chỉ biết đêm qua Hàn Tục đi ra từ trong phòng nàng, Vương gia vô cùng giận dữ, những chuyện khác thì không hề hay biết. Nàng do dự nói: “Vương gia nói… Sau này không cho phép phu nhân ra khỏi viện.”
Miệng Hương Hương đắng ngắt, không cho ta ra ngoài nữa, chắc hắn cũng sẽ không trở lại đúng không. Nhưng Bích Châu vẫn cứ ấp a ấp úng, Hương Hương hỏi: “Còn gì nữa không?” Nàng ta khó mở miệng như thế là do còn có việc gì tồi tệ hơn ư?
Bích Châu nói: “Vương gia nói… Vương gia sai người đem tiểu Quận chúa vào cung, nói là nhờ Thư Phi nương nương nuôi nấng thay.”
Hương Hương như bị đánh một đòn trí mạng, lúc lâu sau mới thốt lên: “Không!”
Bích Châu nhìn nàng đầy vẻ thông cảm, khẽ an ủi: “Phu nhân chớ để trong lòng, chưa biết chừng mấy ngày nữa Vương gia hết giận sẽ đón tiểu Quận chúa trở về…”
Nước mắt Hương Hương đã tuôn như suối chảy, không, hắn sẽ không nguôi giận đâu. Bọn họ đều hiểu. Nàng xoay người định xông ra ngoài, Bích Châu ôm lấy nàng: “Phu nhân! Phu nhân! Vương gia đang nổi nóng, bây giờ người tới chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa hay sao? Người cố gắng đợi thêm mấy ngày, thế nào cũng phải chờ tới thời điểm thích hợp!”
Hương Hương lao ra khỏi Tẩy Kiếm các, đi đến Thính Phong uyển. Khi đó sắc trời đã muộn, Mộ Dung Lệ ngồi trong đình, Đào Ý Chi đứng một bên, đang khẽ bẩm báo với hắn chuyện Nhiễm Vân Chu mang ngựa tốt trở về.
Hương Hương lao vào, quỳ sụp trước mặt hắn: “Vương gia! Trả Huyên Huyên lại cho thϊếp đi, con bé vẫn còn nhỏ, thϊếp van cầu Vương gia!”
Mộ Dung Lệ dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Bản vương không đáng tin ư. Triệu Võ đâu, gọi hắn tới kéo nàng ta ra.”
Giọng điệu của hắn khá bình tĩnh, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng.
Triệu Võ phái thị vệ tới mạnh mẽ lôi Hương Hương ra khỏi Thính Phong uyển. Hương Hương không ngừng la lên, Triệu Võ đành phải lệnh cho thị vệ bịt miệng nàng lại. Mộ Dung Lệ liếc nhìn Triệu Võ, nói: “Nếu như lại có lần sau, đầu của ngươi và nàng chỉ được chọn một mà thôi.”
Triệu Võ rùng mình, thấp giọng đáp: “Vâng.”
Triệu Võ đặc biệt phái thị vệ trông coi Tẩy Kiếm các, Hương Hương thật sự không trốn ra được.
Thật ra Tốn Vương phủ cũng không có kẻ nào quá xấu xa, kẻ quá xấu xa cũng đã bị kẻ xấu xa nhất gϊếŧ chết. Bởi vậy cũng không có ai nhân lúc nàng thất thế mà làm trò dồn ép. Thế nhưng Vương gia không đến nữa, những thứ nguyên liệu nấu ăn tất nhiên cũng chẳng cần phải ưu tiên đồ tươi mới đưa đến mỗi ngày nữa.
Quản Giác vẫn cứ phái người đem đồ dùng hằng ngày đưa tới cho nàng, hiển nhiên Mộ Dung Lệ cũng không có ý định cắt xén. Hắn vẫn nuôi nổi một nữ nhân, dù cho đó là một nữ nhân phản bội hắn.
Hắn chỉ không muốn gặp lại nàng ta.
Thế giới của hắn rộng lớn như vậy, Tốn Vương phủ cũng chỉ là một chỗ đặt chân của hắn. Huống hồ là một Tẩy Kiếm các nho nhỏ?
Hắn cũng có quyền lực một tay che trời, chỉ cần hắn đồng ý, dù cho đặt mình dưới cùng một mái hiên, hắn cũng có thể vĩnh viễn không gặp nàng ta.
Trong phủ không có ai dám nhắc đến điều gì liên quan tới nàng, thế nhưng trong âm thầm, mọi người vẫn thì thầm bàn tán.
Vương gia nổi trận lôi đình như thế, không thể không phỏng đoán được. Chuyện đêm đó vẫn mập mờ lộ ngoài.
Đáng tiếc rằng thị phi đúng sai, cũng chỉ là một chút gia vị lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Ngày đó, Mộ Dung Bác đến Tốn Vương phủ, Mộ Dung Lệ không có ở đó. Hắn cũng không thèm để ý, đi dạo khắp nơi trong phủ. Vô tình đi đến Tẩy Kiếm các, liền nhìn thấy bên ngoài còn có hai thị vệ thay phiên canh gác.
Hắn đi vào trong viện, không ai dám cản lại. Hương Hương ngồi bên cạnh ao Tửa Kiếm, khí trời vẫn còn rất lạnh, nhưng trên người nàng nhưng chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh. Mộ Dung Bác đi tới bên cạnh nàng, phát hiện nữ nhân này đã tiều tụy đi rất nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy hắn, trong mắt Hương Hương lại dấy lên một ánh sáng hừng hực như sao lửa, nàng đứng dậy, gần như chạy tới hành lễ: “Khang Vương gia!”
Mộ Dung Bác hơi thở dài: “Không cần đa lễ. Đã xảy ra chuyện gì mà làm ầm ĩ thành như vậy.”
Hương Hương hơi cắn răng, không nói ra được. Mộ Dung Bác nói: “Có liên quan đến Hàn Tục?”
Hương Hương cả kinh, hỏi: “Hàn Tục…”
Mộ Dung Bác nói: “Lão ngũ đã bãi miễn chức vụ của Hàn Tục, không để hắn dưới trướng của mình nữa. Hiện tại hắn đang nhàn rỗi ở nhà.”
Trong lòng Hương Hương tràn ngập cay đắng, Mộ Dung Bác nói: “Lão ngũ đột nhiên đem nữ nhi vào trong cung nuôi dưỡng, Hương Hương, ngươi và Hàn Tục…”
Hương Hương nhắm mắt lại, khóc lệ như châu: “Ta và Hàn Tục là thuần khiết.”
Mộ Dung Bác gật đầu: “Ta tin tưởng. Nhưng ngươi phải nghĩ ra cách, để hắn cũng tin tưởng.”
Hương Hương nói: “Khang Vương gia, ngài có thể… Ta muốn đón Huyên Huyên về, đứa bé còn quá nhỏ, ta sợ Thư Phi nương nương không tiện chăm sóc, ta…”
Mộ Dung Bác đánh gãy lời nói của nàng: “Ngươi vẫn chưa hiểu rõ sao, nếu như ngươi có thế khiến lão ngũ trở lại bên cạnh ngươi một lần nữa, hài tử tự nhiên cũng sẽ trở về. Nếu như ngươi không thể, như vậy ngươi sẽ vĩnh viễn chỉ là một thị thϊếp bị giam cầm ở nơi này. Hương Hương, đứa bé đi theo mẫu phi sẽ tốt hơn.”
Hương Hương chậm rãi lùi về phía sau, Mộ Dung Bác nói: “Ngươi còn không rõ hắn đối với ngươi quan trọng thế nào ư.” Tình yêu của hắn, đối với ngươi quan trọng thế nào.
Hương Hương ngồi chồm hỗm xuống, vùi mặt vào đầu gối, lúc nàng gào khóc, hai vai khẽ run, giống hệt như con thú nhỏ đáng thương. Mộ Dung Bác thở dài, nếu mọi chuyện thật sự là khúc mắc giữa nam nữ, hắn thật sự không giúp được gì.
Chuyện như vậy, người bên ngoài càng khuyên lại càng gay go.
Hắn vốn định tới thăm Tốn Vương phi, nghe nói Mộ Dung Lệ cũng giam lỏng Bệ Cẩm Bình liền không đi nữa. Một tiểu nha đầu mười một mười hai tuổi, lão ngũ sẽ không bắt nạt nàng. Đồng thời cũng sẽ không để lời nàng lọt vào tai.
Hương Hương ngơ ngác ngồi rất lâu bên cạnh ao Tẩy Kiếm, hơi lạnh từ mặt đất bốc lên ngấm vào thân thể, đau nhói đến mất cảm giác. Bên tai tựa hồ lại nghe được tiếng ê a của Tiểu Huyên Huyên, nàng quay đầu bốn phía tìm kiếm, chỉ nhìn thấy đình viện lạnh lẽo mà yên tĩnh dưới mưa tuyết đầy trời.
Thì ra tình yêu của ngài ấy thật sự quan trọng đến thế. Không có chút tình cảm này, ngay cả con gái của mình nàng cũng không có được.
Thϊếp thất vốn là loại động vật vì yêu mà sinh, kẻ buổi sáng cho ngươi vinh hoa, buổi trưa cho ngươi Cẩm Tú, buổi tối cho ngươi hoan ái hoa mộng, chỉ cần trong lòng giận dữ, là có thể lấy đi tất cả mọi thứ của ngươi.
Gào khóc không có tác dụng, cầu xin cũng vô ích.