Chuyển ngữ: Olivia
Biên tập: Tàn Tâm
Hương Hương càng cảm thấy l*иg ngực run rẩy càng dữ dội hơn trước, Mộ Dung Lệ nâng cằm nàng lên, ép nàng quay mặt về phía mình. Đã một thời gian dài rồi mà sao vẫn sợ sệt như vậy? Hắn cũng buồn bực, mình cũng chưa từng đánh nàng ta mà….
À, đúng rồi, lần trước hắn dìm nàng xuống nước. Nhưng chuyện đó không phải do nàng ta tự chuốc lấy sao?
Sắc mặt hắn đột nhiên đông cứng lại, Hương Hương thấy vậy thì không tự chủ được muốn lùi về phía sau. Tay trái hắn nắm eo nàng, áp thân hình nàng vào trong lòng mình, vốn định lại nếm thử mùi vị, lại
thấy vị tỏi nhàn nhạt.
Đoán chừng vị trong miệng mình cũng gần như vậy, hắn buông nàng ra, tự đi ra ngoài súc miệng.
Hương Hương thở phào nhẹ nhõm, cũng đi múc nước rửa mặt lần nữa. Nàng không mang quần áo, Hàn Tục mang quần áo của Mộ Dung Lệ đến cho nàng, vốn dĩ hơi dài một chút, nàng tự mình sửa lại, cuối cùng cũng mặc được.
Đang thu dọn mọi thứ, bên ngoài trướng có binh sĩ nói: “Quách cô nương, Vương gia dặn người thu dọn xong thì trở lại doanh trướng của người.”
Hương Hương ừ một tiếng, động tác trên tay dần chậm lại. Hắn sẽ ban mình cho kẻ khác, lần này chỉ là nói miệng, nhưng lần sau thì…. Hắn có thể đem chính nữ nhân của mình đi khao quân, lần trước Hàn Tục cũng đã nói rồi đấy thôi.
Trong lòng vừa sợ hãi lại vừa hoảng hốt, nàng cứ ngơ ngác đứng đó nửa ngày, đến khi có người xốc tấm mành che lên.
Hàn Tục đang đứng ở bên ngoài, Hương Hương lui về phía sau một bước, thấy chỗ bị mình cắn trên tay hắn còn đang băng bó, bỗng nhiên lại cảm thấy không biết phải làm sao. Hàn Tục nói: “Đi thôi, còn bận bịu cái gì nữa? Nghe lời ngài ấy một chút, lần này ngài ấy ban nàng cho ta là vì ngài ấy biết ta sẽ không động đến đồ của ngài ấy. Nếu như tái phạm lần nữa, chỉ sợ là sẽ không nói trước được gì nữa đâu.”
Hương Hương cắn cắn môi, Hàn Tục nhíu mày, nàng mới nhỏ giọng đồng ý: “Vậy thì ta đi.”
Hàn Tục thở dài, ôn hòa nói: “Hương Hương, nàng thực sự còn không rõ sao? Giờ đã thế này, nàng không còn nơi nào tốt hơn để đi nữa rồi. Chỉ cần ngài ấy chịu nạp nàng làm thϊếp, cha mẹ nàng cũng sẽ yên tâm, rồi cũng nhờ thế mà nở mày nở mặt. Đệ đệ nàng, tỷ tỷ nàng cũng có thể được thơm lây. Trong tay ngài ấy có tất cả những gì mà trước đây nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Trong mắt ngài ấy tính mạng của nàng không hề đáng giá, chỉ có thể vui buồn theo ngài, sinh tử theo ngài, vinh nhục cũng theo ngài.”
Hương Hương cúi thấp đầu, không nói lời nào.
Mộ Dung Lệ ngồi ở trước án, bên cạnh đặt một ngọn đèn.
Hắn đang chăm chú viết gì đó, thấy Hương Hương đi vào liền đặt bút xuống, cuộn giấy lại. Tay phải Hương Hương nắm thật chặt một góc quần áo, Mộ Dung Lệ nói: “Lại đây, hầu hạ bổn vương thay y phục.”
Hương Hương cúi đầu đi lên, vụng về cởϊ áσ cho hắn. Hắn cúi đầu nhìn nàng, trên người nàng vẫn đang mặc áo bào của hắn, sửa lại rất vừa vặn. Tóc nàng có hương hoa quế, vô cùng thanh nhã, thơm hơn bất kỳ mùi vị son phấn nào.
Khuôn mặt cũng non mềm, giống như miếng đậu hũ khiến người ta muốn cắn một cái. Hắn nói: “Ngẩng đầu”
Hương Hương nghe vậy ngẩng đầu lên, Mộ Dung Lệ hôn lên môi nàng. Bờ môi nàng mềm mại, đẫy đà, hắn tinh tế thưởng thức một hồi, Hương Hương hơi do dự, nhẹ nhàng mở môi đỏ ra. Đầu lưỡi hắn linh hoạt len vào, cảm nhận đầu lưỡi ấm áp ngòn ngọt bên trong.
Mộ Dung Lệ ngẩn ra, nàng…..chào đón hắn?
Hắn để tâm đến vẻ mặt nàng, hai hàng lông mày trên khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, đôi mắt vẫn rũ xuống, có chút sợ hãi, nhưng rất dịu ngoan. Hắn buông nàng ra, để nàng chậm rãi thay miên bào rộng rãi cho mình. Đây cũng là lần đầu tiên Hương Hương nhìn thấy thân thể của hắn, đó là thân thể của nam nhân trưởng thành, vĩ đại tinh tráng, bắp thịt cuồn cuộn, gân xanh nổi lên, nhưng lại có nhiều vết thương đan xen.
Đôi tay nhỏ vừa mềm mại lại vừa trắng mịn nhẹ nhàng mặc áo ngủ vào cho hắn. Cuối cùng Mộ Dung Lệ hỏi: “Vì sao muốn nhảy xuống hồ?”
Nhất thời sắc mặt Hương Hương trở nên trắng bệch, “Thϊếp…”. Lần đầu tiên Mộ Dung Lệ không ngắt lời nàng, rất kiên nhẫn lắng nghe. Nàng run run nói: “Thϊếp…. Bọn họ nói….ngài sẽ đem thϊếp….”
Mộ Dung Lệ biết rõ, đám thủ hạ kia mà tụ lại một chỗ thì nói được cái điều gì tốt lành sao? Chắc là đã nói lời vô vị gì khiến nàng nghe được, hắn nói: “Không đâu.”
Hương Hương choáng váng, Mộ Dung Lệ nhíu mày nhìn nàng —— bản vương đã nói là không rồi, nàng còn có vấn đề gì nữa?
Trong lòng Hương Hương quả thật an ổn hơn một chút, Mộ Dung Lệ
lại cúi đầu hôn nàng. Hai tay nàng hơi do dự không biết phải làm sao, cuối cùng cẩn thận từng chút từng chút một, chạm vào vòng eo rắn chắc của hắn, lưỡng lự, chậm rãi nắm chặt trường bào bên hông hắn. Thân thể hắn nóng bỏng như lửa đốt.
Động tĩnh trong màn đêm đó, quấy nhiễu khiến cho Hàn Tục, Chu Trác cùng Nghiêm Thanh có một đêm không ngủ, cuối cùng đứng xếp hàng đến bên hồ tắm rửa.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Lê dậy muộn hơn nửa canh giờ. Cũng không ai dám vào trướng thỉnh an.
Bên ngoài trời đã sáng trưng, may mắn sơn phỉ đã bị truy quét sạch sẽ, đại quân cũng đã không còn chuyện gì gấp gáp. Tâm tình Mộ Dung Lệ không tệ, lấy một hòm trong số vàng bạc châu báu thu được để tổ chức cho binh sĩ một trận tranh tài cưỡi ngựa bắn cung. Kẻ nào thắng thì có thưởng.
Ngọn núi lớn bên ngoài huyện Lệnh Chi đã có sẵn một thao trường, các binh lính đã ở đó thúc ngựa, giương cung, mang trường kích đi tới đi lui, đánh nhau đến không còn biết trời đất là đâu nữa. Địa thế núi rừng phức tạp lại càng làm cho cuộc tỷ thí thêm đặc sắc.
Mộ Dung Lệ ngồi ở chính giữa, nhìn đám thuộc hạ tinh tráng của mình, người mang áo giáp, lưng dắt bảo đao, ngươi tới ta đi vô cùng dũng mãnh. Hắn gật gật đầu, vẻ mặt dường như rất hài lòng.
Lúc Hương Hương đi ra chỉ cảm thấy đám quân nhân này dường như đã nổi điên hết rồi, cùng người mình đánh nhau mà vẫn dùng các chiêu thức đoạt mạng. Nàng chỉ cảm thấy vô cùng khϊếp sợ, không dám nhìn lâu, hái được chút hoa quế, lại thêm chút mật ong để làm cho Mộ Dung Lệ một chút trà mật ong hoa quế. Cũng không phải là cố ý lấy lòng gì, tính tình nàng chính là không quen nhàn rỗi, có chuyện gì làm, dù nhiều hay ít thì đều có thể làm tiêu hao chút thời gian.
Mộ Dung Lệ uống trà mật ong hoa quế, ăn bánh hạt dẻ, thầm than, nữ nhân ngay từ khi sinh ra chính là để tô điểm cho thế gian này mà. Nếu như ví đàn ông là đất, thì các nàng chính là những đóa hoa nở ra từ trong đất. Từ khi sinh ra đã có một loại sức mạnh, biến thứ tầm thường thành những điều vô cùng kỳ diệu.
Đương nhiên, Lam Dụ không biết làm những việc này. Nếu như Lam Dụ còn ở đây, lúc này chắc chắn sẽ hào hứng xông lên, cùng bọn Hàn Tục đánh đấm một trận.
Một ngày nắng ấm gió hòa như thế này, đáng tiếc lại không có nàng.
Ở bên cạnh, Chu Trác đang cầm binh khí, xắn tay áo lên nói: “Vương gia, muốn hoạt động gân cốt một chút không? Đám sơn phỉ lần này, đánh chưa kịp nóng người đã bị bắt hết, chưa đủ vị.”
Mộ Dung Lệ vươn tay, liền có người đưa binh khí tới, hắn cất cao giọng nói: “Đến!”
Tiếng hô của các tướng sĩ rung trời, trực tiếp biến một mảnh núi non thành chiến trường cho các nam tử hán.
Hương Hương đang giúp các thương binh thay thuốc, quay đầu lại thấy hắn đường đường là một vị Vương gia, lại đi hỗn chiến cùng các binh lính. Giương cung bắn tên, tay không đánh nhau, cỏ vụn tung tóe, cát đá văng khắp nơi, bụi bặm bay đầy trời, làm gì còn cái gọi là tôn ti địa vị?
Nàng không khỏi hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười.
Mọi người chơi ở dưới chân núi hơn nửa ngày, mãi cho đến khi tất cả các rương châu báu đều được thu dọn sạch sẽ, tất cả mới giải tán, Mộ Dung Lệ mới hạ lệnh: “Về thành.”
Hắn vẫn cưỡi ngựa như trước, đương nhiên Hương Hương vẫn cưỡi cùng một con ngựa với hắn. Hai tay hắn đỡ lấy hông nàng, nhẹ nhàng đỡ nàng lên. Ở phía sau, sơn phỉ bị bắt sống bị nhốt vào trong l*иg sắt, để trên xe đẩy, dùng ngựa kéo đồng loạt vào thành.
Thổ phỉ ở huyện Lệnh Chi gây loạn đã lâu, nay dân chúng nghe được bọn chúng đã bị diệt trừ,đến vây xem hai bên đường. Ngựa của Mộ Dung Lệ đi ở phía trước, hai bên đường dân chúng huyện Lệnh Chi đứng kín đặc.
Hương Hương vừa nhìn thấy, vội quay đầu lại giấu mặt vào trong l*иg ngực Mộ Dung Lệ. Dân chúng đương nhiên ngay lập tức đã nhìn thấy nàng, nhưng không nhìn thấy rõ mặt, khiến cho mọi người đều rối rít suy đoán. Hương Hương có chết cũng không dám ngẩng đầu lên, Mộ Dung Lệ chỉ cảm thấy một trận ấm ấm mềm mềm, được tựa sát như vậy rất dễ chịu, cũng không để ý đến nàng.
Đi tới giữa đường, Quan tri châu tới đón, đến lúc này Mộ Dung Lệ mới nhíu mày lại, chẳng muốn nhiều lời, ra hiệu cho Hàn Tục thay mình phát ngôn tiến lên giao thiệp.
Hàn Tục hiểu rõ tính tình gia nhà mình, vội vã tiến lên đem sơn phỉ bắt được xếp thành hàng giao cho quan tri châu. Quan tri châu còn muốn Mộ Dung Lệ nói vài mấy câu, Hàn Tục cười mỉm, mẹ nó, Yến Vương muốn ngài ấy nói hai câu ngài còn có thể quăng ra sau đầu. Ngươi kêu ngài nói thì ngài phải nói sao? Ngươi là cha ngài ấy hả?!
Mộ Dung Lệ mang theo Hương Hương trở lại dịch quán, còn phải đích thân ra khỏi thành kiểm tra tình hình đóng quân của binh lính, năm nghìn người, mặc dù không nhiều lắm nhưng đây lại là năm nghìn tên lưu manh, nếu thực sự muốn nổi loạn thì cũng là phải có người xử lý.
Hương Hương rất muốn về thăm nhà một chút, thế nhưng thứ nhất là không dám nói với hắn, thứ hai là lúc này mà về nhà thì…. Người khác sẽ nghĩ thế nào đây?
Nàng đang suy nghĩ, bên ngoài lại có âm thanh truyền tới, “Tiểu nhân Quách Điền, xin cầu kiến Vương gia hoặc các vị tướng quân. Kính xin quân gia thông báo một tiếng.”
Thủ vệ bên ngoài chính là người của Nghiêm Thanh, nghe thấy vậy chỉ nói: “Vương gia đã ra ngoài, mấy vị tướng quân cũng chưa trở lại. Hơn nữa, ông là ai? Vương gia và tướng quân của chúng ta nói gặp là có thể gặp được sao?!”
Hương Hương gần như chạy vội ra ngoài, kêu một tiếng: “Cha!”
Quách Điền nhìn thấy nàng, cũng hơi kích động, “Hương Hương!”, đẩy binh sĩ trước mặt ra định tiến vào. Binh sĩ thoáng nhìn qua Hương Hương, do dự nói: “Vậy thì đứng ở chỗ này nói mấy câu đi, không thể đi vào, cũng không thể dẫn người rời khỏi đây được.”
Hương Hương kéo tay Quách Điền, nước mắt lại tuôn ra, “Cha!”, nàng sụt sùi, thấy trong mắt Quách Điền tràn ngập lo âu, không khỏi vừa cười vừa nói: “Con không sao, con vẫn rất khỏe mà.”
Quách Điền nhìn thấy đồ nàng mặc, mặc dù là đồ của binh sĩ nhưng lại hết sức sạch sẽ, gọn gàng, cũng gật gật đầu. Một lúc lâu mới hỏi: “Vương gia ngài ấy….. có sắp xếp ổn thỏa cho con không?”
Hương Hương cúi đầu, hồi lâu nói: “Cha, cha không cần phải lo lắng cho con. Vương gia ngài ấy….sẽ chiếu cố cho con mà.” Có lẽ, Hàn Tục nói đúng. Nàng thấy hai bên tóc mai của Quách Điền đã điểm chút tóc bạc, đau lòng vươn tay ra, khẽ chạm vào, “Cha, không cần lo lắng cho con đâu.”
Quách Điền cầm lấy tay nàng, thở dài, “Con là con gái của cha, bảo cha làm sao có thể không lo lắng cho con được đây? Hương Hương, chuyện khác cha cũng không muốn hỏi đến,
chỉ là muốn nói cho con biết, thân thế ngài ấy như vậy, không phải là nơi để cho những tiểu dân như chúng ta vươn tới được. Tốn Vương phủ kia cho dù có lớn hơn nữa, cũng không có chỗ nào để con dung thân đâu. Nếu như Vương gia chỉ là….ngài ấy chỉ là lòng dạ nhất thời, con hãy đồng ý với cha, cho dù thế nào, con vẫn còn có nhà để về.”
Nước mắt Hương Hương dâng lên, ôm Quách Điền gào khóc, “Cha!”
Mắt Quách Điền cũng ươn ướt, nhưng vẫn nói: “Nương con cũng muốn đến, nhưng cha sợ nếu như không gặp được người sẽ càng làm cho bà ấy lo lắng hơn, nên để bà ấy ở nhà chờ tin. Con à, con hãy nghe lời cha, bất luận ngày mai có như thế nào, chúng ta đều không phải sống để cho người khác nhìn. Cho dù gặp phải chuyện gì, con cũng phải về nhà. Con là khúc thịt cắt xuống trên người cha nương, chúng ta đã nâng niu trong lòng bàn tay suốt mười mấy năm, chẳng lẽ còn sợ không nuôi con được cả đời nữa sao?”
Hương Hương tựa đầu trên vai cha, liên tục gật đầu. Quách Điền nói: “Khi Vương gia trở về, con nhất định phải hỏi cho rõ. Nếu như không thể phái người đưa thư đến thì ngày mai cha lại qua đây một chuyến.”
Nước mắt của Hương Hương như suối trào, “Dạ, ngày mai cha đừng tới nữa, con sẽ nhờ người đi truyền tin.”
Quách Điền gật đầu, lại móc từ trong ngực ra một thỏi bạc và hai tấm ngân phiếu, “Cha còn có chút tiền, con cầm trước đi. Đáng lẽ lúc con rời khỏi thành đã muốn đưa cho con rồi…. Lúc đó….” Bị kinh sợ, nhất thời hồ đồ quên mất.
Hương Hương lắc đầu, biết rõ cha mẹ ở nhà kiếm tiền không dễ dàng gì, trong nhà còn có đệ đệ nữa. Quách Điền khuyên nàng: “Con cầm đi, lúc nào cần dùng thì dùng, nếu thực sự không dùng đến, thì lúc nào về nhà tự đưa cho nương con. Còn sợ cha nương bị bỏ đói sao?”
Hương Hương không thể làm gì khác hơn đành phải nhận lấy, Quách Điền thở dài, “Cha về trước. Ngày mai cho dù thế nào cũng nhất định phải kêu người đi đưa tin, không thì buổi chiều cha sẽ tới một chút.”
Hương Hương gật đầu, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rớt xuống. Quách Điền thở dài, cứ một bước đi lại ba lần quay đầu, rốt cuộc vẫn là phải đi thôi.