Cách Tôi Xa Chút

Chương 2-2

Editor: Tiểu Ốc

Sau khi nhận lấy tờ giấy phạt, vừa tùy ý liếc một cái, thì lập tức không thể tin nổi! Phía trên chỉ viết đơn giản mấy chữ nói rõ là hạng mục xử phạt, nhưng mà số tiền phạt được ghi ở trên đó lại lên tới tận một vạn đồng làm cho anh suýt nữa bất tỉnh.

"Một vạn đồng?!" Lông mày cùng với âm điệu của Úc Trí Thăng nâng đến mức cao nhất.

Không phải là 300, cũng không phải là 500? Thật ra cho dù có bị phạt một nghìn đồng thì anh vẫn có thể chấp nhận được, nhưng mà bây giờ lại lên tới tận một vạn (10.000)?!

Quả thật là ăn cướp!

"Ừ." Giờ phút này cô tuyệt đối không thể để lộ ra ánh mắt quá mức đắc ý.

"Chỉ một điếu thuốc mà lên tới tận một vạn đồng?!" Rốt cuộc là ai ra cái quy định này?

"Đúng vậy."

Úc Trí Thăng nắm chặt quả đấm."Tại sao không ăn cướp luôn đi cho nó nhanh?"

"Ăn cướp thì làm sao mà nhanh bằng việc anh hút một điếu thuốc thì được một vạn đồng chứ? Cướp bóc còn phải đi ngồi tù đó!" Đây là lần đầu tiên cô chiếm được thế thượng phong.

"Ở bên ngoài cũng không có nghiêm trọng như vậy chứ?" Tiền phạt lên tới tận một vạn đồng thì thật sự quá khoa trương.

"Quy định của công ty là chỉ cần hút thuốc lá ở trong phạm vi công trường thì sẽ bị phạt một vạn đồng."

"Là công ty quy định như vậy hay em quy định như vậy?" Anh bắt đầu hoài nghi cô mượn việc công báo việc tư.

Độ cao chênh lệch khiến cho Lại Bái Khiết phải khẽ ngửa đầu lên trừng anh."Tôi cũng không phải tiểu nhân như anh đâu, anh có thể đi tìm những nhân viên điều tra bảo an của công ty anh để kiểm chứng."

Mặt trời ở miền nam nổi tiếng là gay gắt, vì vậy vào khoảng giữa trưa, không có mấy người có thể đứng ở dưới ánh mặt trời quá mười phút, cho nên Lại Bái Khiết tuyệt đối sẽ không phơi nắng cùng anh.

"Nhớ đi nộp tiền." Nói xong cô xoay người đi về phía phòng làm việc của bảo an.

Úc Trí Thăng đuổi theo."Tôi thật sự cảm thấy tờ giấy phạt này rất vô lý, nghiêm khắc bên trong công trường thì tôi không phản đối, nhưng mà bên ngoài công trường cũng phiền toái như vậy thì thật sự quá khoa trương đi."

Anh chưa bao giờ nghĩ tới một công ty lớn như vậy cũng có thể dựa vào tiền phạt bảo an để làm giàu.

"Nông cạn!" Lại Bái Khiết không có một chút dự định dừng bước nào.

"Lời này có ý gì?" Một người có nông cạn hay không, thì chỉ cần nhìn qua bề ngoài liền có thể biết sơ qua một hai điều, nhưng mà nhìn anh như thế nào cũng không giống một người nông cạn. d.đ.l.q.đ

"Hút thuốc lá ở bên trong công trường cùng với ở bên ngoài công trường có gì khác nhau? Không phải đều là hút thuốc lá sao? Không phải đều có thể dẫn hoả hoạn sao? Cho nên việc công ty cấm hút thuốc ở mọi nơi là lẽ đương nhiên." Sau đó hung hăng thưởng cho anh một cái liếc mắt xem thường.

"Bên ngoài công trường cũng không nghiêm trọng đến thế chứ?" Bên ngoài trống trải như vậy, làm sao có thể dẫn đến hỏa hoạn được.

"Đúng vậy, những người bình thường không có quan niệm về an toàn đều sẽ nói như thế, cho nên không thể làm gì khác hơn là phạt một số tiền thật lớn để dạy cho bọn họ một bài học." Từ khi còn nhỏ chắc hẳn đã từng được nghe câu nói "một đốm lửa nhỏ có thể đốt cháy cả một cánh rừng lớn" chứ.

Khi đến phòng làm việc, cô cho rằng anh sẽ buông tha, nhưng không ngờ da mặt anh còn dày hơn so tưởng tượng của cô, lại định đi theo cô vào phòng làm việc nữa chứ?!

"Anh không thể đi vào." Khi đến trước phòng làm việc cô xoay người nhắc nhở anh.

Úc Trí Thăng hơi híp mắt lại, dời tầm mắt về phía ô cửa sổ hơi mờ của phòng làm việc."Vậy sao? Nhưng mà tôi lại thấy có rất nhiều nhân viên công trường đang đi đi lại lại ở bên trong đó, hơn nữa không phải tiền phạt được nộp ở đây sao? Nếu như không thể đi vào như lời em nói, vậy thì phải nộp tiền phạt như thế nào? Chẳng lẽ dùng cần câu để mang tiền vào từ bên ngoài sao?"

Người phụ nữ này thật đúng là không phải chán ghét anh ở mức độ bình thường.

"Anh!" Vào thời điểm khi một con người vô cùng tức giận, thì thường thường sẽ có một loại kích động muốn đánh người, và hiện tại Lại Bái Khiết cũng rất muốn hung hăng đánh nhừ tử anh.

"Bây giờ đã là thời gian nghỉ ngơi, nếu như anh muốn tới để nộp tiền phạt như anh nói, vậy thì xin vui lòng trở lại vào lúc một rưỡi chiều." Cô vẫn kiên trì không cho anh vào.

Mà Úc Trí Thăng cũng không muốn rời đi."Tôi vẫn cảm thấy số tiền phạt một vạn đồng này quá mức khoa trương, tôi muốn khiếu nại."

Cô cười lạnh đáp lại."Chính mình vi phạm lại còn dám nói khiếu nại? Sớm biết như thế, thì sao lúc trước còn làm như vậy! Những hành vi kiểu này sẽ bị phạt vô cùng nặng, vào lúc bắt đầu giảng bài trong khóa học an toàn lao động cũng đã đặc biệt nhắc nhở mọi người chú ý đến điều này rồi, nhưng mà anh lại bận rộn dò mìn, chắc là do không nghĩ tới sẽ có một ngày tự mình dẫm vào bom của mình chứ gì?"

Mùi vị của trả thù thật là quá ngọt ngào đi!

"Tôi không phải là không nghe giảng, nhưng mà một vạn đồng thật sự là rất thái quá, Thịnh Hâm thật sự cần tiền đến vậy sao?" Anh đã từng nghe qua một vị giáo sư vì muốn kiếm thêm tiền cho gia đình mà nhận dư ra rất nhiều học sinh, cảnh sát cũng vì công việc mà dùng đủ loại cách như núp trong bóng tối để bắt người vi phạm, nhưng mà đây lại là lần đầu tiên gặp phải một xí nghiệp lớn vì muốn xây dựng một công trình mới mà kiếm lợi nhuận từ tiền phạt vi phạm quy định bảo an.

"Xin vui lòng không làm chậm trễ thời gian ăn trưa của tôi, cám ơn." Sau đó cởi nón an toàn xuống, chuẩn bị đi vào phòng làm việc. die nda nle qu y do n

Úc Trí Thăng cũng cởi nón an toàn xuống."Có thể khiếu nại ở đâu? Khiếu nại với người nào?" Anh nhất định phải khiếu nại.

Nếu giấy phạt giao thông còn có đường dây khiếu nại, thì giấy phạt bảo an lại càng cần phải có.

Lúc này cửa phòng làm việc bị mở ra, một đám bảo an của Thịnh Hâm đi ra, thấy Lại Bái Khiết thì liền mở miệng mời cô."Bái khiết, chúng tôi muốn đi ăn sủi cảo ở ‘Vương Ký’, cô muốn đi cùng không?"

"Được, chờ tôi." Sau đó không thèm để ý tới Úc Trí Thăng, xoay người vào phòng đi đến vị trí bàn làm việc của cô, rồi để những tài liệu cầm trên tay cùng với nón an toàn lên trên bàn.

Cô vừa đi vào, thì một nữ bảo an khác là Phương Oánh Tú nhận ra Úc Trí Thăng.

Phải công nhận là muốn thờ ơ vị đại soái ca duy nhất trong toàn bộ công trường là vô cùng khó, cho nên sau khi tin tức về việc lần này Úc Trí Thăng thường xuyên tự mình đến công trường được tung ra, thì đã lập tức đưa tới một mảnh bàn luận xôn xao, mà nếu như hôm nay đã có cơ hội được tận mắt nhìn thấy vị hoàng tử bạch mã mà mọi người truyền miệng này, thì phải nắm chặt lấy cơ hội để nói chuyện phiếm với anh mới đúng chứ!

"Ngài là Úc tiên sinh phải không?" Giọng nói của Phương Oánh Tú mềm mại tám phần, hoàn toàn không có gì giống với bộ dạng bình thường nghiêm nghị của một bảo an.

"Đúng vậy" Úc Trí Thăng lễ phép gật đầu chào mọi người.

"Tới phòng làm việc của chúng tôi có chuyện gì sao?" Vẫn là giọng nói mềm mại, nhưng mà lần này lại tăng lên tổng cộng là 16 phần, thậm chí so với những đứa trẻ ở mầm non thì càng giống với con nít hơn.

Lúc này Lại Bái Khiết đi ra."Đừng để ý đến anh ta, anh ta vừa mới nhận được giấy phạt, đang làm loạn lên không muốn nộp tiền phạt." Đối với loại vở kịch ngày ngày trình diễn này, bọn họ đã sớm luyện thành công kĩ năng thờ ờ không chút động lòng.

Những bảo an khác lập tức lộ ra vẻ mặt đồng tình, nếu là như vậy, vậy thì bọn họ cũng bất lực rồi.

Do vô cùng đồng tình, nên Phương Oánh Tú không nhịn được mà mở miệng."Hạng mục nào?"

"Hút thuốc lá." Thái độ Lại Bái Khiết lạnh nhạt.

"Là hút thuốc lá ở bên ngoài." Úc Trí Thăng bổ sung.

"Ách, mặc dù là ở bên ngoài, nhưng mà vẫn được coi là vi phạm, tiền phạt một vạn đồng cũng không phải là nhẹ đâu!" Phương Oánh Tú lập tức nói ra số tiền phạt, vì thân là nhân viên bảo an, cho nên những thứ điều khoản xử phạt này đã sớm in vào trong đầu rồi.

Lại Bái Khiết hả hê ngẩng đầu lên nhìn anh, bày ra bộ dáng "Anh xem đi, tôi không có lừa anh". dienn dannleqydon

Úc Trí Thăng tự nhiên nhíu mày, vẫn rất có ý kiến đối với số tiền phạt cao như vậy.

Mặc dù chỉ là nhíu lại chân mày, nhưng vẻ mặt của anh vẫn làm cho những nữ bảo an khác khi nhìn thấy mà phải mở cờ trong bụng.

Một người đàn ông anh tuấn như vậy thì vô luận làm ra bất kỳ động tác gì, bất kỳ biểu cảm gì, thì đều thấy đẹp trai!

"Cá nhân tôi cảm thấy không nên chỉ vì một lần vi phạm mà phạt người ta nặng như vậy, tôi nghĩ ít nhất cũng nên phát trước cho họ một tờ cảnh cáo chứ." Anh cho rằng trực tiếp phạt người ta nặng như vậy là rất vô nhân tính, vì với tình trạng kinh tế của anh thì đương nhiên có thể nộp được khoản tiền phạt này, nhưng mà nếu như là những người công nhân khác thì phải làm sao đây?

Phương Oánh Tú vượt lên phía trước mở miệng đầu tiên."Đề nghị của Úc tiên sinh rất hay, lần sau vào lúc chúng tôi đi họp sẽ phản ảnh điều này với phụ trách, xin công ty suy tính đề nghị của Úc tiên sinh."

"Các cô có thiết lập đường dây khiếu nại không?" Chính anh là người làm ở bộ phận nghiệp vụ, cho nên làm sao có thể không hiểu gì về mặt trái mặt phải của bộ phận này chứ, thôi thì tự mình lên khiếu nại vẫn là an toàn nhất.

"Đúng là có thể khiếu nại, nhưng mà không phải do anh tới khiếu nại, mà là phải do đại biểu bảo an của quý công ty tới khiếu nại." Nhìn vẻ mặt không đồng ý của anh, Phương Oánh Tú giống như sợ đắc tội anh, vội vàng giải thích bổ sung.

"Thật ra thì công ty quy định như vậy cũng là có lập trường của công ty! Bình thường nếu như xử phạt nhẹ nhàng thì sẽ có rất nhiều người càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, và thậm chí còn rất không biết phân biệt phải trái, vì thế mới phải áp dụng một chút thủ đoạn uy hϊếp cùng với đe dọa, cho nên hành động khiếu nại của đại biểu bảo an của quý công ty sẽ dễ dàng được thông qua hơn, hoặc ít nhất thì đại biểu bảo an của các anh cũng có chứng chỉ chuyên nghiệp, nên sẽ biết cách để giải quyết việc xử phạt này."

"Ừ." Anh đồng ý với lời giải thích của Phương Oánh Tú.

"Không cần phải nói nhiều với anh ta, có muốn đi ăn sủi cảo hay không? Kéo dài thêm chút nữa là phải đi làm rồi." Lại Bái Khiết thúc giục mọi người rời đi.

Sau khi được cô nhắc nhở, mọi người mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng rồi đi về phía cửa.