Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách không trở về cáo biệt nhóm bốn người Nhậm Từ Nhạc mà trực tiếp lên đường ngay. Bọn họ nhận được thông tri, Douglas đã mang theo binh đoàn tinh anh của ông xuất phát tới nơi cần đến, hai người cần đến sớm hơn so với họ, bởi vì hai người mới là người phụ trách chủ yếu cho nhiệm vụ lần này.
Lâm Dược cũng nói cho hai người, hắn ngày mai cũng sẽ dẫn người đuổi theo, sau đó giúp cho hai người đi trước.
Mục đích cuối cùng, viên skoda cuối cùng được giấu ở O quốc, thành phố Lâm Hải, phía Nam thành Bustamante.
Nhan Hàn ngồi máy bay trực thăng, nhìn báo cáo trong tay, mặt vô cảm, không hề cảm xúc. Báo cáo viết, viên cuối cùng, Adolf giao cho người trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh ông ta, do Augustine bảo vệ, trước mắt gã đang ngụ dưới tầng hầm của thành Bustamante.
Augustine cũng là nghiên cứu viên thứ nhất của tổ chức Kim Bảo triệu tập, là người biết chân tướng của sự việc, không biết vì sao ông ta thà rằng trợ giúp xác sống đoạt được thiên hạ, cũng không muốn trợ giúp nhân loại.
Nhậm Quảng Bách dựa vào cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài máy bay trực thăng, trầm mặc không nói.
Trận cuối cùng…… Nếu có thể thuận lợi……
Hơi hơi mị đôi mắt, trong lòng Nhậm Quảng Bách lại có dự cảm không tốt.
Phía nam O quốc.
Thành Bustamante là một tòa thành thị phồn hoa, ban đêm đèn đường sáng trưng, rất nhiều phú thương tại đây buôn bán. Sòng bạc là là nơi được qua lại nhiều nhất, tại đây một đêm có thể làm giàu nhưng cũng dễ đang táng gia bại sản.
Nhậm Quảng Bách và Nhan Hàn ngồi máy bay trực thăng trên không thành Bustamante, giờ là ban ngày, dĩ nhiên không thấy được dáng vẻ hoa lệ ban đêm, nhưng là tới gần sẽ phát hiện, Bustamante không còn như cũ, một mảnh hỗn độn, thi thể trải rộng, vết máu loang lổ. Bustamante là toà thành đông dân, mật độ dân cao, thời điểm bùng nổ, đã định là địa ngục nhân gian, tiếng thét chói tai, sự sợ hãi bủa vây khắp chốn.
Hai người từ máy bay trực thăng nhảy xuống, đáp trên mặt đất, quan sát bốn phía, trống rỗng, liếc nhau, tiếp tục đi.
Căn cứ tư liệu, Augustine cùng một bộ phận nhỏ dân chúng chạy trốn tới tầng hầm thành Bustamante, vị trí tầng hầm không rõ, chỉ có thể đại khái biết phạm vi. Tầng hầm là nơi tối cao của thành Bustamante dưới khách sạn 6 sao, đây là khách sạn nằm ngay giữa trung tâm thành Bustamante, là nơi cao nhất thành.
Hai người đi bộ đi vào khách sạn trước, nhìn lên, tạm dừng một hồi, kiên định đi vào.
Vừa mới tiến vào, liền nghe thấy phía trước có tiếng vang ‘ sàn sạt ‘, thanh âm này hai người cũng không xa lạ, mấy ngày này, bọn họ thường xuyên nghe thấy, không sai, chính là tiếng bước chân của một nhóm xác sống.
Nhậm Quảng Bách chậm rãi nhìn đàn xác sống, có khoảng 50 con, chúng xêp thành bửa vòng tròn bao quanh hai người. Phía sau hai người cũng xuất hiện thanh âm tương tự, Nhan Hàn quay lại cũng thấy được, phát hiện cũng có gần năm mươi con phía sau đang chậm rãi tới gần.
Hai người sắp bị trăm con xác sống vây quanh, nhưng lại như không có cảm nhận được sợ hãi, ngược lại là hưng phấn nhiều hơn. Nhiệm vụ thu thập Skoda phần lớn thời gian đều không hề được chiến đấu, hiện giờ có thể co dãn gân cốt khiến hai người hưng phấn không ít.
Liếc nhau, kéo khóe miệng cười, ánh mắt nhíu lại, hai người đồng thời một trước một sau phóng đến đàn xác sống.
Nhậm Quảng Bách lên phía trước, tiếp theo móc bạc hàn ném tới trước, mấy con ở phía trước ngã như rạ. Ném văng bạc hàn ra sau lập tức lấy ra khẩu súng, nhắm vào lũ xác sống bắn, bách phát bách trúng, lại ngã xuống một loạt, cuối cùng, tiếp được bạc hàn quay lại, tiếp tục ném về phía trước, cuối cùng một loạt xác sống cũng nháy mắt ngã xuống.
Không đến vài phút, năm mươi xác sống toàn bộ được giải quyết.
Nhậm Quảng Bách xoay người muốn trợ giúp Nhan Hàn, nhưng quay lại thì thấy Nhan Hàn đang lau súng của mình, mà trên súng cũng không hề còn vết máu, chỉ là quá nhàn không có việc gì mới đi lau sạch sẽ như vậy.
Nhan Hàn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nhậm Quảng Bách, thổi thổi súng trên tay, “Sao nào, rốt cuộc giải quyết xong rồi?”
Nhậm Quảng Bách bất đắc dĩ thở dài, anh còn tưởng rằng mình như vậy là đã rất nhanh rồi, không nghĩ tới Nhan Hàn so với anh còn nhanh hơn. Quả nhiên, năm mươi con đối Nhan Hàn mà nói thì tựa như bài tập của lớp mầm.
Nhan Hàn đi đến bên người Nhậm Quảng Bách, cầm tay anh, an ủi: “Đừng buồn, anh đuổi không kịp em.”
Nhậm Quảng Bách nghe xong trong lòng càng khó chịu, quay đầu nhìn Nhan Hàn, lại phát hiện lúc y nói chuyện khẽ câu khoé miệng lên, tâm tình Nhan Hàn tựa hồ rất tốt. Trong lòng lại thở dài, được rồi, y vui là tôt rồi, mặc dù anh vĩnh viễn đuổi không kịp y cũng không sao, cứ để hai người như là một người đi trước, một người đuổi theo sau.
Hai người tiếp tục đi, đường xuống tầng hầm là ở dưới thang lầu, hai người đi vào trong, cũng hướng đi xuống dưới lầu.
Vừa đến tầng hầm, liền phát hiện thành đàn xác sống lắc lư, kéo chân đi tới đi lui, hành động so với xác sống trên mặt đất còn nhanh hơn.
Chẳng lẽ ánh mặt trời đối với chúng nó có ảnh hưởng nhất định?
Liếc nhau, Nhan Hàn đi lên phía trước một bước, vừa bước vào liền phát hiện các xác sống đồng loạt dừng lại.
Hai người cảm thấy có chút không thích hợp, lúc này, các xác sống xoay người lại chậm rãi đi đến chỗ bọn họ.
“Quả nhiên đã nhận ra sao……” Nhậm Quảng Bách nhẹ giọng nói, đồng thời móc bạc hàn ra.
Nhan Hàn cũng lấy ra hai viên lựu đạn, một trước một sau ném tói đàn xác sống, ‘ boom ‘ một tiếng, các xác sống đều bị nổ bay.
Bởi vì nổ mạnh, chúng giống như có xu hướng bắt đầu bạo động, bước chân nhanh hơn, hành động tăng cường, Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách cảm thấy đám xác sống này so với đám trước khó giải quyết hơn.
Đám xác sống mỗi con một ngả đánh về phía bọn họ, móng vuốt quơ khắp nơi, miệng cũng mở rộng tới gần họ làm bộ muốn cắn, khuôn mặt thối rữa, tròng mắt rơi xuống, màu máu đỏ tươi bao trùm toàn cảnh.
Nhan Hàn nhíu mày nhìn con xác sống đang tới gần, rút súng ra, bắn vỡ đầu một con đang công kích, con đầu tiên nhất ngã xuống, rồi lần lượt chúng lại xông lên, chỉ một câu có thể hình dung được camhr tượng lúc này, đó chính là —— tre già măng mọc.
Nhậm Quảng Bách ở bên kia cũng không có chỗ nào tốt, đám xác sống bắt đầu vây quanh anh, anh vừa công kích
bằng bạc hàn, vừa dùng súng bắn, bắn ngã không ít con, vào lúc tiếp lấy bạc hàn, bạc hàn bay đi, anh thất thần lùi ra sau một bước, 1 con xác sống đến gần phần lưng của anh, há mồm định cắn vào sau lưng.
Một viên đạn từ bên trái bắn tới, con xác sống đằng sau lưng Nhậm Quảng Bách bị bắn bay, đồng thời, Nhậm Quảng Bách cũng tiếp lại bạc hàn, xoay người nhìn Nhan Hàn xin lỗi, “Là anh không chú ý tới……”
Sắc mặt Nhan Hàn khó coi, rất tức giận, trừng mắt nhìn Nhậm Quảng Bách, “Còn lần nữa em sẽ không cứu anh đâu!”
Anh thiếu chút nữa đã bị xác sống cắn, mà y thiếu chút nữa là mất đi anh……
Nhậm Quảng Bách dĩ nhiên biết phải xin lỗi Nhan Hàn thật cẩn thận, nhưng tình huống hiện tại không cho phép, anh chỉ có thể trước nên giải quyết đám xác sống này lại rồi nois sau.
Hai người chuyên tâm đối phó đám xác sống, nhưng thật sự là số lượng quá nhiều, không bao lâu hai người đã hao gần hết thể lực, thân thể dần dần trở nên chậm chạp.
Dựa lưng vào nhau, đám xác sống ngã xuống xung quanh nên xuất hiện một mảnh đất trống, hai người bọn họ trong lúc công kích tìm cơ hội tiếp cận lẫn nhau, dựa lưng vào nhau, lực chú ý có thể ít rất nhiều, bởi vì phía sau có người mình tín nhiệm nhất, không cần lo lắng chuyện gì.
“Thật không xong……” Nhan Hàn thở dốc nói, y cảm thấy cánh tay đã mất đi tri giác, y không trụ được bao lâu……
Bọn họ đã giải quyết vài trăm con, nhưng chúng vẫn như cũ không ngừng xông lên, nghĩ đến lượng xác sống ở O quốc sở, hẳn là đều bị Adolf khống chế, cũng chuyển dời đến thành Bustamante để bảo vệ viên Skoda cuối cùng, cho nên số lượng mới lớn như vậy, gϊếŧ mãi mà không hết.
Nhậm Quảng Bách nghe xong lớn tiếng nói: “Đừng từ bỏ a Hàn, chúng ta phải cùng nhau rời khỏi nơi này, hoàn thành nhiệm rồi tìm một nơi để sinh sống, sống những ngày hạnh phúc nhất!”
Nhan Hàn nghe xong trừng lớn hai mắt, mắt long lanh cảm động, chậm rãi mở miệng, “Đúng vậy…… Em còn muốn làm họa sĩ, anh còn phải nuôi em.”
Nhậm Quảng Bách nghe xong, phụt một tiếng bật cười, gật đầu, “Đúng vậy, em còn phải chờ anh nuôi, cho nên, đừng từ bỏ.”
Hai người kiên định nhìn về phía xác sống, chúng ta sẽ không thua cho các ngươi!
Nâng tay lên, viên đạn không ngừng rời nòng hướng tới đám xác sống, hai người cứ như vậy chống đỡ đám xác sống đang lũ lượt kéo đến.
Lúc này, thang lầu truyền đến tiếng bước chân vang dội, giống như tiếng bước chân rầm rập của một đoàn quân. Hai người nghe thấy thanh âm, nhìn về phía thang lầu, lúc này, viên đạn
từ thang lầu truyền đến, vang vọng cả tòa tầng hầm.
“Tiêu diệt!” Thanh âm trần thấp lại quen thuộc cất lên, Nhan Hàn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Nhậm Quảng Bách, “Là Douglas, chúng ta được cứu rồi.”
Douglas đã đến, Nhậm Quảng Bách và Nhan Hàn an tâm hơn phần nào, rốt cuộc hai người bỏ công tiêu diệt một đám mấy trăm con xác sống kia thật tốn công vô ích.
Mang theo năm ngàn quân nhân timh anh, Douglas mở đường đi đến chỗ hai người, ông vẫn lộ vẻ mặt nghiêm túc như cũ nhìn Nhan Hàn, “Làm tốt lắm, chống đỡ được đến lúc chúng tôi tới.”
Nhan Hàn cúi đầu trầm mặc, Nhậm Quảng Bách vòng tay nắm lấy bả vai Nhan Hàn, nhìn Douglas nói: “Augustine ở đâu?”
Douglas nhìn Nhan Hàn lại nhìn Nhậm Quảng Bách, chỉ nơi sâu bên trong, “Ở bên trong.”
Nhậm Quảng Bách gật đầu, rồi sau đó cúi đầu bên tai Nhan Hàn nói: “Chúng ta đi tìm Augustine đi, Skoda cần được chính chúng ta thu thập đầy đủ.”
Nhan Hàn hoàn hồn, gật đầu, nhìn về phía Douglas, “Vậy xác sống giao cho mọi người.”
Douglas gật đầu, nhìn bóng Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách, nhớ tới một chuyện khác, người vốn nên ở bên cạnh Nhan Hàn —— Adolf.
Douglas còn nhớ rõ, lúc trước ở cô nhi viện nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Nhan Hàn, ông liền biết, y và Adolf tuyệt đối sẽ là một bộ đôi cộng sự phù hợp nhất.
Nhan Hàn người cũng như tên, ít nói, lạnh băng, lời nói ra cũng chỉ đên nửa câu, nhưng lời nói và khuôn mặt lại hợp nhau đến kì lạ, ngược lại tại cho y không ít mị lực. Ngay cả Adolf, cũng giống như cái tên của hắn, ten của một con sói, tràn ngập dã tính cùng tham vọng, tính tình nóng này không nói còn luôn gây chuyện.
Sở dĩ muốn bọn họ trở thành một đội ngũ, trở thành cộng sự của đối phương, chính là bởi vì tính cách hai người thật sự là một trời một vực, một tựa băng mà một lại như lửa, phối hợp với nhau nhất định có thể làm được nhiều chuyện. Nhớ trước đây, ông giao nhiệm vụ cho bọn họ, đều là Adolf tiến hành công kích, Nhan Hàn trợ lực, một tiến một lui, nhiệm vụ giao cho bọn họ chưa từng thất bại quá.
Nhưng Douglas không nghĩ tới, Adolf sẽ lại yêu Nhan Hàn, còn sinh ra timhs độc chiếm đáng sợ, càng ngày càng hạn chế hành động của Nhan Hàn. Mà Nhan Hàn cũng bởi vì không thích hành vi của Adolf, luôn muốn nghỉ phép để đi chu du mọi nơi, hoặc là chỉ nhận nhiệm vụ một người để hoàn thành.
Cũng chính là từ lúc ấy bắt đầu, Nhan Hàn và Adolf càng ngày càng xa.
Thở dài, Douglas nhìn bóng của Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách, trong lòng tự nhiên thấy vui mừng.
Chỉ cần người mà Nhan Hàn thích, vui vẻ, vậy là được rồi.