Tháng 5, năm 2055, phong cảnh tuyệt đẹp.
Trường Đại học Hoà Phong của Khu 9 một mảnh hân hoan tươi sắc, các sinh viên đều lộ ra những nét tươi cười tụ lại một chỗ, có người ngồi trong căn tin nói chuyện phiếm, có người lại ở thư viện để ôn tập bài, có những người lại đang cùng tuổi thanh xuân chơi vui vẻ trên sân thể dục.
Phòng học 2 tầng 3 của Đại học Hoà Phong lúc này lại có một lớp sinh viên đang ngồi học, bọn họ đều là sinh viên năm 3, sang năm sẽ chuẩn bị tốt nghiệp, cho nên sẽ không như sinh viên năm 2 và năm nhất, trên lớp lúc nào cũng tập trung cao độ.
Trong đó, có một nam sinh ngồi ở giữa dãy hai dễ khiến người ta chú ý.
Anh ta có một khuôn mặt mỹ mạo, hai mắt tập trung nghiêm túc nhìn lên bảng trắng, mái tóc nâu mềm mại buông xuống, làm cho người ta thật muốn chạm vào để xem sự mềm mại của nó. Anh ta cầm notebook ghi ghi chép chép, đôi môi nhếch lên, hai má cũng phiếm hồng, trông vô cùng khả ái, nhưng cũng tôn lên diện mạo đẹp.
Giảng viên ở trên bục nói thiên hoa loạn truỵ*, phía dưới các sinh viên đều cố gắng ghi chép, chỉ sợ bỏ lỡ một chút kiến thức gì, lúc này, tiếng radio phát ra thanh âm khiến các sinh viên cùng người giảng viên đang giảng bài bay nước miếng cũng phải ngước đầu nghe.
“Thông báo, toàn bộ các sinh viên đến tập hợp ở Giảng đường lớn.” Thanh âm trầm thấp khàn khàn của một người đàn ông phát ra từ chiếc radio.
Giảng viên cứng người, nhíu mày, không biết có nên giảng cho hết bài giảng hay không.
Lắc đầu một cái, người giảng viên buông tay “Được rồi, mọi người thu dọn đồ, đến Giảng đường lớn để tập trung.” Nói xong, người giảng viên khom lưng kiểm tra bài giảng trên máy tính.
Các sinh viên phía dưới vô cùng vui mừng thiếu chút nữa kinh hô lên, nhanh chóng cất máy tính và dụng cụ cá nhân, sau đó lục tục rời đi.
Vị nam sinh đẹp trai kia ngược lại không vội vã, chậm rãi thu dọn mọi thứ, mọi người đều đã đi hết, chỉ còn là người bạn của anh. Quách Tuấn Kỳ đứng ở cửa chờ anh, trên người mặc áo ca rô màu xanh cùng chiếc quần trắng, cả người toát ra một phong thái nhã nhặn.
Đuổi kịp cược bộ của Quách Tuấn Kỳ, vị nam sinh đẹp trai, cũng là Nhậm Quảng Bách cười rời khỏi phòng học.
Bọn họ cũng không biết rằng, sắp có một thứ đáng sợ đang hướng đến phía của bọn họ.
Đến Giảng đường lớn, bên trong đã đầy người, nơi đây là giảng đường lớn nhất của đại học Hoà Phong, ước chừng có thể chứa đến vạn người, sinh viên bọn họ cùng với các giáo sư cũng chỉ đến tám nghìn người, cho nên không gian không thiếu, không dẫn đến chuyện chen chúc như nêm cối.
Các sinh viên trong giảng đường chờ hiệu trưởng thông báo sự việc, đa số các radio đều rất ít được sử dụng, đại đa số đều dùng để tập, có nhân vật quan trọng nào hay sự kiện gì mới sử dụng, nhưng phần lớn là để phục vụ cho mấy chuyện náo nhiệt, cho nên mọi người đều đang thảo luận xem rốt cuộc có chuyện gì vui.
Nhưng suy nghĩ của Nhậm Quảng Bách lại đối nghịch hoàn toàn với đa số các sinh viên, anh ngồi ở vị trí khá cao, nhìn về phía bục giảng đường, các giáo sư đều mang khuôn mặt không tốt, cảm thấy trong lòng sinh hoài nghi khó hiểu, không biết chuyện gì khiến cho khuôn mặt họ trở nên nặng mề như vậy?
Bất quá cũng có thể đoán ra được, đây tuyệt đối không phải điều gì tốt, cho nên Nhậm Quảng Bách không có tinh thần đùa vui.
Quách Tuấn Kỳ ngồi bên cạnh Nhậm Quảng Bách lại giống với các sinh viên kia, cậu ta hưng phấn nhìn quanh, thỉnh thoảng lại nói vài câu với Nhậm Quảng Bách, thế nhưng Nhậm Quảng Bách chỉ trả lời lấy lệ, anh cũng không nói chuyện mấy với cậu ta.
Các sinh viên đều đến đông đủ, hiệu trưởng đứng trên bục giảng, khẽ ho một tiếng, sự ồn ã trong toàn giảng đường cũng yên ắng hẳn.
“Thông báo triệu tập các sinh viên đến đây là để mọi người chuẩn bị lên đường, hy vọng mọi người làm theo chỉ thị của các giáo sư, không được có hành động ngươi thôi ta chen.” Hiệu trưởng không hề giải thích chuyện gì, lập tức nói lời tiễn các sinh viên lên đường.
Các sinh viên chẳng hiểu gì, ở trong tình huống lúc này dần dần trở nên ồn ã, thanh âm tranh luận cũng ngày một nhiều.
Nhậm Quảng Bách nghe xong nhíu mày, quả nhiên là có chuyện xảy ra. Trường bọn họ áp dụng chế độ ở KTX, các sinh viên không được rời khỏi phạm vi của trường học, một tin tức bên ngoài cũng không có, chỉ cuối tuần mới có thể về nhà hoặc hỏi thăm một số tin tức.
Quách Tuấn Kỳ đầy mặt mờ mịt, hết quay trái lại quay phải để xem có ai lên xe hay không.
Các sinh viên không hề có động tĩnh, thanh âm lại ngày càng lớn, khiến cho khuôn mặt các giáo sư ngày một trầm, vì vậy hiệu trưởng liền quát lên.
“Đừng có ngốc ở đây nữa, mau lên xe!” Hiệu trưởng vừa nói xong liền giận đùng đùng xuống bục giảng đường rồi đi ra ngoài.
Sau đó các giáo sư khác cũng đi xuống điều khiến các sinh viên khác lên xe, các xe lớn ở trước mặt kia cũng chính là sản phẩm của khoa học kỹ thuật tiên tiến, có ba tầng xe, trước mắt chính là phương tiện giao thông mà người người sử dụng nhiều nhất.
Câc sinh viên bị hiệu trưởng nạt cho sợ hãi, nhanh chóng theo sự chỉ dẫn của các giáo sư, nhanh chóng lên xe.
Nhậm Quảng Bách và Quách Tuấn Kỳ cùng lên xe.
Nhà trường thuê gần ba mươi chiếc xe lớn, các sinh viên trước mắt ước chừng hai nghìn người, cho nên đều ở vị trí nên dưới. Trong đó bao gần một trăm học sinh trung học, họ tới quan sát trường Đại học Hoà Phong.
Hơn hai mươi mấy chiếc xe lớn trùng trùng điệp điệp rời khỏi sân trường, bắt đầu lên đường cao tốc, để rời khỏi khu 9.
Có lẽ các sinh viên còn tưởng là đang đi du lịch, tâm tình sợ hãi vừa bị hiệu trưởng doạ đã khôi phục lại không ít, người người thoải mái cười to, ngươi nháo ta lộng.
Vừa mới đến đường cao tốc không bao lâu thì bị tắc đường, Nhậm Quảng Bách phát hiện, cơ hồ các xe đều bị kẹt từ ngoài thành đến đây. Xe lớn của bọn họ từ trong thành đi ra, ngoài kia có thể thấy số lượng xe có biết bao nhiêu lớn.
Anh cau mày, trong lòng xuất hiện bất an, vài năm nay không hề có hiện tượng kẹt xe, nghiêm trọng thì cũng chỉ vài lần của hai mươi năm trước, thời điểm đường cao tốc trong quá trình tu sửa. Mà bây giờ, nguyên nhân gì gây nên chuyện này?
Tất cả cảm giác đều sinh ra thứ gì đó không tốt.
Nhìn hướng bên kia, khuôn mặt các giáo sư đều thật nặng nề, vẫn luôn bấm điện thoại, đối lập hoàn toàn với vẻ mặt khoái trá của các sinh viên.
Quách Tuấn Kỳ vỗ vỗ vai anh “Sau cậu cứ cau mày mãi vậy?”
Nhậm Quảng Bách nhìn cậu ta “Cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Nhiều người muốn ra khỏi thành như vậy, chẳng khác gì đang cùng nhau trốn chạy.”
Quách Tuấn Kỳ nghe xong cười thành tiếng “Cậu đang đóng phim à! Chạy trốn? Khu 9 thì có cái gì nguy hiểm chứ?”
Nhậm Quảng Bách không nói gì nhìn về phía đường cao tốc, con đường này dẫn từ khu 9 đến đô thị lớn – E thị, không thể nào có chuyện ai ai cũng hướng đến E thị mà đi? Có gì đó không đúng….
Nhậm Quảng Bách không an lòng, cảnh giác nhìn bốn phía, cúi đầu xuống cầm điện thoại gọi cho gia đình.
Trường chấp nhận cho bọn họ sử dụng điện thoại di động, nhưng lại không cho phép lên mạng, chỉ có cuối tuần mới có thể lên. Bây giờ chung quanh không hề có mạng, giống như lớp lãnh đạo cũ bảo thủ của trường. Bọn họ cho rằng lên mạng sẽ ảnh hưởng đến học hành, cho nên đã nhiều năm trôi qua, cho dù có rất nhiều sinh viên tỏ ra bất mãn nhưng cũng vô dụng.
Mà di động các sinh viên dùng không thể lên mạng, giống như loại điện thoại trước đây.
Nhậm Quảnh Bách lấy điện thoại ra.
Kết nối rất lâu, nhưng không ai tiếp điện thoại, lòng bất an của Nhậm Quảng Bách lại gia tăng, gọi ra bao nhiêu cuộc, tất cả đều không tiếp.
Vừa cất điện thoại đi, chợt bên ngoài vang lên rất nhiều thanh âm, bởi vì Nhậm Quảng Bách ngồi ở tầng
ba cuối cùng, cách mặt đất cũng không xa, cho nên có thể nhìn thấy bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy phía trước không xảy ra chuyện gì, Nhậm Quảng Bách rướn đầu ra nhìn, thì phát hiện phía trước lại có một đám người đang chạy lại đây!
Mở to hai mắt, Nhậm Quảng Bách không sao tin được, tại sao có thể như vậy, mấy người này điên cả rồi sao? Ít nhất phải đến ba bốn nghìn người chạy như điên đến đây?
Rất nhanh, những người đí liền chạy lên trước bọn họ, lướt qua bọn họ, chạy theo hướng nội thành, những chiếc xe phụ cận cũng có khá nhiều người xuống xe bắt đầu chen ngang.
Các giáo sư thấy vậy vội vàng đứng lên hô “Các sinh viên! Xuống xe! Cùng bọn họ!”
Mỗi tầng xe lớn đều có khoảng ba vị giáo sư, mà bây giờ, một vị nam giáo sư khác đứng lên thông báo cho mọi người, các vị giáo sư khác cũng lên lầu để thông báo cho sinh viên tầng trên.
Tầng thứ nhất, các sinh viên đều nghe lời của giáo sư, tất cả đều dùng hết tốc độ xuống xe, cũng đuổi kịp cước bộ của những người khác, bởi vì chỉ cần bọn họ chậm một bước thôi sẽ bị người phía sau đạp lên.
Tầng hai các sinh viên cũng bắt đầu xuống xe, nhưng có vài người không nghe lời. Ít nhất có gần một trăm người chen chúc ở tầng một đối mặt với giáo sư “Các giáo sư đừng có đùa!”
“Đúng rồi nha! Mấy người không thấy phiền sao? Gọi chúng tôi lên xe, nay lại muốn chúng tôi xuống xe, khi nào chúng tôi dễ bị ăn hϊếp vậy hả?”
Ba vị giáo sư đều sốt ruột, muốn bọn họ nhanh chóng xuống xe nhưng bọn họ lại không nghe lời, bỗng một nam sinh mang kính bỗng nhiên tiến về phía trước chỉ tay lên.
Mọi người bị hành động của nam sinh hấp dẫn, chỉ thấy có mấy người chạy như điên về phía trước, một đám đằng sau đen như mực đang rảo bước hướng đến phía bọn họ. Tuy rằng hành động chậm chạp nhưng vẫn nhìn ra được hiện trạng của họ rất quái dị, thậm chí có thể dùng từ ‘Chúng nó’ để hình dung.
Mọi nhười đều không phản ứng kịp, đến cùng đó là cái gì, nam sinh mang kính mắt liền hoảng sợ hô lên “A! Xác sống!” Rồi sau đó bay nhanh xuống xe.
Những người khác sau khi nghe được, trên mặt cũng biến sắc, vội vàng lao xuống xe, chen chúc nhau, trong đó có vài nữ sinh bị chen ngã trên mặt đất, cũng bị đám người chạy như điên kia đạp cho đến chết.
Đám người vừa chạy vừa hét ‘xác sống’, những người trên mặt đất cũng chỉ có kinh hoảng hoặc khóc.
Ba vị lão sư liếc nhau, cũng vội vàng đuổi kịp, mặc kệ có sinh viên đi lạc hay không. Tài xế vừa muốn xuống xe liền phát hiện còn ba nam sinh chưa xuống xe, nhanh chóng gọi bọn họ “Mấy người còn không mau xuống xe, muốn chết sao?”
Ba người chưa xuống xe chính là Nhậm Quảng Bách và Quách Tuấn Kỳ, cùng với một nam sinh đang ngủ ở ghế đằng sau.
Quách Tuấn Kỳ nhất thời không phản ứng kịp, sau khi bị tài xế gọi cũng nhanh chóng xuống xe, vừa đến cửa liền nhớ đến Nhậm Quảng Bách, xoay người hỏi “Cậu con đứng ngây ra đó làm gì? Còn không xuống?”
Tuy rằng đám xác sống cách bọn họ còn một khoảng, một chốc cũng chưa tới được, nhưng lực công kích của chúng lại không thể đùa! Tuy rằng xác sống chỉ nhìn thấy qua TV, điện ảnh, trò chơi, nhưng mọi người đối với sự hiểu biết về bọn chúng cũng không thiếu, cắn người, đả thương người, quả thực rất khủng bố!
Nhận Quảnh Bách kỳ thật cũng muốn xuống xe, thế nhưng anh lại nhìn về phía nam sinh kia, thấy y còn đang ngủ say, có phần do dự muốn đánh thức y. Tuy rằng không biết y, nhưng chung quy cũng là bạn học, không cứu y, tâm tình anh sẽ không an tâm.
Không để tâm đến Quách Tuấn Kỳ hét to ở cửa xe, Nhậm Quảnh Bách xoay người vỗ vỗ nam sinh “Xác sống đến rồi, chúng ta cùng đi thôi!”
Nam sinh kia từ từ nhíu hai mắt, làn da trắng nõn, lông mi rất dài, thân hình thiếu niên không gầy không cao, làm cho người ta sinh ra một cỗ cảm giác.
Nhậm Quảng Bách cũng không nghĩ mình sẽ nghĩ như vậy.
Chỉ thấy đối phương chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt của nam sinh thật trong như nước, mang theo tia buồn ngủ mơ hồ, nhìn Nhậm Quảng Bách “Làm sao vậy….?”
Nhậm Quảng Bách thấy y mở mắt ra, không biết vì sao tim lại đập nhanh lên. Người này thật sự rất đẹp.
Một đôi mắt mở to với lông mi yêu kiều, chiếc mũi cao thẳng khéo léo, môi mỏng đỏ tươi, toàn thân tản khi khí tức lãnh diễm, thế nhưng trong mắt lại toát ra tia tỉnh ngủ rất mơ hồ, lại khiến anh cảm thấy thật khả ái làm sao.
Cổ họng Nhậm Quảng Bách nghẹn lại, áp chế lại cảm giác con tim đập nhanh của mình, trả lời y “Bạn học, xác sống đến đây, mau chạy thôi!”
Ánh mắt của đối phương trở nên khó hiểu, y đứng dậy nhìn xa xăm, thân nhìn cao cũng không phải cao, còn thấp hơn Nhậm Quảng Bách một cái đầu. Y nhìn nhìn phía trước, nhíu mày, sự mơ hồ trong mắt cũng biến mất, y lúc này mới thanh tỉnh.
“Xác sống?” Thanh âm của ban sinh sau khi thanh tỉnh vừa mềm mại, trong veo, thật dễ nghe.
Nhậm Quảng Bách gật gật đầu, phía sau Quách Tuấn Kỳ cả mặt một mảng xanh trắng “Còn chần chừ cái gì? Đi thôi!”
Nam sinh rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ cái gì, một hồi xong ngẩng đầu nói “Đi thôi!”
Nam sinh kéo tay Nhậm Quảng Bách đuổi kịp bước chân của Quách Tuấn Kỳ, xuống xe.
Lúc này, tài xế đã chạy đi từ lúc nào, trên đường không lấy một bóng người, chỉ còn lại ba người bọn anh, phía sau chính là đám xác sống khiến cho người ta dựng tóc gáy.
May mà đám xác sống kia hành động không nhanh nhẹn, chậm rãi kéo thân thể nhích lên phía trước, bọn họ có cả một khoảng thời gian dài để chạy thoát.
Hoàn chương 1