Tự Ái Nhi Phi

Chương 22: Hy vọng dập tắt

Hạ Minh Tu đến dìu Lạc Dư Thần, anh dường như cũng mất đi hoàn toàn ý thức phản kháng chỉ tuỳ ý để cậu ta kéo vào trong xe.

Nhìn anh như mệt mỏi, vẻ mặt rã rời, ở trên xe nhắm đôi mắt lại.

Hạ Minh Tu không biết phải anh ủi anh thế nào nên chỉ đành yên lặng lái xe.

Từ đêm đó trở đi, Lạc Dư Thần trở nên rất an tĩnh.

Mai là ngày mười bốn, Lạc Dư Thần đem album bán ra, từ sáng sớm điện thoại đã liên tục đổ chuông. Lạc Dư Thần vẫn không nhận, phiền, sau đó tắt máy.

Tôi biết album của anh nhất định đã đột phá mấy triệu bản, càng không ngừng có người tới chúc mừng. Nếu như là dưới những ngày bình thường, đêm nay anh đã nhất định mở tiệc linh đình…

Mà hiện tại đến một chút vui sướиɠ nào anh cũng không có, không phản ứng. Cả ngày nằm trên ghế sa lon, không ăn cũng chẳng uống.

Hạ Minh Tu trước khi đến công ty làm rất nhiều thứ rồi để vào tủ lạnh, Lạc Dư Thần cũng không rờ tới cứ như vậy mà lặng yên ngược đãi bản thân.

Tôi biết anh lại bắt đầu đau dạ dày, anh nằm co ro trên ghế sa lon, đến một chút ý thức cũng bị cơn đau đè xuống, vẻ mặt trở nên trắng bệch, ngay cả đau như vậy nhưng một chút cũng không ăn.

Tôi nhìn anh đau đớn mà bản thân vô lực, tôi từ phía sau muốn đỡ lấy anh nhưng cuối cùng cũng không thể.

Tôi rất muốn nói với anh rằng, tôi đang ở cạnh anh, anh đừng khổ sở vì có lỗi với tôi như vậy nữa, tất cả bi thương hay tất cả hối hận của anh tôi đều thấy được, đều cảm nhận được cả rồi.

Trên thế giới thứ xa xôi nhất là chi? Còn nhớ có một thi nhân đã từng nói: Thứ xa xôi nhất trên đời này không phải là sự sống hay cái chết…

Hoàn toàn là nói bậy. Người viết lên câu này, nhất định chưa từng trãi qua sinh ly tử biệt bao giờ.

Tôi cũng đã từng cho rằng sinh ly tử biệt bất quá chỉ trong gang tấc, tâm nơi tận chân trời, thế nhưng bây giờ phát hiện mình đã sai rồi.

Tôi đứng trước mặt anh mà anh lại không biết tôi yêu anh…

Không sao cả, tôi tuỳ thời đều có thể cho bạn biết. Trên đời này có rất nhiều chuyện, mặc dù tồn tại nhiều hiểu lầm, nhiều cơ cực khổ sở, nhưng nếu có tâm, một câu xin lỗi và một phần khoang dung, tất cả đều có thể hoá giải.

Chỉ cần có tâm, con đường hiểm trở dài dằng dặc đều có thể dắt tay nhau mà đi. Chỉ cần còn sống là có thể vãn hồi, nhất định sẽ có cơ hội.

Mà tôi lại ngu xuẩn không chịu trách nhiệm với hành vi của mình, trả giá cũng quá lớn quá thảm trọng. Chúng ta đã không còn cơ hội nữa, nên quyết đoán chặt đứt đi thôi.

Tôi ích kỷ cỡ nào, biết rõ hạnh phúc quá mơ hồ nên lúc đã quyết định buông xuống hoàn toàn quên đi.

Tôi không thể trách Lạc Dư Thần, tôi không thể trách anh từng để tôi trong bóng đêm tìm không ra một tia cứu rỗi, bởi vì cuối cùng vẫn là tự tay tôi chôn vùi đi hạnh phúc của bản thân, hoàn toàn làm cho con người tôi yêu nhất trên thế giới này trở nên thống khổ, tội này không thể tha được.

Tối lúc Hạ Minh Tu trở về lập tức phát hiện Lạc Dư Thần khó chịu, không để ý đến quật cường của anh đã lập tức đưa đi bệnh viện, vốn cho rằng chỉ là bệnh dạ dày tái phát, kết quả không ngờ còn bị thủng, bây giờ còn đang bị dày vò một trận.

Hạ Minh Tu cũng bị anh dằn vặt cả một đêm, đã uể oải lại còn phải đi công tác, ngay cả như vậy cậu ta vẫn cười thật ôn nhu, đến một câu oán giận cũng không có.

Tôi cảm thấy không tốt, cậu ta và tôi trước kia càng lúc càng giống nhau, miễn cưỡng vui cười mà cứng rắn chống trả, nói không chừng có một ngày cũng sụp đổ như tôi, trong nháy mắt sẽ hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu và dũng khí.

Hạ Minh Tu hẳn là kiên cường hơn tôi, tôi mong là vậy, mong rằng cậu ta phải thật sự mạnh mẽ.

Chờ cho tới khi trong phòng bệnh chỉ còn lại một Lạc Dư Thần, anh mờ mịt nhìn trần nhà, bỗng nhiên hoảng hốt nói với không khí: “Nếu như tôi đau mà chết đi, em sẽ đến nhìn tôi chứ?”

Cho dù là kịch liệt phản kháng nhưng khi không còn một ai cả, trong lòng anh cuối cùng vẫn phải chấp nhận rằng tôi đã chết.

Khó mà tin được bây giờ trong lòng tôi lại dâng lên một loại cảm giác như đã phản bội tấm lòng của một người, giống như mọi người đều có thể nói tôi chết, nhưng chỉ có Lạc Dư Thần là tin tưởng tôi còn sống, hẳn là phải đi tìm tôi…

Càng nghĩ càng thẹn, tôi không thể nào tiếp thu. Tôi phát hiện bản thân mình quá tham lam, quá mâu thuẫn, quá ti tiện, tôi rõ ràng yêu thương Lạc Dư Thần như vậy, rõ ràng muốn Hạ Minh Tu có thể thay thế chỗ tôi nhưng trong tiềm thức vẫn mong là anh đừng quên tôi.

Vẫn tham vọng anh hối hận, bi ai và thống khổ sao? Tại sao tôi lại có thể như vậy, như thế thì anh phải làm sao bây giờ? Hạ Minh Tu phải làm sao bây giờ? Vậy ước muốn lúc trước khi đã từng mong rằng anh có thể sống thật hạnh phúc bên Hạ Minh Tu phải làm sao?

Tôi thật là hèn hạ, anh đau, còn tôi ở một bên nhìn gió mát.

Lạc Dư Thần vẫn nhìn chằm chằm trong không trung, không có được một câu trả lời nào, tôi ngay cạnh anh lại không có cách nào trả lời câu hỏi ấy.

Anh ai oán anh bi phẫn anh tức giận anh đầy bụng uỷ khuất, Lạc Dư Thần nhìn bức tường màu trắng, giống như là tôi đang đứng ở đó, nhẹ giọng ôn nhu chất vấn: “Tiếu Hằng, em thật sự không cần tôi nữa sao?”

Giọng nói thê lương của anh khiến lưng tôi rét run một trận.

Lạc Dư Thần ngơ ngác quay qua hỏi tường trắng nửa ngày, sau đó theo thói quen sờ sờ cổ mà bây giờ sợi dây chuyền đã không còn.

Vẻ mặt của anh lập tức luống cuống.

Có lẽ là Hạ Minh Tu đã để nó vào trong áo khoác của anh, nghĩ vậy, Lạc Dư Thần lập tức ấn đèn gọi hộ sĩ tới hỏi bọn họ: “Chiếc nhẫn của tôi đâu?”

Hộ sĩ nào biết chiếc nhẫn gì, hơn nữa chỉ thấy Lạc Dư Thần hoàn toàn không tỉnh táo chỉ liều mạng hỏi, chỉ biết hai mặt nhìn nhau.

Lạc Dư Thần như muốn hoá điên lên, giùng giằng xuống giường, hộ sĩ bác sĩ lập tức cùng nhau kéo anh về đè xuống, còn có người lập tức gọi điện cho Hạ Minh Tu.

Lạc Dư Thần cầm mền phủ lên đầu, tôi nhìn từ bên ngoài thấy anh hơi run, tôi nghĩ là anh khóc mất rồi.

Cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy Lạc Dư Thần uỷ khuất, có lẽ phải nói là tới bây giờ chưa thấy anh uỷ khuất vì tôi một lần nào, còn không biết kiềm chế. Tình thế bây giờ thật giống như tôi là một con trai, bảo vệ viên ngọc của mình thật kỹ, thật nhiều năm, như khi tôi chết đi lại bị người ta cạnh khoét lấy mất viên ngọc ấy chỉ để lại những lời giải thích gượng gạo. Tuy rằng tôi điên rồ đau lòng là vậy, nhưng không còn cách nào có thể đem viên ngọc ấy nhét vào trong lớp vỏ của tôi, một lần nữa được cẩn thận che chở.

Tôi bên cạnh anh, còn anh đang khóc, cắn chặt răng mà khóc, tôi ngay cả một cái ôm cũng không thể cho anh được, nó chỉ như khiến cho người ra thống hận vì bản thân mềm yếu.

Buổi trưa Hạ Minh Tu chạy tới, sau khi cậu ta nghe bác sĩ oán giận liền lập tức lấy chiếc nhẫn đã được xuyên qua sợi dây chuyền từ trong túi áo đưa cho anh.

Lạc Dư Thần lúc này mới bình tĩnh trở lại, chỉ lặng lẽ tiếp nhận dây chuyền kia, tự mình đeo vào rồi sau đó nhắm mắt lại.

Tôi rõ ràng thấy được anh vẽ ra một ranh giới, anh tàn nhẫn đem Hạ Minh Tu đẩy ra khỏi cái ranh giới đó. Thế giới của anh đã trở nên hắc ám rồi, cho dù là ánh sáng vạn trượng của Hạ Minh Tu cũng không cách nào chiếu vào được.

Anh mặc dù lạnh lùng tiêu trầm như vậy, nhưng còn có Hạ Minh Tu lặng lẽ bên canh chăm sóc cho anh. Lạc Dư Thần rất nhanh đã xuất viện, nhưng lúc nào cũng ngây ngô trong nhà, ít hoạt động, không nghe điện thoại, không gặp một ai.

“Anh cả ngày không căn cái gì, uống chút sữa đi.” Ly thuỷ tinh không biết đã được đưa tới từ khi nào, Hạ Minh Tu phải tự mình đem sữa rót vào ly cà phê sau đó bưng tới đưa đến trước mắt anh.

Lạc Dư Thần cả ngày ngơ ngẩn nhìn Hạ Minh Tu khuyên giải an ủi mình, thấy ly sữa này lại đột nhiên giật mình.

Chỉ có một mình tôi là hiểu.

Hạ Minh Tu chỉ trùng hợp đem sữa tươi đựng trong ly cà phê, mà tôi mỗi lần như vậy đều là cố ý. Đó là thói quen của tôi, có lẽ nó chính là một thứ thói quen quái dị, còn vẫn đắc ý tự cho đây là bí mật nho nhỏ giữa tôi và anh.

Tôi sớm đã thấy sẽ có một ngày Lạc Dư Thần sẽ rời khỏi tôi, tôi bởi vậy nên mới kiên trì quật cường làm những thoái quen không giống người khác, chỉ như vậy khi Lạc Dư thần ra đi thì anh sẽ nhớ đến tôi, thỉnh thoảng cũng có thể nghĩ đến những thoái quen kỳ lạ ấy.

Thật thất vọng khi phát hiện, động tác này, thì ra cũng không phải chỉ riêng một mình tôi, nó đã bị người khác trộm mất.

Lạc Dư Thần ngoan ngoãn ngồi dậy, cầm lấy ly sữa tươi sau đó đặt bên mép chậm rãi uống.

Sữa rất nóng, hơi nước rất nóng, ánh mắt anh bị vây hãm bởi một tầng khí mờ nhạt.

Lạc Dư Thần hớp qua vài cái.

Tôi thấy nước trong hốc mắt anh tích lại, anh không có cách nào nuốt trở về, cứ như vậy mà run rẩy im lặng khóc.

Hạ Minh Tu nhìn anh không rõ bản thân đã làm sai điều gì nên chân tay lập tức luống cuống

————–