Ngọc Xuân Lâu

Chương 37

Chuyển ngữ: Hiểu Vân

Khắp người Dương Dự cuốn theo một luồng

hàn khí vội vàng đi vào, gặp được Từ Nhược Lân ở cửa miếu. Gương mặt từ

trước đến nay thường không mang theo biểu tình, giờ phút này xương gò má lại đỏ đậm, hai mắt tỏa sáng, thậm chí bất chấp lễ tiết, múa may tay

trái còn bọc băng vải với Từ Nhược Lân, khẩn cấp nói: “Đại nhân, xưởng

công binh ở Tây sơn của Phúc vương, nếu không phải ta tận mắt chứng

kiến, thật sự là quá khó tin, quy mô có thể so sánh với xưởng khí giới

bậc nhất của triều đình! Nhưng thật đáng tiếc, hỏa dược bị chúng ta châm ngòi, mấy trăm khẩu đại pháo, xe thiết pháo, súng pháo, còn có máy ném, tất cả đều bị nổ tung lên trời, tình cảnh đó, thật quá sức đồ sộ….”

Hắn trong miệng thì nói là đáng tiếc, nhưng biểu tình rõ ràng là dị thường hưng phấn.

Trong hành trình hộ tống lần trước, phụ

trách đi trước nhằm dẫn dụ bọn truy sát, đám người Hoàng Thường vào thời khắc cuối cùng bị đuổi kịp, tới lúc đó bọn người bịt mặt mới phát hiện

ra đó là cái bẫy, một hồi chém gϊếŧ qua đi, chỉ còn lại Hoàng Thường

cùng hai ba người khác thoát thân, còn lại vài người đi theo đều anh

dũng hy sinh. Mà lúc này, Từ Nhược Lân Dương Dự đã đưa Triệu Vô Dạng

chuyển sang con đường khác phía trên, thẳng đến Yến Kinh. Bởi vì Yến

Kinh đã ở trước mắt, bọn người bịt mặt không dám lại đuổi theo, chỉ phải oán hận dừng tay.

Lần đó đi ra tổng cộng hơn hai mươi

người, còn sống trở về, cũng không quá năm sáu người, mặc dù thế tử được về đến an toàn, nhưng quá trình cũng quá mức thảm thiết. Từ Nhược Lân

đau lòng sâu sắc, vì những người hy sinh thỉnh cấp “Đạo tử” là chiến

công cao nhất, để an ủi người nhà bọn họ. Hoàng Thường thương thế quá

nặng, lưu lại dưỡng thương. Dương Dự đứt ngón tay, lần này vốn y cũng

không tính dẫn theo hắn nam hạ, nhưng hắn cứ nhất định phải chờ lệnh,

cho nên mới tùy hắn, sai hắn dẫn người bí mật đến xưởng công binh của

Phúc vương nằm ở Tây sơn, cài đặt hỏa dược. Thanh châu này, là địa bàn

của Phúc vương, xưởng công binh lại ở địa phương bí ẩn, chủ nhân công

xưởng có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một hồi âm mưu tỉ mỉ âm thầm

như vậy thình lình xảy ra nhằm vào nó, phòng bị khó tránh khỏi lơi lỏng, với mưu kế của Từ Nhược Lân cùng năng lực làm việc của Dương Dự, cuối

cùng quả nhiên không phí công, dâng lên một màn oanh tạc liên hoàn cực

kỳ đặc sắc. Ngay cả người từ trước đến nay không quan tâm hơn thua như

Dương Dự, tới giờ phút này, vẫn còn hưng phấn không thôi.

“Từ đại nhân.” Thường Đại Vinh theo sau

đi vào, cúi chào Từ Nhược Lân. Trong bốn người hắn lớn tuổi nhất. Giờ

phút này trên mặt có vẻ hơi hơi xấu hổ. “Ta đã phụ lời giao phó. Trong

mười hai kho lúa, chỉ đốt được mười cái. Còn lại hai cái cuối cùng,

không kịp phóng hỏa, rất đông nhân mã của Phúc vương đã đuổi tới….”

Từ Nhược Lân ngóng mắt nhìn về phương bắc xa xa trên đỉnh núi kia vẫn là một mảnh trời đêm đỏ rực, trước mắt hiện ra cảnh tượng hơn mười vạn thạch lương thảo nhất thời đồng loạt bị một

mồi lửa đốt cháy hừng hực, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, lập tức vỗ vai Thường Đại Vinh, nói: “Ngươi làm khá lắm. Khi Phúc vương thiết

kế kho lúa, vì đề phòng xuất hiện tình huống ngoài ý muốn như hôm nay,

giữa mười hai kho lúa đều cách nhau một khoảng đường. Theo ta dự tính

lúc ban đầu, vì là hành động lâm thời, có thể thiêu hủy một nửa đã khá

lắm rồi. Hiện giờ chỉ còn lại hai cái, thật sự là thu hoạch ngoài ý

muốn.”

“Xưởng công binh nổ mạnh, lương khố bị

thiêu hủy, một trận hôm nay, đủ cho lão già Phúc vương kia chết chìm!

Sảng khoái! Sảng khoái!” Chu Tử Long cười ha ha, động đến miệng vết

thương sau lưng, lúc này mới ngưng cười, nhíu mày rên một tiếng.

Từ Nhược Lân lại hỏi tình huống thương

vong nhân thủ, biết được nhờ chuẩn bị chu đáo chặt chẽ, rút lui đúng

lúc, ngoại trừ bị thương mấy người, cũng không có ai hy sinh, hơi hơi

gật đầu.

“Từ đại nhân, hai chốn này của Phúc

vương, hoạt động đã nhiều năm, nhất là lương khố, cửa vào rất bí ẩn, nếu không nhờ người cung cấp tường tận, mặc dù tới được chỗ đó rồi, chỉ sợ

trong thời gian ngắn cũng khó có thể tìm được ngay,” Thường Đại Vinh

nói. “Phúc vương này, sớm hay muộn cũng sẽ là một chướng ngại đối với

chúng ta. Hôm nay làm như vậy thế nhưng lại đập ngay vào hang ổ của hắn, thật sự rất đáng mừng. Tựa như Từ Long mới vừa nói, trong khoảng thời

gian ngắn, nguyên khí Phúc vương rất khó khôi phục lại.”

Thuộc hạ của Từ Nhược Lân theo y nhiều

năm, biết rõ y làm việc có kế hoạch kín đáo, suy nghĩ chu toàn. Giờ phút này họ căn bản không nghĩ tới chuyện y làm như thế nào mà biết được tin tình báo bí ẩn đó —— là bởi vì họ đều hiểu là, từ trước đến nay y luôn

coi trọng việc thu thập tình báo. Mỗi khi đến một chỗ mới, chuyện thứ

nhất y làm chính là chiêu mộ nhân thủ tung ra cơ sở ngầm. Cho nên đối

với chuyện này bọn họ cũng cảm giác là chuyện đương nhiên.

Từ Nhược Lân ảm đạm cười, quay đầu lại

nhìn Sơ Niệm, thấy nàng đang nhìn chính mình. Một thân dính đầy máu. Vết máu trên mặt lúc trước bị văng trúng tuy là đã lau đi, chỉ lưu lại vệt

hồng nhưng càng lộ rõ hơn sắc mặt nàng lúc này đang tái nhợt, đứng ở nơi đó, cả người dường như tùy thời đều có thể lung lay ngã xuống.

Bắt đầu từ cái ngày biết được tin tức

nàng nam hạ kia, không chỉ mình y, mà cả các huynh đệ cùng y kề vai

chiến đấu cũng đi theo cố gắng tới hiện tại. Tới lúc này mới thả lỏng

được một chút, đó là lấy khí lực của y, cũng thấy mỏi mệt. Thu hồi ánh

mắt, y nhìn về phía đám người Dương Dự, Chu Từ Long, nói: “Nơi này vẫn

là địa bàn lệ thuộc trực tiếp của Phúc vương, không thể ở lâu. Suốt đêm

tiến đến Chỉ Đô, nơi đó có điểm dừng chân cho chúng ta. Sau khi tới đó

rồi mọi người lại nghĩ ngơi và hồi phục.”

Mọi người đồng loạt, cùng kêu lên xác

nhận. Dập tắt đống lửa rồi tán ra, sau khi xóa sạch dấu vết có người đến ở bên trong, họ mới nối đuôi nhau ra cửa miếu.

Từ Nhược Lân tới trước mặt Sơ Niệm, ôn

nhu nói: “Nàng có mệt không? Giờ chúng ta lại lên đường đi tiếp một

chút, tới đó rồi nàng có thể nghỉ tạm .” Dứt lời y vươn tay qua, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay nàng, xoay người dẫn nàng đi ra bên ngoài, tới

trước tọa kỵ, y ôm nàng nâng lên ngựa, rồi tự mình theo lên lưng ngựa,

đoàn người nhanh chóng hướng về phía nam.

Sơ Niệm cũng giống như lúc trước, ngồi

phía trước người y, lưng nàng dán chặt vào trước ngực y. Ngựa phi tốc độ rất nhanh, sợ nàng bị chao đảo bất ổn, cánh tay trái dù đang băng bó

của y cũng vẫn giữ chặt bên hông nàng —— Chính là giống như lúc trước

rồi lại có chút không giống. Khi đó, bọn họ cưỡi chung một con ngựa,

chính là vì chạy tìm đường sống, cũng không có ai dư thừa tâm tư suy

nghĩ gì khác. Mà giờ phút này, nguy hiểm bên ngoài đã không còn bức

người như khi nãy, nàng không biết y nghĩ như thế nào, với nàng, tâm tư

cũng dần dần hoang mang, tuy rằng cả người đã đau nhức đến mức tựa như

bị tách rời, nàng vẫn còn gắng gượng mượn chính sức của mình ngồi trên

lưng ngựa, tận lực tránh né sự động chạm với y. Nhưng cánh tay mạnh mẽ

giữ chặt bên hông nàng, lại giống như cái bàn ủi không ngừng gia tăng

nhiệt độ, mặc dù giữa đêm khuya trời đông giá rét như vậy, vẫn nóng đến

bên tai nàng như một đợt triều nhiệt. Thời điểm ngựa dưới thân bỗng

nhiên nhảy vọt lên một cái, cả người nàng không tự chủ được mà ngưỡng ra sau, tấm lưng hoàn toàn ép vào trong ngực y, trong nháy mắt cả cơ thể

đều gán chặt vào y, người nàng lập tức run lên.

“Nàng lạnh sao?”

Y lập tức nhạy bén cảm thấy sự run rẩy

của nàng, cúi đến bên tai nàng hỏi một câu, khi nàng cắn quai hàm lắc

đầu, thì y đã chuyển hướng sang Dương Dự bên cạnh: “Cởϊ áσ khoác ra

đây!”

Cái áo khoác bị tàn phá của chính y, mới vừa rồi khi lên ngựa đã ngay lập tức khoác lên người nàng rồi.

Dương Dự không hỏi một tiếng, lập tức

nghe lời y cởϊ áσ đưa sang. Từ Nhược Lân một phen tiếp lấy, cúi đầu nói

một câu với nàng: “Nếu mệt mỏi, thì đừng cố chống đỡ.” Rồi y liền trùm

kín cả người nàng từ đầu chụp xuống thật kín kẽ, cách tầng áo khoác, y

nhẹ nhàng ấn đầu của nàng dựa vào người mình, rồi tiếp tục đi về phía

trước.

Tiếng gió vù vù bên tai bỗng chốc biến

mất, trước mắt của nàng cũng tối đen một mảnh. Dần dần, trong hơi thở

bắt đầu tràn ngập một mùi hương mạnh mẽ như đã từng quen biết, chẳng

qua, cùng so sánh với trong trí nhớ, giờ phút này dường như có thêm một

chút hơi máu tanh nhàn nhạt…… Nàng dường như bị ngộp. Rốt cục, mắt nhắm

lại, thân mình cũng dần dần mềm mại ra, ngã đầu, nàng hoàn toàn tựa vào

trước ngực y.

Ngựa vẫn phóng đi trên đường, không biết

qua bao lâu, cho đến khi phiến ráng đỏ phía sau kia cũng xa lắc chỉ còn

lại chút ánh hồng mờ nhạt. Cuối cùng khi bên tai vang lên một trận tiếng ngựa phì phì mũi cùng tiếng vó ngựa cào cào trên đất, Sơ Niệm bừng

tỉnh. Mở choàng mắt, kéo chiếc áo khoác đang bao kín người ra, cùng lúc

hơi lạnh ập đến khắp cả người, nàng mơ hồ nhìn thấy trước mặt xuất hiện

một tòa trạch viện tứ phương, đây thông thường là loại nhà cho các thân

sĩ hồi hương.

“Tới rồi.”

Từ Nhược Lân xuống ngựa, ôm nàng xuống dưới. Vừa tiếp đất, cả người Sơ Niệm lảo đảo vài cái, được y nhanh tay đỡ lấy.

“Ta không sao, cám ơn…..”

Sau khi Sơ Niệm đứng vững thân mình, nàng nhẹ nhàng tách bàn tay y đang nắm cánh tay mình ra, nói tiếng tạ ơn,

rồi cúi đầu đi theo những người phía trước.

Chủ nhân thôn trang đó họ Hồ, nhanh chóng tự mình đi ra nghênh đón, mời một đoàn người ngựa đi vào, cuối cùng

cảnh giác nhìn xung quanh, két một tiếng, đóng chặt cửa lại.

Sau khi rửa mặt bằng nước ấm, Sơ Niệm

thay sang một bộ quần áo bình thường do nha đầu trong trang đưa tới, hỏi thăm, nàng biết nhóm người Từ Nhược Lân đều đã được băng bó vết thương

một lần nữa, giờ này hẳn là đã tạm nghỉ ngơi rồi, nao nao một lát, cuối

cùng nàng cũng nằm lên chiếc giường đất đã được sưởi ấm kia. Trong lúc

trằn trọc, nàng chỉ cảm thấy trong bụng nhu tràng ngàn kết, dường như có vô số ý niệm trong đầu đang tranh nhau chui ra ngoài trước, rồi lại

loạn thành một đoàn, ngay cả chính nàng cũng không biết rốt cuộc bản

thân suy nghĩ cái gì. Thẳng đến mặt trời ở phương đông sắp ló dạng, lúc

này nàng mới mơ mơ màng màng thϊếp đi. Không ngờ khi thức dậy, lại cảm

giác đầu đau muốn nứt ra. Nguyên do là thân mình nàng luôn luôn mảnh

mai, lo lắng hãi hùng một hồi lâu, đêm qua trong lúc Chu Từ Long đưa

nàng chạy trốn, lại gồng mình chịu gió lạnh, bây giờ ngủ một giấc, chẳng những không hồi phục, ngược lại còn phát tác ra ngoài, thành bệnh.

Sơ Niệm uống xong thuốc do nha đầu trong

trang đưa tới, trong lúc đang nằm trên giường nhắm mắt miên man suy

nghĩ, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng bước chân rất nhỏ, mở mắt nhìn thấy là Từ Nhược Lân đi vào, nàng vội giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng Từ Nhược Lân đã bước một bước dài tới trước người nàng, ý bảo nàng không

cần đứng lên.

Qua một đêm, giờ này y cũng đã thay đổi

quần áo. Một thân thường phục màu xanh biển, trên mặt cũng cạo sạch sẽ,

lộ ra đường cong chiếc cằm gầy nhỏ, thoạt nhìn rất là tuấn lãng. Đây mới nhất quán là Từ Nhược Lân trong ấn tượng của nàng. Đêm qua nếu không

phải là nàng tận mắt nhìn thấy, thật sự khó có thể tưởng tượng được,

người bây giờ đang đứng trước mặt, chính là nam tử dũng mãnh dày đặc sát khí trên người khi đó.

Sơ Niệm thấy y đứng ở trước giường nhìn

mình, một tiếng cũng không nói, trong lòng hết sức hổ thẹn. Nhưng thật

sự là không còn khí lực chống đỡ, nàng đành phải chậm rãi nằm quay lại,

thấp giọng nói: “Ta thật vô dụng…. luôn làm trở ngại tới mọi người…..”

Từ Nhược Lân thấy mái tóc đen dài của

nàng tán loạn trên gối, hai má nóng cháy đỏ bừng, đôi mắt to tròn mang

theo chút trong trẻo vì bệnh trạng. Y không nhịn được vươn tay qua sờ

lên trán nàng, nóng vô cùng, không khỏi hơi nhíu mày. Rơi vào trong mắt

Sơ Niệm, trong lòng nàng lại bất an, vội vàng nói: “Ta biết người sự vụ

bộn bề, các ngươi cứ đi trước đi. Ta ở lại chỗ này chờ Chu quản gia bọn

họ đến là được.”

Từ Nhược Lân không có đáp lại, chỉ kéo ghế ngồi vào trước giường nàng, hỏi: “Nàng sau này có tính toán gì không?”