Ngọc Xuân Lâu

Chương 24

Cuối cùng cũng tới ngày đưa tang.

Bắt đầu từ mấy hôm trước, mưa thu cứ rả rích không ngừng. Ngày hôm nay, may mà trời không mưa,

nhưng cũng không có dấu hiệu sẽ trời quang mây tạnh, trên đỉnh đầu mây

đen tích tụ, đường đi thì lầy lội không chịu nổi. Nhưng điều này vẫn

không ảnh hưởng đến thanh thế đưa tang của Quốc công phủ. Từ Bang Đạt

bởi vì thể chất yếu ớt nên chưa bao giờ tranh đấu công danh. Nhưng trước đại hôn, Từ gia vì muốn làm cái thiệp hỷ nhìn cho sang, đã thay hắn

cúng cái chức quan Chánh lục phẩm Chiêm sự phủ tả công chính. Hiện giờ

hắn bất hạnh qua đời, từ bài trí linh đường đến đưa tang hôm nay, đương

nhiên hết thảy mọi việc đều chiếu theo này chế độ của chức quan này mà

làm. Ngày đó quan khách đến đưa tiễn linh cữu, có thái tổ lập phong –

Việt quốc công, Thái quốc công, Tào quốc công, Lập quốc công, tứ gia thế tập, tính cả Từ gia, chính là năm đại quốc công phủ được tập tước hiện

giờ vẫn còn đứng vững ở thành Kim Lăng, các thế gia phía dưới có các cấp là chư hầu, bá, quận, cộng thêm nhiều thân hữu đường quan, vương tôn

công tử, đếm không hết được. Lúc xuất hành, kiệu lớn, kiệu nhỏ, xa mã

tới mấy trăm, đội ngũ kéo dài vài dặm, dọc theo hai bên đường bố trí đầy các lán phủ tế. Trong sự chú mục của vô số người qua đường, đoàn đưa

tang ra khỏi thành hướng về phía Thiện Nghĩa trang.

Thiện Nghĩa trang này,

lúc trước được Từ gia bỏ vốn tu chỉnh làm nơi an nghỉ của người trong

gia tộc, được xây dựng ở vùng ngoại ô trong Tử Công sơn, gần kề với

Thanh Viễn am nơi mà đời trước Sơ Niệm đã lâm chung, thôn trang này hàng năm đều có người ở lại trông coi. Vốn là, Từ gia nguyên quán ở Sơn

Đông, Vũ Định phủ, huyện Dương Tín, chiếu theo lệ thường, người sau khi

mất, trước đưa đến đây quàn, sau đó lại phù quan đưa về phần mộ tổ tiên ở Sơn Đông hạ táng.

Sơ niệm cả ngày nay, bắt

đầu từ nửa đêm đã ở linh đường. Chờ đến bình minh đưa linh cữu, bên trái phải nàng có chín bà tử toàn thân màu trắng dìu dắt nâng đỡ, một đường

đạp lầy lội theo cạnh quan tài. Thẳng đến lúc ra khỏi thành, nàng mới

được đưa lên một chiếc xe đã chuẩn bị tốt trước đó, ngồi cùng với Từ

Thuyên.

Suốt gần hai tháng ngày

dài dằng dặt, cơ hồ ngày ngày giờ mẹo thức dậy giờ hợi ngủ, bên tai lúc

nào linh đường cũng ồn ào huyên náo, dù có bi thương đến đâu, thì tới

giờ phút này, cũng chỉ còn lại mỏi mệt cùng chết lặng. Từ Thuyên tuổi

nhỏ trong lòng nàng, đã sớm không còn kiên nhẫn, chỉ nhờ người nhà nó

hoặc đe dọa hoặc dỗ dành, nên giờ này mới cố gắng chịu đựng, lúc vừa lên xe, nó liền nhắm mắt dựa vào trên người Sơ Niệm mà ngủ.

Đã cuối mùa thu, Sơ Niệm

sợ nó ngủ bị cảm lạnh, đặt nó nằm thẳng trên ghế sau, lại cởi đồ tang

bên ngoài của mình đắp cho nó, sau đó dựa vào một bên, trong xe ngựa xóc nảy, chờ đợi điểm cuối của trận tiễn đưa này.

Đội ngũ kéo dài, trên

đường lầy lội, hơn nữa vốn là đoàn đưa tang nên tốc độ di chuyển rất

chậm, giữa đường đi ngang qua một thôn trang còn nghỉ chân thay quần áo

một lần. Đoạn đường đi bất quá chỉ mấy canh giờ, vậy mà đến hơn nửa ngày sau, cuối cùng mới đến được chân núi của Thiện Nghĩa trang. Dọc đường

trước đó, khách đi theo tiễn đưa đã có hơn phân nửa vòng trở về, tới nơi này, lại thêm một nhóm người cất bước, còn lại lên núi, đa số là người

thân. Sơ Niệm được người giúp đỡ, dọc theo sơn đạo bằng phẳng trơn trượt ẩm ướt đi theo quan tài mà lên, cuối cùng cũng đến thôn trang. Lại thêm một phen lễ tế rườm rà, trong tiếng than khóc rung trời, quan tài được

quàn vào âm trạch. Sau đó đám người Đổng thị bận rộn bái tạ tiễn khách,

mà Sơ Niệm còn phải lúc này tiếp tục lưu lại. Còn phải cúng bái hành lễ

bảy ngày bảy đêm, nàng phải túc trực qua ba đêm đầu, sau đó mới có thể

trở về thành.

Buổi tối ngày thứ ba, Sơ

Niệm rốt cuộc kéo thân mình cứng ngắc từ âm trạch trở lại căn phòng mình đang ở tạm. Ngày mai, là có thể rời khỏi nơi đây quay về thành.

Sau ngày hôm đó, đám

người Đổng thị đã sớm quay về, còn lưu lại ở Thiện Nghĩa trang, ngoại

trừ hòa thượng đạo sĩ thực hiện pháp sự, chỉ có Sơ Niệm, Từ Thuyên, Từ

Bang Thụy, Từ Bang Hanh các huynh đệ trong gia tộc. Từ Thanh Oanh cũng ở lại cùng Sơ Niệm. Ngoài ra còn có quản gia Chu Bình An, phần đông mọi

người đi theo như nha đầu bà tử cùng các gia đinh cùng hiệp lực. Từ Bang Thụy kia cũng hiểu cái chết của Nhị ca, bản thân hắn không thoát khỏi

liên can, nếu không có Liêu thị che chở, ngày đó thiếu chút nữa đã bị

lão tử dưới cơn thịnh nộ một đao chém chết. Không dám lại làm càn, hắn

cố gắng nhẫn nại chịu đựng đau khổ vài ngày, khó khăn đợi đến hôm nay,

không để ý trời tối đen đường trơn, dẫn theo mấy gã sai vặt tùy thân

liền rời đi trước.

Đám người Xích Tố trải ra chăn mền, để cho nàng nghỉ tạm. Sơ Niệm thấy bọn nha đầu đi theo, từ

Xích Tố đến tiểu nha đầu tạp vụ, mấy ngày này phải theo mình vất vả,

trên mặt cả đám đều có vẻ ảm đạm mệt mỏi, liền phân phó các nàng cũng

sớm đi nghỉ ngơi.

Mấy đêm nay, nàng ngủ

gian trong, Xích Tố các nàng cùng nhóm bà tử đồng loạt ngủ giường chung ở gian ngoài. Đám người Xích Tố quả thật mệt mỏi cực kỳ. Thấy việc đã

xong, liền trước sau lung tung đi ngủ.

Sơ Niệm ở gian trong, mặc dù thu thập cũng chỉnh tề, tất cả vật dụng như là đệm ngồi, chăn đệm…

đều là từ trong nhà mình mang ra. Có điều nơi này dù sao cũng là cái nơi quàn táng, ngoại trừ một nhà lão nhân trông coi thôn trang, hàng năm

không ai lui tới, khó tránh khỏi khí ẩm thấp. Giờ phút này mặc dù nàng

cảm giác thấy tình trạng kiệt sức, toàn thân, giống như bị một bàn tay

vò nát, rồi lung tung góp nhặt lại, cái gì cũng không muốn nghĩ, ý niệm

duy nhất trong đầu chính là nhanh nhanh mà ngủ. Nhưng như thế nào cũng

ngủ không được, nàng ở trên giường lăn qua lộn lại. Trong hơi thở đầy

khí ẩm thấp mốc meo. Ở gian ngoài tiếng ngáy bà tử khi đứa đoạn khi liên tục, xa xa còn truyền đến âm thanh ở âm trạch bên kia trắng đêm thực

hiện pháp sự. Trong lòng buồn bực dị thường, cuối cùng nàng đứng dậy,

mang hài, nhẹ tay nhẹ chân đi qua bên cạnh nhóm nha đầu bà tử đang ngủ

chung giường ở gian ngoài, đi ra bên ngoài.

Giờ phút này họ đều đang ngủ say mê, lúc nàng đi ngang qua, vẫn không kinh động đến họ.

Mưa suốt mấy ngày liền,

khiến cho không khí trên núi mát lạnh lại ướŧ áŧ. Sơ Niệm hít thật sâu

một hơi dài, trong l*иg ngực lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một

chút.

Thiện Nghĩa trang này, ba mặt có tường bao, phía bắc dựa vào vách núi vững chắc, bên hông có một

đoạn đường dốc đi xuống cánh rừng lơ lững giữa trời, một bên xây dựng

hành lang đá cao bằng đầu người, không còn con đường nào thông qua, âm

trạch cùng trạch viện Sơ Niệm ở đều dựa vào một mặt này, cho nên ban đêm Chu Bình An chỉ cần an bài nhân thủ bảo vệ đại môn là ổn, nơi này cũng

không có gã sai vặt, chỉ chừa lại hai bà tử gác đêm. Nhưng lúc này, hai

bà tử kia cũng một trái một phải ngồi trên ghế dựa vào cái bàn ở cạnh

cửa, nghiêng đầu ngủ say.

Sơ Niệm không đánh thức

bọn họ, tự mình men theo khoảnh trống, đi một đoạn đường ngắn tới hành

lang đá, đứng ở có thể nhìn đến một chỗ đất trống bên cạnh Thanh Viễn

am.

Thanh Viễn am rất gần chỗ này, cũng là địa phương mà Từ gia bố thí đất vườn hương khói. Lúc này,

trên núi tuy có sương đêm lượn lờ, nhưng mơ mơ hồ hồ vẫn có thể nhìn

thấy, bên kia am vẫn sáng đèn, ni cô bên kia cũng đang thay Từ gia trắng đêm thực hiện pháp sự.

Sơ Niệm kinh ngạc nhìn

một lát. Một trận gió xoáy tới, lập tức cảm giác được cái lạnh của đêm

cuối mùa thu. Cả người co rúm lại, cánh tay đã nổi cả da gà, nàng ôm lấy phủi xoa vài cái, xoay người đang định rời đi, bỗng nhiên nghe thấy

khắp ngõ ngách bên sườn núi đen sì sì cách đó không xa, truyền đến âm

thanh xột xoạt xột xoạt. Giật mình, nàng lập tức cảm giác sau lưng lành

lạnh. Ngay sau đó lại nghe thấy giọng nói kiềm nén của một nữ tử truyền

đến.

“Không phải đã bảo ngươi đừng tới tìm ta hay sao…”

Giọng nói đè nén, nghe ra cũng thật sự nổi giận rồi.

“Cưng à, ngày mai đoán

chừng ngươi sẽ cùng mợ hai quay trở về, ta lại mệnh khổ còn phải ở lại

chờ hoàn thành cúng bái hành lễ. Ngươi liền thỏa mãn ta một lần đi. Dù

sao cái tên ma ốm Nhị gia kia cũng không còn nữa, ngươi sau này không

cần phải lo lắng…”

Tim Sơ Niệm đập thình thịch.

Nàng không nhận ra giọng của nam nhân đó, nhưng nữ tử này, rõ ràng đó là Thúy Hoa.

Mới vừa rồi khi nàng đi

ra, cũng không lưu ý số người ngủ trên giường, vẫn cho rằng Thúy Hoa

cũng ở đó. Không ngờ nàng ta lại chạy tới nơi này, lại còn bị chính mình vừa vặn bắt gặp.

Giờ khắc này, mặt Sơ Niệm trướng đến đỏ bừng, một loại cảm giác xấu hổ mãnh liệt nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân nàng.

Cảnh tượng như vậy, quen

thuộc biết bao. Nàng tựa như thấy được trong thế giới khác chính mình

cùng ngườ nam nhân kia. Vào thời khắc này, nàng đặt mình như người ngoại cuộc, mới phát hiện, loại hổ thẹn này rõ ràng, sâu sắc như vậy, quả

thực khiến người ta xấu hổ vô cùng.

Nàng nín thở, từ từ lui

về, sau đó xoay người bay nhanh trở về. Thời điểm quay về phòng, vẫn

chưa kinh động bất kỳ người nào. Nàng để ý, nhìn góc Thúy Hoa nằm, quả

nhiên không có ai. Cũng không đánh thức ai, chỉ tự mình vào trong, chậm

rãi nằm xuống. Lại ước chừng một lát sau, nghe thấy bên ngoài nổi lên

tiếng bước chân nhè nhẹ, đích xác là Thúy Hoa quay về.

Khi Thúy Hoa nằm xuống,

không cẩn thận kinh động Xích Tố bên cạnh. Xích Tố hàm hàm hồ hồ cất

tiếng hỏi: “Hơn phân nửa đêm rồi, còn đi đâu…”

Thúy Hoa nhẹ giọng nói: “Mới vừa rồi mót quá, đi nhà xí chút.”

Xích Tố trở mình, nhắm lại mắt.

Ngày kế, sáng sớm lại đổ

mưa. Đợi đến khi giờ ngọ trôi qua hơn nữa, gần chạng vạng, mưa mới

ngừng. Chu Bình An đến gặp Sơ Niệm, nói là có thể đi rồi, nếu một đường

đi không nghỉ, buổi chiều giờ Tuất là có thể về đến nơi. Phần lớn nha

đầu bà tử sớm mong đến lòng bàn chân đều ngứa, nghe nói cuối cùng có thể đi về, trong lòng không khỏi có vài phần vui mừng, chẳng qua trên mặt

không dám hiện ra thôi. Đều tranh nhau đi lấy một mớ hành lý đã sớm dọn

xong xuôi, nâng ra hòm xiểng, hận không thể lập tức vào thành.

Trước khi xuất phát, Sơ

Niệm đi một chuyến cuối cùng đến quàn táng âm trạch, thấy Thúy Kiều đang quỳ gối trên bồ đoàn bên cạnh linh vị, hai mắt đỏ bừng. Biết trong lòng nàng ta ước chừng cảm thấy áy náy, nhiều ngày liên tiếp khóc thảm không ngừng, ngay cả giọng cũng đã khàn khàn. Trong lòng nàng cũng hơi hơi

rầu rĩ.

“Mợ hai, người đến rồi.”

Thúy Kiều thấy Sơ Niệm lại đây, vội vàng quẹt ánh mắt, nói giọng khàn khàn, đứng dậy nghênh nàng.

Sơ niệm thì thầm: “Giờ phải đi rồi. Ta thấp cho Nhị gia một nén hương.”

Thúy Kiều cắn môi dưới,

cúi đầu đến bên cạnh lấy một nén hương, đưa tới. Sơ Niệm tiếp nhận, quỳ

lên chính giữa bồ đoàn, kinh ngạc chăm chú nhìn khối bài vị gỗ đen cẩn

vàng một lát, khái đầu, cuối cùng đứng dậy, cắm nén hương vào, xoay

người mà đi.

Thúy Kiều liếc mắt một cái cuối cùng, rồi cúi đầu theo Sơ Niệm mà đi.

Chu Bình An đã sớm an bài mấy cỗ kiệu trước đó, do những địa nhân quen thuộc sơn đạo nâng kiệu,

đưa nhóm chủ tử đi xuống. Từ Thuyên cùng bà tử ngồi một kiệu, Sơ Niệm

một kiệu, Từ Thanh Oanh một cái, những người còn lại cùng các tùy tòng,

thì đi bộ xuống núi, phía dưới có ngựa cùng xe đang chờ.

Người nâng kiệu mặc dù

rất có kinh nghiệm, nhưng, mấy ngày liền trời mưa liên tục làm cho sơn

đạo khó đi, hơn nữa thân phận người ngồi trong kiệu lại quý trọng, không dám sơ suất, chỉ phải thận trọng đi từ từ, mấy cỗ kiệu dần dần đi tới

chỗ rẽ bên vách núi, chờ đằng trước mấy người Từ gia thiếu gia, tùy tùng cùng cỗ kiệu của Từ Thuyên đi qua, đang muốn đi theo, bỗng nhiên nghe

thấy trên đỉnh núi phía trước mơ hồ có tiếng động “cạch cạch” truyền

đến, trên sơn đạo trước mặt lăn xuống mấy khối đất đá, một tên gia đinh

né tránh không kịp, bị một khối đá tảng đập trúng chân, kêu thảm thiết

một tiếng —— Kiệu phu đều là người trên núi, lập tức hiểu được có chuyện gì xảy ra, quát to một tiếng “Không xong chạy mau”, nâng cỗ kiệu cuống

quít xoay người lui về phía sau.

Người phía sau rốt cuộc

phản ứng lại, quay đầu trở về chạy bán mạng. Chỉ lát sau, đoạn đường mới vừa rồi còn hoàn hảo, trong nháy mắt, vách núi phía trên đã sụp đổ

xuống hơn phân nửa, hoàn toàn vùi lấp con đường. Bùn chảy xuống chất

chồng giống như quả núi nhỏ, bùn cát cùng đất đá, vẫn đang tiếp tục từ

bên trên đổ xuống không ngừng.

Tất cả mọi người bị một

phen bất thình lình làm cả kinh hồn phi phách tán. Có người vừa chạy vừa thét chói tai, có người bị ngã sấp xuống thềm đá, có người bị đá rơi

trúng bị thương khóc thảm, cũng may là không có ai bị đá vùi. Hành lý

hòm xiểng cũng rớt một ít, có thứ nhanh như chớp từ một bên đường dốc

lăn xuống, đảo mắt liền xuyên vào bụi cỏ cây dày đặc không thấy bóng

dáng. Trên một đoạn sơn đạo chật hẹp, loạn thành một đoàn.

Chu Bình An tránh né

không kịp, chân cũng bị một tảng đá đập trúng bị thương, hắn lại bất

chấp đau đớn, một bên lớn tiếng sai người lui về phía sau, một bên liều

mạng chạy về phía mấy cỗ kiệu, e sợ trong rối loạn sẽ xảy ra chuyện.

Không ngờ vẫn đã muộn, thời điểm kiệu phu bỏ chạy trở về, bởi vì đường

hẹp nhiều người, hai cỗ kiệu phía trước phía sau tông thật mạnh vào

nhau, liền mất đi cân bằng, hai cỗ kiệu cùng lúc từ bên đường lăn xuống

triền núi.

Trong hai cỗ kiệu này,

người ngồi chính là mợ hai cùng tứ tiểu thư quý phủ, giờ phút này nhưng

lại cứ như vậy mà lăn đi xuống. Chu Bình An quá sợ hãi, gấp đến độ tròng mắt muốn lòi ra, đẩy ra những người cản trở đường đi của mình, khi hắn

nhanh chân đuổi tới đằng trước, thấy hai cỗ kiệu kia đã lộn nhào đến hơn mười vòng, cuối cùng rơi ngổn ngang xuống đám cây cối cách đó hơn mười

trượng, cũng không biết người trong kiệu như thế nào.

“Mợ hai, tứ tiểu thư!”

Chu Bình An vọng xuống

phía dưới dùng hết toàn lực gọi vài tiếng, không nghe thấy tiếng trả

lời, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng xông ra, liền xoạt chân muốn tự mình đi xuống coi, lại bị người bên cạnh cuống quít giữ chặt. Kiệu phu

tự biết lỗi lớn, sắc mặt đều đại biến. Một người gan lớn liền nói: “Tiểu nhân quen thuộc triền núi, việc này để tiểu nhân đi xuống.” Nhóm nha

đầu bà tử vội cởi xuống dây thừng ban đầu dùng buộc chặt hòm xiểng, nối

dây lại rồi buộc chắc vào thắt lưng người nọ, người nọ liền túm lấy cỏ

cây ở ven triền dốc, chầm chậm đi xuống, tới chỗ phía trên đỉnh cỗ kiệu, thấy thân kiệu đã gẫy, bên trong chỉ có một chiếc hài trắng của nữ

nhân, lại đi đến kiệu khác nằm ở một bên, bên trong cái gì cũng không

có. Biết phía dưới là suối, thò người ra nhìn thoáng qua, tầm mắt bị cỏ

cây che khuất, cái gì cũng không thấy, lập tức nắm chiếc hài trắng,

hướng lên trên la lớn: “Không xong rồi. Trong kiệu không có ai, đoán là

đều bị văng ra rồi.”

Chu Bình An như trúng ngũ lôi oanh đỉnh, hai chân mềm nhũn liền khụy xuống trên mặt đất, bên tai

nghe thấy tiếng khóc không ngừng của đám nha đầu bà tử, một đầu khác lại truyền đến tiếng gọi của Từ gia chi thứ hai thiếu gia Từ Bang Hanh từ

phía trước, rốt cục đả khởi tinh thần, được người giúp đỡ khập khiễng đi tới chỗ núi nhỏ mới sinh ra phía trước, mang theo tiếng khóc nức nở la

lớn: “Gia, mới vừa rồi rối loạn, mợ hai cùng tứ tiểu thư ngã xuống… Hôm

nay mắt thấy sắc trời sẽ muộn, ta ở lại đây dẫn người đi xuống tìm, làm

phiền ngài, nhanh chóng chạy trở về thành thông báo…”

Đám người Từ Bang Hanh ở

đầu kia, ngày thường đều là công tử được nuông chiều từ bé, đã bao giờ

gặp qua tình cảnh làm cho người ta sợ hãi như vậy? Mới vừa rồi chạy

nhanh, lúc này mới tránh được một kiếp, đến giờ vẫn còn kinh hồn chưa

định, nơi này dù chỉ một khắc cũng không muốn ở lại, chỉ ước gì có thể

chắp cánh bay trở về mới tốt, lại nghe đến chuyện Sơ Niệm cùng Từ Thanh

Oanh rớt xuống khe núi, liền lên tiếng, lệnh cho kiệu phu tiếp tục nâng

Từ Thuyên, đoàn người xoay người phần phật mà đi.