*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Thế Quân hơi ngẩn ra.
Màu đỏ tươi rực rỡ trải rộng trên giường hỉ, y phục đỏ của nàng rơi phủ xuống mặt đất, đôi tay nhu thuận đan xen đặt trên đầu gối, để lộ ra cổ tay trắng muốt. Gương mặt như đóa hoa sen, đôi mắt long lanh như làn nước mùa Thu. Cười dịu dàng như vậy, giọng nói mềm mại như vậy, một tiếng gọi "Phu quân" kia có thể khiến cho tất cả nam nhân trong thiên hạ nào nghe xong tim cũng đập thình thịch.
Chính hắn cũng đã từng gặp rất nhiều nữ nhân khuất phục nịnh hót dịu dàng hơn nước. Thê tử mới cưới của hắn lúc này cũng vậy, nhưng trong lòng hắn lại không có lấy nửa phần thương tiếc, ngược lại còn cảm thấy hết sức chán ghét.
Nữ tử ở trước mặt nam nhân đều làm ra vẻ đáng yêu như vậy, hắn biết lâu rồi. Thuận theo nàng hay không thì phải xem tâm tình của hắn.
Hiện tại chút xíu tâm trạng hắn cũng không có.
Hắn lên tiếng hừ lạnh, vẻ u tối trong đôi mắt càng đậm. Tiếp tục bước đi tới trước nàng, cho đến khi chỉ còn cách nàng chưa tới hai bước mới dừng bước, cúi đầu nhìn nàng chằm chằm.
Thiện Thủy vốn nghĩ nên làm dịu lại không khí giữa hai người trước, dù cũng đã thành thân, về sau còn là vợ chồng sống với nhau lâu dài. Nàng không muốn vừa mới bắt đầu đã khiến cho quan hệ quá mức căng thẳng, cho nên mới tỏ ra ngon ngọt trước. Cái gọi là không đưa tay đánh người đang cười, lời này rất có lý. Không ngờ nam nhân này không như vậy, lập tức đi nhanh đến trước mặt nàng rồi đứng lại. Trong phòng vốn không có gió, mỗi một bước đi của hắn đến gần, nàng cảm thấy quanh người hệt như sắp có mưa giông. Thấy hắn xanh mặt, lông mày nhíu thật chặt, dáng vẻ như muốn đến hỏi tội, biết anh mắt quyến rũ vừa nãy của mình coi như cũng đã vứt cho người mù rồi, ý cười trên mặt dần dần biến mất, ngồi thẳng lưng lên giương mắt nhìn hắn, hai người trừng trừng nhìn nhau.
Ánh mắt hắn cúi đầu nhìn nàng có sự tức giận và nghiêm khắc, thậm chí không giấu giếm chút nào sự chán ghét ở trong đó.
"Nếu chàng có lời muốn nói, cứ nói đi."
Hắn ép gần quá, khiến nàng phải ngước lên mới có thể thấy được mặt hắn.
Hắn lạnh lùng mà khinh miệt nhếch khóe môi, rốt cuộc cũng tặng nàng câu nói đầu tiên của hắn: "Tiết Thiện Thủy, phụ thân nàng dù có xưng là Nhất Đại Tông Sư cũng không quá đáng. Nhưng Tiết gia sao lại có thể dạy dỗ ra một người con gái không biết liêm sĩ giống như nàng vậy?"
Thiện Thủy từ từ đứng lên đón nhận chất vấn và nghi ngờ như độc xà của hắn, trong ánh mắt hắn u ám nham hiểm.
Hắn đứng trên mặt đất, nàng đứng ở trước giường phần chân có vẽ hoa văn hình con Quỳ (một loại côn trùng có hình dạng giống rồng trong truyền thuyết xưa). Mặc dù vẫn không cao bằng hắn, nhưng ít nhất tầm mắt cũng có thể nhìn tới.
Người đàn ông này không phong độ chút nào, cũng không biết thương hương tiếc ngọc, ít nhất là sẽ không làm thế với nàng. Nàng có thể tha thứ cho sự miệt thị của hắn, nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn vu oan phụ thân nàng.
"Ta nên gọi người thế nào mới phải đây? Thế tử gia, Thiếu Hành, hay là...... Hoắc Thế Quân?" Thiện Thủy nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên nói, "Nếu người không nói thẳng, vậy ta nói thay người. Quả thật, người lần trước ở ngoài chùa Phổ Tu mà người nhìn thấy chính là ta. Mắt người thấy ta và An Dương Vương Điện hạ đứng cùng nhau, nhưng tai người không hề nghe được ta và hắn đang nói gì. Bị vỏ ngoài che mắt, ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là đúng, khí thế bức người. Coi như ta đã nhìn ra Thế tử gia người là người như vậy. Người chỉ nhìn thấy từ xa, đã quả quyết cho ta là loại thất đức, thậm chí còn làm ô danh phụ thân ta, người thấy mình có lý sao?"
Hoắc Thế Quân ngẩn người lần nữa. Không ngờ nàng ta có thể bắt bẻ lại mình, khi nói chuyện dáng vẻ lại còn thong thả ung dung đến thế. Trong lòng càng thêm không vui, nhưng vẫn cố kiềm nén, trầm giọng nói: "Nàng cũng nhanh mồm nhanh miệng ăn nói khéo léo lắm đấy. Cô nam quả nữ ở sau núi, nếu không có tư tình, thì còn có chuyện gì?"
Thiện Thủy lạnh lùng nói: "Hơn ba tháng trước, lúc ta đi cùng mẫu thân ta từ vùng ngoại ô cửa thành phía Nam về nhà thì trên đường xe ngựa xảy ra chuyện, đúng lúc Điện hạ vô tình đi qua nên ra tay giúp đỡ. Ta là tú nữ, phụ thân ta nghe nói Điện hạ có ý muốn nạp ta, người không muốn để ta vào Thiên gia, vì thế đưa ta đến chùa Phổ Tu tạm lánh mặt. Ta ở trong chùa có thói quen leo núi vào sáng sớm, ngày đó xuống núi, không ngờ lại gặp Điện hạ lần nữa. Về phần tại sao hắn tới đó, không phải chuyện ta có thể kiểm soát được. Khi người thấy ta và hắn thì ta đang nói lại ý của phụ thân. Ý phụ thân ta, cũng là ý của ta. Ta nghe nói Thế tử từ nhỏ đã thông minh hơn người, xin người bỏ thành kiến với cố chấp để suy nghĩ lại xem, nếu ta và Điện hạ có tư tình thật, cần gì ta phải trốn trong núi trên chùa? Ở nhà đợi tuyển tú là được. Những gì cần nói ta đã nói rồi. Người không tin, ta cũng không thể nói gì hơn. Chỉ có một điều người cần nên hiểu rõ. Trong mắt người ta có vô sỉ thế nào cũng không ngại nhưng phụ thân ta sống thanh bạch trung lương, cả cuộc đời không lừa dối ai, người không được nói xấu phụ thân ta." Nàng hơi hất cằm lên, đón nhận ánh mắt của hắn, lại nói lại rõ ràng từng chữ từng chữ: "Thế tử, phụ thân ta là thầy dạy ở Thái Học, người từng được ông ấy dìu dắt, hơn nữa chính miệng thiên tử đã từng khen lòng ông đầy ánh sáng. Người vấy bẩn thanh danh của ông ấy như thế, vậy người để bản thân mình ở đâu, rồi còn đặt thiên tử ở chỗ nào?"
Hoắc Thế Quân nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, vẻ mặt không ngừng thay đổi. Rốt cuộc, sự tức giận vừa rồi trong mắt dần dần biến mất, nhưng sự âm hiểm lại càng nhiều hơn trước, nhẹ nhàng lui về sau một bước, đường cong gương mặt trở nên nhu hòa hơn, đáng tiếc cũng là cười châm biếm: "Xem ra Thế tử phi ta cưới không phải là nhân vật đơn giản đây. Ngoài An Dương Vương, ta nghe nói tiểu công tử Chung gia cũng từng muốn cầu hôn? Hoắc Thế Quân ta hôm nay có thể lấy được nàng, thật đúng là rất vinh vạnh rồi."
Thiện Thủy nhận thấy hắn lúc này giống như con nhím khổng lồ, cứ cố tìm cách đâm người khác. Không muốn cãi nhau với hắn. Dù sao lời mình nên nói đều đã nói rồi, liếc nhìn thoáng qua hắn, lạnh nhạt nói: "Thế tử khỏi cần dùng khí thế bức người đó. Ta dĩ nhiên biết người lấy ta cũng không phải là ý của mình. Nhưng hai chúng ta bây giờ cũng đã bị trói vào nhau thế này, dù người có không vừa ý đi nữa, thì cũng phải đối mặt với cuộc sống này phải không? Hôm nay đã mệt cả ngày rồi, bây giờ ta rất mệt, Thế tử người ắt hẳn cũng mệt rồi, hay là đi nghỉ trước đi. Có lời gì, để sau nói tiếp cũng không muộn. Cả một đời lận mà, rất dài đấy......"
Thiện Thủy dứt lời liền ngồi lên giường hỉ, khom lưng cởi ra đôi hài đỏ thẫm thêu Tịnh Đế Liên (hai hoa sen mọc cùng một gốc), leo lên giường thu dọn trang sức và chăn mềm dư lại, rồi đi đôi hài lệch xệch đến trước cái rương thêu hoa mẫu đơn nở, đứng trước cái rương đang đóng chặt, hai tay nàng lại không mở ra được, liền quay đầu nhìn về hướng Hoắc Thế Quân vẫn còn đang đứng bất động nói: "Tới đây, giúp ta mở cái rương ra."
Hoắc Thế Quân làm ngơ bỏ ngoài tai, chỉ thờ ơ đứng nhìn.
Thiện Thủy thấy hắn không nhúc nhích, đành phải tự mình quay lại thả xuống một đống chăn đệm lên giường rồi đi qua mở rương ra, ôm mọi thứ lại cất hết vào, lúc này mới leo lên giường, không để ý cũng không hỏi han đến hắn, mặc luôn triều phục nằm xuống.
Nàng nói mệt là nói thật. Bụng rỗng bị dày vò suốt một ngày, thấp thỏm chờ thì đã nửa đêm, cuối cùng lại đấu khẩu với nhím trượng phu một trận. Bây giờ được nằm lên chiếc giường mềm mại cảm thấy thật vô cùng thoải mái. Nhưng cũng không dám thả lỏng hoàn toàn, vì sau lưng còn có người đang đứng nhìn mình chằm chằm.
Nàng hơi nhắm mắt giả vờ ngủ, một lát sau nhận thấy giường chợt lún xuống, mở mắt quay đầu lại nhìn, không ngờ thấy hắn dùng chân đạp lên giường, đang cúi người nhìn nàng đầy hung tợn, khí thế như bị núi Thái Sơn đè lên.
Mới đêm đầu tân hôn đã trở mặt với trượng phu quả thật đây không phải là ý muốn của Thiện Thủy. Vừa rồi chẳng qua là không chịu được hắn vu oan cho phụ thân, mới nói lại. Hiện tại thấy hắn như vậy, thể nào cũng không dễ buông tha mình đâu, đang nghĩ tiếp theo nên thế nào khiến hắn hạ gai nhím xuống để đêm tân hôn được trôi qua bình yên, chợt nghe hắn cười lạnh mở miệng nói: "Nghe ý trong lời nàng vừa nói, nàng gả cho ta cũng là ngoài ý muốn? Như vậy, tức là Tử Trân có ý với nàng, nàng cần gì phải giả vờ từ chối, rồi miễn cưỡng vào cửa nhà ta, khiến cho huynh đệ ta gặp nhau phải thấy gượng gạo?"
Thiện Thủy thầm than trong lòng.
Nam nhân này cứ thích chui đầu vào ngõ cụt, sao còn cố chấp đáng sợ hơn cả phụ nữ thế?
Thiện Thủy suy nghĩ một chút, từ từ ngồi dậy, nhìn gương mặt cứng ngắt của hắn, mỉm cười nhỏ nhẹ nói: "Thế tử, nếu người đã hỏi đến vấn đề này, vậy chúng ta cứ nói thẳng đi để trong lòng về sau không còn thắc mắc nữa. Dù là người hay là An Dương Vương Điện hạ, vốn đều là tai to mặt lớn Tiết Thiện Thủy ta không thể chạm vào. Chỉ là thế sự thường hay khó lường, con người lại càng thân bất do kỷ. Ta có thể vào được cửa chính Vương phủ nhà người, là Tiết Thiện Thủy ta vinh hạnh mới đúng. Về sau ta sẽ làm đúng trách nhiệm của mình, sinh con cho người, nuôi dưỡng chúng. Người lấy vợ cũng không phải xuất phát từ tình yêu. Không phải là giống một nữ nhân như ta sao? Chúng ta sau này tôn trọng nhau, làm hết trách nhiệm của mình. Nếu tốt số, nói không chừng còn sống đến đầu bạc răng long. Như vậy không phải rất tốt sao? Nói như vậy, người thấy vừa lòng không?"
Thiện Thủy nhận ra, hắn hẳn là không vừa lòng. Nhìn chằm chằm nàng không nói gì, chân mày càng nhíu chặt hơn.
"Ta thật sự rất mệt, ta nghỉ trước."
Thiện Thủy không muốn đấu mắt với hắn, ngáp một hơi rồi nằm xuống. Một lát sau chợt nghe hắn đứng sau lưng lạnh lùng nói: "Không phải là nàng nói sinh cho ta con nối dõi sao? Đêm tân hôn nàng hầu hạ trượng phu của mình như vậy?"
Thiện Thủy quay đầu lại, thấy hắn đã khoanh chân ngồi ở cạnh ngoài giường hỉ, mặt thật thối. Do dự chốc lát, đành phải ngồi dậy lần nữa, bước qua ngồi quỳ trước mặt hắn, đưa tay đến cởi thắt lưng bên hông hắn.
Thắt lưng được nới lỏng sau đó hỉ phục đỏ tươi và thắt lưng bằng lụa vàng thật dày trên người nam nhân được cởi ra, quần áo trong cũng bị cởi đi, để lộ ra một cơ thể màu đồng mạnh mẽ, vai rộng eo gọn, nến đỏ chiếu xuống, làn da như được quét lên một lớp dầu thông mỏng.
Đầu ngón tay Thiện Thủy sượt qua da thịt hắn, hơi lạnh đầu ngón tay nhất thời cảm nhận được nhiệt nóng của người. Có lẽ vừa rồi hắn uống nhiều rượu lại còn tức giận nên mới như vậy, chứ không phải vì nguyên do gì khác.
Hắn bị cởi sạch ở phía dưới chỉ còn mỗi cái khố màu đen, những vẫn ngồi khoanh chân không hề nhúc nhích, chỉ dùng một đôi mắt đen và lạnh sâu sắc nhìn chằm chằm nàng, giống như đang thưởng thức sự ngượng ngùng và căng thẳng càng lúc càng không thể giấu được của nàng, trên mặt thậm chí dần dần nổi lên cái vẻ khoan khoái đầu tiên từ khi vén khăn voan của nàng lên.
Thiện Thủy liếc nhìn hắn rồi rụt tay lại, chuyển sang cổ áo mình, cởi ra chiếc áo tơ lụa mềm mại rất nhanh, rồi cởi tới cái yếm thêu hoa Bảo Tương mẫu đơn, tiết khố (như qυầи ɭóŧ hiện đại) cuối cùng cũng cởi ra luôn, mặc kệ cả người hoàn toàn không còn mảnh vải cứ thế nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Thời điểm nàng làm việc này, trong lòng bởi vì căng thẳng nên có hơi run, nhưng tay lại hết sức lưu loát không hề có chút ngượng ngập.
Nàng nhận thấy, tên nam nhân ở trước mặt này có lẽ đang bị ngộp rồi, một bụng tức giận không có chỗ trút, hiện tại chỉ có thể vô sỉ mà dùng cách này để hắn trở về với thói quen cao cao tại thượng của hắn.
Nàng dĩ nhiên là muốn ngủ cùng hắn. Coi như hắn không muốn ngủ với nàng, nhất định sớm muộn gì nàng cũng phải ngủ với hắn. Gả làm Thế tử phi Vương phủ, sau này cho dù nàng có chết, cũng chỉ có thể chết trong cánh cổng này. Như mẫu thân Văn thị nói, chỉ có sinh hai ba đứa con trai, nàng mới đứng vững được. Nàng biết như vậy rất bi ai, nhưng không còn cách nào khác. Đây là cách trực tiếp nhất, cũng là cách tốt nhất để bảo vệ mình.
Nàng có thể không quan tâm hắn ở bên ngoài cùng ong bướm sinh con cho hắn, nhưng không có nghĩa là hắn có thể trêu đùa nàng. Giữa phu thê, không phải là chuyện đó sao? Hắn có giới hạn của hắn, nàng cũng thế. Cho nên dứt khoát cởi hết quần áo trên người nằm xuống.
Nàng không tin hắn còn có thể thờ ơ như vậy.