Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 6

Quỳnh Nương cũng lười nhìn cái đức hạnh nhà nghèo chợt giàu này của ả ta, chỉ xem như không nhìn thấy trò hề náo nhiệt này, vào phòng bếp nấu cơm chiều.

Năm đó gả vào Thượng gia, bà bà khắc nghiệt cứng nhắc, cực kỳ coi trọng sự hiếu kính giữa mẹ chồng nàng dâu, lại còn biết được nội tình trong thân thế của Quỳnh Nương, không hề khách khí, bắt tân nương mới gả vào bếp rửa tay nấu canh, không cho Quỳnh nương mượn tay người khác.

Một năm rèn luyện đó, nàng từ một quý nữ được nuông chiều từ nhỏ, đã thông thạo nấu cơm, thi thoảng còn có thể biểu diễn tài nghệ trong yến tiệc của các quý phu nhân.

Chỉ là trước đây những việc châm củi đốt lò đều có nha hoàn làm hộ, bây giờ một mình bận rộn nồi trên lò dưới, khó trách tay chân lúng túng, một lúc sau, mặt trái xoan trắng nõn đã phủ chút tro bụi.

Nha hoàn Thuý Ngọc đứng phía sau Liễu Bình Xuyên vốn là thị nữ hầu cận bên người Quỳnh Nương. Hôm nay nhìn thấy chủ cũ áo thô trâm mận đang bận rộn ngồi xổm trước bếp lò, nội tâm chua chát muốn bước qua giúp. Đáng tiếc vừa động đậy đã bị Liễu Bình Xuyên bất động thanh sắc liếc ngang một cái, chỉ có thể dừng bước chân, nén lệ dời ánh mắt sang chỗ khác.

Quỳnh Nương quay người rót nước, nhìn thấy cử động của Thuý Ngọc, tim nóng lên... nha đầu này luôn trung thành hộ chủ.

Năm đó lúc nàng xuất giá, dù Liễu gia giữ thể hiện đưa đủ của hồi môn nhưng hạ nhân Liễu phủ đi theo đều biết thân phận chân chính của nàng, lại thêm nàng gả cho con cháu hàn môn, một khi thân thế tiểu thư bị nói toạc ra, tương lai không đoán trước được.

Thế là những nha hoàn trẻ tinh mắt đó, toàn bộ dùng hết tất cả thủ đoạn để thỉnh cầu bà vυ' hầu hạ bên cạnh Nghiêu thị, hi vọng có thể truyền vài lời đến phu nhân, không muốn làm nha hoàn hồi môn.

Chỉ có Thuý Ngọc không biết tính toán cho tương lai của mình, chủ động xin đi gϊếŧ giặc theo Quỳnh Nương vào Thượng gia nghèo khó. Sau khi vào Thượng phủ, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, dù sau đó Thượng Vân Thiên đỗ bảng vàng cũng không hề có tâm tư muốn bò lên giường thông phòng. Thôi Bình Nhi nhiều lần ra vào Thượng phủ, Thuý Ngọc cũng nhiều lần cảnh tỉnh chắc nhở nàng phải cẩn thận...

Quỳnh Nương nhẹ nhàng khuấy canh trong nồi, lần nữa thở dài vì kiếp trước nàng có mắt như mù, không biết kiếp trước nàng chết rồi nha đầu này sẽ thế nào. Lại đổ mồ hôi thay Thuý Ngọc, nếu Liễu Bình Xuyên thật sự trọng sinh, theo tính ta, chắc là sẽ mang thù dày vò nha đầu Thuý Ngọc này... Mà hai đứa con của nàng sau này sẽ thế nào?

Quỳnh Nương không muốn nghĩ tiếp, nhưng rốt cục mắt vẫn đỏ lên. Làm Liễu Bình Xuyên trong sân nhìn qua lại tưởng nàng không chịu nổi việc bếp núc nặng nhọc mà hai mắt đẫm lệ.

Ả ta lại dễ chịu.

Qua một chén trà, ngoài cửa truyền đến giọng nói của phu phụ Thôi gia và Thôi Truyền Bảo.

Hôm nay họ về sớm, mặt trời vừa ngả về tây đã về nhà, từ xa nhìn thấy xe ngựa ở đầu cầu, lờ mờ đoán là người Liễu gia lại đến, nhớ Quỳnh Nương ở nhà một mình liền bước nhanh vào nhà.

Quỳnh Nương đứng dậy từ trước bếp lò, còn chưa kịp dịch chân, Liễu Bình Xuyên đã uyển chuyển bước tới, như chim yến bay đến trước cửa, tự mình mở cửa ra, khoé mắt chứa lệ nhìn phu phụ Thôi gia.

Thôi Trung và Lưu thị đều kinh ngạc, không ngờ Bình Nương lại về nhà. Dù sao cũng là nữ nhi đã nuôi dưỡng mười ba năm, lúc nhỏ nhẹ nhàng ôm trong lòng cho bú sữa mà lớn lên, dù biết rõ không phải thân sinh, một chiều rời khỏi nhà, nửa đêm cũng không nén được nước mắt nhớ nhung.

Bây giờ gặp lại, nhìn nhau qua làn nước mắt, Lưu thị không nhịn được ôm Liễu Bình Xuyên vào lòng.

Liễu Bình Xuyên mượn thời cơ nghiêng người, nhanh chóng liếc mắt nhìn Quỳnh Nương đang đứng trước bếp lò, thấy Quỳnh Nương đứng trước thềm cửa không vô cảm nhìn ả ta và Lưu thị ôm nhau, trong lòng lại vui sướиɠ khó đè nén.

Chính là muốn để cho Quỳnh Nương thanh cao này biết, rời khỏi Liễu gia rồi, cái gọi là tài nữ một đồng cũng chẳng đáng! Về Thôi gia rồi cũng chẳng có chỗ đứng như ả ta.

Bên này Lưu thị nhìn thấy Bình Nương nội tâm nhất thời xúc động, ôm ấp nữ nhi rời nhà đã nhiều ngày. Nhưng Thôi Truyền Bảo ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Quỳnh Nương, liền kéo tay áo thân nương, hướng ánh mắt về phía bà.

Lúc này Lưu thị phát hiện bản thân thất thố, không chú ý đến cảm nhận của Quỳnh Nương bên cạnh. Thuận theo ánh mắt của nhi tử nhìn sang, thấy gương mặt Quỳnh Nương sáng sớm còn trắng nõn giờ đã dính khói bụi, đôi mắt hàm chứa giọt sương, cắn môi nhìn mình, nhìn thế nào cũng lộ ra vẻ tủi thân vô tận vì không có người yêu thương. Sau đó buông tay, xoay người nói với Quỳnh Nương: “Không phải nói đợi nương về rồi nấu cơm sao, phòng bếp lắm dầu, cẩn thận hun hỏng mắt con, mau đi tắm đi!”

Liễu Bình Xuyên nghe xong vừa lau nước mắt vừa nói: “Nương nói đúng, trước đây Quỳnh tỷ tỷ chưa từng làm loại chuyện này, lúc nãy còn vừa làm vừa khóc, vẫn nên nhanh ra ngoài nghỉ ngơi thì hơn... Mẫu thân Liễu gia nghe nói dạo này tỷ ăn không ngon, lại còn nghe bà tử đưa đồ nói tỷ muốn về, nhất thời buồn khổ trong lòng, mấy ngày nay bệnh nặng không dậy nổi, không thể đi thăm tỷ nên bảo ta mang chút tổ yến đến cho tỷ bồi bổ thân thể.”

Nói xong ra lệnh cho bà tử gỡ tấm gấm lụa dùng để che tráp gỗ xuống, bưng đến trước mặt Quỳnh Nương.

Quỳnh Nương liếc qua hộp gỗ mở một nửa, là chút tổ yến nhỏ vụn, lại còn làm khó người khác gom thành một cái hộp.

Liễu Bình Xuyên giống như mới thấy, trừng mắt răn dạy quở mắng bà vυ' bên cạnh: “Là ai sắp xếp hộp, sao chỉ lấy toàn mảnh vụn thế này?”

Bà tử bị răn dạy đã sớm thuộc lòng lời diễn, lập tức trả lời: “Tổ yến được ban tặng chỉ có hộp này. Phu nhân nói tiểu thư thân thể yếu ớt, miếng hoàn chỉnh phải để người ăn trước, còn sót lại thì mang đến cho... tiểu thư Thôi gia.”

Quỳnh Nương thầm nghĩ: nếu nàng thực sự là tiểu cô nương mười ba tuổi, dựa vào tâm trạng lúc đó của nàng, chỉ sợ đã gào khóc chạy về Liễu gia, chất vấn Nghiêu thị vì sao lại lạnh nhạt như vậy, cho chút tổ yến, thực sự xem nàng như ăn xin mà xua đuổi sao?

Nếu nàng thực sự làm vậy, chắc chắn người nhà Thôi gia sẽ khó xử...

Nghĩ đến đây, nàng đưa tay nhận lấy hộp gấm, khoé mắt liếc qua thấy Thôi Trung và Lưu thị hơi biến sắc. Quỳnh Nương đưa mắt nhìn Liễu Bình Xuyên ra vẻ “thật có lỗi” với nàng, dịu dàng nói: “Trước đây ta quá không hiểu chuyện, khiến cha nương lo lắng. Mấy ngày trước bệnh nặng, nương chăm sóc ta mà tiều tuỵ, chút tổ yến nhỏ vụn này lại không giảm sự bổ dưỡng, vừa hay để nương bồi bổ thân thể.”

Liễu Bình Xuyên nghe xong mặt hơi đờ ra, chắc là không ngờ Quỳnh Nương nhịn được, nhưng nhớ đến cái đức hạnh kiếp trước chết cũng không cần mặt mũi, sống dày vò của Quỳnh Nương, cảm thấy chẳng qua nàng chỉ đang phô trương thanh thế trước mặt ả ta, mạnh mẽ nhẫn nhịn, trong lòng lại cười lạnh không ngớt.

Nghe được câu này, ý cười tràn ra trên mặt Lưu thị, bà cảm thấy dù Quỳnh Nương bướng bỉnh kiên cường nhưng là một đứa trẻ biết quan tâm người khác. Điểm này so với Bình Nhi thì tốt hơn rất nhiều.

Chính vào lúc này, Truyền Bảo kiệm lời thờ ơ bên cạnh móc từ trong ngực ra một bao giấy đưa cho Quỳnh Nương: “Người giàu bọn họ quả thực quá tiết kiệm, ngay cả cặn bã cũng có thể thu gom lại tặng người lấy thể diện. Tổ yến tổ chim cái gì chứ, nghe đã mang theo mùi phân chim. Đây là kẹo nha ta mua ở góc đường, lát nữa muội pha nước mà uống.”

Lời sỉ nhục này khiến gương mặt Liễu Bình Xuyên nhất thời biến hoá, trước đây ả ta và Thôi Truyền Bảo cãi nhau ồn ào thành quen, nếu như là trước đây, ả ta nhất định sẽ chạy phía sau mắng hắn.

Nhưng hôm nay lại không có lập trường, chỉ là lòng không dễ chịu, thầm hận Thôi Truyền Bảo không có mắt.

Lưu thị nghe lời nhi tử nói mà xấu hổ, bèn ngắt lời: “Vừa nãy lúc về đã mua một cân thịt ba chỉ, nếu Bình Nhi đã về rồi, nương hầm thịt cho mọi người ăn được không?” Lưu thị nhớ Bình Nhi thích ăn thịt hầm nhất.

Đáng tiếc bà đã quên mất, Bình Nhi năm đó đã trở thành thiên kim Liễu gia, ngày nào cũng ăn đồ tinh xảo, nào còn nhìn lọt mắt thịt ba chỉ bà mua trên phố chứ.

Đã thấy cảnh Quỳnh Nương ngã từ trên mây xuống rồi, Liễu gia đại tiểu thư không muốn ở lại lâu, tránh thời gian quá dài khiến Nghiêu thị nghi ngờ, làm cho mẫu thân không vui trong lòng. Ả ta nghĩ lần này đến đây đã cho Quỳnh Nương vô số ngột ngạt trong lòng. Bây giờ nàng ta đứng trước mặt mình dửng dưng cậy mạnh, nhưng đến lúc mình đi rồi nhất định sẽ cảm thấy uất ức, làm loạn với phu phụ Thôi gia. Đến lúc đó xem Thôi Truyền Bảo có hối hận vì đã nói thay con nhỏ đanh đá kia không.

Mục đích đã đạt được liền đứng dậy cáo từ, nói sau này thuận tiện lại đến thăm cha nương.

Chỉ là lúc ra khỏi cửa, ả ta bảo Lưu thị lấy cho mình chút dưa muối trước kia ăn đã quen. Nhân lúc không ai để ý, nhỏ giọng nói với Quỳnh Mương: “Ngươi đã về Thôi gia rồi, dù mẫu thân Liễu gia có lòng giúp đỡ ngươi thì cũng ngại cha nương Thôi gia phiền muộn, không thể quá trực tiếp. Hơn nữa nhân duyên của nữ nhi rất quan trọng. Mẫu thân Liễu gia nghe nói qua mấy ngày nữa sẽ có một vị quý nhân ở lại bên khe suối sạch dưới chân núi ngoài trấn... Người kia dung mạo không tầm thường, thân phận hiển quý, quan trọng nhất là vẫn chưa có chính thê...”

Nói đến đây, ả ta cố ý dừng lại một lúc, vuốt ve vòng ngọc bích trong suốt trên cổ tay, thương hại đánh giá quần áo vải thô của Quỳnh Nương, lại nói tiếp: “Tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng phải kịp thời nắm bắt, không thì cha nương Thôi gia sẽ tìm cho ngươi một nhị lang nông hộ làm phu quân, đời này sẽ không thể trở mình đâu...”

Quỳnh Nương chỉ chớp mắt, giống như kinh sợ nhìn Liễu Bình Xuyên, lại giống như mới bừng tỉnh từ trong mộng.

Nhưng trong lòng hận không thể cho Liễu Bình Xuyên một bạt tai.

Nhìn xem, lời này nói rất trôi chảy chặt chẽ, mới nghe thật giống như Nghiêu thị hao tâm tổn huyết mưu toan tương lai cho nàng.

Thanh niên tài tuấn, quý nhân trăm năm khó gặp cái gì chứ? Còn không phải là Lang Vương Sở Tà mà kiếp trước tư thông với Liễu Bình Xuyên sao? Liễu đại tiểu thư đang xúi giục nàng bỏ nhà theo nam nhân sau lưng cha nương, bán thân cầu vinh như ả ta kiếp trước ư? Nếu thật sự là như vậy, sau này Nghiêu thị sẽ không dùng nghìn bạc lấy lại tự do cho nàng, vậy há chẳng phải là còn thê thảm hơn kiếp trước của Liễu Bình Xuyên sao?

Lại nói về Sở Tà, kiếp trước nàng cũng từng gặp qua, không nghe về chuyện của hắn, đích thực là một nam tử tuấn tú khôi ngô. Đáng tiếc là người xấu, nào có hợp với hai chữ “quý nhân”? Tính ra, kiếp trước gặp hắn nhiều nhất là lúc mưu phản bại lộ, chưa kịp làm đã bị hoàng đế giam lỏng trong chùa miếu ở núi phía ngoại ô kinh thành.

Sau này vào mùng một mười lăm, vị hổ lang hung bạo dám nhổ răng rồng này cũng sẽ nhận được thánh ân, lộ diện trong các yến tiệc.

Nói cũng lạ, mỗi lần nàng xuất phủ dự tiệc, luôn có thể nhìn thấy hắn trên yến hội. Một tặc tử mưu phản thất bại, đi đến đâu cũng không nhận được tiếp đãi, vì vậy mỗi lần nàng nhìn thấy hắn lẻ loi không có người hỏi han trên yến hội, còn muốn xấu hổ thay hắn.

Nhưng hắn lại luôn mang dáng vẻ hung hăng càn quấy mà thong thả an nhàn...