Liễu Tương Quỳnh trong mắt thế nhân là quý nữ nhân tài kiệt xuất.
Nàng thân là đích nữ thế gia Liễu gia của kinh thành, phụ thân Liễu Mộng Đường là Hàn lâm Đại học sĩ đương triều, Liễu gia trọng thần ba đời, gia thế hiển hách, ra vào ngồi xe tứ mã, tham gia đều là yến tiệc xa hoa. Từ nhỏ thông thạo làm thơ, đọc sách, luyện chữ, vẽ tranh, thêm phẩm hạnh trời cho, tài sắc dung mạo danh chấn kinh thành. Những từ ngữ khen ngợi quá lời về những nữ tử tài mạo song toàn trên thế gian này dùng lên người nàng đều không hề keo kiệt.
Tuy nhiên trừ nhân duyên có chút hoang đường — Khuê tú quyền quý như nàng, ngoài dự đoán không chọn hầu môn quý tử nhậm chức trong triều, mà kiên quyết muốn gả cho Thượng Vân Thiên-một thư sinh dân đen áo vải.
Vốn khiến người ta tiếc hận cảm thán, ai biết vị thư sinh xuất thân bần hàn này được đề tên trên bảng vàng, được đương kim thánh thượng trọng dụng. Năm ấy Liễu gia từng bị cuốn vào chính loạn, sống cảnh lang bạc khốn khổ, khiến hoàng đế sinh thẹn mà sủng, mà vị rể hiền này của Liễu gia vốn không có căn cơ thâm hậu nên lọt vào mắt rồng của hoàng đế, cuối cùng Thượng Vân Thiên trở thành danh thần đứng đầu Nội Các. Mà nàng sau khi gả vào Thượng gia, phu quân anh tuấn nhã nhặn chưa từng thông phòng nạp thϊếp, phu thê hoà hợp, sinh một đôi nhi nữ, kéo dài hương khói, có thể nói là vạn sự vẹn toàn.
Ít nhất hơn nửa số phu nhân nữ quyến trong kinh thành đều cực kỳ hâm mộ mắt chọn phu quân của Liễu Tương Quỳnh. Phủ trạch thanh tĩnh tự tại, hơn nữa nàng là người thích xã giao, thích làm việc thiện, được đích thân thánh thượng phong làm nhất phẩm Trọng Hoa phu nhân.
Lúc này trăng tàn trời mờ sáng, ánh nến chập chờn hắt lên song cửa sổ, trước khi đẩy cửa phòng ngủ khép chặt, nàng cũng như bao người bình thường trên thế giới này, vui mừng vì nửa cuộc đời đã trải qua bình an suôn sẻ.
Đáng tiếc... lúc nhìn thấy phu quân và một nữ tử khác trên giường, tất cả tâm trạng đó sụp đổ một cách thê thảm.
Gương mặt anh tuấn của phu quân còn mang theo một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở gấp gáp kịch liệt còn chưa kịp bình phục, che chở cho nữ nhân mảnh mai da thịt mịn màng dưới thân, xấu hổ nhìn thê tử đột nhiên trở về từ nhà nương thân.
Nhưng dẫu sao vẫn là trụ cột điềm tĩnh được triều đình tôi luyện, phản ứng lại rất nhanh, tay chân nhanh chóng kéo chăn dưới chân lên che đậy.
Khí bẩn trong phòng xộc lên người, trào ra từ chỗ giao triền của hai người kia, tấm chăn bọc trên người nhuộm mảng lớn vết nước loang lổ vì trước đó bị dùng để kê dưới thân, cho thấy trận đại chiến vừa rồi vui sướиɠ ra sao.
Nàng đờ đẫn nhìn chăn gấm xuất giá tự mình thêu, chợt sững sờ nhớ ra: đáng tiếc năm đó nàng dùng gấm Tô Châu thêu chăn, lại còn tỉ mỉ thêu hoa bách hợp lên mặt chăn, mất một tháng.
Đã bẩn thế này thì đốt đi mới sạch sẽ...
Liễu Tương Quỳnh vốn định cho phu quân một kinh hỉ, ai ngờ bị phu quân làm cho kinh sợ không hề nhẹ.
Nhưng Thôi Bình Nhi, nữ tử dưới thân phu quân lại điềm tĩnh trấn định.
Liễu Tương Quỳnh bị không khí dơ bẩn trong phòng ép tới khó thở, không chịu được lui ra khỏi phòng thở hổn hển. Thôi Bình Nhi vấn mái tóc rối, choàng áo khoác của Thượng Vân Thiên lên người rồi bước ra khỏi phòng ngủ. Cao ngạo thưởng thức vẻ mặt giận dữ của nàng rồi mở miệng nói: “Ta và Thượng lang tình nghĩa với nhau đã lâu, chỉ là ngại tỷ tỷ ghen ghét, Thượng lang không biết phải nói cho ngươi thế nào mới tốt. Nếu hôm nay bị ngươi bắt gặp rồi, vậy coi như không cần nhiều lời nữa. Ngày mai ta sẽ bảo Thượng lang nói rõ chuyện với phụ mẫu, sớm ngày qua sân.”
Liễu Tương Quỳnh nhìn thẳng vào gương mặt còn mang vẻ quyến rũ của Thôi Bình Nhi, không kìm chế được cho ả ta một bạt tai: “ Đã làm ra loại chuyện không có đức hạnh này mà còn ra vẻ lý thẳng chẳng sợ, đúng là không biết xấu hổ.”
Thôi Bình Nhi lăn lộn trong phường chợ búa đã lâu, tính khí vốn không chịu thiệt, càng thêm từ trước đến nay ả ta quen lên mặt với Liễu Tương Quỳnh, quen nhìn Liễu Tương Quỳnh nhường nhịn mà lấn tới, lúc đó cũng lập tức trả Liễu Tương Quỳnh một bạt tai. Thần sắc kiêu căng độc ác, giọng nói lại nhẹ nhàng run rẩy như vừa chịu oan ức: “Tỷ tỷ, sao ngươi dám ra tay đánh người, chẳng lẽ ta bị ngươi ức hϊếp chưa đủ ư? Rõ ràng ta mới là đích nữ Liễu gia, lại bị người ngoài là ngươi tu hú chiếm tổ chim khách. Ta còn chưa từng oán hận ngươi!”
Một câu “tu hú chiếm tổ chim khách” liền chặn được miệng Liễu Tương Quỳnh.
Lời Thôi Bình Nhi vừa nói là bí mật không thể tiết lộ của Liễu gia.
Năm đó triều đình thay đổi lớn, Liễu gia gặp nạn, lúc đó trú mưa ở cửa tiệm bán sợi gai dưới núi trốn kẻ địch, tình cờ gặp thương hộ Thôi gia. Kể ra cũng là nghiệt duyên, mỗi nhà đều có một đôi long phượng thai, trong chốc lát âm kém dương sai, Liễu gia đang trú mưa và Thôi gia vậy mà lại bế nhầm hai nữ hài.
Thế là kim chi ngọc diệp chân chính của Liễu gia gặp nạn. Mà nữ nhi của thương hộ Thôi gia, Liễu Tương Quỳnh trở thành hòn ngọc quý trên tay Liễu gia.
Vào lúc Liễu Tương Quỳnh mười sáu tuổi chuẩn bị tìm người gả đi, thân thế bị bà vυ' bệnh nặng sắp rời trần thế của Liễu gia vạch trần.
Bấy giờ, mẫu thân của Liễu Tương Quỳnh, đại phu nhân Liễu gia là Nghiêu thị khóc đến đứt ruột đứt gan, Liễu Tương Quỳnh cũng như gặp sấm sét giữa trời quang, nhất thời kinh hoảng không biết phải làm thế nào.
Lúc đó theo như ý tổ mẫu- Liễu gia lão thái quân, là muốn đổi lại Thôi Bình Nhi đang nuôi ở Thôi gia, về nhận tổ quy tông.
Nhưng phái người đi nghe ngóng, kết quả là Thôi Bình Nhi đã trở thành thϊếp thất của Lang vương Sở Tà.
Khi đó Lang vương đang dụng binh trấn thủ Giang Đông, đã có thế tạo phản. Quần thần trong triều chỉ sợ tránh còn không kịp, giờ phút quan trọng này, nếu đổi nữ nhi về, Liễu Mộng Đường liền trở thành nhạc phụ của Lang vương.
Hoạ này liên luỵ thân thích cửu tộc xui xẻo, không thể nói đùa.
Sau đó chỉ có thể ôm sai thì sai, Liễu Tương Quỳnh vẫn là đích nữ chính tông như cũ, không nhận nữ nhi thân sinh về.
Nhưng Nghiêu thị yêu con sốt ruột nghe ngóng được, Lang vương Sở Tà rất tàn bạo, xem thường thϊếp thất, thường tặng thϊếp thất yêu thích bên người đi. Liễu gia lén lút dùng bạc nhờ phụ tá mà Lang vương coi trọng, đưa Thôi Bình Nhi ra, qua tay nhiều người mới đưa được Thôi Bình Nhi về kinh thành, trên danh nghĩa họ hàng xa đến nhờ vả, đưa ả ta vào Liễu gia.
Sau khi biết được thân phận của mình, Thôi Bình Nhi hận Liễu Tương Quỳnh đến thấu xương, vì nàng chiếm lấy vị trí đích nữ của ả ta ta. Nguyên do gặp nạn, sa vào tình cảnh bị coi như đồ chơi, tất cả gộp lại lên người Liễu Tương Quỳnh.
Sống những ngày an nhàn khi quay về Liễu gia, nghĩ tất cả vốn là của mình, lòng càng căm hận.
Đến cuối cùng, Thôi Bình Nhi cảm thấy phu quân của Liễu Tương Quỳnh—vị rường cột quốc gia tiền đồ rộng mở này, vốn dĩ là phu quân của mình mới đúng.
Bởi vì những năm đó bị bắt uống canh tuyệt tử hổ lang, Thôi Bình Nhi biết bản thân cả đời này đã đứt đường con cái, nên rất dịu dàng thân cận với hai đứa con của Quỳnh Nương, thường tặng hoa quả tươi và đồ chơi tinh xảo.
Mà từ trước đến nay Liễu Tương Quỳnh luôn bận chuyện xã giao với các quyền quý, lại là từ mẫu sợ con hư hỏng nên một mực xem trọng việc học hành, yêu cầu khắc nghiệt với con, thường dùng thước lên người, ồn ào đến nỗi nàng không còn thân với các con nữa.
Nếu so sánh hai người với nhau, trong lòng hai đứa trẻ thì dì Thôi còn ôn hoà thân thiết hơn mẫu thân, chúng luôn mong ngóng dì Thôi đến phủ chơi đùa với bọn chúng.
Vậy mà sự chân thành giả tạo đó lại che dấu được nàng. Khoảng thời gian này, thậm chí Liễu Tương Quỳnh còn tưởng rằng Thôi Bình Nhi đã bỏ xuống hận thù trong lòng, nguyện ý cùng nàng chung sống với nhau như tỷ muội nên mới hoà thuận như vậy với phu quân và nhi nữ của mình. Còn nàng, bởi vì không phải nữ nhi ruột của Liễu gia, mang danh phận không hợp đạo lí, vì vậy cố gắng nhường nhịn Thôi Bình Nhi hết sức.
Nhưng giờ khắc này, nàng mới triệt để hiểu rõ, Thôi Bình Nhi nào có đối tốt với nàng. Ả ta chỉ có lòng muốn giành lại, muốn cướp phu quân và nhi nữ thành của riêng ả ta thôi.
Đau rát trên má nhắc nhở Liễu Tương Quỳnh, trước đây đối tốt với Thôi Bình Nhi như vậy thật ngu xuẩn. Vậy mà nàng đã dẫn con rắn độc này vào nhà!
Nếu là Tương Quỳnh của trước kia, nhận một cái tát này của Thôi Bình Nhi e là sẽ nhẫn nại. Nhưng nàng của hiện tại tuyệt đối sẽ không nhịn nữa, lạnh lùng trừng mắt nhìn gương mặt càng thêm hung hăng càn quấy của Thôi Bình Nhi, đột nhiên tàn nhẫn bay lên đạp một cước vào bụng nàng ta.
Đại công tử Liễu gia, Liễu Tương Cư là người thượng võ. Liễu Tương Quỳnh từ nhỏ nhiều bệnh nên cũng học mấy năm quyền cước với sư phụ dạy võ của đại ca, lực đạo một cước này cũng không phải là hoa chân múa tay.
Thôi Bình Nhi hét thảm một tiền, lập tức ngã nhào xuống đất như túi vải bị vứt bỏ.
Một cước này vừa đá ra, rốt cuộc Thượng Vân Thiên trong phòng cũng lộ diện.
Hiển nhiên rường cột của Đại Nguyên triều cũng không quá am hiểu việc hoà giải xung đột giữa người mới thích và người yêu cũ. Hắn ở trong phòng nghe được động tĩnh, trong đầu đang nghĩ làm thế nào để nhận lỗi với Quỳnh nương. Nàng là người dịu dàng, lại đối tốt với Thôi Bình Nhi, chắc sẽ không làm khó nàng ấy! Nhưng hiển nhiên lần này Liễu Tương Quỳnh thật sự tức giận, giọng nói trách mắng phẫn hận rất lớn, trái lại giọng nói dịu dàng và câu từ cẩn thận của Thôi Bình Nhi càng khiến người ta thương tiếc. Vừa nghe thấy tiếng hét thảm kia, lại thấy vẻ nhếch nhác ngã trên đất của Thôi Bình Nhi càng kích động tâm tính thương tiếc che chở sự yếu mềm của nam nhân, hắn vội vàng chạy ra.
Hắn nhíu mày trong chớp mắt, đỡ Thôi Bình Nhi mềm yếu lên, cảm thấy bản thân dường như có thêm chút dũng khí, bèn nói với Liễu Tương Quỳnh: “Quỳnh nương, nàng quá đáng rồi, vốn dĩ người sai là ta, muốn đánh muốn mắng thì ta chịu là được rồi. Nàng ấy chịu khổ quá nhiều, nhạc phụ nhạc mẫu thương tiếc nàng ấy còn không đủ, nếu biết nàng làm ra hành động này, họ không trách móc nàng sao? Nàng thế này... cũng quá khiếm nhã rồi.”
Tim bị búa nặng hung hăng đập nát, thân hình thẳng tắp của Liễu Tương Quỳnh run nhẹ. Bởi vì biết được thân thế của mình, biết trong cơ thể đang chảy dòng huyết mạch của thương hộ đê tiện, sau mười sáu tuổi tính cách càng cứng nhắc trầm tĩnh, tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết của danh môn khuê tú, chỉ sợ lời nói hành động không thích đáng, bị người biết rõ chuyện trong nhà mang ra bàn tán.
Nhưng bây giờ phu quân mà nàng không đề phòng nhất, siết chặt lấy nỗi khổ riêng trong lòng nàng, ôm phụ nhân thông da^ʍ với hắn trong ngực, khiển trách nàng quá khiếm nhã.
Trời biết, nếu lúc này cầm kiếm trong tay, nàng sẽ không làm ra việc khiếm nhã. Nàng sẽ vung kiếm ưu nhã đâm hai lỗ trên người bọn họ cho máu nóng tuôn ra.
Một khắc này, bản tính kiềm nén thật lâu muốn phá kén chui ra, khoan dung độ lượng vân đạm phong khinh ném qua một bên. Nàng cười lạnh, quyết định khiếm nhã đến cùng. Đi vài bước đến trước mặt Thượng Vân Thiên, vứt bỏ ôn nhu hoà nhã từ trước đến nay, giơ tay giáng một bạt tai xuống mặt phu quân, đến nỗi đầu hắn lệch qua một bên: “Thượng Vân Thiên, trước khi kí hôn thư ngươi mắt mù hay tai điếc? Trước khi thành hôn ta có giấu ngươi về thân thế của ta ư? Vì sao mà một đám quý công tử trong kinh thành ta không gả, một mực chọn bạch y áo vải gia đình sa sút như ngươi? Bởi ta biết ta vốn không phải huyết mạch của Liễu gia, không xứng đáng với danh môn vọng tộc, càng không muốn bị phu quân tương lai hiểu rõ mọi truyện, trách cứ lừa hôn, vậy nên ta mới chọn ngươi...”
Lúc nói chuyện, nàng đánh giá phu quân bỗng nhiên biến thành người lạ từ trên xuống dưới, tự giễu nói: “Ta vốn là thương hộ đê tiện, mà năm đó Thượng gia sa sút đến nỗi không có gì ăn, xem như môn đăng hộ đối, không bới ra được ưu khuyết điểm của nhau. Lúc ta nói rõ, ngươi thề thốt nhận lời thế nào? Ngươi nói dù thân thế chân chính của ta ra sao, sau này là thê tử của Thượng Vân Thiên ngươi, nam nhi Thượng gia sẽ dựa vào bản lĩnh của mình làm cho thê nhi hiển đạt. Còn bây giờ thì sao, ngược lại ngươi ghét bỏ ta khiếm nhã? Sao nào? Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với Thôi Bình Nhi, trên giường lãnh hội được phong thái mỹ lệ của khuê tú Liễu gia chân chính rồi? Các ngươi đúng là đủ hiếu học văn nhã."