Lúc đi về, Thủy Tiên lái xe rất chậm, chiếc Dream chiến lầm lũi đi trong những cơn gió lạnh của mùa đông, đi trong không khí im lặng của cả hai người ngồi trên xe. Thủy Tiên cứ đi, không biết trong đầu cô đang nghĩ gì nữa, chỉ có tiếng gió, tiếng bô chế “bình bịch” của chiếc xe như thay tiếng lòng cô muốn gào thét một cái gì đấy.
Thủy Tiên lại đi lên cầu Long Biên, cô biết cầu Long Biên không cho xe máy đi nhưng cô cứ mặc kệ, có lẽ những khi buồn nhất Thủy Tiên lại muốn lên đây.
Nghĩa biết tâm trạng của Thủy Tiên lúc này không vui chút nào, cậu cũng mặc kệ để Thủy Tiên chở mình đi đâu thì đi.
Đến một khoảng trống giữa cầu, trời lạnh lại cũng đã muộn rồi, trên cầu chỉ lác đác một vài người đạp xe thong dong, Thủy Tiên dừng xe, dựng chân chống rồi chạy thật nhanh lên lan can cầu. Nghĩa hoảng quá đuổi vội theo vì sợ Thủy Tiên định lặp lại chuyện ngu xuẩn, chẳng phải là cô ấy đã từng nhảy từ trên này xuống hay sao. Nhưng đến lan can cầu, Thủy Tiên chỉ bám thật chặt hai tay mình vào lan can rồi cô hét thật to:
– AAAAAAAAAAAAAAAA
Gió mạnh làm tiếng hét của cô lọt thỏm, trời tối om như mực, ánh sáng vàng nhỏ hắt từ trên điểm cao của cầu xuống chỉ đủ làm cho người ta nhìn thấy nhau mờ mờ ở khoảng cách gần mà thôi.
Nghĩa đã đứng sát cạnh Thủy Tiên, cậu lẳng lặng cởi chiếc áo khoác dầy cộp của mình khoác lên vai cho Thủy Tiên, gió cứ phần phật.
Thủy Tiên hai tay cầm lấy hai vạt áo khoác kéo dịt lại, chiếc áo thật ấm áp như một chiếc chăn bông trong mùa đông lạnh giá.
Hai người im lặng ngắm dòng sông, ngắm những thuyền hàng lững lờ trôi theo dòng nước về xuôi.
Mười lăm phút cứ như vậy, bỗng Nghĩa lên tiếng trước, cậu kể về quê hương của mình, vừa là nói với Thủy Tiên, nhưng cũng chính là những lời cậu muốn nói ra miệng cho chính mình nghe tiếng, bởi Nghĩa rất nhớ nhà. Lần đầu tiên cậu xa nhà lâu đến vậy, tính từ cái ngày đầu tháng 9 lên Hà Nội, đến nay đã gần Tết rồi, cũng sắp được nửa năm Nghĩa chưa về nhà:
– Nhà tôi ở mép con sông Hồng này, cứ theo dòng nước về xuôi khoảng chừng 50 cây số nữa là về đến nhà tôi. Xóm của tôi đẹp lắm, nó nằm ở giữa một con đê uốn lượn và dòng sông Hồng đỏ ục phù sa, gọi là Xóm Bãi. Đẹp giống như Hà Nội của Thủy Tiên vậy.
Ánh mắt Thủy Tiên vẫn nhìn xa xăm, cô bỏ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu để mái tóc ngắn tung bay trong gió, trong ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn với cái cằm nhọn, đôi mắt to đen nháy long lanh, cái mũi dọc dừa cao cao, trông Thủy Tiên đẹp biết nhường nào, đôi môi hấp háy khi cô quay sang nhìn vào Nghĩa:
– Em xin lỗi!
– Thủy Tiên có lỗi gì chứ?
– Em không nên rủ anh đến buổi sinh nhật hôm nay. Ở đó anh ……………
Nghĩa ngắt lời Thủy Tiên:
– Tôi không sao đâu mà, Thủy Tiên đừng lo. Tôi chỉ lo cho Thủy Tiên chơi với những người như vậy sẽ không tốt.
Thủy Tiên trầm ngâm một lúc rồi trải lòng:
– Năm em chuyển cấp vào lớp 10, em chẳng có ai chơi cùng, ở nhà mẹ em đi suốt, chẳng quan tâm gì đến em. Ở lớp thì các bạn cũng ngại chơi với em vì họ biết em không có bố. Em cô đơn và buồn lắm. Thế rồi em chơi với bọn Bắc Hàng Cân vì chúng nó không quan tâm gì đến hoàn cảnh của em, chỉ cần em góp tiền đi chơi với tụi nó là được. Rồi em dần thay đổi, hồi học cấp II, em để tóc dài lắm, dài đến tận thắt lưng cơ, em thích mặc váy và đi giầy xăng đan. Em cắt tóc ngắn và ăn mặc như bây giờ để thích nghi với tụi nó. Em cũng theo tụi nó thay đổi cách nói năng, bậy bạ hơn, phóng túng và cộc cằn hơn. Em thấy nếu mình còn giữ vẻ hiền lành thì dễ bị chúng nó bắt nạt. Nhưng chơi thì chơi vậy thôi, chứ em không giống như chúng nó, em luôn giữ một khoảng cách nhất định để không bị cuốn theo ……………Anh đừng lo, hôm nay em đã nhận ra, đám bạn ấy là người như thế nào rồi. Mà sao ………… anh lại lo cho em?
Thủy Tiên nói một tràng kiểu tự sự, rồi đến câu cuối, cô hồi hộp mong chờ câu trả lời, ánh mắt cô nhìn vào Nghĩa sâu hơn.
Còn Nghĩa bị câu hỏi của Thủy Tiên làm cho ngỡ ngàng, cậu bối rối không biết trả lời thế nào, vừa rồi nói ra cũng chỉ là thuận miệng thôi chứ không phải cố tình. Cậu ấp úng:
– Tôi ………… tôi ……………
– Anh đừng xưng tôi. Đã thỏa thuận là hôm nay xưng hô là anh em rồi mà, còn ngày mai thì để mai rồi tính
– “Anh ……… anh …………. cũng không biết nữa”, Nghĩa gãi đầu chẳng biết nói thế nào cho phải.
Thấy Nghĩa trả lời nhát gừng, ấp úng, Thủy Tiên lại tưởng cái điều mà cô đang nghĩ trong đầu là thật, cô tấn công luôn khi thấy đối phương đang lưỡng lự:
– Có phải ………… anh thích em rồi phải không?
Nghĩa giật mình, càng ấp úng hơn, con gái thành phố thật khác con gái ở quê quá đi:
– Không …………… không ………… à mà ……… ý anh không phải thế ………
– Không phải thế …………….. vậy là anh thích em thật rồi.
Thủy Tiên cười thật tươi vì thấy Nghĩa không đáp nổi câu nói thẳng của mình. Cô càng khẳng định là Nghĩa đã thích mình. Cô kéo chặt cái áo rét của Nghĩa vào người mình, hơi ấm từ người Nghĩa hình như giờ mới thực sự lan tỏa trong người cô.
Hai người im lặng không nói với nhau câu nào, chỉ có Thủy Tiên là tâm trạng phơi phới, giữa mùa đông giá rét này nhưng cô thấy lòng mình thật là ấm áp. Duy có Nghĩa là hoang mang, cậu không biết bản thân mình đang nghĩ gì nữa, trái tim cậu đang bị xẻ làm ba làm tư không biết phần nào to hơn, cậu biết mình rất có cảm tình với cô Cẩm Tú, thậm chí nhiều khi cậu còn tự khẳng định rằng mình đã yêu cái vẻ cao sang quyền quý đài các của cô ấy.
Còn một ngăn khác, đó chính là Trang, có thể coi đó là mối tình đầu trong sáng và đẹp đẽ với biết bao kỷ niệm theo năm tháng tuổi thơ nơi quê nhà.
Và rồi còn đây nữa, Thủy Tiên ngổ ngáo với vẻ đẹp đặc biệt của một thiếu nữ Hà thành, cậu không thể nói là mình không có một ý gì với Thủy Tiên được, ở Thủy Tiên có một cái gì đó như thu hút mình, muốn mình tìm hiểu kỹ hơn, bởi ngoài cái vỏ bọc bên ngoài không giống ai thì bên trong là một con người hoàn toàn khác mà hôm nay Nghĩa mới khám phá được một phần nhỏ thôi, một con người dám yêu, dám hận, dám thể hiện bản thân mình.
———–
Cẩm Tú giống như con gái hôm rồi, cô cứ đi đi lại lại trước hiên nhà để chờ đôi trẻ đi chơi về, nhát cái lại đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi lại lẩm bẩm một mình: “Đã 9 giờ rồi mà còn chưa về, ủa chúng nó hơn 8h mới đi cơ mà”.
Lại lẩm bẩm lần nữa như dở hơi khi nhìn đồng hồ: “Gần 10h rồi mà chưa về, không biết còn làm cái gì nữa. Chắc chúng không làm gì quá đà đâu, còn trẻ con mà. À không? Cái Tiên đã sắp 18 rồi, hồi bằng tuổi nó mình đã …… mất trinh với bố cái Tiên rồi. Còn Nghĩa thì trẻ con gì nữa, trẻ gì mà cái ấy to như cổ tay, đố ai mà chịu được. Mà …….. nếu Nghĩa và cái Tiên đến với nhau thì sao nhỉ? Ôi, lúc đó mình sẽ buồn lắm đây!”
Thêm một lần nữa Thủy Tiên giơ tay lên xem đồng hồ, cô vừa đi đi lại như giám thị coi thi ở hiên nhà, lại tự nói với mình: “Mười rưỡi rồi mà còn chưa vác mặt về nhà. Hay là chúng nó …….. đi khách sạn …….. giống mình hôm nọ rồi. Hình như cái Tiên còn trinh, mà c̠ôи ŧɧịt̠ Nghĩa to như thế, không biết có đút vào vừa bướm cái Tiên không nhỉ? Đến bướm mình to như thế, đẻ một đứa rồi mà lúc cái ©ôи ŧɧịt̠ ấy đút vào còn thốn đến tận óc nữa là cái bướm trinh. Chết thật, mình nghĩ bậy quá. Mà dạo này mình khác quá cơ, cứ hở ra lúc nào là nghĩ đến ȶᏂασ lúc ấy. Hư quá!”.
Đúng lúc ấy thì có tiếng xe đỗ ở cổng, Thủy Tiên với tay đẩy một cánh cửa rồi phi xe vào thẳng gara, Cẩm Tú nhìn đằng sau xe thì không thấy Nghĩa đâu, cô có chút thất vọng vì cô chờ ở đây muốn nhìn thấy con về thì ít mà muốn nhìn thấy Nghĩa một cái cho đỡ thèm thì nhiều.
Thủy Tiên đi ra trước hiên, trên người cô vẫn khoác chiếc áo khoác dầy cộp của Nghĩa:
– Mẹ, sao mẹ chưa đi ngủ.
Cẩm Tú ấp úng, tất nhiên không dám nói ra sự thật việc mình đứng ở đây rồi, cô chống chế:
– Thì mẹ lo con đi về muộn chứ sao?
Thủy Tiên không chút nghi ngờ:
– Mẹ này, có phải lần đầu con đi chơi đâu, hôm nay về sớm nhất còn gì.
Cũng đúng, hôm nay mới 10 rưỡi mà Thủy Tiên đã có mặt ở nhà, sớm nhất trong những cuộc đi chơi của cô, có nhiều lần còn đi đến tận sáng hôm sau, tất nhiên là dạo trước, còn gần đây, từ sau cái bận nhảy cầu thì không như vậy nữa.
Cẩm Tú lại nhìn thấy cái áo rét của Nghĩa đang ở trên người của Thủy Tiên, mối lo lắng trong lòng càng dấy lên, không đừng được sự tò mò, Cẩm Tú hỏi nhưng giả vờ bằng cái giọng hết sức tự nhiên:
– Nghĩa đâu, sao lúc đi thì cùng nhau mà lúc về thì một mình?
Nghe mẹ nhắc đến Nghĩa, Thủy Tiên chợt thấy cái áo đang mặc trên mình sao mà nó ấm thế không biết:
– Con đưa anh Nghĩa về phòng trọ của anh ấy rồi. Mai anh ấy đến lấy xe sau.
Cẩm Tú tròn mắt nhìn con:
– Con vừa gọi Nghĩa là anh? Ủa, thay đổi nhanh vậy.
Nhìn mẹ một cái thật nhanh, Thủy Tiên quay mặt đi, hai tay đang vào nhau lắc lắc cái người như một con lật đật, ra vẻ thẹn thùng kiểu con gái. Hai mẹ con ngoài mặt thì tỏ vẻ như đang quan tâm đến nhau, nhưng thực sự bên trong giống như là hai con cái đang tranh một con đực. Họ hỏi nhanh đáp gọn như sau:
Thủy Tiên: Thì anh Nghĩa hơn con 1 tuổi, không gọi anh thì gọi là gì.
Cẩm Tú: Còn cái áo nữa?
Thủy Tiên: Thì anh ấy cho con mượn để đi về, trời lạnh lắm.
Cẩm Tú: Thế mai cậu ta lấy cái gì mặc đi làm?
Thủy Tiên: Kệ anh ấy. Hihihihihihihi. Thôi con đi ngủ đây, ứ nói chuyện với mẹ nữa.