– “Cô ạ!”, Nghĩa nói bé xíu khi nhìn thấy cô Cẩm Tú xuất hiện trước hiên nhà. Kiểu ăn mặc này của cô đã trở thành một cái gì đó rất Cẩm Tú theo suy nghĩ của Nghĩa mất rồi. Cô ăn mặc một cái váy liền dài tới đầu gối, chiếc váy được may đo chứ không phải kiểu mua sẵn nên nó rất vừa vặn với cô, bầu vυ' nhô ra phía trước nhưng eo lại trông như gọn vào bên trong. Phần dưới váy chỗ mông bó sát làm mông đít căng tròn ra đằng sau hằn lên đường gờn của chiếc qυầи ɭóŧ, còn chân váy thì xòe rộng ra làm mỗi lần cô xoay người thì nó bung ra giống như cái nơm ụp cá ở quê Nghĩa. Váy được làm bằng chất liều mềm mềm như kiểu bằng nhung bằng lụa, trên váy in hình những bông hoa nhỏ li ti mà phải nhìn thật kỹ mới biết đấy là hoa gì. Tổng hòa mà nói, bộ váy này khi diện lên người Cẩm Tú không hở hang nhưng sεメy quyến rũ vô cùng.
Cẩm Tú tinh ý khi phát hiện thấy Nghĩa lem lém nhìn vào bộ trang phục của mình, cô tự cười thỏa mãn trong tâm hồn, rằng mình tưng đây tuổi đầu rồi mà vẫn còn hấp dẫn và cuốn hút một cậu thanh niên mới mười tám đôi mươi, cô trộm nghĩ: “hè hè hè, cậu ta có phản ứng rồi, không biết có nhận ra mình mặc quần lọt khe nữa không? Chắc là chẳng biết đâu, cậu ta còn không biết sịp là cái gì cơ mà, hè hè hè”.
– Đến lâu chưa Nghĩa?
Nghĩa giật mình trở lại trạng thái bình thường, cậu lắc lắc cái đầu như muốn rũ bỏ những ý nghĩ hết sức tầm bậy tầm bạ vừa mới phát sinh trong đầu:
– Dạ ….. dạ ……. À …………… cháu cũng vừa mới tới thôi.
Cẩm Tú đi kiểu catwalk diễu qua trước mặt Nghĩa, cô hơi đánh hông một chút, đầu hơi lắc lắc một chút để mái tóc bồng bềnh uốn lượn trên đầu nảy lên nảy xuống trông như những đám mây:
– Cô cháu mình đi thôi, để cô lấy xe.
– “Vâng ạ”, Nghĩa luống cuống phản ứng lại, cậu cũng chạy lại chỗ chiếc xe đạp thồ của mình định dắt ra cổng.
Ngoảnh lại thấy Nghĩa đang đứng cạnh chiếc xe đạp thì Cẩm Tú ngạc nhiên hỏi:
– Nghĩa, cháu làm gì đấy?
Nghĩa gãi gãi lên đầu:
– Dạ, cháu lấy xe đạp.
“À hóa ra cậu chàng nhà ta định đạp xe theo xe máy ra chợ cây đây, Cẩm Tú mủm mỉm cười, những tia nắng yếu ớt đầu tiên của mùa thu xuyên qua làn mây mờ trên trời cao rọi xuống nhân gian, vô tình một tia nắng mầu vàng nhạt rọi xuống đúng chỗ Cẩm Tú đang đứng làm nụ cười mỉm ấy trở được tỏa nắng, Cẩm Tú lấy tay che đi nụ cười vì sợ Nghĩa hiểu lầm rằng mình chê cậu ta ngây thơ:
– Ngồi lên xe cô đèo, chứ đi xe đạp thì bao giờ mới đến.
Nghĩa chửa bao giờ đi xe máy, ngồi sau xe máy lần này là lần thứ 2, lần đầu tiên cũng chính là do cô Cẩm Tú đèo hôm đầu tiên gặp cô. Thành thử đối với việc mình chưa thạo làm Nghĩa hồi hộp đến lạ, nhất là lại ngồi sau xe một phụ nữ rất đẹp nữa chứ, cậu đồng ý nhưng giọng nói rất yếu ớt :
– Vầng ạ, để cháu mở cổng.
Chiếc spacy đang nổ máy chở Nghĩa đóng cổng, Cẩm Tú nhìn bộ dạng có vẻ sợ sệt của Nghĩa thì cũng phần nào đoán ra Nghĩa chưa từng ngồi xe máy bao giờ, không biết trong đầu cô đang nghĩ gì nữa, nhưng khuôn mặt thấy gian gian làm sao ấy. Để chờ xem chuyện gì sẽ xẩy ra nào”.
Vì yên chiếc xe thấp, Nghĩa cũng không phải là kẻ lùn nên không khó để Nghĩa leo lên yên xe, cậu ngồi sát ra phía đuôi xe, khoảng cách giữa người ngồi trước và kẻ ngồi sau khá lớn, Cẩm Tú ngó lại phía sau một chút rồi mỉm cười một cái thật tươi, cô hô:
– Xong chưa, đi nhớ!
Tim đạp loạn nhịp giống kiểu lần đầu tiên tập đi xe đạp hồi Nghĩa mới học lớp 1, cậu đáp to quyết tâm lắm nhưng giọng thì run run:
– Xong rồi ạ.
– “Rẻn, rẻn ……….. Viu”
Chiếc xe đang đứng yên một chỗ bỗng vυ't một cái lăn bánh đột ngột, làm Nghĩa ngửa người ra đằng sau, theo phản xạ vô điều kiện của loài người, Nghĩa bám vào vật nào có thể bám ở phía trước để lấy lại thăng bằng.
– “Ối!”, dòng thứ 3 của trang tìиɧ ɖu͙© đầu đời vừa mới được viết lên, hai tay Nghĩa đã bấu chặt vào hai bờ eo của Cẩm Tú ở trên, mặc dù vẫn còn một lớp vải chứ không phải là thịt trần, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới cảm nhận của đôi bàn tay, khoảng thịt này mềm mềm như được tích điện nhẹ làm bàn tay Nghĩa tê tê, sự tê tái này lan truyền từ tay xuyên qua thân người lên tận não.
Có ai còn nhớ hai dòng đầu tiên của trang tìиɧ ɖu͙© đầu đời không nhỉ, dòng đầu tiên là những nụ hôn dại khờ với Trang trên bờ đê, dòng thứ 2 là bóρ ѵú Thủy Tiên lúc hai người ngụp lặn trên sông Hồng giành sự sống, và dòng thứ 3 là đây.
Cẩm Tú coi như không có chuyện gì xảy ra, Nghĩa không biết rằng, cô Cẩm Tú đang cười khúc khích vì phản ứng của Nghĩa, cô lẩm bẩm một mình rất bé và nhờ gió cuốn đi nên Nghĩa ở đằng sau không nghe thấy gì: “Cho chết, ai bảo ngồi cách xa thế”.
Rồi sau quả xuất phát đầu tiên như vậy, chiếc xe lăn bánh đều đều nên Nghĩa cũng không bị động giống như vừa nãy nữa. Nhưng chẳng hiểu sao, đôi bàn tay bám ở hai eo kia vẫn không chịu rời ra nhỉ? Có thể Nghĩa không để ý hoặc cũng có thể cậu không muốn rời khoảng eo thần thánh ấy ra. Mà Cẩm Tú thì tuyệt không thấy phản ứng gì, cô cứ mặc kệ thôi.
Trời đầu thu man mát, dìu dịu, gió nhè nhẹ thổi. Trong 4 mùa ở Hà Nội, mùa thu là đẹp nhất. Mùa thu không lạnh đến cắt da cắt thịt như mùa đông. Mùa thu không ẩm ướt với giọt mưa lay bay như mùa Xuân. Mùa thu càng không nóng cháy da đỏ thịt giống mùa hè. Mùa thu man mát, không nóng mà chẳng lạnh, mùa thu như nhuộm cho Hà Nội một không khí trầm trầm đườm đượm khiến cho lòng ai dễ khắc khoải, dễ bồi hồi, dễ tái tê. Mùa thu là mùa của hoa sữa, từ đầu thu hoa sữa cứ thoang thoảng vương vãi khắp Hà Nội, rồi dần dần đậm lên làm con người ta xao xuyến, luyến lưu.
Từ nhà của Cẩm Tú đến chợ hoa Hoàng Hoa Thám đoạn gần chợ Bưởi cũng phải đến dăm bẩy cây số chứ không ít. Ngồi sau xe, Nghĩa mới có dịp nhìn kỹ cô Cẩm Tú từ phía đằng sau, lưng cô thẳng đuột, hàng cúc cài váy lại ở phía đằng sau lưng, ấy thế nên cứ ẩn ẩn hiện hiện lấp lấp ló ló là Nghĩa nhìn thấy từng miếng nhỏ thịt ở lưng cô, trắng như quả trứng gà luộc lên bóc vỏ, rồi còn cả cái chỗ nối dây áσ ɭóŧ nữa của lập lờ hiện ra, thấy cái quai áσ ɭóŧ ấy mầu hồng nhạt.
Đưa mắt xuống dưới, đôi mông đã ở dưới yên xe rồi thì không tính, nhưng từ phần hõm đít trở lên thắt lưng là Nghĩa nhìn thấy. Chiếc váy không phải dạng xuyên thấu nên Nghĩa không nhìn được bên trong, nhưng cậu phát hiện thấy vệt của qυầи ɭóŧ in hằn lên vải váy, cậu cứ nghĩ mãi, không hiểu chiếc qυầи ɭóŧ này kiểu gì mà mình chỉ nhìn thấy một sợi dây vắt ngang hông, còn phần bên dưới lại tuyệt nhiên không thấy nếp hằn. Trong hiểu biết của Nghĩa, qυầи ɭóŧ của đàn bà cũng giống như quần đùi của đàn ông nhưng bó sát vào háng chứ không thùng thình.
Làm sao mà không có phản ứng cho được, Nghĩa đâu phải thần thánh chi, cậu chỉ là một thanh niên tuổi ăn tuổi lớn, tuổi tò mò, tuổi khát khao được tìm hiểu mà thôi. Lỗm đỗm khoảng thịt lưng, chiếc áσ ɭóŧ mầu hồng, chiếc qυầи ɭóŧ đặc biệt, và hơn cả là thứ mùi nước hoa kỳ lạ từ người cô Cẩm Tú ở bên trên theo gió cứ phả vào mũi cậu như thách thức, như thử thách sự trong sáng vô tư của Nghĩa, lại thêm nữa là đôi bàn tay vẫn đang để ở cái eo mềm kia, mỗi lần cô nghiêng xe để rẽ thì lại bấu chặt hơn một chút theo phản ứng tự vệ của con người. Và điều gì phải đến tất sẽ đến, dươиɠ ѵậŧ khoai mật của Nghĩa đã cứng ngắc tự bao giờ, vì không có quần sịp, cái quần đùi và quần lao động thì lại rộng thùng thình làm “củ khoai” chỉa thẳng ra phía trước như người lính đứng trước quân thù. Nhưng vì mải ở trên nên phía bên dưới có động tĩnh gì Nghĩa tạm thời chưa phát hiện ra.
Bỗng “kít !!!!!!!!!!!!!!!!!!”, thì ra ở phía trước có người đang yên đang lành phanh gấp làm Cẩm Tú phải phanh theo.
Vậy là cả thân người của Nghĩa đang ở cuối đuôi xe theo đà trượt lên trên đập mạnh vào người Cẩm Tú. Hai xe máy thì chưa chạm nhau nhưng hai người ngồi trên xe thì chạm vào nhau rồi đấy. Cả khoảng ngực của Nghĩa đập đến “sật” một cái vào tấm lưng của Cẩm Tú. Nhưng nếu chỉ có vậy thôi thì cũng phình phường, mu Nghĩa chưa tới được nhưng đầu dươиɠ ѵậŧ thì đã thúc vào đường chẻ chia đôi bờ mông từ trên thắt lưng xuống, phía trên c̠úc̠ Ꮒσα, phần nổi ở yên xe. Còn tay Nghĩa đã trượt khỏi bờ eo mà trồi hẳn lên trên, gần như Nghĩa ôm trọn lấy bụng của cô Cẩm Tú.
– “Á”, cả hai cùng thét lên. Nhưng không biết họ hoảng hốt vì cái gì nữa. Vì một vụ va chạm giao thông xuýt nữa thì xảy ra? Hay là vụ va chạm kinh hoàng giữa đầu dươиɠ ѵậŧ vào mông ở dưới yên xe? Điều đó không ai biết ngoại trừ chính người trong cuộc. Chỉ biết chắc chắn rằng, Nghĩa và Cẩm Tú đều biết là mình đang ở trong giây phút đấu tranh kịch liệt, khi đứng giữa lằn ranh của sự sướиɠ và khổ mà chỉ có hai sự lựa chọn, tiến lên phía trước hoặc rút lui thật nhanh.
Vì Cẩm Tú là người lớn tuổi, từng trải và trong hoàn cảnh này, cô tự cho mình là người sắp xếp luật chơi, sau khi lấy lại thăng bằng, Cẩm Tú hơi ngoảnh khuôn mặt đỏ ửng của mình lại rồi nói rõ to:
– Hú hồn, suýt chết! Có sao không Nghĩa?
Nghĩa còn chưa lấy lại tư thế thăng bằng vì thân người cậu đang dịt vào cô:
– Cháu không sao cô ạ.