Là con người mà, giữa ham muốn và hành động lại là một khoảng cách mà không phải ai cũng yếu lý trí để chỉ hành động theo ham muốn, theo đòi hỏi của cơ thể. Mận cũng vậy, cô không phải là người dễ dàng xa đà vào những chuyện dục tình. Nhất là cậu thanh niên này lại là người cùng làng, người mà chồng cô vừa mới dẫn vào nhà. Cô không tiến tới, không lột quần cậu thanh niên ra mà ngậm miệng vào cái ©ôи ŧɧịt̠, không dám lột bỏ bộ quần áo mặc trên người để tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước một thanh niên lạ, không dám mở cái cửa l*и õng nước để cho cái ©ôи ŧɧịt̠ được chọc vào. Thực sự là không dám, mặc dù cơ thể thì muốn lắm rồi. Cô tin chắc rằng, nếu mình làm vậy thì cậu thanh niên có cái ©ôи ŧɧịt̠ cửng tếu kia cũng không có cách nào mà từ chối, cô tự tin với khuôn mặt mình, với bầu vυ' sừng trâu chóp nón, với cái eo chiết thon gọn, với bờ mông đầy đặn núng nính, với cái mu l*и phôm phốp lông, với cái l*и đỏ au biết co biết bóp dữ dội của mình thì một thanh niên mới lớn chỉ như một con thỏ non đứng trước một con hổ cái mà thôi.
Mận đi thật nhanh vào trong nhà vệ sinh ở phía cuối căn phòng trọ, cô lột bộ quần áo đi làm mặc trên người rồi dùng gáo múc nước dội lên người, dội cho trôi hết đi cái mồ hôi do lao động vất vả, dội cho trôi hết đi những mùi chợ búa còn vướng vân trên người. Nhưng hơn cả là dội hết những ham muốn tình đang tồn tại trong cô. Sau đó Mận mặc một bộ đồ trong nhà vào, là một lửng bằng vải mềm, cô không quên mặc cóc xê và qυầи ɭóŧ bởi trong nhà có một người đàn ông lạ. Cô sẽ rảnh rỗi đến tận tối đêm mới phải đi làm, bình thường mọi ngày giờ này khi đi chợ về là Mận sẽ ngủ bù.
Nghe tiếng nước ồ ồ phát ra từ bên trong nhà vệ sinh, Nghĩa tỉnh dậy.
Cậu thu lu đặt mông trên giường, hai chân đặt xuống đất, Nghĩa không dám cả đứng dậy, bởi vừa rồi có đứng lên một phát thì nhận ra rằng, ©ôи ŧɧịt̠ mình đang cứng cáp, hùng dũng đội quần. Nghĩa cố gắng để làm xìu ©ôи ŧɧịt̠ lại, nhưng chính tiếng nước dội oàm oạp ở trong nhà vệ sinh làm Nghĩa đoán là có người đang tắm trong đó, mà người đó chắc chắn không phải là anh Cung rồi, anh ấy vừa đi làm cơ mà. Vậy người đó chỉ có thể là chị Mận thôi. Chị Mận thì Nghĩa có gặp hai ba lần gì đó, chỉ biết là chị ngang ngang tuổi anh Cung và chị nhìn rất là thích mắt mà thôi. Tất nhiên, không đẹp bằng chị Nhài của Nghĩa rồi, trong mắt Nghĩa, những người hơn tuổi mình thì chỉ có chị Nhài là đẹp nhất.
Chị Mận đang dùng cái khăn bông tắm vắt lên vai, chị lau nốt những giọt nước còn bám lên khuôn mặt, vài mảng nước bé trên áo trên quần làm vải dính vào thịt, chị bước ra trong bộ dạng như vậy, vẫn nghĩ là Nghĩa đang ngủ nên chị không nhìn về giường. Nghĩa chào chị trước bằng cái giọng nói thỏ thẻ ngượng ngùng:
– Em chào chị. Em là …………….
Mận bắt lời ngay:
– Là Nghĩa con chị Tươi ở trong xóm Bãi phải không? Hai anh em lên đây lúc mấy giờ?
Tuổi của Mận so với tuổi Nghĩa và tuổi của mẹ Nghĩa là lưng chừng, thế nên Mận mới gọi mẹ Nghĩa là chị và gọi Nghĩa là em.
Nghĩa không dám nhìn vào chị, bởi cái bộ quần áo lửng chị đang mặc trên người mặc dù không hở ra những bộ phận nhậy cảm trên cơ thể chị nhưng cũng không che đậy đi được nhiều, vẫn rõ hình hài cặρ √υ' đầy đặn, cặp mông căng ních:
– Em và anh Cung lên lúc 6 giờ chị ạ. Anh đi làm rồi, bảo em ở nhà chơi hôm nay, mai rồi đi làm. Tại hôm nay dậy sớm quá nên em thϊếp đi ngủ một lúc. Không biết chị về lúc nào.
Nhà căn bản là không có bàn ghế ngồi, Mận đi ra cửa đẩy mở ra rồi ngồi xuống giường cùng Nghĩa nhưng ở phía đầu kia, tránh gần nhau dễ phát sinh những điều không nên:
– Chị cũng vừa mới về xong. Anh nói đúng đấy, mới lên Hà Nội cứ nghỉ ngơi ngày hôm nay đi, không việc gì mà phải vội cả. Trưa nay hai chị em mình ăn cơm rồi chiều chị dẫn đi quanh quanh cho biết Hà Nội, tối anh Cung mới về.
Rồi hai chị em nói hết chuyện này đến chuyện khác, từ chuyện quê nhà ngập lụt, người dân sống khổ sở ra làm sao. Rồi đến chuyện của gia đình Nghĩa gặp khó khăn như thế nào, tại sao Nghĩa phải thay đổi cuộc đời mình bằng cách lên Hà Nội làm. Chị Mận cũng kể sơ sơ cho Nghĩa nghe về cuộc sống trên Hà Nội, chị bảo cuộc sống trên này tưởng dễ nhưng cũng không dễ chút nào, bởi con người ở trên này rất dễ sa ngã, dễ buông thả bản thân bởi có nhiều thứ hấp dẫn con người, nhất là chuyện kiếm được đồng tiền một cách dễ dàng có thể là nguyên nhân chính làm con người ta thay đổi.
Nghe Nghĩa kể về hoàn cảnh gia đình, đọng lại trong Mận là niềm thông cảm, niềm xót xa cho một tương lai học hành bị bỏ dở vì hoàn cảnh gia đình. Mận cũng có bước đầu đánh giá về con người Nghĩa, là người sống có trách nhiệm, biết hy sinh bản thân mình để lo lắng cho người khác.
Mặc dù buồn ngủ lắm nhưng Mận không dám ngủ, với lại cũng vì nói chuyện nên quên béng mất chuyện ngủ nghê, hai chị em nấu cơm rồi ăn cùng nhau tại nhà luôn. Rồi khi ăn xong, Mận chở Nghĩa đi một vòng quanh khắp khu trung tâm Hà Nội bằng chiếc xe cúp 50, cái xe này không phải là của Mận mà là của bà chủ giao cho Mận sử dụng để lo công việc cho bà.
Vượt qua đê là vào khu trung tâm Hà Nội rồi, Hồ Gươm với tháp rùa ở giữa, đền Ngọc Sơn, cầu Thê Húc ở bên sườn. Rồi hai chị em đi vào khu 36 phố phường, Hàng Ngang, Hàng Đào, Hàng Lược, Hàng Tre, Mã Mây, Hàng Chiếu, Lãn Ông, Hàng Đường .v.v. rồi cuối cùng vòng qua bốt Hàng Đậu, chợ Đồng Xuân rồi về lại phòng trọ.
Nghĩa như lạc vào một thế giới khác, cậu như một đứa trẻ khám phá vùng đất mới với biết bao điều lần đầu tiên nhìn thấy. Cảnh phố phường ngang dọc, người người ngược xuôi, mua mua bán bán.
Chú Lãm đã từng bảo, Hà Nội là nơi phồn hoa đô hội quả không sai.
—————
Khi 2 chị em về đến nhà cũng là lúc cái phòng bên cạnh chuyển đi xong, chị Mận dựng cái cúp 50 cửa phòng mình rồi mở cửa cho Nghĩa vào trong nhà trước, chị chưa vào ngay vì còn phải làm 1 việc trước khi Nghĩa chuyển đồ sang phòng bên:
– Em vào nhà đợi chị, chị chạy sang nhà chủ nhà báo với họ một tiếng là em chuyển sang ở. Anh Cung bảo rồi nhưng chị cứ chạy sang bảo lại với người ta 1 câu.
Nghĩa thầm cảm ơn anh chị Cung Mận, mình lên đây một tẹo cũng không biết mô tê gì, may có anh chị sắp xếp chu toàn cả, chỉ là có một việc cậu còn khúc mắc trong lòng, nghĩ mãi mới dám nói:
– Chị Mận này, em hỏi tí ………………. Tiền thuê phòng có đắt không chị?
Mận hiền từ nhìn đứa em cùng quê, Nghĩa học giỏi nức tiếng cả làng cả tổng, ai cũng biết, nay lại rơi vào hoàn cảnh phải một mình bươn chải mưu sinh trên cái mảnh đất xa lạ này, chị em mới nói chuyện nhiều nhiều một chút từ sáng đến giờ, nhưng cũng bấy nhiêu đó cũng đủ để Mận có thiện cảm và coi Nghĩa như đứa em trong nhà rồi. Đó là phân tích theo khía cạnh sự vật, còn về mặt hiện tượng mà nói, sự thiện cảm ấy cũng có phần nhiều mà giới khoa học gọi là: “hấp dẫn giới tính”. Ngay lúc này Mận không thể rạch ròi phân biệt được 2 khía cạnh, cái nào nhiều, cái nào ít, cái nào đang tác động vào những suy nghĩ của cô lúc này, chỉ biết cô cứ thấy mình phải có trách nhiệm lo lắng cho Nghĩa, vậy thôi:
– Rẻ thôi em, giống phòng của chị, 300 nghìn 1 tháng. Ở đây toàn dân lao động như chị em mình, họ không lấy đắt đâu em ạ.
Nghe đến 300 nghìn 1 tháng Nghĩa phát sốt phát rét lên, quả thực với Nghĩa lúc này 300 nghìn to lắm. Bằng 2 tạ thóc chứ không có ít tẹo nào. Với lại thực sự trong túi cậu lúc này chỉ có hơn trăm ngàn đồng thôi, là tiền sáng nay mẹ dúi vào tay cậu, tất nhiên là không thể tính cái nhẫn vàng ta 1 chỉ đang đeo trên cổ quy thành tiền mặt được:
– Thế có phải trả tiền trước không chị? Em ……….. em chưa đi làm ngày nào, em ….. không đủ tiền trả trước đâu chị ạ?
– Cuối tháng mới phải trả cơ, em đừng lo gì cả. Có gì còn có anh chị ở đây rồi, anh chị em mình cùng quê, có gì phải nương tựa bảo ban nhau mà sống ở trên này. Mà khu trọ này đa phần là người Hưng Yên mình thôi, tối họ về rồi thì tha hồ sang mà làm quen. Thôi, cứ vào nhà đi, chị chạy đi tí, nhà chủ nhà ngay bên cạnh thôi.
– “Vâng ạ!”, Nghĩa vào nhà còn chị Mận đi bộ ra khỏi cổng.
————
Rồi một lát sau chị Mận về, hai chị em dọn sang phòng bên cạnh. Nói là dọn cho nó oai thôi chứ Nghĩa có độc một cái balo. Phòng này cũng giống y hệt phòng của anh Cung, cũng chỉ có 1 cái giường, nền xi măng và phòng vệ sinh nặng nhẹ ở phía cuối. Để ở được vẫn còn phải mua một số thứ, và người mua không ai khác là chị Mận. Chị bảo với Nghĩa là chị sẽ ứng tiền ra cho Nghĩa vay để mua một số vật dụng cơ bản cho cuộc sống như màn, chiếu, chăn, gối, kem đánh răng, chậu, bàn chải .v.v.
Đến tối, anh Cung đi làm về. Chị Mận mua thêm con cái rô phi về nấu canh chua, 3 người quây quần bên mâm cơm, vậy cũng gọi là ấm cúng rồi. Trong bữa ăn, anh chị cũng dành phần lớn nội dung cuộc nói chuyện để nói cho Nghĩa nghe về cuộc sống trên này. Về công việc mà Nghĩa có thể làm.
Về công việc mà Nghĩa có thể dùng sức lao động thì có rất nhiều:
– Phụ hồ cùng với anh Cung, việc này thì vất vả, tốn nhiều thời gian mà công thì không được cao lắm.
– Khuân vác ở chợ đầu mối Long Biên, việc này sẽ có sự hỗ trợ và giới thiệu của chị Mận cho tổ bốc vác của chợ, vất vả và phải làm việc đêm, ngày công cũng khá, nhưng sẽ xảy ra nhiều va chạm vì đám phu ở đây thường xuyên đánh nhau vì giành việc.
– Bưng bê ở các quán ăn.
– Làm lao động tự do ở chợ lao động. Ở cách chỗ trọ không xa, dưới gầm cầu Chương Dương có một cái chợ lao động, ở nơi đó, những người có sức khỏe thường tập trung ở đấy, rồi thì ai cần thuê làm việc gì thì họ đến đấy tìm. Việc này thì nắng mưa thất thường, hôm có việc hôm không có, nhưng thu nhập thì rất cao. Nếu may mắn tìm được việc gì đó, chủ thuê rộng rãi hầu bao thì có thể thu nhập từ vài trăm đến cả triệu một ngày không biết chừng. Việc này mình được chủ động về mặt thời gian, có sức thì ra làm, không có sức thì nghỉ không ai bảo gì.