Ám Thị

Chương 41: hướng dẫn làm sashimi (2)

"Có lẽ nỗi buồn chính là cảm giác mong mỏi có ai đó lắng nghe chuyện của mình."

(Ác nhân | Yoshida Shuichi)

-----

Mạc Kỳ Yến vô thức siết chặt nắm tay. Vết thương trên tay phải cũng vì thế mà chảy máu, đau âm ỉ. Nhưng Mạc Kỳ Yến không nhận ra cơn đau đó.

Tâm trí cô đang hết thảy tập trung vào vụ án. Mạc Kỳ Yến rất nhanh đã đến bãi xe cảnh sát. Cô mở cửa xe, vặn chìa khóa, chiếc xe rung lên, sẵn sàng để lăn bánh.

Mạc Kỳ Yến đạp ga, chiếc Toyota của cô lao nhanh ra khỏi sở cảnh sát. Còi hiệu hú vang một góc đường.

Hãy đặt bản thân vào vị trí đầu bếp!

Không có con đường số 13. Bởi đơn giản hung thủ không gϊếŧ người ở đấy.

Khi làm sashimi. Phải thái lát cá sống đều đặn. Tốc độ và ngón tay phải nhịp nhàng. Để làm được điều này, cần một nơi yên tĩnh.

Không thể ở những con đường lớn, bởi những loại xe tải, xe kéo... làm mặt đường rung chuyển. Tiếng còi loại xe này đặc biệt lớn. Rất ồn ào.

Nếu không phải con đường số 13, thì chỉ có thể là hẻm số 13.

Những con hẻm luôn đặc biệt yên tĩnh. Chỉ có tiếng nô đùa của trẻ em. Cách xa các phương tiện giao thông lớn.

Hơn hết, bắt cóc một người, thì cần nơi tương đối vắng để ra tay.

Hãy tưởng tượng: trời đã tối, một cô gái đang đi trên con đường lớn. Thì đột nhiên bị ai đó từ sau lưng tấn công, một tay hắn như gọng kìm khóa chặt cổ cô gái. Tay còn lại cầm khăn tẩm thuốc mê che vào mũi cô gái.

Vài giây, cô gái bất tỉnh hắn liền lôi sền sệt vào trong con hẻm.

Đây là thủ đoạn bắt cóc thông thường nhất.

Trong bán kính gần sở cảnh sát, có một con hẻm số 13. Nhưng Mạc Kỳ Yến không dám khẳng định chỗ đấy là nơi hung thủ ra tay.

Tâm lý học đã chứng thực có Hội chứng ám ảnh con số 13. Nhưng Có thật là hung thủ bị ám ảnh bởi con số 13?

Mạc Kỳ Yến siết chặt tay trên vô lăng.

Tận cùng của độc ác là gì?

Hay thậm chí, sự độc ác của con người là không có giới hạn?!

---

Tần Y Lạc mặc trên người áo blouse trắng, dáng người mảnh khảnh khiến chiếc áo dường như quá rộng. Như thường lệ, trên gương mặt bác sĩ Tần luôn duy trì nụ cười tựa tiếu phi tiếu.

Mới chỉ hơn chín giờ sáng một chút.

Vẫn còn là một ngày mới.

Bác sĩ Tần vào phòng làm việc của mình. Thay vì mở máy tính có sẵn trên bàn, bác sĩ Tần mở laptop cá nhân. Cô gõ bàn phím, truy cập vào đường dẫn đến trang điện tử nào đó.

Rồi di chuột đến thứ muốn xem. Nhưng có vài thứ không ổn, khiến trình duyệt liên tục báo lỗi 404 not found*, với hàng chữ:

"The requested URL [URL] was not found on this server."

Ánh mắt Tần Y Lạc thoáng thần thái tập trung. Khác với mọi người, khi họ suy tư điều gì đó hay lộ ra một cử động bên ngoài. Cụ thể như Mạc cảnh quan, cô ấy hay gõ nhịp ngón tay khi động não. Bác sĩ Thuần thì sẽ siết chặt nắm tay. Mạc phó tổng thích nghịch lọn tóc xoăn...

Sở dĩ có hành vi trên là do thói quen. Tương tự như những người nghiện thuốc. Nếu họ hút thuốc khi uống cà phê, thì khi đang cố cai thuốc. Chỉ cần ngửi được mùi cà phê tự động sẽ thèm thuốc.

Người có thói quen vừa xem truyền hình vừa ăn vặt. Sẽ vô thức tìm thức ăn khi muốn mở tivi.

Thói quen có tốt có xấu. Dựa vào thói quen có thể đoán ra tính cách tâm lý của một người.

Những người có tính tự nuông chiều sẽ buông thả bản thân vào những thói quen xấu.

Tần Y Lạc chính là không muốn bị nắm bắt tâm lý từ thói quen. Cô tự ép bản thân không được bộc lộ hành vi thói quen bên ra ngoài.

Nụ cười trên mặt chính là thứ bác sĩ Tần cố ý để mọi người thấy. Càng tỏ ra lạnh lùng, càng dễ bị chút ý. Nụ cười tuy giả dối nhưng đỡ chán ghét hơn giọt nước mắt giả tạo.

Cuối cùng đã truy cập được.

Tần Y Lạc nhớ cách đây độ ba bốn năm trước. Có một đoạn video lan truyền trên deep web.**

Đoạn video trắng đen khá ngắn, ước chừng hai đến ba phút. Có nhiều điểm quái dị.

Trong video có một người đàn ông, ngồi trên bộ bàn ghế gỗ. Vừa húp những muỗng súp vừa khóc. Bên cạnh người đàn ông là hai người trong trang phục thỏ, loại trang phục hóa trang động vật nhồi bông, với chiếc đầu rất lớn. Hai người hóa trang thỏ vỗ vai người đàn ông. Họ còn làm vài động tác gây cười.

Đoạn video đó có thể nói là tẻ nhạt. Nhưng những thứ trên deep web tuyệt đối không như vẻ ngoài của nó. Bởi người bình thường, người không có kiến thức về IT, không có tài khoản riêng biệt sẽ không thể truy cập vào deep web.

Thứ mà người đàn ông đó đang ăn thật ra chính là thịt đứa con trai và vợ mình. Hai người trong trang phục thỏ là hai sát nhân. Họ bằng cách nào đó đột nhập vào nhà và gϊếŧ người mẹ và đứa con trai. Sau đó khống chế người đàn ông, hung thủ thản nhiên xuống bếp, xẻ thịt rồi nấu người mẹ lẫn đứa con. Nấu xong, chúng ép người đàn ông phải ăn.

Người đàn ông vừa ăn vừa khóc. Sau cùng dường như chính anh ta cũng bị gϊếŧ.

Đoạn video được đưa lên bởi một tài khoản mới. Kèm dòng chữ kể về việc người đàn ông bị ép ăn thịt người kia.

Rất nhiều người đã không tin. Video dần rơi vào quên lãng. Tài khoản dùng đăng cũng đã không còn. Giờ chỉ còn bản sao, được lưu truyền lại.

Tần Y Lạc khi đó xem qua đoạn video này. Cô cảm thấy có nhiều điều kỳ lạ. Đầu tiên, hung thủ tại sao mặc trang phục thỏ với phần đầu nhồi bông to như thế?

Với tội phạm mà nói, trang phục càng gọn gàng càng tốt. Bởi sẽ ít để lại dấu vết hơn.

Trang phục nhồi bông sẽ khiến cử động chậm chạp. Làm sao ra tay hành động?

Bác sĩ Tần khi đó cười khẩy và lướt qua trang mạng khác.

Nhưng giờ đây, cô lại có một suy nghĩ khác.

Ví dụ, một con chim, sinh ra là chim nhưng nó không hề biết bay. Phải trải qua một giai đoạn tập tành để đôi cánh thích nghi với nhịp vỗ không trung.

Tương tự như việc gϊếŧ người.

Lần đầu tiên, người ta dễ gϊếŧ người trong trạng thái kích động. Như tức giận, tranh cãi.

Lần đầu gϊếŧ người cũng như lần đầu tập viết chữ. Dù trong đầu hình dung con chữ đẹp ra sao, thì khi viết vẫn sẽ méo xấu xí.

Trong vụ án ăn thịt người. Hung thủ ra tay quá gọn gàng. Hắn chắc chắn đã theo dõi con mồi. Tính toán địa điểm ra tay.

Bác sĩ Tần vẫn đặt nụ cười trên môi. Từ đầu tiếp nhận vụ án này cô đã nhìn ra, đã khẳng định một điều.

Hung thủ nhiều năm trước đã gϊếŧ người. Hắn như con chim tập bay, như đứa trẻ tập viết.

Hắn xem gϊếŧ người là một thứ kỹ năng.

Gϊếŧ người là một chuyện. Ăn thịt người lại là một chuyện. So với chứng ái tử thi, thì ăn thịt người còn hiếm hơn.

Mạc Kỳ Yến đang chạy theo sau hung thủ. Cô ấy vừa phải điều tra, vừa phải cố cứu nạn nhân.

Trái lại, Tần Y Lạc không cần phải cứu ai. Cô ta chỉ cần tập trung lật lại quá khứ của hung thủ.

Tần Y Lạc khóe môi càng mỉm cười rạng rỡ.

Đúng vậy, con chim cũng cần tập bay. Đầu bếp cũng cần tập nấu ăn.

---

Mạc Kỳ Yến dừng xe trước con hẻm số 13.

Đi cùng với cô là vài cảnh sát giao thông.

Họ có chút hoang mang, tuy biết là đến để tra án. Nhưng trong con hẻm có chiều dài trên 10 km thế này thì biết tra từ đâu?

Chưa kể, nhìn sơ đã thấy có cả một chung cư cao hơn chục tầng. Với nhân lực hiện tại e rằng mất gần cả tháng mới xong việc.

Mạc Kỳ Yến nhíu mày. Cô phải động não, phải tìm ra điều gì đó.

Trước hết, phải hỏi người dân địa phương xem có ai mới chuyển vào. Chú ý những địa chỉ có số 13.

Mạc Kỳ Yến phân công cho cấp dưới. Họ nghiêm túc nhận lệnh và thi hành. Chia thành bốn nhóm, mỗi nhóm hai người bắt đầu điều tra. Nên nhớ, tòa án tuyệt đối sẽ không cấp lệnh lục soát cả một con hẻm chỉ vì một suy luận. Cảnh sát chỉ có thể mời người dân hợp tác, không được tự ý đặt chân vào nhà người khác.

Ngoài những mệnh lệnh trên, Mạc Kỳ Yến đặc biệt dặn dò. Nếu tìm ra nạn nhân, tuyệt đối không được đυ.ng vào. Bởi lần trước, hung thủ đã dùng chút mẹo vặt khiến nạn nhân chết ngay dưới tay y tá.

Người y tá đó nghe đâu, đã xin nghỉ việc. Một người hành y làm sao chấp nhận nổi việc tự tay mình gϊếŧ người.

Mạc Kỳ Yến không muốn lần nữa rơi vào bẫy của hung thủ.

Cô muốn nạn nhân lần này phải được cứu sống.

Mạc Kỳ Yến cùng hai cảnh sát tiến hành dạo quanh con hẻm. Cùng họ hỏi thăm dân địa phương.

Nhưng hỏi đã vài người, mà không ai biết gì. Lẽ đơn giản.

Con hẻm này có nhiều phòng trọ. Người đến và đi luôn thay đổi. Đến chính người dân nơi đây còn không nhận ra.

Mạc Kỳ Yến im lặng, cô đã lường trước điều này. Đi hỏi như thế không phải là cách. Tìm từng nhà càng là hạ sách.

Động não, cần phải động não.

Có cách gì khác không?

Phải có một cách khác!!!

Thời gian càng lâu, nạn nhân càng dễ mất mạng.

Mạc Kỳ Yến hít một hơi sâu, cô thở hắt ra. Cố xua đi hình ảnh nạn nhân trong đầu mình. Cô cần phải tư duy...

Tư duy như một đầu bếp!

Ở những nhà hàng, khi kết thúc một ngày. Thực phẩm sẽ chia lại cho nhân viên, không thì họ sẽ gom bỏ vào thùng rác.

Luôn có rất nhiều người vô gia cư mỗi đêm lục thùng rác tìm miếng ăn tại các nhà hàng.

Đúng vậy!!!

Mạc Kỳ Yến đã hiểu một điều. Có thể người đến và đi luôn thay đổi. Nhưng những người vô gia cư, những người lục tìm thùng rác kiếm sống sẽ không đi đâu.

Và nếu hung thủ hành xử như đầu bếp, hắn sẽ tập luyện kỹ thuật thái sashimi. Nếu cắt hỏng, hắn cũng sẽ xem đó là đồ bỏ mà vứt vào thùng rác. Khi đó, những người vô gia cư có thể sẽ lục lọi và tìm thấy.

"Đại thúc, cho hỏi nơi này có người vô gia cư tới lục thùng rác không?"

Mạc Kỳ Yến hỏi.

Vị đại thúc trông khá lớn tuổi liền đáp:

"Nơi nào mà không có bọn họ. Mạc cảnh quan, cô cứ đi thêm chút, rẽ trái, cuối hẻm sẽ thấy một đống giấy báo cũ xếp thành chòi nhỏ. Bọn họ ở đó!"

Mạc Kỳ Yến cảm ơn. Rồi nhanh chân bước đi. Dựa theo chỉ dẫn của vị đại thúc kia.

Hai người cảnh sát đi bên cạnh không hiểu nhưng vẫn đi cùng.

Mạc Kỳ yến dừng chân trước một thùng giấy to tướng. Thùng các tông này vốn để đựng tủ lạnh, sau đó được những người vô gia cư nhặt về. Làm thành nhà. Ban ngày, họ chui rúc vào thùng giấy. Đêm mới chui ra.

Mạc Kỳ Yến chủ động cất tiếng:

"Xin hỏi có ai không?"

Không có người đáp.

Mạc cảnh quan bước thêm một bước. Cô nhìn thấy một đôi chân trần dơ bẩn, gót chân nứt toác đang đưa ra ngoài.

Ít giây sau người bên trong mới bò ra.

Đó là một lão bà, ước chừng 60 nhưng ngoại hình như đã 90. Sự kham khổ lang bạt này khiến lão bà như một mảnh da bọc lấy lớp xương.

Lão bà tự vén đi mái tóc bạc rối bù. Bà nheo mắt nhìn ba cảnh sát trước mặt.

"Xin hỏi các vị là?"

Lão bà cất tiếng.

Mạc Kỳ Yến theo lễ phép gật đầu chào.

"Cháu là đội trưởng đội trọng án, Mạc Kỳ Yến. Có thể hỏi bà chút việc không ạ?"

Lão bà nghe thấy thế ậm ừ, có vẻ không thích nhưng cũng không xua đuổi.

Mạc Kỳ Yến đưa một chai nước mang bên mình cho lão bà. Rồi ngồi xuống bắt đầu hỏi chuyện.

"Bà cho hỏi, có hay lục thùng rác từ những hộ quanh đây không ạ?"

Lão bà nghe thấy vậy liền trừng mắt, vừa giận vừa sợ.

"Không phải cô Trương đó lại thưa tôi ăn cắp chứ? Tôi chỉ lục thùng rác, đồ thừa cô ta bỏ ra thôi mà. Có cần phải ba bốn lần báo cảnh sát như vậy không?"

Mạc Kỳ Yến liền trấn an:

"Không thưa bà, cháu không đến vì chuyện đó. Cháu muốn hỏi gần đây bà có lục thùng rác từ nhà nào tìm ra thịt sống không?"

Lão bà mím chặt môi. Đưa tay gãi đầu, lát sau trả lời:

"Nhà nào chả vứt đồ ăn thừa vào thùng rác. Thịt rất nhiều, tôi làm sao biết cô muốn hỏi loại thịt nào?"

"Thịt sống, có thể còn chút máu!"

Mạc Kỳ Yến nói.

Lão bà gật gù.

"Có, cả tuần nay lần nào tôi cũng nhặt được một số thịt tươi từ căn nhà kia. Tươi đến nỗi tôi không hiểu sao người đó cứ vứt đi. Thoạt đầu tôi lười nấu nên chẳng thèm nhặt. Nhưng gần đây bắt đầu nhặt nấu ăn thử. Thật rất ngon."

Lão bà vừa nói, vừa chỉ sang cái bếp nhỏ với chiếc chảo nhôm rất cũ.

Hai nam cảnh sát bên cạnh vô thức cảm thấy buồn nôn. Nếu thứ bà lão kia nhặt được thực là thịt người. Thì vô tình, lão bà đã thành kẻ ăn thịt đồng loại.

Mạc Kỳ Yến vẫn giữ nguyên thái độ. Nhưng trong lòng cực độ phức tạp. Cô gật đầu cảm ơn lão bà.

"Bà có thể nói rõ căn nhà nào không?"

Mạc Kỳ Yến có chút khẩn trương hỏi.

Bà lão liền đáp:

"Căn nhà số 94."

Mạc Kỳ Yến lập tức đứng dậy.

Cô tiến rất nhanh về căn nhà đó. Vừa chạy vừa gọi cho đội cứu thương.

Lần này, nhất định phải cứu được nạn nhân.

--

Góc chú thích:

Lỗi 404, là lỗi khi truy cập vào một đường link sai, hay link không tồn tại.

Ở đây, bác sĩ Tần đang truy cập vào deep web. Vì deep web là nơi ẩn sâu trên internet. Nên rất khó để truy cập, nếu không biết cách sẽ rất dễ dính lỗi 404.

Nói về deep web:

Đó là những trang web nơi tội phạm giao dịch ma túy, vũ khí. Hay các chợ đen buôn bán nội tạng. Thậm chí rao bán cả nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© trẻ em.

Để tránh bị phát hiện, họ đã ẩn đi những trang web đó, bạn không thể tìm kiếm hay tự ý truy cập.

Có hẳn một bộ phim tài liệu về Deep Web do Mỹ thực hiện.

Và trong vụ 11-09. Chính phủ Mỹ cũng đã ẩn đi rất nhiều kết quả tìm kiếm trên internet.

Ẩn đi điều gì đó, ngăn không cho tìm kiếm gần như là một công cụ ở mọi quốc gia phát triển về internet.

Deep Web, ví đơn giản là một tảng băng chìm của thời đại internet.