Ám Thị

Chương 38: Món quà của bản chất

"Sự độc ác là món quà mà con người có thể tự ban cho bản thân."

- Hannibal Lecter

--

Không gian im ắng hoàn toàn. Lặng thinh đến kỳ quái. Mùi hương rượu vang tựa hồ là thứ duy nhất hiện diện. Cứ như một màn sương bao bọc lấy Mạc Kỳ Yến. Đưa cô vào một không gian hư ảo khác. Gương mặt của Mạc cảnh quan vẫn còn vương một ít chất lỏng màu đỏ. Hệt như một vết thương sâu hoắc từ từ chảy máu.

Mạc Kỳ Yến dù vẻ mặt cương nghị đến đâu thì vẫn như một người đang cố gồng lấy bi thảm của bản thân. Càng khiến người ta bi ai.

Tần Y Lạc im lặng nhìn Mạc Kỳ Yến. Đối phương vẫn nhắm mắt. Vẫn đang ở trong một hồi tưởng xa xôi. Ký ức là điều vô cùng lạ lùng, mọi khi cứ mập mờ như sương mù nhưng chỉ cần có thể gợi nhớ thì cứ như sống lại. Nhấn chìm bản thân một con người vào nỗi đau đớn khi xưa.

Đây chính là cơ chế tự vệ của con người. Cách mà chúng ta tự vệ trước nỗi đau.

Theo dẫn chứng của Sigmund Freud, con người sẽ ném điều họ không thích vào vô thức. Họ từ chối biết thêm về điều gây tổn thương.

Đôi lúc, con người luôn tự nói rằng không còn đau đớn vì chuyện đã qua nữa. Nhưng thật chất là tự dối lòng, vết thương vẫn ở bên trong chờ thời cơ thoát ra ngoài mà thôi.

Người đáng thương nhất là người cô đơn đến nỗi phải tự cứu rỗi tổn thương của bản thân.

Câu chuyện mà Mạc Kỳ Yến kể là thật, nhưng... nó không là toàn bộ sự thật. Tần Y Lạc nhận ra đối phương đã tự che giấu nhiều thứ. Đầu tiên là những cái tên, Mạc Kỳ Yến không hề kể tên bất kỳ một người nào trong chuyến bay đó. Một phần là vì mặc cảm tội lỗi, một phần vì chối bỏ ký ức. Người ta có thể quên đi gương mặt nhưng với một số người, họ lại nhớ tên người khác rất rõ. Cái tên không chỉ là thứ để gọi mà còn là một nhận dạng.

Từ chối gọi tên, là từ chối nhận ra người khác. Một bệnh nhân của Freud đã nói, anh ta không thể nào nhớ được tên người đàn ông mà anh ta ghét. Dù đã nghe rất nhiều lần.

Tần Y Lạc là bác sĩ tâm lý, còn là người cực kỳ nhạy bén. Cô đã nhận ra nhiều thứ, và đang suy nghĩ rất nhiều thứ. Vụ án này, nói dễ không dễ, nói khó không khó. Chỉ cần nắm vững được lý do vì sao hung thủ bắt đầu thì sẽ có cách bắt hắn.

Những người điều tra án, thường hay nghĩ đến động cơ gϊếŧ người sau cùng, họ chú trọng tìm bằng chứng trước tiên. Nhưng Tần Y Lạc tin điều ngược lại, không ai gϊếŧ người mà không có lý do. Cho dù là tên cuồng sát, thì việc gϊếŧ người để thoả mãn cũng là lý do của hắn.

Chỉ cần thấu hiểu vì sau nạn nhân kia bị gϊếŧ, sẽ tìm ra được động cơ. Từ động cơ suy ra được hung thủ.

Mạc Kỳ Yến cảm thấy l*иg ngực từng hồi thắt lại, đến thở cũng khó khăn... tại sao vậy chứ? sao không buông tha cho cô, tại sao không để cô được yên?

"Tại sao cô biết tôi có mặt trên chuyến bay đó?"

Mạc Kỳ Yến đột nhiên hỏi, đôi mắt đã mở và đang nhìn Tần Y Lạc.

Quả nhiên là người cứng rắn, cho dù đang rất rối loạn cũng rất nhanh khôi phục. Tần Y Lạc đưa khăn tay cho Mạc Kỳ Yến.

"Lau rượu trên mặt cô trước đã!" Tần Y Lạc nói.

Mạc Kỳ Yến nhíu mày, người tạt rượu lên mặt cô là Tần Y Lạc, người đưa khăn tay cho cô lau rượu cũng là Tần Y Lạc.

Rốt cuộc bác sĩ Tần này muốn điều gì? Giả thần giả quỷ, muốn chơi đùa tâm trí Mạc Kỳ Yến đến chết mới dừng tay?

Mạc Kỳ Yến hất nhẹ tay bác sĩ Tần ra. Từ chối tiếp nhận khăn tay. Tần Y Lạc với phản ứng của Mạc cảnh quan một cái nhíu mày cũng không có.

"Tôi có cách giúp cô bắt hung thủ."

Bác sĩ Tần đột nhiên cất lời. Gương mặt như thường lệ, tựa tiếu phi tiếu. Cảm xúc nhàn nhạt khó nắm bắt.

Mạc Kỳ Yến nhíu mày, đôi mắt phức tạp nhìn Tần Y Lạc. Trong đầu Mạc cảnh quan hiện nhiều suy tư. Tần Y Lạc là người thông minh nhưng sự thông minh của cô ấy khiến cho ta sợ hãi nhiều hơn là ngưỡng mộ.

Trên hết, con người này biến đổi rất nhanh. Tuy là bác sĩ tâm lý nhưng chính Tần Y Lạc là một kẻ mang bệnh rối loạn nhân cách chống xã hội.

Sau chuyện hôm nay, Mạc cảnh quan đã nhận ra. Bác sĩ Tần khi cho ngươi một thứ thì sẽ muốn ngươi làm một thứ báo đáp.

Mạc cảnh quan cẩn trọng hỏi:

"Cô muốn trao đổi điều gì?"

Bác sĩ Tần giữ gương mặt thâm sâu với nụ cười quỷ dị trên môi. Ngón tay khẽ chạm vào con dao trên bàn.

"Điều tôi muốn lấy lần này không liên quan đến Mạc cảnh quan. Hãy yên tâm!"

Không hiểu sao câu nói "hãy yên tâm" từ miệng bác sĩ Tần. Càng khiến Mạc cảnh quan lo sợ.

"Cô định gϊếŧ ai?"

Mạc Kỳ Yến hỏi, giọng lạnh đi mấy phần.

Tần Y Lạc ung dung ngả lưng vào ghế. Chân bắt chéo.

"Trong đầu Mạc cảnh quan tôi giống tên cuồng sát toàn ra ngoài gϊếŧ người à?"

Bác sĩ Tần có chút giễu.

Mạc Kỳ Yến "hừ" một tiếng.

Mạc cảnh quan hàn khí càng lúc càng nhiều. Lạnh giọng hỏi:

"Bác sĩ Tần, cô không phải thánh thần, cô phá án thế nào khi chỉ nghe tôi nói về chuyến bay đó?"

Mạc Kỳ Yến không tin có người cao siêu đến thế. Tần Y Lạc không phải Hannibal Lecter, cô ta không thể ngồi yên một chỗ phá án.

Tần Y Lạc sắc mặt không đổi. Vẫn nụ cười trên môi mà trả lời:

"Cô không hề kể cho tôi trọn vẹn về chuyến bay đó. Nhưng như vậy cũng là quá đủ để tôi phá án!"

"Bằng cách nào?"

Mạc Kỳ Yến lập tức hỏi.

Tần Y Lạc đưa ngón tay lên môi mình. Làm dấu hiệu giữ bí mật.

Mạc Kỳ Yến vô thức gõ nhịp ngón tay lên bàn. Cô nhắm mắt trong vài giây rồi bừng mở, ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt Tần Y Lạc.

Bẫy tâm lý!

Mơ hồ Mạc Kỳ Yến nhận ra, dường như ngay từ hôm đó. Cô đã rơi vào cái bẫy tâm lý của Tần Y Lạc.

"Hóa ra là vậy!" Mạc Kỳ Yến đột nhiên thốt lên. Lời nói này không liên quan đến chủ đề hiện tại.

Tâm trí Mạc Kỳ Yến đã nhìn ra điều gì đó, và trong vô thức bản thân bộc phát ra bằng lời.

Bác sĩ Tần thoáng cười, cô đưa tay phải sau mái tóc. Gỡ đi sợi dây buộc tóc màu trắng. Mái tóc nhanh chóng xõa xuống bờ lưng gầy.

"Như tôi đã nói, Mạc cảnh quan. Cô rất thông minh!" Tần Y Lạc trầm giọng nói. Họ tuy nói chuyện nhưng giao tiếp thật sự của họ là qua tư duy.

Người ngoài nhìn vào, đôi khi không hiểu họ đang trò chuyện gì.

Mạc Kỳ Yến bắt chéo chân, điệu bộ đã thập phần thoải mái.

"Người như cô. Sẽ rất dễ bị người ta nhìn ra yếu điểm. Bác sĩ Tần, tôi khuyên cô đừng tạo ra kẻ thù."

Mạc Kỳ Yến đanh giọng.

Yếu điểm của Tần Y Lạc chỉ có một. Là Thuần Dương Thần.

Tần Y Lạc bật cười thích thú. Đúng vậy, điểm yếu của cô thật quá dễ nhìn ra. Nhưng Tần Y Lạc tự hỏi, trên đời có mấy ai có khả năng đυ.ng đến Thuần Dương Thần. Cô gái này tuy mắc chứng tự kỉ nhưng là người rất nhẫn tâm. Kẻ thù của Thuần Dương Thần e rằng sẽ cầu xin được gϊếŧ chết khi lọt vào tay cô ấy.

"Mạc cảnh quan có nghe hội chứng ngày 13 chưa?"

Bác sĩ Tần hỏi, lần nữa chuyển tư duy sang chủ đề khác.

Mạc Kỳ Yến vẫn gõ nhịp ngón tay trên bàn. Hội chứng ngày 13, là một thuật ngữ trong tâm lý, chỉ việc sợ hãi con số 13. Do quan niệm về tâm linh, như con số 13 là con số của quỷ. Ngày 13 là cực kỳ xui xẻo, niềm tin này cũng tương tự như ngày âm ty mở cổng của phương Đông.

"Tôi biết. Thì sao?" Mạc Kỳ Yến hỏi lại

"Đó là mấu chốt, có 13 người trên chuyến bay TL330 bị ăn thịt mà chết đúng không?"

Tần Y Lạc đều giọng nói, khẳng định như thể chính cô đã chứng kiến hơn là nghe thuật lại.

Mạc Kỳ Yến hít một hơi sâu, trả lời:

"Đúng vậy, tại sao cô biết? Việc này không hề được tiết lộ ra ngoài."

Chuyến bay TL330 chở 76 người, chết 68 người. Chỉ 8 người còn sống. Trong số 68 người tử vong được công bố thì đúng là có 13 người bị ăn thịt mà chết.

"Trên tờ giấy mời gửi đến cô, hung thủ hoàn toàn không ghi địa chỉ cụ thể. Chỉ để căn phòng số 13. Nếu muốn mời cô đến tại sao không ghi địa chỉ cụ thể? Đơn giản là vì nếu ghi đầy đủ sẽ có nhiều con số hơn nữa. Hắn là muốn nhấn mạnh con số 13. Chuyến bay TL330 không phải rơi vào ngày 13, tất yếu số 13 không tượng trưng cho ngày rơi. Mà là tượng trưng cho số nạn nhân ăn thịt hoặc bị ăn kia."

Bác sĩ Tần bình thản lý giải, theo tâm lý học tội phạm. Nhưng tên sát nhân có trí tuệ, hay ngạo mạn thái quá thường thích biểu tượng hóa vào hiện trường. Ở Nhật, có một tên sát nhân gϊếŧ 5 mạng người và luôn để lại chữ "Alice" bằng máu. Không ai lý giải được chữ "Alice" có ý nghĩa gì.

Hoặc ở Mỹ thập niên 70, có một tên sát nhân chỉ gϊếŧ người theo chữ cái. Nạn nhân đều có điểm chung là tên họ có chữ đầu giống hệt nhau.

Cảnh sát không thể lý giải được biểu tượng này của hung thủ nên đến tận bây giờ vẫn không thể bắt được hắn.

Cảnh sát, cần bằng chứng để khép tội hung thủ trước tòa. Tần Y Lạc thì không, cô chỉ cần lý giải tâm lý tội phạm và tự làm theo cách của bản thân mà thôi.

Với Tần Y Lạc mà nói, trên đời vốn không hề có chuyện cô không thể làm. Quan trọng là thật sự muốn làm hay không.

Tần Y Lạc chưa từng thử ăn qua thịt đầu bếp. Cô thật muốn nếm thử xem loại thịt ấy có vị như thế nào.

---

Author nói nhảm:

Bạn nào đã đọc series Hannibal Lecter rồi sẽ thấy, mình xây dựng nhân vật dựa theo tác phẩm ấy. Tần Y Lạc có rất nhiều nét tương đồng với bác sĩ Hannibal.

Tiếp đến:

Mình rất sùng bái Sigmund Freud. Từ chap này về sau mình sẽ dựa vào học thuyết của Freud để áp dụng cho tư duy của Tần Y Lạc.

Nhân vật trong truyện quá rõ ràng:

_ Mạc Kỳ Yến với tâm lý đọc vị hành vi

_ Tần Y Lạc với phân tâm học của Freud

_ Thuần Dương Thần với giải phẩu học

Và một nhân vật bí ẩn với trí nhớ hình ảnh.

P.s: người yêu mình là đầu bếp, không biết ăn thịt cô ấy sẽ có vị gì?