Ám Thị

Chương 36: Trình diễn

"Khi con cáo nghe tiếng kêu cứu của một con thỏ. Cáo sẽ chạy đến. Nhưng không phải để cứu con thỏ."Hannibal (Thomas Harris)

---

Đừng thử gϊếŧ người...

Đó là một loại gây nghiện.

Gϊếŧ một người, sẽ gϊếŧ tiếp người thứ hai...

Không ai không từng nghĩ đến chuyện gϊếŧ một ai đó. Cảm giác cầm một con dao, cắm vào l*иg ngực đối phương, cảm nhận lưỡi dao lạnh lùng chạm vào xương sườn, hay vào trái tim đang đập. Tay ngươi sẽ run rẩy đôi chút, nếu đó là lần đầu ngươi gϊếŧ người. Nhưng đó là cơn run rẩy của hưng phấn. Não của ngươi sẽ khiến ngươi vừa sợ hãi, vừa vui mừng... tất cả giác quan trong một giây ngắn ngủi như bùng lên.

Ngươi không thể từ bỏ việc gϊếŧ người. Bởi kɧoáı ©ảʍ này còn hơn cả ma tuý mang lại. Hơn cả việc tự hành xác.

---

Mạc Kỳ Yến bước lên xe hơi, ngồi sau vô lăng. Rất nhanh chiếc xe đã lao đi kèm theo tiếng còi hiệu vang khắp con đường.

Trương Ninh ngồi bên cạnh, tuy đã thắt dây an toàn nhưng vẫn cảm thấy sợ. Mạc đội trưởng đang lái quá nhanh.

"Sếp..." Trương Ninh gọi, Mạc Kỳ Yến không phản ứng. Chân mày vẫn nhíu chặt quan sát phía trước.

Trương Ninh tự tiếp lời:

"Tôi có thể hỏi lý do sếp cho đội hành động không? Tôi không hiểu lắm cuộc trò chuyện khi nãy của sếp và bác sĩ Tần."

Không chỉ mỗi mình Trương Ninh không hiểu. Mà cả đội đều như vậy...

"Một người nấu ăn ngoài nguyên liệu, cách thức nấu ăn. Thứ quan trọng tiếp đến là phải nóng hổi."

Mạc cảnh quan giải thích.

Nhưng Trương Ninh vẫn mơ mơ hồ hồ.

"Tôi vẫn chưa hiểu lắm..."

Trương Ninh gãi đầu. Não của anh không thể theo kịp Mạc Kỳ Yến.

"Hung thủ đã chuẩn bị mọi thứ, từ trang trí đến dao nĩa đều hoàn hảo. Hắn nhất định sẽ không thể để thức ăn bị nguội. Nạn nhân chắc chắn bị cắt ngón tay ngay gần đó!"

Mạc Kỳ Yến căm phẫn nói.

Đây là điều rất cơ bản của đầu bếp. Món ăn phải nóng... để có được điều này thì cần phải chế biến tại chỗ. Tuy vậy căn phòng số 13 hoàn toàn không có vết máu. Chứng tỏ hung thủ ra tay gần khu đó.

Trương Ninh gật đầu, tuy vậy vẫn còn mơ hồ.

"Nhưng không phải khi chúng ta đến nơi thì dĩa...."

Trương Ninh định nói dĩa thức ăn nhưng tự nuốt lại lời. Cứ nghĩ đến đốt ngón tay là lại buồn nôn.

"Khi chúng ta đến Tây Trạch Hưng thì đâu còn hơi nóng?"

Trương Ninh sửa lời hỏi lại.

"Chúng ta ban đầu không tin tờ giấy đó. Sau khi xong việc nửa ngày mới đến nơi. Lại thêm một tiếng để tìm ra chung cư kia."

Mạc Kỳ Yến trả lời.

Cô có chút phẫn nộ chính mình. Tại sao tới bây giờ cô mới nhận ra điều này.

Trương Ninh gật đầu, anh không hỏi thêm gì nữa. Nhưng trong đầu bán tín bán nghi. Nếu thật sự hung thủ ra tay gần chung cư, thì là quá ngu ngốc hay tự đại đến mức xem thường cảnh sát?

Chừng nửa tiếng, chiếc xe đã đến chung cư Tây Trạch Hưng.

Mạc cảnh quan phân công thuộc hạ rà soát lại từng hộ trong chung cư. Vì bọn họ không có giấy phép lục soát của tòa nên chỉ có thể đi hỏi thăm.

Mạc Kỳ Yến không vào, cô có cảm giác nạn nhân sẽ không ở chung cư. Bởi Tây Trạch Hưng là tòa nhà bình dân, hệ thống cách âm không có. Nếu sơ suất nạn nhân hét lên sẽ bị nghe thấy. Hơn nữa, việc mang một người vào chung cư ít nhiều sẽ gây ra chú ý. Có thể hung thủ đưa nạn nhân vào bao lớn, hay vali... nhưng một vật lớn như vậy cũng sẽ có người chú ý.

Như vậy nơi mà hung thủ có thể tùy ý cắt thịt nạn nhân phải hội đủ các yếu tố:

Cách âm tốt.

Đưa vật to lớn không bị dòm ngó

Có thể nấu ăn

Như vậy là nhà hàng ư?

Nhưng nhà hàng nào mà mỗi ngày không mở cửa, nếu có xác người bọn họ đã báo cảnh sát.

Mạc Kỳ Yến nhíu chặt chân mày. Ngón tay vô thức gõ lên vô lăng.

Là kho đông lạnh của siêu thị!

Mạc Kỳ Yến lập tức bước ra ngoài. Cô bước nhanh đến một quán nước nhỏ. Bà chủ đang bán hàng, thấy một nữ nhân ăn vận chỉnh tề.

Liền niềm nở tiếp đón.

"Cô uống gì? Chỗ chúng tôi gì cũng bán!"

Mạc Kỳ Yến đưa thẻ ngành cảnh sát ra. Cô nói ngay:

"Tôi là Mạc Kỳ Yến, đội trưởng tổ trọng án. Có vài câu hỏi mong bà chủ giúp đỡ."

Nghe có cảnh sát đến, không chỉ bà chủ mà vài người khác đang tán gẫu cũng chú ý. Trên mặt hiện rõ tò mò.

Thấy bà chủ cơ mặt giật nhẹ, tay siết chặt vào tạp dề.

Mạc cảnh quan liền trấn an:

"Xin an tâm. Chúng tôi không phải đội thị trường kiểm tra giấy phép. Tôi muốn hỏi ở gần đây có siêu thị nhỏ nào không?"

Bà chủ nghe thấy thế liền thở hắt ra, cứ tưởng bị bắt vì không đăng ký môn bài.

"Siêu thị nhỏ... để xem! Có bốn năm cái quanh đây."

Bà chủ trả lời.

Mạc Kỳ Yến lập tức hỏi thêm:

"Trong những siêu thị đó, có siêu thị nào bán thịt theo ngày không?"

Bán thịt theo ngày tức là ngày cố định mới nhập hàng thịt về. Bình thường không có.

Bà chủ gãi đầu. Sau vài giây suy tư trả lời:

"Cái này tôi không rành rồi. Tôi chỉ đi một siêu thị gần đây. Siêu thị đó lúc nào cũng có thịt!"

Lúc này một đại thẩm đang ngồi trong quán liền lên tiếng:

"Là siêu thị Đại Lục. Ở đó bán rau, cuối tuần mới nhập thịt về."

Chính là nó!

Mạc Kỳ Yến cảm ơn vị đại thẩm kia. Rồi nhanh chóng liên lạc, ra lệnh thu đội. Cùng cô đến siêu thị Đại Lục.

Sau khi tìm hiểu về địa điểm siêu thị, chiếc xe lần nữa lướt đi.

Trương Ninh muốn hỏi lại không dám mở lời. Biểu tình của Mạc đội trưởng thật sự rất đáng sợ. Là nghiêm túc đến đáng sợ...

Đến siêu thị Đại Lục mất mười lăm phút. Mạc Kỳ Yến tìm gặp quản lý. Trình thẻ ngành. Mong ông ta cho phép mở kho lạnh.

Vị quản lý họ Lâm, độ tứ tuần.

"Các vị muốn xem qua cũng được. Không vấn đề."

Lâm quản lý nói.

Mạc cảnh quan gật đầu cảm ơn. Lâm quản lý lúc này mở tủ, lấy chìa khóa. Ở Đại Lục có hai kho lạnh, một kho cho rau củ được đặt ngay siêu thị. Tiện cho nhân viên lấy rau.

Kho thịt đông lạnh thì nằm phía sau, cách siêu thị độ mười mét.

Đại Lục chủ yếu kinh doanh rau hữu cơ nên không mấy chú trọng kho thịt đông lạnh.

Quản lý cầm xâu chìa khóa bước đi. Mạc đội trưởng đi ngay bên cạnh.

Đến trước cửa kho. Ổ khóa vẫn nguyên vẹn. Không có dấu vết bị cậy phá.

Lâm quản lý tìm đến chìa, tra vào mở khóa. Cảnh cửa vừa mở ra thì có chút hơi lạnh xộc đến.

Mạc cảnh quan nhíu mày.

"Bảo quản thịt trong nhiệt độ này có vẻ không đủ lạnh?"

Lâm quản lý liền gật đầu.

"Lạ thật, nhiệt độ đáng lẽ phải âm. Nhiệt độ này là quá cao rồi."

Mạc cảnh quan chậm rãi bước vào. Từ bên ngoài chỉ nhìn thấy những ngăn bằng kim loại chứa thịt. Nơi dùng để cắt thịt bị một vách tường che khuất. Nếu một nhân viên bước vào lấy thịt cũng không thể thấy đằng sau.

Mạc cảnh quan nhanh chân bước vào. Đập vào mắt cô là một cô gái đang bị trói vào bàn kim loại. Miệng có băng dính. Tay chân bị trói. Kể cả bụng cũng bị trói vào bàn. Gương mặt cô vô cùng nhợt nhạt. Bàn tay của cô ta hoàn toàn không còn ngón tay nào. Kỳ quái nhất là đã được băng bó.

Mạc Kỳ Yến tiến đến, sờ vào cổ cô gái. Vẫn còn mạch. Tuy rất yếu!

Mạc cảnh quan lập tức mở băng dính trên miệng cô gái ra. Cô ta liền mơ hồ tỉnh dậy. Miệng lắp bắp:

"Làm ơn... gϊếŧ ... tôi... đi!"

Ý thức mơ hồ. Chắc chắn cô gái này đã trải qua những chuyện vô cùng kinh khủng.

"Chúng tôi đến để cứu cô!"

Mạc cảnh quan động viên.

"Trương Ninh, đưa cứu thương vào đây."

Trương Ninh "vâng" một tiếng rồi bước ra ngoài. Hai nam nhân vận đồ cứu thương liền vào bên trong.

Lâm quản lý há to mắt hoảng sợ. Trong kho của ông có người chết...

Mạc cảnh quan siết chặt tay, cô ra lệnh:

"Gọi cho đội pháp y tới kiểm tra hiện trường."

Mạc Kỳ Yến mong rằng thật sự có thể cứu được cô gái này.

Nam nhân viên y tế tháo dây trói cho cô gái. Rồi đến phần bụng, kỳ lạ là phần bụng được một sợ vải đen, bề ngang chừng 3cm quấn lại. Nam nhân viên y tế nhanh tay gỡ đi.

Sợ dây vải này được quấn qua từ bụng, vòng xuống bàn kim loại. Nam nhân viên y tế mất kiên nhẫn, anh nhanh tay hơn gỡ đi.

Mạc Kỳ Yến cảm thấy có chút kỳ quái.

Có gì đó rất kỳ quái...

Nếu đã trói cô gái bằng dây vào bàn, tại sao lại mất công quấn một lớp vải khác màu đen.

Màu đen

Màu đen

Màu đen

Chết rồi!!!

"DỪNG LẠI!!!" Mạc Kỳ Yến hét lên, nhanh chân chạy đến.

Nhưng quá trễ!

Nam nhân viên y tế vừa gỡ thêm một vòng thì bụng của cô gái vỡ ra. Ruột bên trong thi nhau đổ ập xuống sàn.

Mạc Kỳ Yến chạy đến, cô dùng tay chặn lại vết thương. Nhưng vết thương quá lớn. Thứ Mạc Kỳ Yến chạm vào là ruột, bao tử của cô gái mà thôi.

Máu tuôn xuống sàn, phủ đầy đôi giày của cô.

Hai nhân viên y tế sợ đến mức ngã xuống đất. Một cảnh sát phải đến đỡ dậy.

Cô gái đã chết!

Nội tạng của cô bị phanh ra cho tất cả mọi người xem. Bên dưới trên bàn kim loại là máu đỏ.

Đây là màn trình diễn của hung thủ. Hắn muốn mọi người chiêm ngưỡng khung cảnh này.

Bầu không khí trở nên ớn lạnh. Những cảnh sát lâu năm cũng chưa từng chứng kiến điều này...

Họ thật sự sợ!

"Gọi lại cho pháp y, bảo họ đưa bác sĩ pháp y đến. Có người chết!"

Mạc Kỳ Yến nói. Giọng chứa căm phẫn.

Hung thủ đã dùng dao, rạch bụng nạn nhân. Rồi sau đó đắp một lớp vải đen lên, thông qua lớp vải hắn dùng kim chỉ khâu lại vết thương.

Lý do dùng vải đen là để không ai nhìn ra màu chỉ may, có máu nhỏ ra cũng không ai thấy. Khi đội y tá mở lớp vải. Họ vô tình giật bung lớp chỉ ra. Vì có tác động mạnh nên bên trong gần như vỡ ra...

Nạn nhân này, định sẵn là sẽ chết.

Trong căn phòng này, còn có một chiếc bếp nhỏ. Một tấm thớt và một con dao. Được đặt ngay ngắn.

Hung thủ cố tình để lại.

Dựa vào những vật này. Thì quá rõ, hắn đã mang chính những ngón tay của cô gái. Nấu lên trước mặt cô ấy.

Hắn cố tình tiêu khiển tâm lý của nạn nhân.

Cảm giác ra sao, khi trông thấy chính những ngón tay của mình nằm trên chảo. Được chế biến như một món ăn.

Khi vừa mở băng keo cho cô ấy, cô ấy liền nói: "Làm ơn gϊếŧ tôi đi!"

Hung thủ thật sự xem cô gái kia là một con vật!!!!

Điện thoại của Mạc cảnh quan chợt rung lên. Bàn tay dính đầy máu không thể cầm di động ngay. Một cảnh sát viên đưa khăn tay cho cô. Dù lau thật kỹ nhưng vẫn còn màu đỏ của máu vương lại.

Là bác sĩ Tần gọi đến. Mạc cảnh quan vừa nhấc máy thì bác sĩ Tần mở lời:

"Đã tìm ra thi thể cô ấy rồi phải không?"

Tần Y Lạc dùng từ "thi thể".

Mạc Kỳ Yến đáp: "Đúng vậy. Bác sĩ Tần xem ra đã biết trước."

Tần Y Lạc hờ hững nói: "Mạc cảnh quan. Người đầu bếp sẽ không để vật sống tồn tại đâu."

Hãy đặt mình vào vị trí đầu bếp

Mạc Kỳ Yến có chút không vui, cô có cảm giác đang bị Tần Y Lạc chơi đùa.

"Bác sĩ Tần, cô gọi đến không phải chỉ nói những lời này?"

Mạc Kỳ Yến nói.

Bác sĩ Tần lạnh nhạt trả lời: "mang khẩu súng rulo và một viên đạn đến nhà tôi vào đêm nay. Trò chơi của chúng ta bắt đầu."

Tần Y Lạc quái dị nói, sau đó liền cúp máy. Mạc Kỳ Yến có thể tưởng tượng ra được gương mặt đang cười của đối phương.

Tần Y Lạc!!!!

Rốt cuộc cô muốn cái gì!!!

--

Author:

Ai nói được Tần tỷ tỷ muốn điều gì?

P.s: vì vài tương tác không vui xảy ra, nên từ nay mình không tự vào s1apihd.com đăng truyện nữa mà sẽ nhờ bạn mình làm thay.

Chính vì vậy không thể reply bình luận, inbox của mọi người được nữa. Nhưng vẫn mong mọi người ủng hộ truyện của mình. Cảm ơn ạ. Chúc cuối tuần vui vẻ.