Ám Thị

Chương 34: trò chơi tự sát

"Tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc ăn thịt vợ ông."

Hannibal (Thomas Harris)

-----

Mạc Kỳ Yến nín thở, cô cảm thấy nhịp tim đang đập rất nhanh. Không gian của buổi bình minh như rơi vào đêm lạnh...

Mạc cảnh quan thậm chí không nhặt lại mảnh cốc vỡ. Cô ngây người, bần thần, tựa như một điều gì đó vừa cướp đi sinh khí.

"Tại... tại sao cô biết?"

Mạc cảnh quan sau cùng cũng cất lời. Suốt nhiều năm, đây là lần đầu tiên Mạc cảnh quan bộc lộ cảm xúc bất ổn như vậy.

Bác sĩ Tần vẫn đặt nụ cười trên môi. Nhưng ánh mắt đã đanh lại.

Một Mạc cảnh quan ngạo kiều, rất giỏi che giấu tâm tư. Nhưng lại thành ra như hiện tại. Xem ra, có một đoạn ký ức xưa mà Mạc cảnh quan muốn quên đang dần trở lại.

Bác sĩ Tần tự mặc lại áo vest. Cô cất lời:

"Hắn xem mình là một đầu bếp vĩ đại, thậm chí là một vị thánh. Kẻ như vậy không tùy tiện nấu ăn cho người khác đâu. Giấy mời kia hảo tâm như vậy, ngoài người quen ra còn có thể là ai?"

Mạc cảnh quan yếu ớt gật đầu. Không còn thất thần như trước nhưng cảm xúc rất phức tạp. Vài giây, lại khôi phục thần thái của một cảnh sát. Mạc cảnh quan đang tự trách bản thân đã để chuyện cá nhân xen vào vụ án.

Tần Y Lạc không vội cài nút áo vest, cô tiến đến bàn, uống một ngụm cà phê. Rồi tiếp lời:

"Tôi đoán nhé, ngón tay được cắt khi nạn nhân còn sống đúng không?"

Mạc Kỳ Yến siết chặt tay, cô yếu ớt gật đầu. Khi bác sĩ Thuần gửi báo cáo, cả tổ trọng án đã lạnh người. Thậm chí vài người đã sợ... thứ mà họ đang đối mặt dường như không còn là người. Hãy tưởng tượng, một người đang sống, bị trói nằm vào bàn, tận mắt trông thấy từng ngón tay bị cắt lìa sẽ ra sao? Nỗi đau đó thật kinh khủng. Đó mãi mãi sẽ là sự ám ảnh khủng khϊếp nhất...

Thậm chí có thể khi hung thủ cắt hết một bàn tay, cô ấy đã van xin hắn gϊếŧ mình đi. Nỗi thống khổ đó chết có khi còn dễ chịu hơn.

Tần Y Lạc vẫn giữ nụ cười trên môi. Với vụ án này, bác sĩ Tần ngay lập tức đã có thể phác họa được tâm lý của hung thủ, mà không cần đích thân xem qua bất kỳ hiện trường hay vật chứng nào.

Hầu hết những vụ chặt xác, hung thủ hầu như gϊếŧ rồi mới chặt xác. Mục đích chặt xác của hắn là hòng dễ phi tang xác mà thôi. Còn với một hung thủ biếи ŧɦái như kẻ ăn thịt người, hắn sẽ giữ cho nạn nhân sống. Lý do rất đơn giản...

Tươi sống!

Tươi sống, luôn là yếu tố quan trọng bậc nhất khi nấu ăn. Ngày trước, người ta cho rằng càng để con vật đau đớn, thịt mới càng ngon. Ai từng chế biến ốc sẽ hiểu, cần bắt nước thật sôi rồi cho những con ốc sống vào. Những con chết hôi thối sẽ bị bỏ ra ngoài. Cũng như cá, càng bơi lội mạnh khỏe. Càng đáng để ăn. Họ sẵn sàng dùng gậy đập vào bụng con lợn nái, để bào thai và máu huyết trộn lẫn rồi ăn thịt con lợn.

Một đầu bếp thật sự là người không chùn tay khi gϊếŧ con vật sống.

Mạc cảnh quan có chút khẩn trương, cô muốn cứu cô gái kia. Biết đâu cô ấy còn sống?

Hình ảnh bàn tay bị cắt cụt cả mười ngón không ngừng hiện lên trong đầu Mạc cảnh quan. Nhưng dường như, để bắt được hung thủ cần sự trợ giúp của bác sĩ Tần.

Mạc Kỳ Yến tiến gần Tần Y lạc, cô cất lời:

"Bác sĩ Tần, với thân phận là đội trưởng đội trọng án. Tôi mong cô làm cố vấn cho chúng tôi trong vụ án này. Cảnh dân hợp tác!"

Mạc Kỳ Yến nghiêm túc nói. Chân mày vẫn cau lại.

Bác sĩ Tần nhướng mày, gương mặt chán nản đáp lời:

"Tôi từ chối!"

Đáp xong, đứng dậy và bắt đầu gài nút áo vest, chuẩn bị rời đi.

Mạc Kỳ Yến trước lời này hoàn toàn sửng sốt. Đây là đáp án mà cô không ngờ.

Mạc cảnh quan hỏi lại, âm giọng có chút lớn:

"Tại sao?"

Bác sĩ Tần đã gài xong nút áo vest. Vừa bước đi hướng ra cửa, vừa nói:

"Rất phiền."

Mạc Kỳ Yến cảm thấy cơn tức giận đang dâng lên trong người. Không kiềm chế được cảm xúc trong người, cô lớn tiếng hỏi:

"Bác sĩ Tần! Chả lẽ cô không có lương tâm sao?"

Tần Y Lạc đang bước đi liền dừng lại.

Lương tâm? Đừng hỏi thứ thơ ngây như vậy.

Đâu phải là đang đóng phim chiếu cho các bà nội trợ xem? Đây là thế giới thực, thế giới mà kẻ tốt sẽ bị người xấu ăn thịt. Chỉ là không hẳn ăn thịt theo nghĩa đen. Sống qua 30 tuổi e rằng chẳng ai còn lương tâm đâu.

Bác sĩ Tần khẽ quay đầu nhìn Mạc Kỳ Yến. Trên mặt hiện nụ cười nửa miệng. Cô vừa nói vừa chen ý cười giễu, tựa như câu hỏi kia quá đỗi ấu trĩ:

"Lương tâm của người này là miếng mồi cho người khác. Thứ dễ bị lợi dụng như vậy tôi không muốn có, càng không cần có."

Bác sĩ Tần nói xong lời, không quan tâm biểu hiện của Mạc cảnh quan. Tự mình rời đi.

Ngữ khí lạnh lùng, vô cảm trong giọng điệu của bác sĩ Tần đã nói rõ: Cô không quan tâm.

Bác sĩ Tần tương tự như Hannibal Lecter. Đều mang trong người chứng rối loạn nhân cách phản xã hội. Tiêu chuẩn đạo đức của con người không thể ràng buộc họ. Những sát nhân hàng loạt hầu hết đều mang tâm lý như vậy.

Bác sĩ Tần có thể giúp một người không quen biết phi tang xác chết. Đó là vì cô đang quá nhàm chán.

Nhưng cô sẽ không rảnh rỗi đi giải cứu một ai đó để giương cao chính nghĩa.

Thêm nữa, cứ nghĩ đến việc đi đến sở cảnh sát, đối diện với một đám đàn ông đầy mồ hôi là bác sĩ Tần lại muốn xịt thêm nước hoa hương Tuyết tùng.

Có thể nói Tần Y Lạc độc ác. Nhưng chính con người đã khiến cô trở nên như thế. Bản tính hiện thời của cô, chỉ là cách cô tự vệ với thế giới này. Hơn nữa, Tần Y lạc là một sát nhân. Gϊếŧ người là gϊếŧ người, Tần Y Lạc cảm thấy rất nực cười khi bàn tay gϊếŧ vô số người mà lại nói chuyện lương tâm.

Nếu Mạc cảnh quan nghĩ rằng Tần Y Lạc gϊếŧ người vì chính nghĩa. Thì sai rồi!

Tần Y Lạc gϊếŧ người để thỏa mãn phần Ác Nhân của mình. Nếu không thỏa mãn Ác Nhân, Quái Vật sẽ xuất hiện!

Mạc Kỳ Yến đứng lặng người. Cô có cảm giác đang bị một tảng đá đè lấy. Trong khoảnh khắc. Cô tột cùng chán ghét Tần Y Lạc.

Mạc Kỳ Yến không từ bỏ, cô tự đè nén lại cảm xúc của bản thân. Cô bước thật nhanh, nắm lấy tay bác sĩ Tần. Ngăn đối phương ly khai. Mạc cảnh quan cất giọng rất khẽ:

"Bác sĩ Tần... tôi thật sự cần cô!"

Tần Y Lạc dừng bước, cô quay người nhìn về Mạc Kỳ Yến.

Có một điều hiển nhiên mà Mạc cảnh quan không nhận ra, bộ não con người vốn rất giỏi thích nghi với môi trường. Không phải ngẫu nhiên mà vợ chồng sống chung thường có nhiều thứ giống nhau, đó là sự thích ứng. Nếu bác sĩ Tần đồng ý làm cộng tác cho Mạc cảnh quan, đồng nghĩa thủ pháp hành động của bác sĩ Tần dần sẽ bị Mạc cảnh quan nhìn thấu.

Nếu Tần Y Lạc đồng ý, thì cô đã tra một tay vào còng của Mạc Kỳ Yến.

Tần Y Lạc nói, nụ cười lạnh như một con dao sắc bén:

"Mạnh Tử nói, nhân chi sơ tính bản thiện. Tôi thì tin vào lời của Tuân Tử: Nhân chi sơ tính bản ác. Không có người lương thiện trên đời này để cứu đâu Mạc cảnh quan."

Mạc Kỳ Yến trước lời này, tựa tiếu phi tiếu. Cô lạnh lùng trả lời:

"Tần Y Lạc, là em sợ? Hay là em không đủ thông minh?"

Rõ ràng là khích tướng, bất quá đúng là bác sĩ Tần bị vụ án này kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Một tội phạm trí tuệ cao, cực kỳ thông minh, hắn ra tay không sợ hãi. Từng nhát dao lạnh lùng cắt vào đốt ngón tay nạn nhân, mặc kệ sự kêu gào thảm thiết.

Một người thông minh, gặp một người thông minh. Tự sẽ muốn thi tài.

Tần Y Lạc đột nhiên bật cười. Cô đặt ngón tay, nâng cằm Mạc Kỳ Yến.

"Kỳ Yến à Kỳ Yến, chị thật xảo quyệt, chị đang muốn lợi dụng tôi để đối phó với con quái vật của chị."

Tần Y Lạc tâm tư khó đoán, Mạc cảnh quan vô thức cảm thấy không rét mà run.

Đúng vậy, để tiêu diệt một con quái vật, cần một con quái vật ác gấp đôi.

Bất quá nếu Mạc Kỳ Yến xảo quyệt thì Tần Y Lạc là quỷ quyệt.

"Tôi đồng ý giúp chị. Trong hai mươi bốn tiếng, tôi sẽ giải cứu cô gái kia. Đổi lại chị phải chơi một trò chơi của tôi."

Tần Y Lạc tiến gần hơn, đủ để Mạc Kỳ Yến cảm nhận được hơi thở của cô.

Mạc cảnh quan đáp:" Trò chơi gì?"

Bác sĩ Tần nghiêng đầu, trên mặt xuất hiện nụ cười nửa miệng. Đầy đáng sợ: "Trò chơi tự sát."

Tần Y Lạc ngưng lời, cô khẽ dùng ngón tay lướt dọc khoé môi Mạc Kỳ Yến. Rồi nói tiếp: "Một khẩu rulo có sáu lỗ bỏ đạn, chỉ bỏ vào một viên rồi xoay ổ. Kề nòng vào sọ não, trong năm lần nổ súng mà không trúng viên đạn thật, thì xem như chị thắng."

Mạc cảnh quan nhíu mày nhìn Tần Y Lạc... Cô không thể tin được lời của đối phương!

Đây là ai? Đây không phải là một Tần Y Lạc mà cô biết. Nhưng vốn dĩ, Mạc Kỳ Yến chưa từng biết gì về Tần Y Lạc. Lần đầu tiên, Mạc Kỳ Yến cảm thấy sợ Tần Y Lạc.

Là cái cảm giác đến từng suy nghĩ điều bị đối phương khống chế. Cô gái này. Có thể gϊếŧ bất cứ ai mà cô ta muốn.

Bác sĩ Tần tự tiếp lời:

"Một mạng đổi một mạng! Cô có dám cược không Mạc cảnh quan, cược bằng sinh mạng của cô."

Nụ cười quỷ quyệt vẫn đặt trên môi Tần Y Lạc. Mạc Kỳ Yến vô thức giãn hàng chân mày đang nhíu chặt ra. Cô đáp:

"Được, tôi đồng ý!"

Tần Y Lạc bật cười thích thú. Cô lên tiếng: "Rất sảng khoái, tôi rất thích."

Bác sĩ Tần nói xong liền đặt nụ hôn vào môi Mạc cảnh quan, Mạc Kỳ Yến phản xạ né qua một bên. Tần Y Lạc dường như càng thêm thích thú, gương mặt ngày càng vui vẻ, ở đuôi mắt xuất hiện nếp nhăn, cho thấy đây là cười thật lòng.

Tần Y Lạc không nói thêm lời nào nữa, cô bước đi, bộ y phục trắng tinh khiết của bác sĩ Tần dần khuất sau cánh cửa. Không gian lại rơi vào im lặng tuyệt đối. Chỉ còn một mình Mạc cảnh quan và cốc cà phê vỡ. Nhưng cô đã có được thứ mình muốn. Chỉ không thể ngờ nó lại biến thành một trò chơi tự sát.

Một khẩu súng rulo khi xoay ổ chứa đạn, theo thuyết vật lý, viên đạn vì sức nặng sẽ bị lực hút Trái đất đưa về những ngăn hướng về gần cuối nhất.

Một đến hai lần đầu bóp cò tỷ lệ sống rất cao. Nhưng bắn năm phát, tỷ lệ trúng viên đạn thật là 90%.

Tự kề súng vào đầu, đây rõ ràng là tự sát.

Mạc Kỳ Yến bất giác tự hỏi, có phải hay không, từ đầu đến giờ Tần Y Lạc cố tình không đồng ý. Để khích Mạc Kỳ Yến rơi vào trò chơi này.

Ngay từ đầu, khi nghe về vụ án, nếu Tần Y Lạc không có ý muốn giúp. Sẽ không lãng phí thời gian mà nghe. Và nếu lúc đầu, Tần Y Lạc không chịu giúp, với tính khí đang nóng nảy của Mạc Kỳ Yến. Cô tuyệt đối sẽ không năn nỉ đối phương.

Cái gì mà Mạnh Tử Tuân Tử... đều là cái bẫy. Những câu nói về ác thiện, rõ ràng chỉ để đả kích lòng chính nghĩa của một cảnh sát. Đưa Mạc cảnh quan vào trò chơi tự sát này.

Mạc Kỳ Yến lặng người...

Cô lần nữa đã rơi vào bẫy tâm lý của Tần Y Lạc.

---

Góc author:

Minh họa cho khẩu rulo. Theo thuyết vạn vật hấp dẫn. Thì viên đạn khi xoay, có tỷ lệ cao sẽ nằm ở ba ổ đạn này.Mạc tỷ nhà ta có vẻ thê lương quá ~

gần đây chăm lo cho Ám Thị quá, mình chui về lại bên Vân Thư thôi. Hẹn gặp bà con cô bác tuần sau.