Ám Thị

Chương 31: Ꮆiết thời gian thôi

"Nhìn ra là cái ác mà vẫn không tránh xa cái ác ư? Nếu không tránh xa thì nên tự thừa nhận rằng chúng ta quá yêu cái ác để từ bỏ nó."

- Mahatma Gandhi

--------

Lâm Bích Đình từ lớp luyện tiếng Anh trở về. Gần đây sắp đến mùa thi cử, khiến nữ sinh này bận đến thở không nổi. Giờ đến thời gian cầm di động tiêu khiển cũng phải bỏ qua một bên.

Đoạn đường trở về nhà của Lâm Bích Đình chắc chắn phải đi qua công viên Hải Sư. Công viên này ban đêm đặc biệt vắng người. Ngoài bọn nhóc tụ tập thì chẳng có ai đến. Bởi nhiều bụi cỏ như vậy khác nào làm mồi cho muỗi.

Lâm Bích Đình cảm thấy lạnh nhưng lười lấy áo khoác từ ba lô ra. Bởi bên trong nhét đầy sách vở, lôi ra lôi vào rất phiền. Chi bằng cứ nhanh chân về nhà.

Lúc này có một cái bóng đen từ ven đường xuất hiện. Chặn đường Lâm Bích Đình.

Theo phản xạ tự nhiên, Lâm Bích Đình giật mình lui lại nhiều bước.

Sau đó định thần nhìn ra cái bóng đen là bạn học của cô.

Người này là Nghiêm Vũ!

Lâm Bích Đình cực độ ác cảm với Nghiêm Vũ, hắn tuy bằng tuổi cô, nhưng vóc dáng lực lưỡng như 20. Nghiêm Vũ dựa vào thể hình, chuyên bắt nạt các nam sinh, trêu chọc các nữ sinh.

Thậm chí có lời đồn hắn mang chuyện ngủ với nữ sinh làm thành tích đi khoe.

Lâm Bích Đình nhăn mặt, bước thật nhanh đi vòng qua Nghiêm Vũ. Cô cảm thấy không thoải mái khi ở nơi vắng người với một tên hư hỏng.

Nghiêm Vũ nhanh hơn, hắn nắm lấy cổ tay Lâm Bích Đình. Khiến cô giật mình, càng giật ra hắn càng giữ lại.

"Buông tôi ra!!! Cậu làm cái gì vậy!!!"

Lâm Bích Đình hét lên.

Cô cảm thấy l*иg ngực đang run lên.

Cô đang sợ!

Nghiêm Vũ bật cười, đê tiện nói:

"Lớp trưởng đừng vội như vậy. Chẳng phải lớp trưởng thích làm thơ lắm sao. Ở đây cùng làm thơ với tôi."

Lâm Bích Đình lần nữa giật mạnh tay mình ra. Cô không thích bị chạm vào. Người thân đã không thích huống hồ là người lạ.

Lâm Bích Đình lên tiếng, cố đe dọa:

"Buông ra! Nghiêm Vũ, tôi sẽ mách cha mẹ cậu!"

Nhưng không có tác dụng, chỉ khiến Nghiêm Vũ càng thích thú hơn:

"Lớp trưởng, nhờ cậu, tôi bị ghi lỗi đến sắp lưu ban rồi. Còn sợ gì nữa..."

Hắn nói rồi kéo cô đến gần.

"Lớp trưởng thơm thật, con gái nhà giàu thật khác bọn còn lại... tôi phải thêm cô vào thành tích của bản thân mới được."

Lâm Bích Đình cảm giác toàn thân căng lên. Nước mắt sắp tuôn ra. Cô thừa hiểu hắn muốn gì.

Lâm Bích Đình hét thật lớn:

"Có ai không, cứu tôi!!! Cứu tôi!!!"

Nghiêm Vũ liền nhét khăn tay vào miệng cô. Rồi ra sức nắm lại tay kia.

Lâm Bích Đình hoảng loạn, cô sợ điều sắp diễn ra...

Cô muốn chạy nhưng không được, bàn tay hắn như gọng kìm giữ chặt lấy Lâm Bích Đình.

Trong lúc giằng co, ba lô trên vai rơi xuống đất. Nghiêm Vũ quá mạnh, cô khác nào lấy trứng chọi đá. Hắn dùng chân, đá vào chân trụ của Lâm Bích Đình, khiến cô ngã xuống mặt cỏ.

Chính lúc này Lâm Bích Đình trông thấy chai bia thủy tinh. Cô liền lấy chai bia đập mạnh vào bên trái thái dương của hắn.

Chai thủy tinh choang một tiếng rồi vỡ. Trên trán của Nghiêm Vũ xuất hiện vết máu.

"Con khốn!!!" Hắn vung tay tát cô. Hắn đang ngồi trên người Lâm Bích Đình nên khiến cô không thể chạy.

Cái tát đó khiến Lâm Bích Đình choáng váng. Trên tay vẫn cầm phần thủy tinh vỡ. Cô cứ thế đâm liên tục về phía trước.

Lâm Bích Đình mắt nhắm lại đầy sợ hãi...

Cứ thế cho đến khi nhận ra một thứ gì đó nóng hổi đang phủ lên người cô.

Là máu của Nghiêm Vũ, máu từ cổ phun thành tia phủ lên mặt cô...

Lâm Bích Đình sợ hãi xô hắn sang một bên. Nghiêm Vũ co giật lên tục. Máu từ miệng phun ra...

Trên ngực bắt đầu lan ra vết máu đỏ. Hắn đã bị đâm nhiều nhát vào ngực. Chí mạng là vào cổ.

Lâm Bích Đình hoảng sợ. Cô không muốn gϊếŧ hắn. Cô lập tức đứng dậy, lấy khăn tay trong miệng ra. Lâm Bích Đình đưa tay định chặn máu từ cổ của Nghiêm Vũ. Lúc này một tiếng nói vang lên:

"Đừng chạm vào hắn!"

Lâm Bích Đình giật mình, cô lui về sau tránh xa nơi phát ra tiếng nói.

Là một cô gái đang tiến lại. Cô ta mặc áo sơ mi trắng. Mái tóc dài giữa lưng. Vóc người cao nhưng rất ốm. Ánh đèn mập mờ không trông rõ mặt.

Lâm Bích Đình trong giây lát ngỡ là quỷ!

Nửa đêm mặc áo trắng, tóc dài. Rõ là hù chết người.

Cho tới khi người đó tiến ra nơi có ánh sáng mạnh hơn.

Một nữ nhân rất xinh đẹp, nhưng ở cô ta có nét gì đó rất quỷ dị.

Đây là Tần Y Lạc.

"Vết thương ở động mạch cổ. Hắn sẽ chết trong ít phút nữa thôi. Cấp cứu tới chỉ đưa xác hắn về."

Tần Y Lạc bình thản lên tiếng. Cô quan sát vết thương trên cổ. Máu vừa bắn thành tia, vừa tuôn ra từ miệng. Tức vết đâm rất sâu.

Lâm Bích Đình sợ đến toàn thân lạnh đi.

Cô lắp bắp nói:

"Hắn... hắn muốn cưỡиɠ ɧϊếp tôi... tôi chỉ tự... tự..."

Tần Y Lạc cắt ngang:

"Không có bằng chứng, chứng minh hắn muốn cưỡиɠ ɧϊếp cô. Chỉ có bằng chứng cô cố ý gϊếŧ hắn!"

Tần Y Lạc từng lời rõ ràng thốt ra.

Đây là nghịch lý, nhưng có thật. Trong luật pháp quy định. Các trường hợp tự vệ phải thích đáng. Tự vệ vượt quá mức độ vẫn phải ngồi tù. Nghiêm Vũ muốn cưỡng bức Lâm Bích Đình nhưng Lâm Bích Đình không được quyền gϊếŧ hắn.

Lâm Bích Đình ngã quỵ xuống thảm cỏ.

Phải làm sao đây...

Bỗng chốc mọi dự tính tương lai đều bay sạch. Mọi thứ tăm tối đến lạ...

Mới cách đây vài phút còn nghĩ đến chuyện sẽ học bài, chuẩn bị cho kỳ thi...

Tự thú thì sao?

Cũng sẽ đánh mất tương lai. Cô rõ ràng không hề muốn gϊếŧ hắn. Do hắn mà thôi!!!

Tần Y Lạc nhìn Lâm Bích Đình, trên mặt xuất hiện nụ cười thường lệ. Tần Y Lạc hỏi:

"Cô dám nói dối không?"

Lâm Bích Đình không hiểu dụng ý câu hỏi. Cô cũng không hiểu giờ phút này hỏi câu đó có nghĩa gì...

"Tôi sẽ giúp cô vô tội. Thậm chí còn không lọt vào tình nghi. Nhưng tôi cần biết cô có dám nói dối hay không?"

Lâm Bích Đình mở to mắt. Cô cảm thấy tai mình đang ù lên.

"Chị... chị... nói gì... chị là ai?"

Tần Y Lạc day day thái dương, mùi máu nồng quá khiến cô không thích chút nào. Tại sao người ta bừa bộn như vậy chứ...

"Tôi là ai có quan trọng?" Tần Y Lạc đứng yên nói, chiếc bóng của cô ngã dài theo ánh đèn công viên. Gương mặt ẩn hiện sáng tối. Thật sự rất đáng sợ, rất quỷ dị.

Tần Y Lạc tiếp lời: "Không thể lãng phí thời gian. Cô có hai lựa chọn, một là tự thú và đợi kết tội ngộ sát hay cố sát. Hai là nghe lời tôi nói. Nhanh lên, tôi đang vội về nhà ăn cơm."

Lâm Bích Đình run rẩy. Cô cố đứng dậy, nhưng không thể. Cả người như mất hết sức lực.

"Xin chị hãy giúp tôi..."

Lâm Bích Đình nói. Suy cho cùng cô chỉ mới 16 tuổi. Đang ở độ tuổi đẹp đẽ, nhiều ước mơ cho tương lai. Cứ nghĩ đến gương mặt cha mẹ khi cô bị bắt... tim Lâm Bích Đình thắt nghẹn. Cô là con một. Là hy vọng duy nhất của cha mẹ.

Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, cô không chủ tâm gϊếŧ người. Do hắn tự chuốc lấy. Nhưng cảnh sát, tòa án sẽ không tin...

Cô không muốn ngồi tù.

Tần Y Lạc nắm lấy tay Lâm Bích Đình, đỡ cô đứng dậy.

Vết máu từ Nghiêm Vũ đã vương lên người Lâm Bích Đình. Ở mặt thì dễ dàng lau đi. Nhưng áo sơ mi trắng thì không dễ.

Tần Y Lạc lấy khăn tay. Đưa cho Lâm Bích Đình. Tần Y Lạc hỏi: "Trong ba lô có áo khoác phải không?"

Lâm Bích Đình gật đầu: "Làm sao chị biết?"

Tần Y Lạc không đáp, cô nói ngay:

"Lau đi vết máu trên mặt. Lau cho thật sạch. Cởϊ áσ sơ mi của cô ra đưa cho tôi!"

Lâm Bích Đình lập tức làm theo, có thể nói, trong một thế cục hỗn loạn, người nào bình tĩnh nhất. Người đó có thể điều khiển người khác. Tần Y Lạc càng điềm tĩnh, càng khiến người khác tin tưởng vào mình.

Tần Y Lạc cởi chiếc áo sơ mi của bản thân.

"Cô hãy mặc áo sơ mi của tôi. Rồi khoác áo khoác bên ngoài. Áo của tôi có vạt dài, nên cô nhất định phải đóng thùng cẩn thận."

Lâm Bích Đình hiểu ý, định đưa tay cầm lấy áo sơ mi của đối phương thì Tần Y Lạc thu về nhắc nhở: "Bước ra khỏi thảm cỏ rồi mặc. Tôi không muốn cái áo của mình ở gần chỗ dơ như thế này."

Lâm Bích Đình mở to mắt, cô không hiểu nỗi người trước mặt. Nhưng trong lúc này cũng không dám hỏi gì. Chỉ biết gật đầu.

Tần Y Lạc nhíu mày, cô luyến tiếc trao đi cái áo của mình. Rồi nhận lấy cái áo dính đầy máu của Lâm Bích Đình...

"Bây giờ, cô hãy quay ngược lại hướng này. Tìm gì đó mua ăn, đừng ăn quán ngoài đường mà tìm vào siêu thị mua thức ăn đông lạnh, phải sử dụng lò nướng trong siêu thị nấu đồ ăn*."

(Chú thích: Ở nước ngoài, trong siêu thị sẽ có một lò nướng cho khách dùng tự nướng đồ đông lạnh.)

Lâm Bích Đình vừa gật đầu vừa hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tần Y Lạc không mặc cái áo dính máu vào, cô đặt lên vai. Tiến đến cơ thể đang co giật, trợn tròn mắt kia.

"Nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần thôi." Tần Y Lạc bình thản lên tiếng. Lâm Bích Đình lập tức trở nên nghiêm túc.

Tần Y Lạc rất nhanh tiếp lời:

"Cảnh sát theo lệ chắc chắn sẽ tìm đến cô, bởi đây là tuyến đường cô thường xuyên đi học về. Nếu có hỏi cô có đến đây không, thì hãy nói là có, nhưng đặt chân vào công viên thì thấy đói nên muốn ăn gì đó. Hỏi cô có gặp người này không, thì cứ nói là không. Không nói thêm gì, nếu cảnh sát thường xuyên tìm đến, hãy tìm cha mẹ bảo vệ. Hay thầy cô giáo gì đó. Cô vẫn chưa tới tuổi thành niên cảnh sát cũng không dám ép cung. Chiếc áo của tôi, khi về hãy thay ra áo cô thường mặc, rồi mang áo của tôi vứt vào bao rác. Đừng để người nhà thấy. Quan trọng nhất, tuyệt đối không kể cho bất kỳ ai chuyện này."

Tần Y Lạc nói nhanh nhưng rõ ràng từng chữ. Lâm Bích Đình gật đầu liên tục.

"Còn chị thì sao?" Lâm Bích Đình hỏi

Tần Y Lạc tạo thành nụ cười trả lời: "Cô không cần bận tâm về tôi, càng biết về nhau càng không tốt. Bây giờ đi đi."

Lâm Bích Đình vô thức có cảm giác cực kỳ tin tưởng nữ nhân này. Cô cầm lấy ba lô, mở lấy áo khoác mặc vào người, ngay lúc rời đi liền hỏi:

"Tại sao chị giúp tôi?"

Tần Y Lạc xé đi một ống tay áo sơ mi, bịt vào vết thương của Nghiêm Vũ. Cô trả lời:

"Gϊếŧ thời gian thôi."

---

*Rảnh quá viết vụ án này chơi. Vụ này chỉ hai chương thôi.

Có thể xem như thức ăn vặt cho mọi người trong khi chờ vụ án lớn.