Ám Thị

Chương 25: đấu khẩu

"Không trải qua đau đớn, con người sẽ không thể tiến hóa. Chính nỗi đau là thứ hoàn thiện con người."

-Split

----

Chừng nửa tiếng sau, Tần Y Lạc bước ra ngoài. Cô trông thấy Mạc Kỳ Yến đang đọc sách. Là cuốn sách của cô đưa cho.

Trên bàn thức ăn đã được đậy kín.

Mạc Kỳ Yến đặt sách xuống bàn. Nhìn Tần Y Lạc. Khóe môi tạo thành nụ cười. Tần Y Lạc đang mặc áo sơ mi đen lẫn quần tây của cô. Dù đã là size nhỏ nhất nhưng vẫn khá rộng với Tần Y Lạc.

"Em có biết nhà văn nào từng nói "Bạn thích làʍ t̠ìиɦ với ai đó là bạn đã yêu họ không"?

Mạc Kỳ Yến tinh quái hỏi.

Tần Y Lạc chầm chậm ngồi vào ghế. Cơ thể vẫn còn khá mệt.

Cô uống ly nước trên bàn, rồi trả lời:

"Yamada Amy, nguyên văn câu này là: Nếu bạn yêu cơ thể ai đó thì có nghĩa bạn cũng yêu họ."

Mạc Kỳ Yến nhướng mày.

"Có khác nhau à?"

Mạc Kỳ Yến rót thêm nước lọc vào ly cho Tần Y Lạc. Cô uống thêm rồi trả lời:

"Cơ thể không có nghĩa sẽ liên quan đến tìиɧ ɖu͙©. Mạc cảnh quan, như việc cô chỉ cầm sách và đọc sách vậy."

Tần Y Lạc châm chọc.

Mạc Kỳ Yến giả vờ ngộ ra chân lý, rồi đáp lời:

"Bác sĩ Tần thật uyên bác, vậy bác sĩ là thích làʍ t̠ìиɦ với tôi hay thích cơ thể tôi?"

Mạc Kỳ Yến không chịu thua. Quyết đấu khẩu tới cùng. Tần Y Lạc nhìn Mạc Kỳ Yến. Cô có cảm giác ngửi ra mùi rượu vang vẫn còn bên trong người. Suy nghĩ này khiến cô nhíu mày. Trán hiện lên hắc tuyến.

"Tôi không thích cơ thể cũng không thích làʍ t̠ìиɦ. Chỉ thích cao triều."

Tần Y Lạc đáp.

Mạc Kỳ Yến im lặng, cô không ngờ Tần Y Lạc mang lời này nói ra...

Tần Y Lạc tự tiếp lời:

"Tiện thể, tôi ở học hàm tiến sĩ tâm lý."

Mạc Kỳ yến: "..."

Có liên quan sao?

Không nhìn ra được Tần Y Lạc cũng là một nữ nhân khoe mẽ. Lại còn hiếu thắng. Mạc Kỳ Yến tất yếu cũng không chịu thua.

Cô tiến gần Tần Y Lạc. Tay chạm vào chỗ đó. Quả nhiên vẫn còn rất nhạy cảm, Tần Y Lạc theo phản xạ đẩy ra. Nhưng cử động mạnh càng khiến chỗ đó đau thêm.

Tần Y Lại nhíu mày ngăn đau đớn.

Mạc Kỳ Yến liền bật cười thích thú.

"Bác sĩ Tần, đáng tiếc cô đọc ngàn cuốn sách vẫn phải nằm dưới tôi!"

Mạc Kỳ Yến hả hê nói.

Tần Y Lạc im lặng. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Mạc Kỳ Yến mở nắp đậy thức ăn. Phần thịt bò vẫn còn chút hơi ấm.

Mạc Kỳ Yến đặt hai ly thủy tinh. Cô khui chai XO, tự rót cho mình. Đến khi định rót cho Tần Y Lạc thì đối phương ngăn lại:

"Làm phiền cho tôi nước lọc."

Mạc Kỳ Yến giả vờ ngạc nhiên:

"Mọi khi bác sĩ Tần thích rượu lắm cơ mà?"

Cô có thể uống rượu nữa khi cả chai vừa nằm trong cơ thể không?

Tần Y Lạc nghĩ trong đầu. Nhưng không nói ra. Cứ vậy phớt lờ lời trêu đùa của Mạc Kỳ Yến.

Mạc Kỳ Yến vẫn đặt nụ cười vui vẻ trên gương mặt. Mỗi lần họ ở chung, cô đều cảm thấy rất bình yên.

Tần Y Lạc quan sát dĩa thức ăn trước mặt. Sắc hương đều có đủ. Thậm chí có thể mang vào nhà hàng cao cấp.

Mạc Kỳ Yến lên tiếng:

"Bác sĩ Tần, mời ăn thử!"

Tần Y Lạc gật đầu, cô cầm dao nĩa. Cắt một lát nhỏ. Rất ngon, thịt chín vừa. Không tanh, vị thịt ngọt. Thơm chút tiêu nồng.

"Tay nghề rất khá." Tần Y Lạc thật tâm trả lời.

Mạc Kỳ Yến liền đáp: "Em thấy ngon là được."

Mạc Kỳ Yến tự cắt một miếng thịt, tự thưởng thức.

Tần Y Lạc chợt hỏi: "Mạc cảnh quan có quen ai tên Mạc Kỳ Hạ không?"

Mạc Kỳ Yến có chút ngạc nhiên, sao lại hỏi tới em gái cô?

"Là em gái tôi, có chuyện gì không?"

Mạc Kỳ Yến trả lời. Tần Y Lạc gật đầu, hai tỷ muội bọn họ có nhiều nét tương đồng. Từ tính cách đến bộ ngực...

Mạc Kỳ Yến nâng ly uống rượu. Vừa nuốt thì Tần Y Lạc nói:

"Em gái cô đang yêu em gái tôi!"

Mạc Kỳ Yến lập tức sặc rượu vừa uống. Khiến rượu đi lên mũi. Xộc thẳng tới đại não. Rượu XO nồng độ cồn lên tới 40 độ khiến Mạc Kỳ Yến ửng đỏ mặt. Cảm giác nóng bừng cả đầu.

Mạc Kỳ Yến ho một tràn. Trông vô cùng thảm thương. Tần Y Lạc đẩy ly nước lọc của mình cho đối phương. Ra vẻ thương xót. Còn bồi lời châm chọc:

"Mạc cảnh quan sao lại phun hết rượu ra? Không phải cô rất thích rượu sao?"

Mạc Kỳ Yến trừng mắt nhìn cô, tay nhanh nhẹn lấy ly nước. Uống sạch.

Tần Y Lạc là cố tình, tại sao không nói trước khi cô uống rượu chứ? Mạc Kỳ Yến muốn đem Tần Y Lạc ăn tươi nuốt sống.

Tần Y Lạc trong lúc đợi Mạc Kỳ Yến hết sặc, ung dung ăn thịt bò. Thịt bò quả rất ngon. Rất vừa khẩu vị.

Mạc Kỳ Yến vài phút sau cũng bình thường trở lại. Cô vặn nút lại chai rượu, hôm nay không uống rượu nữa.

Sau đó ngồi lại ghế cũ. Hỏi ngay Tần Y Lạc:

"Em gái cô là ai? Thuần Dương Thần?"

Tần Y Lạc gật đầu. Quả nhiên rất nhạy bén.

Mạc Kỳ Yến nhíu mày, trong đầu cô tự hỏi có phải do Tần Y Lạc sắp xếp.

"Bác sĩ Tần, không do cô nhúng tay vào chứ? Muốn từ nơi Kỳ Hạ tìm thông tin gì về tôi?"

Mạc Kỳ Yến trực tiếp hỏi. Cô nhận thấy giữa bọn họ không cần mập mờ.

Tần Y Lạc vẫn ung dung ăn thịt bò. Đợi nuốt xuống mới trả lời:

"Hôm nay tôi đi ký kết vài thứ với Mạc Thị, gặp Mạc phó tổng. Cô ấy thẳng thắn nói ra. Lúc đó tôi mới biết."

Mạc Kỳ Yến gật đầu, tính khí Mạc Kỳ Hạ rất trực tiếp. Không vòng vo. Hai tỷ muội Mạc gia giống nhau nhất ở điều này.

Tần Y Lạc thì chợt nhớ đến một người.

Là Mạc Kỳ Tuấn...

Xưa nay, cô chỉ biết Mạc gia có hai người. Là Mạc Kỳ Tuấn và Mạc Kỳ Hạ. Hóa ra còn có Mạc Kỳ Yến.

Mạc Kỳ Tuấn.

Mạc Kỳ Yến.

Mạc Kỳ Hạ.

Ba huynh đệ bọn họ với ba tính cách trái ngược.

"Tôi có thể hỏi bác sĩ Tần một câu không?" Mạc Kỳ Yến đột ngột hỏi.

Tần Y Lạc nhìn đối phương: "Cô hỏi thử xem!"

Mạc Kỳ Yến đứng dậy, rót thêm nước lọc vào ly cho cả hai. Khi ngồi lại ghế mới lên tiếng:

"Tại sao bác sĩ Thuần là muội muội của cô? Hai người khác họ cơ mà?"

Mạc Kỳ Yến cũng đã xem qua lý lịch của họ. Nhà họ Tần chỉ có một người con, là Tần Y Lạc.

Tần Y Lạc có chút đắn đo, cô trả lời:

"Tôi nghe nói, nếu bị bắt cóc hay khủng bố. Càng nói nhiều thông tin về bản thân, gia đình. Sẽ khiến kẻ thủ ác khó lòng gϊếŧ mình."

Tần Y Lạc ngưng ra đôi chút, rồi tự tiếp lời: "Mạc cảnh quan, cô hẳn đã xem qua lý lịch của tôi. Tôi không ngại cô tự mình điều tra. Tôi sẽ không từ miệng mình nói ra điều này."

Mạc Kỳ Yến khoanh tay ngã vào ghế. Nữ nhân trước mặt cô thật sự như biển vào đêm. Thâm sâu khó lường.

"Em sợ tôi càng hiểu em, càng không thể bắt em?"

Mạc Kỳ Yến hỏi. Tần Y Lạc khóe môi tạo thành nụ cười. Đáp ngay:

"Đúng thế!"

Mạc Kỳ Yến và Tần Y Lạc ở hai nơi khác nhau. Nếu có một ngày thật sự vô phương. Tần Y Lạc chỉ muốn mình thua dưới tay Mạc Kỳ Yến mà thôi.

Mạc Kỳ Yến cảm thấy mơ hồ. Có nhiều thứ thật sự không thể hiểu. Nữ nhân trước mặt cô, chắc chắn đã trải qua vô số tổn thương. Tần Y Lạc rơi vào bóng tối và chọn cách tư hình của riêng mình.

Ẩn sâu trong tội lỗi chỉ là sự tổn thương.

Nhưng không có tội ác nào sống được mãi mãi. Sớm hay muộn Tần Y Lạc cũng sẽ ngồi tù.

Mạc Kỳ Yến nhìn Tần Y Lạc. Đôi mắt không dò xét. Không xem thường.

Là như người yêu thật tâm lo lắng cho nhau...

"Thuần Dương Thần có biết việc em làm không?" Mạc Kỳ Yến hỏi. Đây là gút mắc của cô.

Tần Y Lạc ăn nốt miếng bò cuối cùng. Cô trả lời: "Không, em ấy đang cật lực tìm bằng chứng bắt tôi."

Nói xong trên miệng còn hiện nụ cười. Tần Y Lạc cảm thấy bản thân lại bị lão Thiên gia trêu chọc, quanh cô toàn người rất thông minh. Họ gần như đã lần ra những dấu tích cô cố che đậy. Mạc Kỳ Yến đã tìm ra cô. Chỉ là chưa có bằng chứng.

Mạc Kỳ Yến im lặng. Tần Y Lạc đã gϊếŧ người, còn là rất nhiều người. Trong vụ án Hầu gia. Trừ Diệp Mẫn ra thì đã có ba người chết.

Tần Y Lạc là một con quái vật, nhưng chính cô lại yêu con quái vật này. Mạc Kỳ Yến bây giờ có khác gì một thiên thần vừa cắt đi đôi cánh. Cô đã chấp nhận sự sa ngã...

Nhưng cuộc sống này, đôi khi, chính những con quái vật mới cần được yêu thương nhất.

Ít ra, quái vật đã không cố đóng giả làm người.

Tần Y Lạc ăn xong, tự mang dĩa bỏ vào buồng rửa bát. Cô nhìn ra bên ngoài. Trời đã tối.

Cô cầm con dao dùng cắt thịt bò trên tay. Tần Y Lạc tự hỏi, lần đầu bản thân gϊếŧ người là khi nào?

***

Lần đầu tiên tôi gϊếŧ người.

Tôi đã không thể ngủ được, tôi còn không dám nhìn bản thân trong gương. Không dám chạm vào dao...

Nhưng khi gϊếŧ đến người thứ hai. Chợt tôi cảm thấy có chút gì đó dễ chịu. Thậm chí xoa đi vết thương trong lòng.

Gϊếŧ đến người thứ ba, tôi đã có thể ngủ...

Tôi bây giờ không còn bị việc gϊếŧ người quấy rầy nữa. Đó là lợi ích của thói quen chăng? Dần gϊếŧ người đã biến thành một phần của tôi. Nhưng thứ đó đã biến đổi tôi...

Tôi không còn là người.

Tôi ghê sợ chính bản thân mình.

Không có lời biện hộ nào cho bản thân.

Điều mà tôi khao khát nhất là có ai đó dừng tôi lại... một ai đó thông minh hơn tôi.