Ám Thị

Chương 19: Người thứ hai

"Tôi cảm ơn Chúa đã độ lượng ban cho mình cơ hội để hiểu rằng cái chết là chìa khóa mở cánh cửa dẫn tới chân hạnh phúc."

-Mozart

---

Hai giờ sáng.

Mạc Kỳ Yến đang ngủ thì điện thoại đổ chuông. Trương Ninh vội vàng báo cáo sự việc.

Một người có thể vừa tự tử bằng cách nhảy lầu. Cô ta nhảy từ sân thượng, tầng hai mươi thuộc một chung cư bình dân. Ngay nơi cô ta sống.

Người này là Quyên Nhi. Y tá tại bệnh viện tâm thần trung ương.

Mạc Kỳ Yến sau đó hỏi tại sao "có thể" là tự tử?

Trương Ninh liền đáp, Quyên Nhi quay hình lại bằng chính di động của mình. Cô ta đặt di động lại ở sân thượng rồi nhảy xuống.

Nhưng để khẳng định cần phải đợi báo cáo chính xác từ đội pháp chứng.

Mạc Kỳ Yến sau đó thay đồ, mặc nhanh một chiếc áo thun xanh tay ngắn. Cô lập tức đến cảnh ty. Quyên Nhi tự tử? Tại sao lại tự tử? Trương Ninh nói, có đoạn quay hình của Quyên Nhi, Mạc Kỳ Yến muốn xem qua ngay lúc này.

Thêm một người dính líu đến vụ án Hầu Cường tự tử. Là trùng hợp hay có ai đó nhúng tay vào? Chẳng lẽ có loại tà thuật ám người đưa họ tự sát.

Mạc Kỳ Yến siết chặt vô lăng, cô ghét thứ bản thân không thể hiểu.

Trong đêm, chiếc xe lao đi rất nhanh.

Cảnh ty trừ những người phải trực thì không còn ai. Trương Ninh đang dựa lưng vào ghế, dáng vẻ rất buồn ngủ. Vụ án được kết luận là tự sát thì chẳng cần huy động đội trọng án. Nhưng Mạc Kỳ Yến muốn xem càng nhanh càng tốt. Trương Ninh đành phải ở lại chờ sếp của mình.

Trông thấy Mạc Kỳ Yến, Trương Ninh vội vàng nghiêm chào, nhưng vẫn không giấu được gương mặt mệt mỏi.

"Điện thoại của Quyên Nhi đâu?" Mạc Kỳ Yến vào thẳng vấn đề.

Trương Ninh liền đưa một túi zip, bên trong là di động của Quyên Nhi.

Trương Ninh nói thêm:

"Sếp cứ xem qua, xong tôi sẽ mang đến phòng pháp chứng!"

Mạc Kỳ Yến nhìn Trương Ninh.

"Không cần, anh về ngủ trước đi."

Trương Ninh nghe Mạc Kỳ Yến nói, liền cười đến nhe cả hàm răng trắng. Nam cảnh sát này cúi đầu chào rồi rời đi. Thật ra, trong lòng Trương Ninh có rất nhiều câu hỏi, tại sao sếp Mạc của anh lại quá quan tâm đến vụ tự tử của cô gái kia? Theo lý mà nói, vụ này mười mươi đã rõ ràng là tự sát, nên để phòng pháp chứng kiểm tra một lượt rồi kết luận. Vụ này cứ để phòng cảnh sát nhân dân làm là được.

Mạc đội trưởng đôi khi thật quá kỳ lạ. Nhưng dù sao cũng là cấp trên, Trương Ninh chỉ cần tuân lệnh là được.

Mạc Kỳ Yến không mở túi zip lấy di động ra, bởi không có găng tay, cô có thể vô tình làm rối đi dấu vết bên trên chiếc di động. Mạc Kỳ Yến dùng ngón tay ấn vào phím vật lý của di động, khiến chiếc điện thoại sáng màn hình. Mạc Kỳ Yến vuốt ngang mở khoá.

Có rất nhiều tệp hình ảnh, video bên trong. Video được quay mới nhất chính là sáng nay. Một giờ năm phút. Ngày 27 tháng 11. Trùng khớp với ngày giờ tự tử.

Đoạn video chỉ có bảy giây, Mạc Kỳ Yến bấm chạy đoạn phim, liền hiện lên gương mặt của một cô gái, đoạn video được quay bằng camera trước. Tuy khá tối và nhiễu, nhưng vẫn thấy được cô gái này đang khóc. Cô nấc nghẹn nói trước màn hình.

"Khi mọi người xem được đoạn phim này thì tôi đã tự tử. Xin lỗi."

Chỉ một câu nói, một khung hình của cô gái. Chẳng có gì.

Thông thường mà nói, người tự tử thường chọn nơi mang tính công cộng, đông đúc. Không phải ngẫu nhiên mà những con sông lớn, những toà tháp cao, bệnh viện, trường học... lại trở thành tụ điểm tự tử hàng đầu.

Cơ bản, người tự tử có xu hướng biểu tượng hoá cái chết của mình. Họ muốn được biết đến, hay thậm chí là muốn có người ngăn lại.

Nhưng Quyên Nhi, chọn tự tử tại chính chung cư nơi cô ở. Có lẽ, bởi cô ta biết rành rẽ sân thượng này không ai lui đến, và Quyên Nhi có thể tự sát thành công.

Nếu theo giả thuyết Quyên Nhi thật sự tự tử, thì có thể nói, cô ta không còn ham muốn sinh tồn nào. Cô ta chọn cái chết với sự thống nhất từ hành động đến tâm lý.

Việc cô ta không chọn nơi đông đúc có thể, vì Quyên Nhi xấu hổ. Cô ta cho rằng việc mình chết là xứng đáng.

Nghĩ đến đây, Mạc Kỳ Yến liền nhớ đến câu nói cuối cùng của Quyên Nhi.

"Khi mọi người xem được đoạn phim này thì tôi đã tự tử. Xin lỗi."

Ở câu, "Khi mọi người xem được đoạn phim này thì tôi đã tự tử." được nói một mạch, rõ ràng, tuy chen lẫn tiếng khóc nấc nhưng có thể nhìn ra chất giọng mang tính khẳng định. Tức là, Quyên Nhi không xin phép, cô ta chỉ báo một tiếng rằng sẽ thực hiện hành vi này.

Rồi sau đó, lại ngưng ra một chút, nói "Xin lỗi".

Ở đây có sự mâu thuẫn, khi cô ta nói câu đầu, gửi đến ngươi thân thì đáng lẽ từ xin lỗi nên được đặt phía trước. Bởi lời "xin lỗi" này sẽ được gửi đến người thân ở câu sau.

Quyên Nhi không xin lỗi vì tự tử, cô không xin lỗi gia đình mình. Cô ta xin lỗi vì sự xấu hổ nào đó. Hay hành động đánh xấu hổ nào đó. Rõ ràng câu nói kia, là gửi đến hai nhóm đối tượng khác nhau.

Mạc Kỳ Yến nhíu mày, có sự liên hệ nào giữa cái chết của Diệp Mẫn với Quyên Nhi không? Cô ta tự tử vì xấu hổ với hành động đã làm với Diệp Mẫn chăng?

Nhưng nếu như vậy thì quá kỳ quái...

Diệp Mẫn tự sát cũng đã một thời gian, nếu muốn đền tội, Quyên Nhi cũng đã tự tử từ lâu. Chẳng lẽ là lương tâm lâu ngày cắn rứt? Giả thuyết này cũng có thể...

Chỉ là Mạc Kỳ Yến vẫn thấy phi lý. Cô không tin vào giả thuyết Quyên Nhi tự mình kết liễu. Có thể, Quyên Nhi tự đi đến sân thượng, tự mình tự sát. Nhưng chắc chắn có ai đó đã tác động.

Một nhà tâm lý học ám thị hành vi, đã làm một kiểm chứng như sau. Ông đưa một quý bà đi lựa một món đồ quanh các cửa hàng. Quý bà sau khi mua xong, nhà tâm lý học liền đoán đồ vật mà quý bà đã mua.

Thật khó tin rằng nhà tâm lý học đã đoán đúng món đồ mà quý bà chọn. Đó là một con hươu.

Nếu nhìn nhận lại cuộc thí nghiệm, nhà tâm lý học đã ám thị quý bà này từ đầu. Thứ nhất, ông đưa quý bà vào một căn phòng có hình ảnh vài con hươu, thứ hai, khi đến trước cửa hàng, ông đưa bàn tay với những ngón tay cập vào, tựa như một con hươu.

Hành vi trên, đã vô tình đưa vào vô thức quý bà rằng bà sẽ mua một con hươu. "Vô thức", nói một cách khác là những gì ảnh hưởng vô hình với một con người mà họ cũng không nhận ra. Nhà phân tâm học Sigmund Freud dành cả đời để nói về vô thức.

Chỉ cần một người từng có ý nghĩ về một vật, nếu biết cách tác động, hoàn toàn có thể biến ý nghĩ đó thành hành động. Điều này cần thời gian, và trong khoảng thời gian Diệp Mẫn tự tử đến hiện tại, có lẽ cũng đủ để một ai đó ám thị lên Quyên Nhi.

Người đó, thật sự rất đáng sợ.

Mạc Kỳ Yến cầm túi zip chứa chiếc di động, mang đến cho phòng pháp chứng. Hiện tại không ai làm việc, Mạc Kỳ Yến đưa cho một cảnh sát trực đêm phụ trách giữ vật chứng. Rồi rời đi. Trong hành lang vắng lặng chỉ có mỗi tiếng bước chân và chiếc bóng đen của Mạc Kỳ Yến.

Vật chứng đã xem qua, tiếp theo là thi thể.

Ba giờ sáng, không ngủ mà chạy đến xem xác chết, chắc chỉ có Mạc Kỳ Yến.

Thuần Dương Thần vẫn đang ở phòng pháp y, cô lần nữa mang những khối thịt của Hầu Cường nhúng vào nitơ lỏng, bởi lẽ qua một thời gian thịt sẽ bị nhiệt độ cao làm mềm. Rất khó ghép lại, cần nitơ để giúp một tay.

Máy lạnh cũng được hạ đi nhiệt độ thấp.

Mạc Kỳ Yến ngạc nhiên khi phòng pháp y vẫn sáng đèn, gõ cửa bước vào. Là bác sĩ pháp y họ Thuần.

Bác sĩ Thuần mang cặp kính bảo hộ, găng tay cao su dài, kèm chiếc áo blouse trắng được cài kín hàng nút. Trên chiếc bàn inox đặt rất nhiều phần thịt người... còn bác sĩ Thuần đang rất chăm chú nhúng từng mảnh thịt vào, rồi cúi sát tầm mắt quan sát.

Mạc Kỳ Yến trước loại sự tình này mơ hồ nhận ra, cô ta đang ghép lại khối thịt. Tảng thịt nào không phù hợp với phần đang ghép, liền được đặt qua một bên. Thuần Dương Thần muốn phục hồi nguyên vẹn thi thể. Mạc Kỳ Yến bước vào nghề cảnh sát, phóng đại một chút thì cũng gần mười năm. Từng gặp qua vô số bác sĩ pháp y, nhưng chưa từng có ai đối mặt với xác chết bình tĩnh như Thuần Dương Thần.

Nữ nhân này thậm chí còn tỏ ý thích thú với trò "ghép hình".

"Bác sĩ Thuần, cô tìm ra gì chưa?"

Mạc Kỳ Yến lên tiếng, cô nhỏ giọng.

Thuần Dương Thần vẫn dán mắt vào các tảng thịt, trả lời Mạc Kỳ Yến:

"Mạc cảnh quan, cô lại đây xem!"

Mạc Kỳ Yến lập tức bước đến. Thuần Dương Thần dùng cây nhíp trên tay, chỉ một phần đã ghép.

"Cô xem vết bầm này!" Thuần Dương Thần nói tiếp.

Mạc Kỳ Yến nghiêm túc quan sát, đó là một vết bầm chưa đến 1cm. Hiện thời vẫn chưa rõ hình dạng. Vì còn thiếu...

Mạc Kỳ Yến nhận ra, Thuần Dương Thần phân loại thịt theo lớp da. Da tay và chân hoàn toàn khác nhau, chính vì dựa vào da, đầu tiên phân loại tứ chi. Rồi từ từ ghép lại với nhau. Mất thời gian nhưng hoàn toàn có thể làm được.

Mạc Kỳ Yến vốn đến đây, định xem qua thi thể Quyên Nhi nhưng không ngờ lại trông thấy điều bất ngờ này. Thuần Dương Thần quả thật rất đặc biệt.

Mạc Kỳ Yến lên tiếng:

"Bác sĩ Thuần có tiếp nhận một thi thể tên Quyên Nhi không?"

Thuần Dương Thần vẫn tập trung vào khối thị trên bàn inox trả lời:

"Có, tôi vừa xem qua cô ta, nhìn nhận ban đầu là tự tử, sẽ không tiến hành giải phẫu trừ khi gia đình nghi ngờ cô ta bị gϊếŧ."

Mạc Kỳ Yến gật đầu, đúng vậy, với những vụ án như thế này, trừ khi gia đình nạn nhân nghi ngờ là bị gϊếŧ thì phía cảnh sát mới tiến hành giải phẫu.

Mạc Kỳ Yến lên tiếng: "Phiền bác sĩ Thuần cho tôi xem thi thể của Quyên Nhi."

Thuần Dương Thần gật đầu, cô đặt cây nhíp trong tay xuống mặt bàn. Cởi găng tay cao su đặt sang một bên. Hai người đi đến phòng lạnh chứa xác, tại đây Thuần Dương Thần mang một đôi găng cao su khác. Xong mới mở cửa phòng lạnh, vừa đẩy cửa vào đã cảm nhận hơi lạnh xộc thẳng vào mũi. Nhiệt độ phòng lạnh luôn khiến người rợn người, nếu không có việc tuyệt đối không ai ra vào.

Phòng lạnh thoạt nhìn như vô số ngăn tủ bằng inox có đánh số mà thôi, chỉ có điều khi nắm mà kéo những ngăn tủ đó ra sẽ là những thi thể được đặt dài bên trong.

Thuần Dương Thần vừa xem qua thi thể của Quyên Nhi nên vẫn còn nhớ mã số, cô đi đến ngay ngăn chứa xác. Tay dùng lực đẩy ra.