Edit + Beta: _Tanoka_
Trong căn phòng họp rộng lớn, nhân viên liên tục báo cáo tiến độ công việc. Thế nhưng Thẩm Nhượng lại không thể nghe được họ đang nói cái gì, trong lòng lại vô cùng bất an. Suốt khoảng thời gian qua, hắn vẫn luôn nghĩ đến Ôn Cẩn, không hề biết tình hình của cô gần đây ra sao.
Hắn biết bản thân đối với Ôn Cẩn không đơn giản chỉ có thích, cho nên hắn càng không có can đảm đối mặt với cô. Không muốn thừa nhận việc bản thân khi nhìn thấy cô liền không thể kiềm chế được cảm xúc muốn chăm sóc cho cô thật tốt, ảo tưởng mang cô buộc chặt vào người, từng giây từng phút đều có thể nhìn thấy cô.
Thẩm Nhượng cảm thấy tất cả những gì mà bác sĩ nói đều không hề đúng, hắn thật sự có bệnh trong người.
"Thẩm tổng?" Lâm Phàm cúi đâu, khẽ chạm nhẹ vào tay Thẩm Nhượng, ánh mắt vô cùng gấp gáp, đè thấp giọng: "Đã có chuyện không hay xảy ra rồi."
Lúc Thẩm Nhượng chạy đến bệnh viện, không thấy Ôn Cẩn đâu. Hắn nhìn về phía Tần Tranh, giọng nói cực kì lạnh lẽo: "Ôn Cẩn?"
"Lão đại à, người phụ nữ tên Ôn Cẩn đó có phải bị điên rồi không? Phù, nếu không phải tôi phản ứng nhanh, chắc chắn bây giờ không chỉ có cánh tay này bị thương thôi đâu mà là bị cô ta xiên chết rồi!"
Tần Tranh nhớ lại bộ dạng kinh khủng vừa rồi của Ôn Cẩn, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh.
"Vì sao vẫn còn muốn trêu chọc Từ Khả?" Thẩm Nhượng nhìn hắn, "Tôi đã nói với cậu là sau này không được tìm đến Từ khả rồi mà."
Tần Tranh im lặng một lúc, ngữ điệu cũng mơ hồ có chút thống khổ: "Tôi cũng không muốn tìm cô ấy, nhưng vấn đề là tôi không thể khống chế bản thân mình đi tìm cô ấy. Lão đại, tôi đã nghĩ đến việc cùng cô ấy ở bên nhau, giống như đang phát điên lên vậy. Anh nói xem, có phải cô gái này đã cho tôi uống phải thuốc gì không?"
Áp lực đè nặng trong lòng khiến Thẩm Nhượng tức giận, "Tên Tô Yến kia đâu? Ai cho phép cậu động vào hắn ta?"
Sắc mắt Tần Tranh đầy vẻ sửng sốt, nhìn Thẩm Nhượng, "Lão đại, anh không phải là đang thích chị dâu sao? Vậy mà hắn ta lại dám dòm ngó đến người phụ nữ của anh, tôi sẽ cho người xử lý hắn ta. Sau này khả năng hắn trở thành kẻ tàn phế là rất lớn, nếu còn dám mơ ước đến thứ đồ gì của anh, tôi chắc chắn sẽ cho hắn toại nguyện, cái chân còn lại sẽ ...."
Tần Tranh chưa nói hết câu, miệng vết thương trên tay hắn đã bị Thẩm Nhượng nắm lấy, vết thương vốn đã được băng bó kĩ càng lại một lần nữa vỡ ra, miếng băng gạc màu trắng nhanh chóng nhiễm một mảng màu đỏ chói mắt. Tần Tranh đau đến mức cánh tay bắt đầu run rẩy, nhưng lại không phát ra một chút âm thanh gì, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Nhượng.
Mãi cho đến khi Thẩm Nhượng buông tay ra rồi xoay người rời đi, hắn mới lên tiếng: "Tôi không làm gì sai cả. Lão đại, là do anh đã thay đổi. Chỉ vì một người phụ nữ, không đáng chút nào."
Thẩm Nhượng lạnh lùng nhìn hắn: "Công ty ở nước ngoài đang bắt đầu hạng mục mới, hôm nay cậu mau xuất ngoại đi."
Ngay giây phút này Thẩm Nhượng mới nhận ra mình sai rồi, lẽ ra lúc đó không nên né tránh Ôn Cẩn. Trước kia tuy rằng Ôn Cẩn luôn không biết lý lẽ, còn rất thích gây rối vô cớ, nhưng hắn biết lá gan của Ôn Cẩn rất nhỏ.
Trái tim Thẩm Nhượng bắt đầu đau đớn co rút. Hắn không biết Ôn Cẩn đã lấy được bao nhiêu dũng khí lớn đến như vậy, mới dám cầm lấy dao mà đâm Tần Tranh.
Thẩm Nhượng hơi nghiêng đầu, ngữ khí vội vàng, hỏi Lâm Phàm bên cạnh, "Cô ấy sao rồi ?"
"Phu nhân không có vấn đề gì ạ." Sắc mặt Lâm Phàm có chút do dự, nói: "Nhưng con của Từ tiểu thư đã không còn, cô ấy đang ở bên cạnh chăm sóc cô ấy, nhìn có vẻ vô cùng bình tĩnh."
Thẩm Nhượng ngừng bước, "Tôi biết rồi."
Lâm Phàm không đi theo, anh ta biết Thẩm Nhượng muốn nói chuyện riêng với Ôn Cẩn.
*
Từ Khả đã ngủ. Ôn Cẩn ngây ngốc nhìn chằm chằm cô ấy một hồi, đầu có chút trống rỗng.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Hàn Tấn mang theo cháo bước vào, giọng điệu bình tĩnh mở miệng: "Ôn tiểu thư, cô về trước đi, tôi sẽ chăm sóc Từ Khả."
Nhìn thấy Hàn Tấn, Ôn Cẩn liền nhớ đến kiếp trước chính anh ta đã lái xe đâm chết Tần Tranh, cùng hắn ta đồng quy vu tận. Khi đó Tần Tranh đang chuẩn bị ra nước ngoài.
Ôn Cẩn khẽ gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Đi được vài bước, Ôn Cẩn dựa vào vách tường bên ngoài phòng bệnh, mớ hỗn độn trong đầu từ từ trở nên rõ ràng, những đoạn ký ức vừa rồi đồng loạt xuất hiện.
Ôn Cẩn chậm rãi cúi đầu, nhìn vào bàn tay của chính mình, trên mặt dường như còn xót lại chút máu của Tần Tranh. Vừa rồi cô cầm dao đâm Tần Tranh. Nếu không vì Tần Tranh phản ứng nhanh, nói không chừng đã bị cô đâm chết rồi.
Đôi tay của cô bắt đầu phát run. Xúc cảm trên bàn tay cầm dao đâm Tần Tranh lúc nãy vẫn chưa tan, bây giờ cô vẫn có thể cảm nhận được hết sức rõ ràng.
Cô thiếu chút nữa đã gϊếŧ người.
"Ôn Cẩn" Thẩm Nhượng dừng lại nhìn gương mặt tái nhợt của cô, nhẹ giọng khẽ kêu tên cô, không dám đến gần cô.
Ôn Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, rất lâu sau đó mới cất tiếng: "Thẩm Nhượng, anh đến rồi."
Cô cảm thấy đôi chân của chính mình mềm nhũn đến mức không thể tự bước đi, eo cũng có chút cong. Nhìn thấy Thẩm Nhượng, sự hận thù trong lòng chậm rãi dâng trào, sống lưng không tự chủ dựng thẳng.
Thẩm Nhượng nhìn thấy sắc mặt cô không được tốt, chần chừ một lát rồi cũng bước đến đỡ lấy cô.
Ôn Cẩn không đẩy hắn ra, hiện giờ cô đã sợ hãi đến mức cả người một chút sức cũng không còn. Hai người quay lại xe, cô vẫn luôn trầm mặc không nói gì.
Thẩm Nhượng không thích Ôn Cẩn của hiện tại chút nào, cô như vậy, so với lúc ngày ngày ngoan ngoãn lấy lòng hắn, càng lúc càng khiến hắn cảm thấy hoảng loạn. Hắn duỗi tay nắm lấy bàn tay Ôn Cẩn, chợt phát hiện lòng bàn tay cô đã lạnh lẽo từ khi nào, "Ôn Cẩn, em có sao không?"
Thẩm Nhượng ôm cô vào lòng, lúc này mới phát hiện Ôn Cẩn cả người đang run rẩy không ngừng.
Ôn Cẩn túm lấy quần áo của hắn, "Em, em... lúc nãy thiếu chút nữa đã gϊếŧ, gϊếŧ... người."
Chiếc xe dừng lại, Thẩm Nhượng ôm lấy Ôn Cẩn xuống xe, trở về phòng rồi đặt xuống giường, thấy cô vẫn chưa thôi run rẩy, trong lòng đau như cắt, lau khô bờ trán đầy mồ hôi lạnh, "Đừng sợ, Tần Tranh không sao cả."
Ôn Cẩn đang nắm chặt quần áo Thẩm Nhượng, vừa nghe thấy lời nói của hắn, cơ thể từ từ bình tĩnh trở lại, nhìn Thẩm Nhượng, "Anh nói rất đúng, Tần Tranh không sao cả. Em chỉ là cắt vào tay cậu ta mà thôi."
Tay Thẩm Nhượng khựng lại một chút, "Lâm Phầm có hỏi bác sĩ về tình trạng của Từ Khả, là do cơ thể cô ta không được tốt vậy nên đứa trẻ này có muốn giữ cũng không thể."
Ôn Cẩn gắt gao cắn chặt răng, cật lực đè nén tức giận trong lòng, cô sợ rằng chính bản thân mình không nhịn được mà lao đến cắn chết Thẩm Nhượng. Rất lâu sau cô mới mở miệng: "Bản thân Từ Khả có thể tự mình giữ lấy đứa trẻ hay không thì đó là chuyện của cô ấy. Bây giờ là Tần Tranh muốn cưỡng ép Từ Khả, bởi vì phản kháng nên cô ấy mới bị ngã, dẫn đến việc đứa nhỏ không còn nữa. Thẩm Nhượng, Tần Tranh chính là hung thủ, chính hắn ta đã gϊếŧ chết đứa con của Từ Khả."
Thẩm Nhượng im lặng, hắn cúi đầu cẩn thận giúp cô lâu đi mồ hôi lạnh trên trán và cổ.
Trong lòng Ôn Cẩn hoàn toàn chìm vào thất vọng. Cô hiểu ý nghĩa của việc Thẩm Nhượng im lặng, chắc chắn hắn sẽ giúp đỡ Tần Tranh bao che việc này, mặc cho việc hắn làm là hại chết đứa con còn chưa kịp thành hình của Từ Khả.
Đột nhiên cô muốn cười. Chỉ trong chớp mắt vừa rồi, sâu tận đáy lòng cô vẫn còn chút hy vọng nhỏ nhoi đối với Thẩm Nhượng, còn cho rằng vì bây giờ hắn thích cô, có thể vì cô mà trừng phạt Tần Tranh.
Ôn Cẩn từ từ thẳng lưng lên, cô đẩy tay Thẩm Nhượng ra, "Còn Tô Yến? Thẩm Nhượng, có phải anh là kẻ cho người đánh gãy chân anh ấy không?"
Ôn Cẩn bình tĩnh nhìn Thẩm Nhượng, không hề buông tha cho bất kì biểu tình nào. Hiện giờ suy nghĩ của cô đã trở lại bình thường, cô cẩn thận suy nghĩ đến những gì mà Tần Tranh nói, trong lòng mơ hồ suy đoán cũng nhận ra trong đó có vấn đề.
Thẩm Nhượng và Tần Tranh vốn cùng nhau lớn lên, kiếp trước của cô còn nhớ rõ lúc Tần Tranh làm những chuyện sai trái như vậy, Thẩm Nhượng đều sẽ lựa chọn bảo vệ cho hắn ta. Hiện tại thấy Thẩm Nhượng như vậy, xem ra Tần Tranh cùng lắm chỉ là động vào một người phụ nữ bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không làm gì Tần Tranh.
Ôn Cẩn lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Thẩm Nhượng, có phải anh đã cho người đánh Tô Yến đến mức gãy chân hay không?"
Thẩm Nhượng ôm chặt lấy cô, không để cô né tránh, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, nói: "Không phải tôi. Ôn Cẩn, đúng thật là tôi không thích Tô Yến. Nhưng nếu tôi muốn xử lý hắn, tuyệt đối sẽ không để cho hắn còn mạng để trở về."
Ngừng vài giây, hắn tiếp tục nói: " Tôi sẽ cho bác sĩ tốt nhất chữa trị cho hắn, đảm bảo sẽ trả hắn trở về toàn vẹn."
"Nhưng tại sao Tô Yến khi không lại bị người ta đánh gãy chân!?" Ôn Cẩn đột nhiên cao giọng, cô dùng sức đẩy Thẩm Nhượng ra, " Tần Tranh đã nói với tôi, anh đã cho người theo dõi mọi hành động của tôi. Hắn ta không phải rõ ràng có ý muốn nói cho tôi biết chính anh là kẻ cho người đánh gãy chân Tô Yến sao. Thẩm Nhượng, người mà tôi nên tin tưởng là anh hay là Tần Tranh?"
Trong lòng cô đã rõ ràng, chuyện cho người đánh Tô Yến gãy chân khả năng cao có thể là do Tần Tranh làm. Nếu Thẩm Nhượng không chịu giúp cô đối phó với Tần Tranh, vậy thì cô sẽ nghĩ cách khiến cho Tần Tranh mất đi chỗ dựa vững chắc là Thẩm Nhượng đây. Chỉ cần sau này Thẩm Nhượng không giúp Tần Tranh nữa, hắn ta muốn làm gì cũng phải dè dặt, không dễ gì động vào Từ Khả.
Ôn Cẩn nhìn hắn, "Thẩm Nhượng, sao anh khôgn nói gì hết vậy? Cuối cùng là tôi nên tin anh hay là Tần Tranh đây? Hay là cả hai người các anh đều là kẻ làm hại Tô Yến? Là anh đồng ý với việc Tần Tranh tìm người trả thù Tô Yến sao?"
"Từ giờ trở đi Tần Tranh sẽ ở nước ngoài, tôi sẽ không để cậu ta dễ dàng quay về nước." Thẩm Nhượng cố gắng dằn xuống lòng tự tôn, nắm chặt lấy tay của Ôn Cẩn, "Ôn Cẩn, anh cam đoan với em, sau này cậu ta chắc chắn sẽ không động đến Tô Yến cùng với Từ Khả."
Trên gương mặt Ôn Cẩn hoàn toàn lạnh tanh, "Hắn ta khiến Từ Khả mất đi đứa con của mình, cho người đánh gãy chân Tô Yến, vậy mà anh chỉ để cho hắn xuất ngoại thôi sao? Để rồi hắn lại tiếp tục ở nước ngoài có thể tiêu dao sung sướиɠ sao?"
Ôn Cẩn bắt lấy cánh tay của Thẩm Nhượng, hận ý trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm, thế nhưng ngữ khí lại bình tĩnh đến kì lạ, "Thẩm Nhượng, Từ Khả là người bạn tốt duy nhất của tôi. Tô Yến từng ở lại nhà tôi một thời gian, ba của tôi cũng xem anh ấy như con của mình mà đối đãi. Bọn họ chính là những người quan trọng nhất của tôi. Biết rõ ai là người đã làm hại bọn họ, nhưng chính bản thân mình lại không thể nào giúp bọn họ báo thù, có phải tôi rất vô dụng hay không?"
Thẩm Nhượng nhìn Ôn Cẩn, trực giác muốn ngăn cô lại nhưng không cách nào khiến cô nói ra. Khóe môi khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng tiếp tục bị Ôn Cẩn ngăn cản.
"Thẩm Nhượng, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp anh, tôi đã ngay lập tức toàn tâm toàn ý mà thích anh, thích đến tận mười mấy năm." Ôn Cẩn đến gần Thẩm Nhượng, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, "Có phải trước kia anh luôn nhìn tôi mà chê cười? Nhìn tôi như một kẻ ngốc lúc nào cũng vây lấy anh, thậm chí ngay cả khi biết bản thân bị anh lợi dụng còn vô cùng vui vẻ?"
Trái tim Thẩm Nhượng không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn , đôi mắt hắn bắt đầu phiếm hồng, ôm chặt lấy Ôn Cẩn, "Không có. Ôn Cẩn, anh không có nhìn em mà chê cười. Anh....." Thích em.
"Anh không thấy tôi nực cười, anh chỉ lợi dụng tôi mà thôi có đúng không?" Ôn Cẩn cười cười, "Bởi vì tôi chủ động dâng đến cửa, lúc đó lại đúng lúc anh cảm thấy rất có hứng thú với công ty của ba tôi, bày mưu tính kế ngủ với tôi. Tôi ngu ngốc như vậy, cơ bản không đáng để anh để vào mắt. Ngủ với tôi không chỉ không thể ảnh hưởng gì đến kế hoạch của anh, ngược lại còn có thể dùng tôi để kiềm hãm ba tôi, có đúng không?"
Ôn Cẩn nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Nhượng, đưa tay khẽ chạm, "Thẩm Nhượng, trước kia là tôi cam tâm chịu nhục nhã, rõ ràng biết anh không hề thích tôi thế mà vẫn mặt dày quấn lấy anh. Tôi hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, lúc trước vì cái gì mà lại muốn theo ba tôi đến yến tiệc đó chứ?"
Thẩm Nhượng lại bắt đầu cảm giác được nỗi đau thấu tâm can, hắn hơi khom người, khó khăn mở miệng: "Ôn Cẩn, em muốn làm gì?"
"Tôi có thể làm gì cơ chứ?" Ôn Cẩn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, "Những gì anh từng nói trước kia đều đúng, tôi đúng thật là rất ngu xuẩn, bởi thế nên mới có thể ngây ngốc thích anh đến tận mười mấy năm. Thẩm Nhượng, công ty của gia đình tôi anh đều có thể tùy thời mà lấy đi, cả những người quan trọng nhất bên cạnh tôi, ngay cả bạn của anh cũng có thể tùy ý làm tổn thương, anh nói xem tôi có thể làm gì?"
Ôn Cẩn rời khỏi ngực hắn, nhẹ nhàng nói: " Thẩm Nhượng, chúng ta ly hôn đi."
Thẩm Nhượng cảm giác như máu trong người như đọng lại, trong nháy mắt bất kì thanh âm nào khác hắn cũng không thể nghe thấy, duy nhất chỉ có hai chữ "Ly hôn" lại không ngừng vang vọng bên tai.
~~~~
Hôm nay mị vừa thi xong, làm bài khá ổn nên edit một chương ăn mừng tặng mn nò