Ôn Cẩn nhìn Tần Tranh, đè xuống cảm giác hồi hộp trong lòng, đi theo hắn ta tiến vào phòng nghỉ.
Đem người đưa tới phòng nghỉ, Tần Tranh tùy ý ngồi xuống, chỉ vào vị trí ở phía đối diện, "Khụ", dùng âm thanh lười nhác nói: "Chị dâu, mời ngồi."Trong lòng Ôn Cẩn liền sốt ruột, sau khi đến chỗ đối diện ngồi xuống, lập tức mở miệng: "Tần Tranh, cậu..."
"Tôi biết cô muốn hỏi cái gì." Tần Tranh thản nhiên ngắt lời cô, cười nhạo nói: "Ôn Cẩn, tôi kêu cô một tiếng chị dâu, chỉ là vì nể mặt lão đại. Tôi nói thật cho cô biết, cô có thể gả cho lão đại, đó cũng chỉ là bởi vì cô có một người cha tốt. Bằng không lão đại đời này cũng sẽ không bao giờ để mắt đến cô."
Trên mặt Tần Tranh mang theo ý cười nhìn Ôn Cẩn, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo. Hắn thật sự cảm thấy Ôn Cẩn vô cùng chướng mắt, cô có thể kết hôn với lão đại, theo hắn nghĩ đó là phúc phận lớn lao mà cô được hưởng nhờ kiếp trước thành tâm tu hành. Hắn ta nói ra những lời này, là cố ý muốn chọc giận Ôn Cẩn.
Hắn ta biết tính cách của Ôn Cẩn như thế nào, lúc trước ở trước mặt lão đại giả vờ ngoan ngoãn, tình cờ gặp qua một lần liền biết mục đích của cô là gì. Ngay từ lần đầu tiên Ôn Cẩn quấn lấy lão đại, rồi đến những năm gần đây, hắn ta ở bên cạnh nhìn cô làm mọi cách để thu hút sự chú ý của lão đại, nhất thời để lại trong lòng một bóng đen, nghĩ rằng một người phụ nữ chỉ cần vui vẻ chơi đùa thì ổn, thế nhưng cưới về nhà thì thật sự chính là một điều tai hại.
Nhiều năm trôi qua, hắn ta cũng nhìn ra được thái độ của Thẩm Nhượng đối với cô. Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, bất quá là vì chuyện làm ăn, cưới về rồi nuôi nấng cẩn thận cũng không sao. Trước đây hắn ta cũng từng thử suy đoán ý tứ của lão đại, khi mới kết hôn với Ôn Cẩn, lão đại muốn chiều hư Ôn Cẩn, chiều chuộng đến mức khiến cho cô trở nên ngang ngược vô lý, cả đời bị giam cầm như một con chim hoàng yến.
Chỉ là sau đó mọi thứ dường như lại thay đổi. Lúc ấy hắn ta mơ hồ ý thức được rằng thái độ của lão đại đối với Ôn Cẩn không đơn giản là thờ ơ, hơn nữa Thẩm Nhượng còn đối với cô thực sự có chút dung túng, nhưng lại không phải kiểu dung túng để biến cô thành một kẻ vô dụng như ý định ban đầu, căn bản là kiểu chiều chuộng khác hẳn.
Số phụ nữ mà hắn từng trải qua nhiều vô số, dần dần hắn ta cũng có thể hiểu được tâm tư của lão đại. Lúc đầu hắn ta cũng không rõ, mãi cho đến lúc Ôn Cẩn từ thái độ lạnh nhạt thờ ơ, sau đó lại quay sang giả bộ khéo léo dụ dỗ lão đại, nhưng lão đại đã không còn cáu kỉnh chán ghét như trước nữa.
Mấy ngày nay, khi lão đại say khướt, Thẩm Nhượng trong cơn mơ hồ đã không ngừng gọi tên Ôn Cẩn. Ngay lúc đó hắn ta đã biết được lão đại xong rồi. Vốn định dụ dỗ kẻ khác vào bẫy, cư nhiên lại tự mình chuốc lấy.
Kế hoạch đối phó với Ôn Minh Khải của họ đã đến thời kỳ then chốt, nếu lão đại thực sự mềm lòng thì tất cả tiền tài, nhân lực và công sức mà họ đổ dồn vào kế hoạch này đều sẽ trở nên vô ích.
Tần Tranh nhìn Ôn Cẩn, hắn suy nghĩ thật lâu, Ôn Cẩn có cái gì đáng để lão đại thích. Cuối cùng, hắn ta cũng hiểu ra, đại khái là vì Thẩm Nhượng chỉ ngủ với một người phụ nữ là cô, ngủ với nhau một thời gian dài liền sinh ra cảm tình. Trừ lý do này ra thì hắn ta không thể tìm được bất luận lý do nào khác hợp lý hơn.
Tần Tranh thấy Ôn Cẩn còn đang ngẩn người, liền cười nói:"Ôn Cẩn, cô nên an phận thủ thường một chút, đời này lão đại sẽ không bao giờ bạc đãi cô. Bây giờ lão đại đang bận cùng khách hàng bàn chuyện công việc, tuy rằng có nữ đồng nghiệp ở bên cạnh. Nhưng đó cũng chỉ là nữ đồng nghiệp mà thôi, cô đừng quá bận tâm."
Hắn ta đã nói đến mức này, hẳn là Ôn Cẩn nên cảm thấy tức giận chứ? Tốt nhất là cô nên giống như trước kia, tìm lão đại khóc nháo một trận, để cho lão đại biết được cô chỉ đang giả vờ cư xử ngoan hiền. Dù cho lão đại có thích cô như thế nào, cô càng quyết liệt, lão đại sẽ càng không bao dung cho cô. Mặc kệ có thế nào đi chăng nữa, sau khoảng thời gian này, phải thành công kéo Ôn Minh Khải xuống.
Ôn Cẩn rốt cục cũng hiểu được ý tứ của Tần Tranh, hắn ta cho rằng cô đến đây để tìm Thẩm Nhượng."Tần Tranh, tôi tới đây để tìm cậu." Ôn Cẩn nhìn hắn ta, cố hết sức kiềm chế tức giận, bày ra dáng vẻ ôn nhu nói: "Có phải cậu là người đưa Từ Khả đi không?"
Sắc mặt Tần Tranh có chút giật mình, Ôn Cẩn vậy mà không phải đến tìm Thẩm Nhượng. Nghe những gì mà Ôn Cẩn nói, hắn ta gật đầu không chút e dè, "Đúng là tôi đã mang Từ Khả đi. Nhưng đó chỉ là một minh tinh nhỏ nhoi, tôi coi trọng cô ta thì đó chính là may mắn của cô ta."
Ôn Cẩn siết chặt hai tay, cắn răng nói:"Từ Khả đã có bạn trai rồi, hai người họ cũng đang chuẩn bị kết hôn. Tần Tranh, cô ấy không phải dạng phụ nữ tuỳ tiện, không giống với những người phụ nữ đã từng qua lại vì tiền tài và danh vọng của cậu. Hãy buông tha cho cô ấy đi."
"Cô ta đã có bạn trai rồi sao?" Nụ cười trên mặt Tần Tranh tắt ngấm,"Vậy thì sao? Cho dù cô ta đã kết hôn rồi mà tôi vẫn muốn ngủ với cô ta thì cũng không ai có thể ngăn cản được."
Nghe được những lời vô liêm sĩ của hắn, Ôn Cẩn gắt gao cắn răng, tự nhủ hết lần này đến lần khác phải kiên nhẫn. Tần Tranh và Thẩm Nhượng cùng nhau lớn lên, mối quan hệ giữa họ nằm ngoài khả năng của cô. Bây giờ đắc tội với hắn ta không những không cứu được Từ Khả, mà còn khiến Thẩm Nhượng có ý kiến với cô.
Nhưng thực sự không thể nào nhịn được, tên rác rưởi này, chính hắn ta đã khiến cho cả gia tộc của Từ Khả kiếp trước chịu cảnh nhà tan cửa nát!
Ôn Cẩn nhìn chằm chằm vào mặt Tần Tranh rồi đột nhiên đứng lên, tất cả những uất ức mà cô phải chịu đựng mấy ngày nay không ngừng dâng tràn từ tận đáy lòng, hung hăng dùng chân đạp thật mạnh vào người hắn ta, "Tần Tranh, mẹ nó cậu có bị bệnh không?! Cưỡng bức phụ nữ là loại bản lĩnh gì cơ chứ!? Đồ rác rưởi, cặn bã! Đây chính là cưỡиɠ ɧϊếp! Nếu mày dám động vào Từ Khả, cho dù chỉ là một ngón tay của cô ấy, tao sẽ dùng hết mọi tài sản để tống mày vào tù!"
Ôn Cẩn cảm thấy trong lòng nghẹn lại, đột nhiên dùng tay đấm vào chiếc túi của Tần Tranh để trút giận. Cái thứ rác rưởi này chính là đồng loại của Thẩm Nhượng, đánh chết hắn cũng coi như là làm chuyện tốt, đề phòng sau này hắn lại làm hại đến Từ Khả.
Tần Tranh hết bị đạp xong lại bị đánh mấy cái rồi mới nhấc tay giữ chặt Ôn Cẩn, cười lạnh nói:"Không còn giả vờ ngoan ngoãn nhu thuận nữa sao?" Hắn ta vốn dĩ muốn đẩy Ôn Cẩn ra, nghĩ đến cô là người của Thẩm Nhượng, vẫn phải nhịn xuống,"Ôn Cẩn, cô có thể làm nha, khoảng thời gian này phải giả vờ nhu nhược đáng thương để thu hút sự chú ý của lão đại cũng vất vả lắm nhỉ? Hôm nay tôi muốn ngủ với Từ Khả, mà cũng không phải chỉ có hôm nay, trước khi tôi chơi chán, cô ta chỉ có thể ở bên cạnh tôi, có bản lĩnh thì cô đi tìm lão đại đến ngăn cản tôi."
Hắn ta sống lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên bị một người phụ nữ chỉ thẳng mặt, còn bị đánh. Nếu không phải nể mặt Thẩm Nhượng, hắn rất có thể đã ra tay gϊếŧ chết cô.
Ôn Cẩn nặng nề ném chiếc túi trong tay xuống, giễu cợt nhìn hắn ta, "Cậu cho rằng tôi không dám sao? Tần Tranh , hiện tại Thẩm Nhượng đã thích tôi. Anh ta không nghe lời tôi, thì tôi ở bên tai anh ta nhắc lại vài lần, không chừng cuối cùng có thể khiến anh ta đối với anh sinh ra cảm giác nghi ngờ."
Lúc nãy đánh rồi mắng Tần Tranh, Ôn Cẩn luôn cảm thấy bản thân vừa đánh vừa mắng tên cặn bã Thẩm Nhượng, trong lòng liền dâng lên cảm giác sảng khoái nói không nên lời. Nếu sau này có cơ hội được đánh chết Thẩm Nhượng, cô nhất định phải đánh chết hắn!
Tần Tranh trực tiếp đứng lên, "Thật ngu ngốc. Tôi đã đi theo lão đại nhiều năm như vậy, Thẩm Nhượng là loại người gì làm sao tôi lại không hiểu được? Cô thực sự cho rằng anh ấy sẽ bởi vì cô nói vài câu liền nghi ngờ tôi sao?"
Ở bên ngoài phòng nghỉ, Thẩm Nhượng đang ngẩn người. Đã hơn một tháng, hắn vẫn luôn không dám gặp mặt Ôn Cẩn. Mỗi lần nhìn thấy cô đều sẽ nhớ đến cảnh tượng cô bất động nằm trên giường bệnh, tim hắn không tự chủ được mà đau nhói.
Bên trong lại truyền la mắng của Ôn Cẩn, Thẩm Nhượng cảm thấy vô cùng luyến tiếc. Trong khoảng thời gian này, Ôn Cẩn luôn ở trước mặt hắn làm bộ nhu mì, hắn gần như đã quên mất tính cách vốn có của cô, không chỉ vô cớ gây rối mà còn rất cáu kỉnh.Trước kia có một lần cô tức giận, cô còn chỉ vào mũi hắn mà mắng mỏ, hình như còn cào hắn vài lần. Bất quá ngay sau đó cô liền ôm lấy hắn nói xin lỗi còn khóc rất nhiều.
Thẩm Nhượng ngừng lại một chút, lát sau vẫn đẩy cửa đi vào. Ôn Cẩn vừa tạt rượu lên mặt Tần Tranh, ngẩng đầu thấy Thẩm Nhượng, trong lòng cả kinh, ly rượu trong tay rơi xuống đất, theo bản năng liền treo lên bộ mặt ngoan ngoãn, nhẹ giọng kêu: "Thẩm Nhượng, anh đến rồi."
Thẩm Nhượng vốn đang có tâm trạng tốt, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Ôn Cẩn, nháy mắt liền trở nên vô cùng tồi tệ.Tần Tranh ở bên cạnh đang lau rượu trên mặt, bị tốc độ thay đổi sắc mặt của Ôn Cẩn làm cho tức giận đến bật cười, "Ôn Cẩn, cô vậy mà..."
Hắn ta đang nói được một nửa, liền bị Thẩm Nhượng đá thật mạnh vào chân. Tần Tranh ăn đau, không dám tin nhìn Thẩm Nhượng. Lão đại cư nhiên vì Ôn Cẩn mà đánh hắn ta!? "Xin lỗi."
Thẩm Nhượng vô cảm nhìn hắn ta.
Sau khi bị đã hai lần, Tần Tranh cảm thấy chân của mình đau âm ỉ. Hắn đỏ mặt nhìn Ôn Cẩn, "Chị dâu, thật sự xin lỗi, vừa rồi là em sai rồi."Trong lòng Ôn Cẩn cười nhạo. Trước kia thái độ của Tần Tranh đối với cô rất khinh thường, Thẩm Nhượng của chưa từng ngăn cản. Bây giờ lại làm ra vẻ giả mù sa mưa yêu cầu Tần Tranh xin lỗi cô.
Cô lúng túng co người lại, giả vờ sợ hãi nói: "Tần Tranh, cậu nói đúng lắm. Trong suy nghĩ của Thẩm Nhượng, tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ tầm thường mà thôi, vợ thì có thể tuỳ thời mà đổi, nhưng huynh đệ lại không thể nào có chuyện đó. Tôi thật sự không thể sánh bằng cậu được."
Vẻ mặt Tần Tranh ngây ra, kinh ngạc nhìn Ôn Cẩn. Cô lúc nãy có nói ra những lời này sao? Người phụ nữ này diễn kịch thực sự quá giỏi rồi!?Hắn ta lo lắng nhìn Thẩm Nhượng, thấy hắn không mắng Ôn Cẩn, hiển nhiên đã tin vào lời cô nói, sắc mặt trầm xuống, giống như vừa bị ăn đòn. Hắn ta vừa mới nói rằng lão đại tuyệt đối sẽ không bao giờ nghi ngờ mình, hiện tại thì xem ra không hẳn là vậy.
Thẩm Nhượng nhìn Tần Tranh, "Cậu rời khỏi đây trước đi."
"Chờ đã!" Sắc mặt Ôn Cẩn lộ rõ vẻ lo lắng, cô kéo tay Thẩm Nhượng: "Thẩm Nhượng, Tần Tranh đưa Từ Khả đi rồi. Từ Khả là bạn của em, cô ấy đã có bạn trai, anh hãy nói với Tần Tranh là đừng động vào cô ấy được không."
Thẩm Nhượng chỉ có một người phụ nữ là Ôn Cẩn, nhưng hắn cũng không cho rằng hành động của Tần Tranh có gì sai. Từ Khả cùng lắm thì cũng là một minh tinh nhỏ bé trong giới giải trí thôi, việc leo lên được vị trí bên cạnh Tần Tranh cũng sẽ có lợi mà vô hại đối với sự nghiệp trong tương lai của cô ấy. Đây cũng chính là quy tắc ngầm trong giới, nói không chừng sau vụ việc ngày hôm nay cũng là do Từ Khả cố ý mà ra.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ôn Cẩn, cuối cùng hắn lạnh lùng quay sang nhìn Tần Tranh một cái.
Tần Tranh tức đến mức cả người phát run, nghẹn khí nói: "Lão đại, tôi sẽ cho người đưa cô ấy về."
Ôn Cẩn vẫn luôn có cảm giác Tần Tranh sẽ không dễ dàng từ bỏ Từ Khả như vậy. Cô phải khiến cho Thẩm Nhượng hứa với cô rằng Tần Tranh sau này sẽ không thể đánh chủ ý lên người Từ Khả nữa.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Ôn Cẩn ôm lấy hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Thẩm Nhượng, tại sao mấy hôm nay anh lại tráh mặt em?"
Thẩm Nhượng nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Cẩn với sắc mặt phức tạp. Hắn không biết tại sao Ôn Cẩn lại đột nhiên thay đổi rồi không còn thích hắn nữa. Hắn vốn dĩ không định gặp Ôn Cẩn cho đến khi hắn biết được lý do.
Hắn thật sự rất thích Ôn Cẩn, cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, vì Ôn Cẩn mà hắn có thể nhượng bộ đến mức nào.
Mấy ngày nay, hắn nhờ người điều tra tất cả những người mà Ôn Cẩn vừa liên lạc gần đây và cả những chuyện mà cô đã trải qua.
Trước kia, Ôn Cẩn chưa bao giờ trực tiếp gặp gỡ những người đàn ông nào khác ngoại trừ hắn. Nhưng những gì mà hắn điều tra được lại cho hắn biết rõ ràng rằng kể từ khi Ôn Cẩn đưa Thẩm Thần về Ôn gia, thái độ của cô đối với Tô Yến liền bắt đầu thay đổi.
Hắn cũng đã điều tra và phát hiện ra việc Tô Yến luôn là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí con rể của Ôn Minh Khải, đồng thời anh cũng đã sống ở Ôn gia được vài năm.
Chỉ cần nghĩ đến việc anh cùng với Ôn Cẩn đã từng cùng nhau sống dưới một mái nhà nhiều năm trời, trong lòng Thẩm Nhượng liền ghen ghét đến phát điên, không thể nhịn được muốn gϊếŧ chết Tô Yến.
~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~
Halou cả nhàaaaaaa
Lâu quá mới gặp lại nha!!!!
Đọc xong thì ngủ ngon nhá