Cô Ấy Luôn Muốn Ly Hôn

Chương 23

Edit: Cửu

Beta: Lông Mày Kiếm

Thẩm Nhượng nắm chặt lấy tay Ôn Cẩn, cô cảm nhận được sự áp lực cùng khẩn cầu trong lời nói của Thẩm Nhượng, trong lòng Ôn Cẩn chỉ nháy mắt đã trở nên hoảng hốt cùng mờ mịt. Hôm nay, cô cảm thấy Thẩm Nhượng lúc này cùng với lúc trước không giống nhau, làm cô cảm thấy vừa xa lạ lại vừa quỷ dị còn có một chút bất an nữa.

Ôn Cẩn ngây người vài giây, tay cô đã bị anh nắm lấy rồi đặt vào nơi nào đó. Cho dù có cách một lớp quần áo, cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng kinh người kia qua đôi bàn tay của mình.

Ôn Cẩn phản ứng lại, phản xạ có điều kiện giãy giụa vài cái, cô nghe được tiếng hít thở của Thẩm Nhượng càng lúc càng trở nên thô nặng. Trong lòng có chút ngưng trệ, cô dừng lại động tác trên tay, thân thể cọ vào Thẩm Nhượng vài cái, nhìn anh  nhẹ nhàng nói:" Thẩm Nhượng, qua một thời gian nữa nhé anh, em còn chưa có chuẩn bị tốt."

Thẩm Nhượng không buông tay Ôn Cẩn, mặt anh hơi tối lại, không biết đang tức giận hay vui vẻ. Hiện tại cô không nhìn ra được anh đang nghĩ gì nên Ôn Cẩn chỉ biết nhẹ giọng dỗ anh.

"Thẩm Nhượng." Giọng nói của Ôn Cẩn càng lúc càng nhẹ nhàng, cô đỏ mặt, ánh mắt kiều diễm (*), hai má ửng hồng, dựa sát vào trong lòng ngực của Thẩm Nhượng nói, "Em có thể dùng cách khác giúp anh.’’

(*) Kiều diễm: (người phụ nữ) có vẻ đẹp lộng lẫy, khiến người ta phải trầm trồ, thán phục.

Ôn Cẩn thuần thục di chuyển bàn tay đυ.ng vào nơi ấy vài cái, bên tai cô rất nhanh đã nghe được âm thanh rêи ɾỉ của Thẩm Nhượng. Trong mắt Ôn Cẩn hiện lên sự chán ghét, cô cúi đầu, nhẹ nhàng vén áo sơ mi của Thẩm Nhượng, tay mới vừa tiếp xúc đến da thịt trên eo thì đã bị anh đè lại.

"Ôn Cẩn." Thẩm Nhượng nói nhỏ, ánh mắt nóng rực nhìn cô, nói không muốn, "Anh không muốn dùng cách này, anh chỉ muốn em thôi."

Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng ma sát mu bàn tay Ôn Cẩn, anh dùng sức ôm chặt cô, để cô biết đến khát vọng của mình, " Ôn Cẩn, em cảm nhận được không? Nó rất nhớ em, chỉ đối với em mới có phản ứng như vậy."

"Ôn Cẩn, em đừng sợ anh thật sự sẽ không làm em đau, không chỉ không đau mà còn sẽ làm em thật thoải mái."

Ôn Cẩn đương nhiên biết hiện tại du͙© vọиɠ của Thẩm Nhượng có bao nhiêu mãnh liệt, cô dùng tay liền có thể cảm nhận được.

Cố gắng thả lỏng thân thể của mình, Ôn Cẩn không dám lộn xộn, sợ bị Thẩm Nhượng nắm lấy tay, cô gắt gao túm lấy quần áo của anh," Nhưng hiện tại em thật sự không muốn, chờ một chút được không anh? Chỉ cần qua khoảng thời gian này thôi thì cái gì em cũng sẽ nghe anh."

Thẩm Nhượng nhìn cô, dục niệm từng chút một rút đi, ngực nặng nề khó chịu. Anh không chế không được lực độ trên tay, đến khi nghe thấy Ôn Cẩn kêu đau mới dừng lại.

"Thẩm Nhượng?"

Ôn Cẩn nhẹ giọng nói một câu. Thấy anh đột nhiên không nói lời nào, trong lòng cô cảm thấy rất kỳ lạ. Không biết tại sao hôm nay Thẩm Nhượng vì sao lại khác thường như vậy, Cô lay lay tay anh vài cái, nói:"Thẩm Nhượng, anh có thể chờ được không, về sau sau em thật sự đều sẽ nghe theo anh mà, anh muốn dùng tư thế gì thì em cũng đều đồng ý."

Ôn Cẩn nói xong, phát hiện Thẩm Nhượng vẫn không nói chuyện như cũ, trong lòng cô bắt đầu có chút vội vàng, chịu đựng ghê tởm nhẹ giọng kêu anh lần nữa: ‘’Thẩm Nhượng.’’

Thật lâu sau, Thẩm Nhượng mới nâng cằm Ôn Cẩn lên, nhìn kỹ mặt cô nói," Nếu vừa rồi em không ra ngoài thì chúng ta đã ngủ cùng nhau. Ôn Cẩn vừa rồi lúc em câu dẫn anh, không phải nói đêm nay cái gì cũng đều nghe theo anh sao? Làm sao? Hối hận ư?"

Ôn Cẩn vẻ mặt ngây ngốc, vừa rồi vì muốn làm Thẩm Nhượng rời đi nên cô mới lừa anh. Cô căn bản không nghĩ tới ở dưới tình huống như vậy, Trình Tĩnh Sơ lại thất bại.

Trái tim bắt đầu đập loạn, sắc mặt Ôn Cẩn cũng trở nên hoảng loạn theo, trong lòng nhanh chóng nghĩ ra lý do thích hợp.

Không đợi cô tìm lý do thích hợp, Thẩm Nhượng đã ôm cô hướng giường mà đi.

Tim cô đập nhanh hơn 1 nhịp, cô nhìn chằm chằm vào vẻ mặt không cho phép cự tuyệt của Thẩm Nhượng, cảm nhận được nguy hiểm, cô hoảng hốt ôm cổ Thẩm Nhượng, vội vàng nói:" Thẩm Nhượng, bây giờ em chưa chuẩn bị tốt, lần sau đi anh nhé, lần sau được không......."

Lời nói của Ôn Cẩn còn chưa dứt, phía sau lưng cô đã cảm nhận được sự mềm mại. Cô biết, cô đã bị Thẩm Nhượng ném lên giường.

Cổ áo lễ phục của Ôn Cẩn đã bị nới lỏng ra, lộ ra bộ ngực trắng nõn đẫy đà như ẩn như hiện, cách đây không lâu Thẩm Nhượng đã đè ép xuống được du͙© vọиɠ của bản thân nhưng bây giờ nó lại từ từ nâng lên tiếp.

Hai mắt anh đỏ lên, Thẩm Nhượng đem tay Ôn Cẩn đè ở trên giường. Phát hiện trong mắt cô có hoảng loạn cùng bất an, Thẩm Nhượng chỉ cảm thấy ngực co rút đau đớn, trái tim tự như bị nắm lại, mỗi một lần hô hấp rất nhỏ đều làm anh cảm thấy thống khổ.

Ánh mắt hoảng hốt, bất an của  Ôn Cẩn không ngừng hiện lên trước mặt anh. Thẩm Nhượng cảm thấy mình rất khó chịu, không chỉ có thân thể cùng tâm lí, tinh thần còn như là bị tra tấn. Giống như đã từng quen, từng biết cảm giác này,  cõ lẽ thật lâu trước kia, anh đã từng có một đoạn thời gian rất dài bị loại tra tấn thống khổ này lăng trì(*) đến nổi điên.

(*) Tùng xẻo (còn gọi là lăng trì (lấn dần một cách chậm chạp) hay xử bá đao hay bá đao trảm quyết) (tiếng Hoa giản thể: 凌迟, tiếng Hoa phồn thể: 凌遲, bính âm: língchí) là một trong những hình phạt tử hình được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905. Hình phạt này cũng được áp dụng tại Việt Nam và Triều Tiên.

Ánh mắt Thẩm Nhượng hơi giật mình, cảm thấy Ôn Cẩn dưới người anh giống như trở nên có chút mơ hồ. Trong lòng anh luôn có loại ý nghĩ đáng sợ, Ôn Cẩn đi rồi, dù anh làm gì, nỗ lực như thế nào đều không thể giữ được cô, cô không chút lưu luyến xoay người rời đi cũng không nhìn anh lần nào.

"Ôn Cẩn." Thẩm Nhượng sắc mặt hoảng loạn kêu tên Ôn Cẩn, buông bàn tay đang đè Ôn Cẩn không kiềm chế ra, đem cô ôm vào trong lòng ngực, anh cúi đầu vội vàng hôn cô. Chỉ có như vậy anh mới có thể xác nhận Ôn Cẩn còn đang ở bên người anh, nỗi đau tinh thần mới giảm đi một chút.

Giờ phút này Ôn Cẩn rốt cuộc cũng xác định, hôm nay tinh thần trạng thái của Thẩm Nhượng không bình thường. Nghe được giọng điệu hoảng loạn và thấy được vẻ mặt đau đớn và lo lắng của anh làm cho Ôn Cẩn kinh ngạc đến nổi quên đẩy Thẩm Nhượng ra

Trừ giấc mơ không thể hiểu được ở lần trước ra, cô chưa từng gặp qua dáng vẻ Thẩm Nhượng thống khổ và suy sụp như thế.

Ôm Ôn Cẩn, cảm xúc của Thẩm Nhượng hơi bình phục, anh chạm trán mình vào trán của Ôn Cẩn, ôm chặt cô không ngừng thở dốc, tinh thần hoảng hốt cõ thể đã dễ chịu được chút ít.

"Thẩm Nhượng, anh....." Ôn Cẩn nhẹ giọng hỏi anh một câu, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, anh và cô hết thảy đã không còn có quan hệ gì nữa.

Thẩm Nhượng chậm rãi nắm lấy tay Ôn cẩn, từ từ đặt tay cô lên vị trí của trái tim anh trái tim, Thẩm Nhượng cảm thấy ký ức của bản thân xảy ra vấn đề, trong khoảng thời gian ngắn không phân rõ nơi này là nơi nào.

Hiện tại trong lòng chỉ có một ý nghĩ, khắc vào nơi sâu thẳm trong ký ức, khắc vào trong xương cốt, một ý nghĩ cố chấp và điên cuồng. Không thể để Ôn Cẩn rời đi, cô quá nhẫn tâm, nếu cô rời đi thì vĩnh viễn sẽ không trở về, có chết anh cũng muốn lôi kéo cô cùng chết.

Thẩm Nhượng đỏ mắt, bắt đầu suy nghĩ hỗn loạn, giống như trong cơ thể của mình có một người khác, nhưng anh không bài xích "hắn," thậm chí còn có chút thích "hắn".

Anh cuối đầu, giọng khàn khàn nói: " Ôn Cẩn, em vừa nói thích anh, sẽ vẫn luôn thích anh, có phải sự thật hay không?"

Ôn Cẩn ôm eo anh ta, thuận theo gật đầu, "Đương nhiên là sự thật rồi, em vĩnh viễn cũng sẽ không lừa anh. Thẩm Nhượng, anh lần này có thể nghe em được không? Em lần sau nhất định sẽ nghe lời anh nói, anh muốn làm gì em đều sẽ không cự tuyệt."

" Bây giờ anh muốn em." sắc mặt Thẩm Nhượng hưng phấn, trong lòng dâng lên một thứ kɧoáı ©ảʍ vặn vẹo, anh ôm Ôn Cẩn thật chặt,  "Nó rất muốn em, anh không thể khống chế được nó."

Ôn Cẩn hiện tại rất sợ Thẩm Nhượng của ngày hôm nay, bắt lấy tay anh ta khẩn cầu nói:" Em, em có thể dùng cách khác ......"

"Anh không muốn." Thẩm Nhượng lắc đầu, nhẹ giọng đánh gãy lời nói của cô, anh đem mặt mình chôn vào cổ của cô, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, nội tâm liền an ồn. Anh cảm thấy trong lòng càng thêm vặn vẹo, vô cùng khát vọng cô gái dưới thân mình, Thẩm Nhượng muốn tiến vào trong cơ thể cô, cả đời đều không ra.

Thẩm Nhượng cởϊ áσ của Ôn Cẩn, tay trực tiếp chạm vào cơ thể cô thì phát hiện chính mình hưng phấn đến run rẩy cả người, đáy lòng nghĩ ra những ý tưởng kỳ lạ.

Anh đã lâu không chạm qua thân thể ấm áp của Ôn Cẩn.

"Ôn Cẩn, anh muốn em chứng minh cho anh xem." Thẩm Nhượng nói thầm bên tai Ôn Cẩn," Em hãy chứng minh cho anh xem rằng em thích anh, chỉ thích mình anh, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh."

Ôn Cẩn đầu óc trì trệ , lắp bắp hỏi," Chứng, chứng minh như thế nào?" nói xong lời kia cô liền muốn cắn nát đầu lưỡi. Hiện tại, bộ dáng của Thẩm Nhượng như thế này thì còn có thể chứng minh như thế nào nữa.

Thẩm Nhượng khẽ cắn vào tai của cô," Cho anh, anh hiện tại rất muốn em."

Anh nói xong, nhân lúc Ôn Cẩm ngây người liền kéo quần áo của hai người xuống. Đến khi hai người trần như nhộng, khi Ôn Cẩn bị tách hai chân ra, cô mới hoàn toàn luống cuống.

" Thẩm Nhượng, em không muốn!" Ôn Cẩn dùng sức thoát ra, cô không muốn lại cùng Thẩm Nhượng phát sinh quan hệ. Lần trước uống say, ngoài ý muốn ngủ với anh ta đã làm cô vô cùng ghê tởm, cô không nghĩ vào thời điểm đầu óc thanh tỉnh mà ngủ với Thẩm Nhượng.

Suy nghĩ của Thẩm Nhượng đã hoàn toàn hỗn loạn, anh cảm thấy mình đã không khống chế được thân thể. Ôn Cẩn kinh hoảng, đối với anh vô cùng kháng cự lại càng làm cho trái tim anh đau đớn vô cùng.

Trong tiềm thức, anh cảm thấy chính mình làm như vậy là không đúng, không thể bức bách Ôn Cẩn, đem cô từ từ dỗ dành, dỗ dành cô đến vui vẻ, làm cô cam tâm tình nguyện cùng anh ngủ với nhau. Anh ở trên giường không thể giống như trước đây, chỉ muốn bản thân mình thoải mái mà không quan tâm đến cảm nhận của Ôn Cẩn.

Nhưng chính anh không thể không chế được hành vi cùng lời nói của bản thân mình.

" Đừng sợ." Thẩm Nhượng nhìn cô, hai mắt càng thêm đỏ, "Ôn Cần, em đừng sợ, anh nói rồi về sau sẽ không làm em đau. Anh sẽ làm thật nhẹ, nhất định sẽ làm em thoải mái, em nhất định sẽ thích."

Ôn Cẩn không thể tránh thoát khỏi Thẩm Nhượng, hai chân bị anh chặn lại, giãy giụa không được còn đυ.ng trúng nơi đó của Thẩm Nhượng. Ôn Cẩn cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Trong đầu Thẩm Nhượng hiện tại đều là Ôn Cẩn, anh chỉ nghĩ đến việc tiến vào trong cơ thể cô và cảm nhận cô thật sâu sắc. Thấy cô vẫn luôn ở giãy giụa, anh che người lại, sốt sắng vội vàng dỗ dành cô: “Ta chỉ lộng một lần, Ôn Cẩn, ta bảo đảm chỉ lộng một lần. Cho ta đi, lộng một lần chúng ta liền về nhà.”

Thẩm Nhượng không ngừng hôn khuôn mặt của cô, khi chuẩn bị vào thì anh đột nhiên nghe được tiếng nức nở của Ôn Cẩn.

Dừng lại động tác đang làm, Thẩm Nhượng nhìn nước mắt trên mặt Ôn Cẩn. Thật lâu sau mới giơ tay lau đi.

Nước mắt ấm nóng làm cho đầu óc của anh dần thanh tỉnh, cả người buông lỏng, anh cảm giác cái "người "trong thân thể anh đã rời đi, cảm giác đau đớn kia cũng dần dần không thấy.

Ôn Cẩn nhỏ giọng nức nở, Thẩm Nhượng nhìn chằm chằm cô một hồi, sắc mặt chậm rãi trở nên tái nhợt. Anh rời khỏi người Ôn Cẩn, đôi tay run rẩy mặc quần áo, rời khỏi phòng.

Thẩm Nhượng đứng ở trên lầu nhìn mọi người ăn uống linh đình ở dưới sảnh.

Anh duỗi tay đặt vào vị trí trái tim của mình, vừa rồi nơi này có bao nhiêu khó chịu, anh không muốn hồi tưởng tới, cũng không nghĩ trải nghiệm thêm lần nữa. Lúc "người kia" rời khỏi thân thể anh,tự nhiên anh có thể nhìn đến một góc kí ức vô cùng rõ ràng của "người kia", nhìn thấy Ôn Cẩn không chút sức sống nằm trên giường bệnh.

Thẩm Nhượng nghĩ, thân thể cùng tinh thần của anh thật sự xuất hiện vấn đề. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến Ôn Cẩn an tĩnh nằm ở trên giường bệnh, trái tim anh liền bắt đầu co rút đau đớn, từ chỉ một chút lan tỏa khắp cơ thể, thứ cảm giác đau đớn này còn đau hơn so với khi bị người kia khống chế thân thể.

Thả sao ủng hộ chúng tớ tiếp thêm động lực để team edit tốt hơn nha, cảm ơn mọi người nhiều lắm ạ.