Edit: Huyền
Beta: Bơ
Ôn Cẩn thu dọn đồ đạc xong, về đến nhà thì đã là đêm khuya. Thẩm Nhượng và Thẩm Thần cũng không ở đây, cô đoán hai người uống rượu ở khách sạn Thẩm thị, chuẩn bị cho lễ kỷ niệm ngày mai.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Ôn Cẩn nằm trên giường, cảm thấy không buồn ngủ tí nào, trong lòng có chút căng thẳng. Không biết mọi việc ngày mai có thể thuận lợi hay không. Nếu như thành công, cô sẽ có lý do ly hôn với Thẩm Nhượng, còn nếu như thất bại, với tính cách của Thẩm Nhượng ...
Sẽ không, mọi việc nhất định sẽ thành công. Ôn Cẩn tin chắc việc gì cũng có thể xảy ra, trong tiềm thức của cô nếu như cô thất bại với tính cách của Thẩm Nhượng, không biết anh sẽ làm gì với cô.
Lăn qua lăn lại một lúc lâu, Ôn Cẩn mới từ từ đi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ đêm nay của cô, cô mơ thấy Thẩm Nhượng, hình như cũng không phải là Thẩm Nhượng.
Thẩm Nhượng trong trí nhớ của cô, có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, chú trọng đến hình tượng của mình, vẻ mặt luôn luôn lạnh như băng, mạnh mẽ đến nỗi không có bất kỳ chuyện gì có thể đánh bại được anh. Thế nhưng anh trong mơ, quần áo trên người lộn xộn, vẻ mặt tiều tụy, giống như người sắp chết.
Cô không kiềm chế được đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Nhượng, kinh ngạc nhìn anh. Không biết qua bao lâu, Thẩm Nhượng mới ngẩng đầu nhìn về phía cô, cặp mắt đờ đẫn từ từ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, Ôn Cẩn nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, "Ôn Cẩn, cuối cùng em cũng chịu về nhà."
Ôn Cẩn giật mình, rõ ràng cô đang nằm mơ, vì sao Thẩm Nhượng có thể nhìn thấy cô?
"Anh có thể nhìn thấy..." Ôn Cẩn nói được một nửa, bị dọa đến đột ngột sững lại.
Ánh mắt Thẩm Nhượng điên cuồng vặn vẹo, cô không hề biết ánh mắt một người có thể đáng sợ như vậy, khiến cho cô vừa liếc mắt nhìn đã cảm thấy cả người run cầm cập.
"Ôn Cẩn, anh xin lỗi. Sau này anh đều sẽ ở nhà với em, em muốn làm gì, anh cũng không trách em. Sẽ không chê em phiền, chê em dính người, tất cả mọi chuyện đều nghe theo em, em đừng đi có được không?"
....
Ôn Cẩn chợt mở mắt ra, áo ngủ trên người đã ướt đẫm. Ánh mắt của Thẩm Nhượng kiềm chế sự điên cuồng, giọng nói tràn đầy vẻ cầu xin đầy hẹn mọn, khiến cho cô càng cảm thấy sợ hãi, cả người ớn lạnh.
Giấc mơ quá mức chân thật, trong nháy mắt Ôn Cẩn sững sờ, tự hỏi không biết đây là giấc mơ, hay là chuyện kiếp trước xảy ra sau khi cô chết.
Nghĩ đến dáng vẻ của Thẩm Nhượng trong mơ, cơ thể Ôn Cẩn phát run mới từ từ bình tĩnh lại, thở dài một hơi. Điều cô vừa mơ thấy, nhất định không thể nào là Thẩm Nhượng kiếp trước.
Loại đàn ông như Thẩm Nhượng đã định sẵn là người đứng ở chỗ cao khiến cho người ta phải ngửa mặt ngước nhìn. Dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác kia, người đàn ông đáng thương cầu xin cô, không phải là anh, anh vĩnh viễn sẽ không để cho chính mình biến thành dáng vẻ thảm thương như vậy.
Sờ trái tim còn đang đập nhanh vì hoảng sợ, Ôn Cẩn nhìn đồng hồ, đã là sáu giờ sáng. Cô lấy áo quần đi vào nhà tắm.
Đến tám giờ, sau khi Ôn Cẩn ăn điểm tâm xong, thay lễ phục thì thợ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc đã tới.
Hai người nhìn thấy Ôn Cẩn, ánh mắt đều sững sờ. Lúc sau mới kịp phản ứng lại, họ lập tức cúi đầu. Một người trong đó nói: "Thẩm phu nhân, Thẩm tổng bảo chúng tôi qua đây trang điểm cho cô."
Ôn Cẩn yên lặng để cho hai người trang điểm và làm kiểu tóc cho cô. Cô suy nghĩ đi suy nghĩ lại kế hoạch ngày hôm nay, có hơi không yên tâm. Thật ra thì kế hoạch không có vấn đề gì, thế nhưng không biết vì sao, trong lòng cô luôn cảm thấy bồn chồn không yên.
"Thẩm phu nhân, xong rồi." Hai người nhìn mặt của Ôn Cẩn, nói một cách chân thành: "Thẩm phu nhân, chúng tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào đẹp hơn cô."
Lời các cô nói là thật lòng, tuyệt đối không phải vì nói tốt để Ôn Cẩn vui lòng. Hai người làm cái nghề này bao nhiêu năm nay, đã từng trang điểm và làm tóc cho vô số tuấn nam mỹ nữ, lại chưa từng thấy qua người nào đẹp như Ôn Cẩn vậy, thảo nào có thể thu hút Thẩm Nhượng.
Đúng chín giờ, Thẩm Nhượng để cho tài xế riêng tới đón Ôn Cẩn.
Bước vào đại sảnh bữa tiệc ở khách sạn, Ôn Cẩn cũng không đi tìm Thẩm Nhượng. Cô ở trên lầu tìm một nơi vắng người, yên lặng nhìn đại sảnh náo nhiệt.
Ôn Cẩn thấy được Thẩm Nhượng bị đám đông vây quanh ở giữa. Dáng vẻ bình tĩnh, hơi thở mạnh mẽ, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Cho dù bên cạnh anh không thiếu thanh niên tài giỏi đẹp trai, thậm chí còn có người có khuôn mặt và khí chất ngang sức với anh. Thế nhưng Thẩm Nhượng ở trong nhóm người này, vẫn vô cùng rất nổi bật, lấn át tất cả hào quang của mọi người.
Đột nhiên cô nhớ lại thời điểm lúc mới gặp Thẩm Nhượng. Năm ấy cô mới mười bảy tuổi, lần đầu tiên theo ba tham gia tiệc rượu dành cho các thương nghiệp giàu có ở Đế Đô. Liếc mắt nhìn thấy Thẩm Nhượng ở rất xa, trái tim cô đã mất ở trên người anh.
Sau tiệc rượu đó, cô bắt đầu điên cuồng thu thập tất cả những thông tin liên quan tới Thẩm Nhượng, biết rõ mọi sở thích của anh, nắm giữ lịch trình mỗi ngày của anh. Biết anh giống với bố mình, tự hạn chế cuộc sống riêng, không giống như những người khác mê muội nữ sắc, trong lòng càng mừng như điên.
Cô chưa từng yêu thầm ai. Sau khi dùng một năm để hiểu rõ mọi thông tin của Thẩm Nhượng, tại sinh nhật 18 tuổi của mình, cô chạy đi bày tỏ với anh.
Vẻ mặt Ôn Cẩn có chút hoài niệm trước đây mặt dày theo đuổi Thẩm Nhượng, thật sự mất mặt.
Cô trước đây điêu ngoa tùy hứng, tính cách táo bạo, chỉ cần một lời không vừa lòng là có thể liều mạng với người khác. Nhưng vì Thẩm Nhượng, cô nguyện sửa lại tất cả. Cô biết rõ chuyện trở thành bà lớn của một nhà giàu là điều không hề đơn giản, cô cũng không thể khiến cho Thẩm Nhượng mất mặt.
Thế nhưng Thẩm Nhượng rất khó theo đuổi, anh quá lạnh lùng. Cho dù cô làm cái gì vì anh, anh đều không để ở trong lòng, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn cô một cái. Khuôn mặt xinh đẹp mà cô lấy làm tự hào, không hề có chút tác dụng nào trước mặt Thẩm Nhượng.
Suốt sáu năm, sáu năm thanh xuân tươi đẹp nhất của người con gái, tất cả đều cho Thẩm Nhượng. Ngay cả cô cũng không đếm hết bản thân mình đã bị Thẩm Nhượng từ chối bao nhiêu lần.
Sau mỗi lần bị từ chối, cô đau lòng bực bội nhưng chưa hết một ngày cô đã không thể kiềm chế nổi chính mình, tiếp tục ngóng trông đi theo sau lưng Thẩm Nhượng, đem tất cả những người phụ nữ có ý định với anh ra uy hϊếp. Cuối cùng còn dùng thủ đoạn hèn mọn lừa anh lên giường.
Ánh mắt Ôn Cẩn sâu xa, khóe miệng khẽ cong lên. Thẩm Nhượng nói không sai, trước đây cô thật sự rất ngu. Nếu không thì tại sao lại có thể cho rằng, loại đàn ông có gia thế bối cảnh như Thẩm Nhượng này, lại dễ dàng bị một người phụ nữ chuốc say rồi lừa lên giường? Chỉ vì mọi thứ đúng lúc nằm trong kế hoạch của anh mà thôi.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình sáng suốt như vậy, cô hoàn toàn buông bỏ Thẩm Nhượng. Buông bỏ thời gian mười năm của mình, trả giá bằng tính mạng, bằng tâm huyết cả đời xây dựng sự nghiệp của ba, mà vẫn không thể làm lay động được trái tim của người đàn ông mình thích.
Cô không muốn mình lại phải chịu uất ức vì Thẩm Nhượng nữa, cô muốn ly hôn, rời xa anh mãi mãi.
Thẩm Nhượng lễ phép, chu đáo tiếp đón toàn bộ khách mời. Hôm nay là lễ kỷ niệm một năm của Thẩm thị, anh cần phải vui mừng mới đúng. Bởi vì anh đã hoàn thành ước nguyện đem Thẩm thị tiến vào doanh nghiệp lớn nhất thành phố một lần nữa, khiến mọi người kiêng dè anh, nể phục anh.
Thế nhưng bây giờ anh lại cảm thấy hoảng sợ, sợ hãi mà không biết vì lý do gì, ngực cảm giác đau âm ỉ, hô hấp có hơi khó khăn. Hình như vừa rồi, anh đã hoàn toàn mất đi một người rất quan trọng.
Mọi người xung quanh vẫn đang náo nhiệt, cười cười nói nói nhưng Thẩm Nhượng lại nghe không rõ lắm, vẻ mặt anh hốt hoảng, chớp mắt một cái, cảm thấy khung cảnh trước mặt dường như rất quen thuộc, dường như thật lâu trước đây, anh cũng đã tham gia lễ kỉ niệm ngày hôm nay.
Thẩm Nhượng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn những người xung quanh, khi anh và Ôn Cẩn đứng ở trên lầu bốn mắt nhìn nhau thì đau đớn trong lòng đột nhiên biến mất, ngược lại trong đầu lại sinh ra một suy nghĩ điên khùng. Ôn Cẩn vẫn còn ở đây, không thể lại để cho cô rời đi được nữa, có chết cũng phải trói cô bên người.
Ánh mắt mờ mịt một lúc, Thẩm Nhượng lại càng cảm thấy hoảng sợ hơn với suy nghĩ điên khùng vừa rồi của mình, dường như người đàn ông trước đó không phải là anh.
Thẩm Nhượng nhìn Ôn Cẩn, lần đầu tiên nhìn thẳng vào địa vị của Ôn Cẩn trong lòng anh. Thường Minh nói với anh, anh đối xử với Ôn Cẩn, không giống như với những người phụ nữ khác. Ngay từ đầu anh không thừa nhận, không thừa nhận mình sẽ bị phụ nữ ảnh hưởng, lại còn là loại phụ nữ vừa ngu ngốc vừa vô dụng như Ôn Cẩn.
Trong khoảng thời gian gần đây anh thay đổi thất thường, Ôn Cẩn càng khôn khéo dịu hiền anh càng bực bội, mong muốn cô cãi nhau với anh giống như trước kia, luôn luôn theo dõi anh, giấu anh đi như vật sở hữu của mình. Những điều này khiến cho Thẩm Nhượng hoàn toàn chấp nhận hiện thực. Không biết từ lúc nào, Ôn Cẩn đã có chỗ đứng trong lòng anh, không hề phòng bị, nhổ mãi không ra.
Thẩm Nhượng nhớ tới lần đầu tiên gặp Ôn Cẩn. Không lâu sau khi ông nội vừa qua đời, anh mới vào Thẩm thị, bị người nhà chèn ép, cổ đông công ty gây chuyện, mỗi bước đi đều giống như đi trên băng.
Người thân đều đang chờ anh bị đuổi ra khỏi Thẩm thị, còn những người đứng xem náo nhiệt chỉ chờ cơ hội để chê cười anh.
Lúc đó Ôn Cẩn nhìn anh, ánh mắt sáng rực, dường như anh là tất cả của cô. Anh chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng đã cảm thấy nóng hầm hập. Ở trong mắt anh, tất cả phụ nữ dù xấu hay đẹp đều như nhau. Cuộc sống của anh, mỗi một bước đi đều làm theo kế hoạch, trong đó không hề có lấy vợ sinh con. Phụ nữ khiến cho anh cảm thấy buồn nôn, anh cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn phụ nữ.
Thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Cẩn, anh lại nhớ rất kỹ cô. Cho nên sau này Ôn Cẩn quấn lấy anh, theo đuổi anh điên cuồng, anh đã không từ chối, cũng không đồng ý. Anh thích cái ánh mắt Ôn Cẩn nhìn anh, hưởng thụ cái cảm giác Ôn Cẩn ở bên cạnh, trong lòng luôn cảm thấy bình yên.
Có lẽ là từ lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Cẩn, anh đã thích cô.
"Thẩm Nhượng, tôi đưa bọn họ đi trước." Thường Minh nhìn thoáng qua Ôn Cẩn đang đi xuống lầu, nói nhỏ một câu bên tai Thẩm Nhượng.
Thẩm Nhượng thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu nhìn mọi người.
Trong lòng anh bây giờ vô cùng phấn khởi, mọi suy nghĩ tồn lại trong đầu mấy ngày gần đây cuối cùng cũng đã thông suốt, dường như có sự vui mừng trước giờ chưa từng có.
Anh muốn nói cho Ôn Cẩn, anh rất thích cô, đã thích cô từ cái nhìn đầu tiên. Sau này anh sẽ cố gắng hết sức đối xử tốt với cô.
Ôn Cẩn đi tới trước mặt Thẩm Nhượng, nghĩ những chuyện cần làm sắp tới, vẻ mặt cô trở nên khôn khéo hơn bất cứ lúc nào. Có lẽ hôm nay là lần cuối cùng cô lừa Thẩm Nhượng, cô phải dốc hết sức lực khiến anh vui vẻ.
"Thẩm Nhượng." Ôn Cẩn kéo tay của Thẩm Nhượng, lắc lắc vài cái tựa như làm nũng, mím môi cười thẹn thùng, khuôn mặt lúc này đều là vẻ yêu mến. Cô kề sát cơ thể anh, lời nói mềm mại, yếu đuối: "Làm sao bây giờ đây? Thẩm Nhượng, hình như em ngày càng thích anh. Thế nhưng em luôn cảm thấy sau này anh sẽ thích người phụ nữ khác. Em không thích những người phụ nữ khác tới gần anh, không thích anh nói chuyện với bọn họ."
Thẩm Nhượng chỉ cảm thấy trong lòng vừa đau vừa tê dại, anh muốn nói cho Ôn Cẩn, anh đã thích cô, lời nói trước đây anh từng nói với cô, sẽ luôn giữ lời. Cả đời này của anh ngoại trừ cô, sẽ không có thêm người phụ nữ nào khác nữa. Thế nhưng suy nghĩ lại một chút, anh đã bỏ cái ý nghĩ này.
Quả thật anh thích Ôn Cẩn, thế nhưng phụ nữ dễ cậy cưng chiều mà kiêu ngạo, nếu như Ôn Cẩn biết mình đã thích cô, chẳng phải sau này sẽ muốn ngồi lên đầu anh hay sao? Về sau anh sẽ đối xử tối với Ôn Cẩn, thế nhưng cũng có chừng mực. Có một số thứ anh sẽ chủ động cho cô, thế nhưng Ôn Cẩn không thể mở miệng đòi.
Thẩm Nhượng cúi đầu, đưa tay kéo cả eo của cô, nói nhỏ: "Ôn Cẩn, tôi không có phụ nữ khác, mãi mãi cũng không có."
Ôn Cẩn bĩu môi, "Vậy nếu như ngày nào đó anh không kiềm chế được chính bản thân mình, thật sự đυ.ng chạm với người phụ nữ khác thì phải làm sao? Thẩm Nhượng, em rất ích kỷ, trong mắt không được phép có một hạt cát. Nếu như anh thật sự có người phụ nữ khác, hy vọng anh sẽ để em đi, chúng ta ly hôn, sau này mỗi người tự lập gia đình của mình."
Nghe thấy cô nhắc tới ly hôn, trong phút chốc ngực Thẩm Nhượng có hơi sợ hãi. Anh bỗng phản ứng lại rất nhanh, suy nghĩ lại lời nói của Ôn Cẩn mấy lần, trong lòng như nhũn ra. Cô dùng ly hôn để uy hϊếp anh, cũng chỉ vì sợ sau này anh sẽ có phụ nữ khác.
Cả đời này anh sẽ không thể nào có đυ.ng chạm với người phụ nữ khác. Vì để cho Ôn Cẩn yên tâm, Thẩm Nhượng khẽ xoa đầu của cô, nói: "Ừ, tôi đồng ý với cô."
Ôn Cẩn vẫn hừ hừ, giả vờ tức giận véo Thẩm Nhượng vài cái, "Em sẽ luôn nhớ lời anh nói."
"Ừ." Trong giọng nói của Thẩm Nhượng có sự vui vẻ không gì sánh được. Thật là khó hiểu, anh vừa mới biết được tấm lòng của mình, giờ đây nhìn Ôn Cẩn, đâu đâu cũng đều cảm thấy hài lòng.
Cô yếu đuối, mềm mại dựa vào anh, dáng vẻ lo sợ anh bị những người phụ nữ khác cướp đi, làm cho anh phấn khích đến nỗi run rẩy tay chân.
Thẩm Nhượng cúi đầu tới gần Ôn Cẩn, giọng nói du dương trầm thấp, "Ôn Cẩn, sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô."
Đột nhiên anh nói như vậy, khiến cho vẻ mặt của Ôn Cẩn có hơi mờ mịt. Ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc nhìn thấy tình ý thoáng qua trong mắt anh.
Ôn Cẩn ôm chặt tay của Thẩm Nhượng, trong lòng rất muốn cười. Mấy chục năm, kiếp trước cô đã dùng mấy chục năm, mãi cho đến khi cô chết đi, Thẩm Nhượng đối xử với cô từ đầu đến cuối đều là vẻ lạnh lùng. Vậy mà bây giờ ánh mắt của anh nhìn cô lúc này lại có tình ý.
Cô rất muốn hỏi Thẩm Nhượng, có phải anh thích cô hay không, có phải là bởi vì cô không đối xử với anh bằng thái độ lãnh đạm nữa, ngược lại lại dịu dàng, nghe lời, lừa dối anh dụ dỗ anh, nên anh mới thích cô.
Vẻ mặt Ôn Cẩn thẹn thùng, nhân lúc Thẩm Nhượng không chú ý, nhón chân lên hôn anh một cái, "Thẩm Nhượng, cả đời này em cũng sẽ đối tốt với anh."
Không sao cả, cho dù bây giờ Thẩm Nhượng thật sự thích cô, cũng đã không có liên quan gì với cô nữa rồi. Cô đã buông bỏ hoàn toàn tình cảm với anh. Hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi anh, được làm chính bản thân mình.
Thẩm Nhượng kéo khoảng cách giữa hai người ra, vị trí trên mặt vừa bị Ôn Cẩn hôn qua có chút nóng. Nhìn vẻ mặt vui mừng của cô, đột nhiên Thẩm Nhượng không nỡ mắng cô, làm bộ nghiêm túc nói: "Đừng có càn quấy."
"Em mặc kệ." Ôn Cẩn cọ cọ anh, "Thẩm Nhượng, anh chưa từng hôn em ở trước mặt người khác, các cô ấy đều ngầm nói anh không thích em một chút nào. Thẩm Nhượng, anh hôn em đi."
Thẩm Nhượng biết mình cần phải từ chối, không thể cùng cô càn quấy ở nơi công cộng. Thế nhưng hiểu rõ ở trong lòng là một chuyện, còn kiềm chế được hay không lại là một chuyện khác.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Ôn Cẩn.
"Thẩm Nhượng, em thật sự rất thích anh." Ôn Cẩn ôm eo của anh, giọng nói quyến rũ mềm mại, khiến những lời răn dạy cô của Thẩm Nhượng chuẩn bị nói ra, lại nuốt vào hết.
Quên đi, hôm nay theo cô ầm ĩ một chút, sau này anh sẽ dạy cô từ từ, ở nơi nào thì mới được làm chuyện này.
Trợ lý Lâm Phàm đứng cách đó không xa, nhìn Ôn Cẩn và Thẩm Nhượng, con người anh trợn lên, Thẩm tổng vậy mà lại hôn Ôn Cẩn trước mặt mọi người! Không chỉ có mình anh, mà khách khứa xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.
Không phải là nói tình cảm của Thẩm Nhượng và phu nhân không hợp, hoàn toàn không thích cô sao? Sao người lạnh lùng như Thẩm Nhượng, lại có thể làm như vậy ở trước mặt mọi người ngay tại nơi công cộng như thế?
Ôn Cẩn buông tay Thẩm Nhượng, hờn dỗi nói: "Thẩm Nhượng, em biết hôm nay anh có nhiều việc, em nói rồi sau này sẽ không ồn ào với anh nữa, lúc nãy là lần cuối cùng, anh đi mau đi."
Thẩm Nhượng, qua ngày hôm nay, sau khi chúng ta ly hôn, tôi cũng sẽ không bao giờ cãi nhau với anh nữa.
Nghe Ôn Cẩn nói xong, trong lòng Thẩm Nhượng cảm thấy khó chịu, ôm eo của cô, chỉ ngón tay, nói: "Ôn Cẩn, anh cho phép em thỉnh thoảng ồn ào với anh." Giống như lần trước cũng được, những chuyện này, anh vẫn có thể chiều cô.
Ôn Cẩn cười đến méo cả mặt, đẩy anh một cái, "Biết rồi, Thẩm Nhượng anh đi mau đi, em chờ anh trong căn phòng trên lầu, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh."
Vẻ mặt Thẩm Nhượng khó hiểu, "Chuyện gì?"
"Một lát nữa anh sẽ biết thôi." Ôn Cẩn dùng ngón tay chọc chọc vào cái vào l*иg ngực anh, "Chồng à, anh phải trở về nhanh đó."
Ánh mắt Thẩm Nhượng dại ra, đột nhiên tim đập mạnh. Anh che giấu sự vui sướиɠ trong đáy lòng, cố gắng kiềm chế khóe miệng muốn cong lên, thờ ơ "Ừ" một tiếng, quay người rời khỏi.
Bên tai truyền tới không ít lời nói bàn tán, Ôn Cẩn chỉnh lại áo quần trên người, quay lưng lên lầu. Cô vừa mới lên lầu, đã đυ.ng phải bố mình.
""Bố, sao bố lại ở đây?" Ánh mắt Ôn Cẩn kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng mà rất nhanh đã hiểu.
Đời trước bố không tham gia lễ mừng của Thẩm thị, bởi vì lúc đó công ty xảy ra vấn đề, bố nghi ngờ là Thẩm Nhượng gây khó dễ ở trong.
Đời này cô đã nói kế hoạch của Thẩm Nhượng cho bố từ sớm, ông không nhảy vào cái bẫy của Thẩm Nhượng, bây giờ trong công ty cũng không có xảy ra vấn đề gì, cho nên nhất định bố sẽ tới tham gia lễ mừng.
Ôn Minh Khải nhìn Ôn Cẩn với vẻ mặt bình tĩnh, nghĩ đến dáng vẻ ôm Thẩm Nhượng làm nũng vừa rồi của cô, thở dài trong lòng, quả nhiên A Cẩn chưa từng có dự định ly hôn.
Nhưng mà A Cẩn cũng coi như là đã đạt được mong muốn. Loại đàn ông như Thẩm Nhượng này, lại có thể càn quấy với cô ở trước mặt mọi người, nhất định trong lòng có cô.
Ôn Minh Khải nói: "A Cẩn, chuyện vừa nãy của con và Thẩm Nhượng, bố cũng đã thấy rồi. Cậu ta là một người đàn ông nghiêm túc, vừa rồi bằng lòng càn quấy với con, ít nhất trong lòng cũng có con. Nếu như không có dự định ly hôn, sau này hãy sống thật tốt. Nếu như con bị cậu ta bắt nạt, hãy nói cho bố, nhất định bố sẽ trừng phạt cậu ta."
Vẻ mặt Ôn Cẩn có hơi xấu hổ, "Bố, một lát nữa bố sẽ hiểu, con làm như vậy, chính là vì để ly hôn trong hòa bình với Thẩm Nhượng." Khiến anh sau khi ly hôn cũng không tìm được lý do trả thù nhà chúng ta.
Vẻ mặt Ôn Minh Khải nghiêm túc, chau mày: "A Cẩn, rốt cuộc con muốn làm gì?"
"Bố, bố đừng có xen vào." Biểu cảm của Ôn Cẩn lo lắng, "Con biết mình đang làm gì, bố cũng sẽ biết nhanh thôi."
Ôn Minh Khải vẫn không yên tâm, "A Cẩn, suy nghĩ của Thẩm Nhượng kín đáo, con làm cái gì cũng phải cẩn thận, không nên..."
"Bố, con biết rồi." Ôn Cẩn không yên tâm nói, "Con có việc đi trước, một lát nữa con lại tìm bố."
Ôn Cẩn nhanh chóng trở về trong phòng, lấy ra một chai rượu rót vào ly, chạy vào nhà tắm, tháo trang sức và tắm rửa, thay áo ngủ.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương, Ôn Cẩn sờ sờ trái tim đang nhảy loạn trong lòng, nhất định cô có thể thành công.
Bây giờ Thẩm Nhượng làm gì có lòng dạ nào mà đối phó với mấy người trước mặt, cả trái tim của anh đều bị câu nói "Chồng à" kia của Ôn Cẩn câu đi, trong lòng ngứa ngáy không chịu được, rất muốn làm cái gì đó, giống như là dốc sức làm cô.
Trong đầu nóng ran, Thẩm Nhượng uống sạch ly rượu trong tay. Anh luôn cảm thấy lúc nãy là Ôn Cẩn cố ý quyến rũ mình. Nếu là trước đây, nhất định anh sẽ vô cùng tức giận. Nhưng bây giờ anh không tức giận một chút nào, thậm chí muốn nhìn xem chốc nữa cô sẽ dùng thủ đoạn gì để quyến rũ anh.
"Thẩm tổng."
m thanh quen thuộc, trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, Thẩm Nhượng quay người, mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Trình Tĩnh Sơ, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng chán ghét, gật đầu, không quan tâm tới cô.
Trình Tĩnh Sơ cầm chặt chén rượu trong tay, trong đầu càng ngày càng điên cuồng. Lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này, đã say đắm anh đến nỗi không có thuốc chữa. Vì anh mà vứt bỏ công việc lương cao ở nước ngoài, cam tâm tình nguyện đi lên từ tầng lớp thấp nhất ở trong công ty của anh, chỉ cần mỗi ngày liếc nhìn anh từ xa một cái, cô đã cảm thấy thỏa mãn. Để đạt được Thẩm Nhượng, cái gì cô cũng làm.
Hiện tại anh không chịu nhìn thẳng vào mắt cô, không sao cả. Trình Tĩnh Sơ cô tự nhận mình không kém gì so với Ôn Cẩn, chờ qua ngày hôm nay, cô sẽ có tư cách đứng bên cạnh Thẩm Nhượng quang minh chính đại, cô sẽ nghĩ cách lấy đi trái tim anh.
Thẩm Nhượng hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, nói vài câu với Lâm Phàm
rồi rời đi. Khi anh đi tới cửa phòng thì đầu đã hơi choáng váng. Anh xoa xoa trán, biết lý do là vừa rồi uống quá nhiều rượu.
Quẹt thẻ bước vào bên trong phòng, Thẩm Nhượng đi mấy bước, đã nhìn thấy Ôn Cẩn mặc áo ngủ đang chờ anh.
Yết hầu anh căng lên, hiểu rõ trong lòng. Quả nhiên là Ôn Cẩn muốn quyến rũ anh.
Thẩm Nhượng nghiêm mặt, làm bộ tức giận, "Ôn Cẩn, chuyện hôm nay là sao? Em..."
"Thẩm Nhượng." Ôn Cẩn cắt đứt lời của anh, nhanh chóng bổ nhào vào trong ngực anh, nói lầm bầm: "Sao bây giờ anh mới đến, em đã chờ anh rất lâu rồi."
Thẩm Nhượng ôm chặt cô theo bản năng, loạng choạng lui về sau hai bước, bị dáng vẻ mềm mại yếu đuối của cô quyến rũ làm cho không kiềm chế được, đánh cô vài cái, "Tình huống như ngày hôm nay mà em cũng dám quyến rũ anh, hả?"
Trong lòng anh đè nặng một ngọn lửa như muốn bùng cháy, mặc dù biết bây giờ không thích hợp, bên ngoài còn có khách khứa đang chờ anh, thế nhưng anh vẫn không thể khống chế được, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia càng ngày càng mạnh mẽ.
Ôn Cẩn cảm giác được sự thay đổi của Thẩm Nhượng, biết anh đã cắn câu, yếu đuối nói: "Chồng à, em đã chờ anh lâu rồi."
"Gọi lại một lần nữa." Thẩm Nhượng ôm lấy Ôn Cẩn, bế cô lên cao, đối diện với ánh mắt của cô, hôn cô vài cái, "Ngoan, gọi lại thêm lần nữa."
Hai tay Ôn Cẩn ôm cổ anh, âm cuối kéo dài, yếu đuối gọi vài tiếng, "Chồng, chồng ơi, chồng à."
L*иg ngực Thẩm Nhượng hơi rung động, hơi thở từ từ nặng nhọc, vội vàng hôn lên mắt, mũi, cuối cùng là đôi môi của cô, thưởng thức một cách tỉ mỉ, một lúc sau nụ hôn của hai người mới chấm dứt, dựa vào trán cô, hai người đều thở hổn hển.
"Thẩm Nhượng, anh đã tới chậm, mà vừa rồi còn đánh em nữa, em muốn phạt anh uống rượu." Ôn Cẩn chọc chọc mặt của anh, trên mặt không mấy vui vẻ.
Thẩm Nhượng rất thích dáng vẻ xinh đẹp của cô khi quyến rũ anh, trực tiếp cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch mà không chút suy nghĩ gì.
"Còn tức giận à?" Thẩm Nhượng kiên nhẫn dỗ dành cô. Anh không ngờ rằng, anh cũng có một ngày sẽ dỗ phụ nữ, còn ở trong trường hợp quan trọng như vậy càn quấy với cô.
Ôn Cẩn lắc đầu, cơ thể cố ý cọ cọ vài cái. Trên người cô là một chiếc áo ngủ đơn sơ, mấy ngày nay Thẩm Nhượng đã không được thỏa mãn rồi, du͙© vọиɠ bây giờ đã dâng lên tới tận cùng. Anh nhìn Ôn Cẩn, cường độ trên tay từ từ gia tăng, "Ôn Cẩn, nhất định hôm nay anh sẽ không bỏ qua cho em."
"Thẩm Nhượng, Thẩm Nhượng, anh chờ một chút, chờ một chút." Ôn Cẩn đẩy anh, bị động tác vội vàng của anh làm cho nhếch nhác.
"Ôn Cẩn, anh không đợi được nữa, chính em đã làm nổi lửa." Thẩm Nhượng kéo cô đến gần nơi nào, nói khàn khàn: "Ôn Cẩn, cảm nhận được không? Nó muốn cả ngày lẫn đêm, muốn tới điên luôn rồi."
Ôn Cẩn chịu đựng cảm giác buồn nôn, đẩy nhẹ anh, "Thẩm Nhượng, anh đi tắm trước, đi tắm trước có được không?"
"Thật sự anh chờ không nổi nữa." Thẩm Nhượng có sự vội vàng chưa từng có, anh hôn Ôn Cẩn lung tung, giọng nói vừa vội lại vừa khó chịu, "Ôn Cẩn, vợ à, đầu tiên làm một lần, làm một lần rồi anh đi tắm."
Áo ngủ trên người Ôn Cẩn đã bị cởi hơn một nửa, cô nắm chặt tay Thẩm Nhượng, khi nghe được anh nói "Vợ à", trong phút chốc ánh mắt mù mờ, nhưng đã nhanh chóng không phục lại bình thường, kiên định lắc đầu, "Không nên. Thẩm Nhượng, anh đi tắm trước đi, nếu không sau này em sẽ không cho anh chạm vào người em nữa."
Động tác Thẩm Nhượng dừng lại, không muốn làm cho cô mất hứng, hôn cô một cái, thỏa hiệp nói: "Được, thế nhưng em phải tắm với anh."
"Không được." Ôn Cẩn trừng mắt liếc anh một cái, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Anh đi tắm nhanh lên đi, một chốc nữa cái gì em cũng nghe theo anh."
"Thật sự đều nghe theo anh?" Thẩm Nhượng nhìn chằm chằm anh, ánh mắt nóng rực, "Từ thế gì cũng được hả?"
"Ừ." Ôn Cẩn trả lời qua loa, cúi đầu thẹn thùng.
"Ôn Cẩn, em chờ anh." Cửa phòng tắm bị đóng lại, nghe được tiếng nước tích tách truyền đến từ bên trong, khuôn mặt thẹn thùng của Ôn Cẩn trở nên lạnh lùng ngay lập tức, nhanh chóng mặc áo ngủ vào cho mình, cẩn thận mở cửa phòng.
Trình Tĩnh Sơ đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp.
Ôn Cẩn thản nhiên nói, "Thuốc trong rượu sẽ phát tác rất nhanh, chỉ cần cô có thể thành công, tôi sẽ giúp cô gả cho Thẩm Nhượng."
"Cô không hối hận?" Trình Tĩnh Sơ vẫn không nhìn được hỏi. Ôn Cẩn thích Thẩm Nhượng, nhất định không thể ít hơn cô.
Mặt Ôn Cẩn bình tình nhìn cô một cái, quay người rời đi.
Cô không hối hận. Điều hối hận duy nhất, là gặp phải Thẩm Nhượng, rồi yêu anh như một kẻ ngu ngốc mấy chục năm.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Aigoo cuối cùng cũng ra chương cho mọi người rồi, chúng tớ xin lỗi vì đã ra chậm hy vọng mọi người thông cảm ạ.