Editor: Bạch Liên Hoa
Beta: Cổn Cổn
"Ôn Cẩn." Thẩm Nhượng ôm chặt cô, ở bên tai gọi nhỏ tên cô. Anh cũng không biết tại sao anh lại muốn gọi tên của cô, thậm chí còn dâng lên một cỗ kích động muốn nói cho cô biết sau này anh sẽ cố gắng để về nhà cùng cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở nhà.
Ôn Cẩn cảm thấy rất kỳ quái, trước kia cô thậm chí đã từng dùng đến quần áo tình thú để câu dẫn Thẩm Nhượng nhưng sắc mặt anh vẫn không đổi, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng ngày càng xa cách hơn. Hiện tại cô mới chỉ dùng thái độ mềm mại làm nũng với anh một chút, nói về sau sẽ nghe theo lời anh, không ngờ rằng anh thực sự liền có phản ứng.
“Ôn Cẩn.” Hô hấp của Thẩm Nhượng bắt đầu nặng nề, anh kề sát bên tai Ôn Cẩn gọi một tiếng liền bế cô lên ném lên trên giường.
Đôi mắt của anh dần đỏ lên, hung hăng hôn Ôn Cẩn vài cái, giơ tay lên kéo áo ngủ của cô xuống.
Thẩm Nhượng nắm chặt lấy hai chân Ôn Cẩn, đôi tay dùng sức hung hăng muốn tách ra nhưng lại bị Ôn Cẩn ngăn lại.
“Thẩm Nhượng, hôm nay em không tiện.” Ôn Cẩn ôm cổ Thẩm Nhượng, nhẫn nhịn sự không khỏe hôn anh một cái,mềm mại nói: "Hôm nay em đến kỳ sinh lý."
Thẩm Nhượng đột ngột dừng lại động tác của mình, dùng tay chạm chạm thấy có cảm giác cộm, sắc mặt hắn liền trùng xuống, không thể ngăn lại cảm giác phiền muộn trong lòng.
Bật người ngồi dậy trên giường, Thẩm Nhượng thuận lợi đem Ôn Cẩn ôm vào trong l*иg ngực mình, không ngừng xoa xoa mái tóc dài của cô, trong giọng nói không giấu được sự nôn nóng hỏi cô : "Ngày thứ mấy?"
Ôn Cẩn cố gắng thả lỏng cơ thể, không để cho Thẩm Nhượng thấy được thân thể cô đang cứng đờ, ngoan ngoãn nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên."
"Ngày đầu tiên?". Động tác xoa tóc của anh lập tức dừng lại, trong giọng nói thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn hỏi : "Mấy ngày là hết?"
"Bình thường cũng phải bảy ngày." Ôn Cẩn cọ cọ mặt vào l*иg ngực của anh, mềm giọng hỏi: “Thẩm Nhượng, anh có phải không vui hay không?”
Bảy ngày. Sắc mặt của Thẩm Nhượng hoàn toàn toàn đen lại, thực sự còn muốn anh nhẫn nhịn đến bảy ngày nữa, bây giờ đến một ngày anh cũng không nhịn nổi.
Thẩm Nhượng để tay ra sau, chậm rãi vuốt ve lưng cô. Nhớ tới lần thứ hai cùng Ôn Cẩn lên giường, tim anh đập càng nhanh hơn.
"Ôn Cẩn, anh đúng thật là không vui." Thẩm Nhượng thanh âm trầm thấp, đem bàn tay của Ôn Cẩn nắm ở trong lòng bàn tay anh, cẩn thận ngắm nghía bàn tay xinh xắn của cô. Bàn tay trắng nõn, mềm mại, cũng có thể làm anh... rất thoải mái.
Ôn Cẩn ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nhượng.
Anh vốn dĩ đã nhịn rất khổ cực, Ôn Cẩn còn dùng ánh mắt dụ hoặc như vậy nhìn anh, Thẩm Nhượng quả thực là không thể nhịn được nữa, kéo bàn tay của cô xuống dưới, nói với hàm ý mập mờ:”Ôn Cẩn, giúp anh một chút”
. . . . . . . . . . . . . . .
Bên tai truyền đến tiếng hít thở bình ổn của Thẩm Nhượng, Ôn Cẩn bị anh ôm vào trong lòng, đôi tay chuyển động vài lần, dường như cô còn có thể cảm giác được phía bên trên ươn ướt. Ánh mắt Ôn Cẩn thể hiện sự chán ghét, cố nhịn xuống cơn buồn nôn trong lòng.
******
Không chỉ có mình Lâm Phàm cảm giác được mà cả những lãnh đạo khác cũng cảm thấy hai ngày nay tâm tình Thẩm tổng của họ cực kì tốt.
Tần Tranh đang nghịch điện thoại, trêu ghẹo vài câu trên Wechat cùng tiểu võng hồng mới 18 tuổi mà anh ta mới bao nuôi gần đây, bỗng ngẩng đầu lên nhìn Thường Minh phía đối diện, kinh ngạc nói:"Lão đại hai ngày nay tâm tình hình như không tệ, lẽ nào là sự việc kia có tiến triển?"
Lâm Phàm liếc mắt lên nhìn trộm anh ta một chút, tiếp tục cúi đầu chỉnh sửa lại hồ sơ.
Thường Minh ngừng động tác đánh máy của mình lại, nhìn về phía Lâm Phàm:"Lâm Phàm, cậu ra ngoài trước đi".
Lâm Phàm hiểu ý, cầm lấy văn kiện trên bàn, quay sang gật đầu với hai người rồi đi ra ngoài.
"Làm cấp dưới thì đừng nên quá phận"Giọng điệu Thường Minh bình tĩnh,"Cứ để cho họ cố gắng kéo dài thời gian."
Thường Minh từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, đến khi học Đại học mới bị cha mẹ ép về nước, anh ta cùng Thẩm Nhượng tiếp xúc với nhau cũng không nhiều lắm, thế nhưng anh ta vẫn rất hiểu rõ Thẩm Nhượng.
Có lẽ chính Thẩm Nhượng cũng không biết, Ôn Cẩn đã sớm có thể điều khiển cảm xúc của anh, trong khoảng thời gian này thay đổi rất nhiều. Làm anh em với nhau, điều duy nhất anh có thể giúp Thẩm Nhượng chính là kéo dài kế hoạch, kết quả có lẽ sẽ không đến nỗi không thể xoay chuyển được.
Nếu thực sự tổn thương đến chú của Ôn Cẩn là Ôn Mực, có khi Thẩm Nhượng sẽ thông suốt, cho dù còn có thể ép Ôn Cẩn ở bên mình thì tình cảm giữa hai người cũng khó để được như lúc trước.
Tần Tranh đặt điện thoại lên bàn, giọng nói mang ý giễu cợt:"Thường Minh, lão đại chỉ cho chúng ta thời gian là bốn tháng. Nếu không hãm hại được Ôn Mực thì sau đó chúng ta phải làm gì đây?"
Nói xong câu đó, hắn ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói tiếp:"Tên Tô Yến đó quả thật là phiền phức. Là người vừa có lợi vừa có hại cho chúng ta, lần trước không biết tại sao hắn biết được việc này? Không chỉ riêng lần trước, có vài lần kế hoạch của chúng ta đều bị hắn phá đám. Nếu có thể đem hắn sang đây thì thật là tốt.
Tần Tranh tiếc nuối lắc đầu, khuôn mặt mang đầy vẻ đáng tiếc.
"Cậu tốt nhất đừng kéo dài thêm thời gian mà Thẩm Nhượng đã giao."Giọng điệu Thường Minh lạnh nhạt,"Cứ dựa theo lời tôi nói mà làm, làm tốt hạng mục tôi giao cho cậu."
Tần Tranh biến đổi sắc mặt, nói:"Tôi sẽ chỉ kéo dài nhiều nhất hai tháng."
"Được”.Thường Minh gật đầu, tiếp tục làm công việc trên tay. Có thể kéo dài đến hai tháng đã là giới hạn cuối cùng. Kết quả sau đó như thế nào thì chỉ có thể xem ý trời.
Khi Thẩm Nhượng đi vào, ba người lại mở một cuộc họp nhỏ. Sau khi kết thúc,Tần Tranh nói với ý tứ không rõ:"Lão đại, tối nay có tiệc rượu mừng Cục trưởng ở Minh Thịnh mới nhận chức. Hạng mục kia tôi cảm thấy rất phù hợp với tiêu chí của chúng ta."
Bây giờ trong đầu Thẩm Nhượng đều là Ôn Cẩn, chỉ cần nghĩ đến bây giờ cô đang ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, tâm tình của anh liền không thể diễn tả được sự vui mừng. Không biết vì sao trước đây anh lại không có cái cảm giác này?
Ngẩng đầu lên nhìn Tần Tranh với vẻ mặt lạnh nhạt,"Tôi đêm nay có việc bận, hai cậu đi cùng bọn họ thảo luận. Nếu bọn họ thích thì giao cho bọn họ một phần, nói rõ ràng về món nợ rồi viết vào hợp đồng.Cả hai bên hỗ trợ nhau, chúng ta cũng không thể để cho bọn họ ngồi không thu lợi nhuận được."
Sau khi Tần Tranh và Thường Minh rời đi, Thẩm Nhượng còn ở lại công ty một lúc rồi mới mang theo Lâm Phàm đi đến trung tâm mua sắm.
Nhìn cô gái bán hàng đang nhiệt tình giới thiệu sợi dây chuyền kim cương này, Lâm Phàm liếc mắt nhìn lên bảng giá, chỉ cảm thấy sợ khϊếp vía. Đây đúng thật là thứ mà chỉ những người có tiền mới mua được, mang lên người không sợ bị đυ.ng hỏng hả?
"Tiên sinh, đây là những kiểu dáng mới nhất của chúng tôi."Cô gái bán hàng lấy ra ba sợi dây chuyền khác nhau, gương mặt tươi cười nhìn Thẩm Nhượng. Chỉ cần nhìn một chút cô liền biết rằng người đàn ông này chính xác là khách lớn.
Trong lòng Thẩm Nhượng cũng có một chút khϊếp sợ, mí mắt cũng giật giật mấy lần. Anh vì để trở về có thể nhìn thấy Ôn Cẩn, không đi tham gia tiệc rượu thì thôi, hiện tại còn tự mình đi mua đồ cho cô. Có phải là anh bị bệnh rồi hay không?
Thẩm Nhượng xoay người định rời đi, thế nhưng tự nhiên nhớ đến mình cùng Ôn Cẩn kết hôn mấy năm, anh ngoại trừ đưa cho cô vài tấm thẻ thì đúng thật là anh cũng chưa mua cho cô thứ gì.
Thời gian trước thái độ của cô đối với anh đúng là không được tốt lắm, dò xét anh vài vấn đề, chắc chắn là do mấy năm qua anh không quan tâm đến cô nhiều. Sắc mặt Thẩm Nhượng mang ý vị sâu xa, đúng là anh nên quan tâm đến Ôn Cẩn nhiều hơn một chút, cho dù thế nào thì cô cũng là vợ của anh.
"Gói hết lại cho tôi."
********
Ôn Cẩn làm một bàn đầy đồ ăn, tất cả đều là những món mà Thẩm Nhượng thích ăn, nghĩ xem phải làm thế nào để có thể cùng Thẩm Nhượng bàn về vấn đề đó.
Thẩm Nhượng về đến nhà, trong mắt anh chỉ nhìn về phía Ôn Cẩn. Cô ngồi trước bàn ăn, vẻ mặt dịu dàng, cúi đầu xuống không biết là đang suy nghĩ về chuyện gì mà chân mày hơi nhíu nhíu lại.
Anh nhìn Ôn Cẩn nhăn mày, tự dưng cảm thấy rất khó coi, anh không thích cô nhăn mày như thế.
"Ôn Cẩn" Anh không thể kìm lòng được gọi tên của cô, đi tới gần, nhẹ nhàng xoa đầu cô,"Nếu lần sau anh về muộn quá thì đừng chờ anh nữa."
Anh thích Ôn Cẩn ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về nhà nhưng hai ngày nay nhìn thấy Ôn Cẩn cho dù anh về muộn cũng vẫn chờ thì trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu, không nghĩ rằng cô nhịn đói để chờ anh về.
Ôn Cẩn cười cười kéo tay anh, nói:"Thẩm Nhượng, em thích đợi anh về nhà. Hôm nay em làm mấy món anh thích ăn, anh ăn thử xem có ngon không?"
"Sao tay em lại bị thương?"Thẩm Nhượng cầm lấy tay cô, lại quay sang nhìn thức ăn trên bàn, sắc mặt không được tốt,"Sau này em đừng nấu cơm nữa."
"Thẩm Nhượng, em thích nấu cơm cho anh mà."
Thẩm Nhượng chỉ thấy trong lòng vừa đau vừa chua xót, Ôn Cẩn đúng là rất yêu anh.
Đêm đến,Ôn Cẩn yên lặng ôm Thẩm Nhượng, thanh âm nhỏ nhẹ cùng anh nói qua về chuyện hôm nay. Hai hôm nay, Ôn Cẩn cẩn thận nhớ lại tình hình khi hai người sống chung ở kiếp trước, phát hiện ra đoạn thời gian khi hai người vừa kết hôn, lúc đó cô giả vờ ngoan ngoãn nghe lời thì Thẩm Nhượng đối xử với cô thực sự rất tốt.
Thẩm Nhượng nhìn chằm chằm vào ngón tay bị thương của Ôn Cẩn,giọng điệu bình thường nói:"Sau này em đừng nấu cơm nữa, để cho người giúp việc làm đi."
Nói xong lại cảm thấy giọng điệu của mình quá cứng ngắc, liền bổ sung thêm:"Thật sự rất nhàm chán, em có thể. . . . ." Giống như trước đây đi đến công ty tìm anh.
"Thẩm Nhượng, em cho anh xem một thứ này."
Lời nói của Thẩm Nhượng bị cắt đứt, Ôn Cẩn lấy ra một kịch bản, vờ như tức giận nói:"Những kịch bản lúc trước của em đều bị trả lại, người phụ trách nói có người cố ý muốn hại em. Thẩm Nhượng,anh cho em một chỗ dựa, giúp em sản xuất nó có được hay không?"
Sắc mặt thẩm Nhượng cứng đờ, khóe môi giật giật,vốn dĩ anh chuẩn bị từ chối, nhưng lại nhìn thấy trong ánh mắt cô mang sự tha thiết cùng tín nhiệm, anh không kìm lòng nổi nói ra một chữ "Được".
"Thẩm Nhượng, anh là tốt nhất,"Ôn Cẩn ôm chầm lấy anh, trong lòng ghê tởm đến mức buồn nôn nhưng vẻ mặt lại vô cùng thẹn thùng,"Trước kia là em sai, không nên lúc nào cũng đi làm phiền anh.Thẩm Nhượng, sau này mọi chuyện em đều nghe theo lời anh, sẽ không gây ra rắc rối cho anh."
Thẩm Nhượng nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Ôn Cẩn, trong đôi mắt cũng hiện lên sự vui mừng, bàn tay đặt ở trên eo cô dần dùng sức.
Bây giờ Ôn Cẩn ngoan ngoãn như vậy đúng là dáng vẻ mà anh thích nhất. Nhưng không biết vì sao anh lại cảm thấy anh và Ôn Cẩn đang bị ngăn cách bởi một thứ gì đó?Trong lòng anh bây giờ thực sự vui vẻ nhưng cũng thấp thoáng có một chút bất an.
Nhưng anh lại mong muốn rằng Ôn Cẩn giống như trước đây, cứ thế vô cớ gây rối, luôn luôn bám lấy anh. Có phải anh như vậy là tên bỉ ổi hay không?