Cô Ấy Luôn Muốn Ly Hôn

Chương 6

Editor: Bảo Bảo

Beta-er: Bơ

Ôn Cẩn ngơ ngác nhìn Thẩm Nhượng. Hai mắt hắn đỏ lên, du͙© vọиɠ trong mắt càng ngày càng rõ ràng, hô hấp thô nặng phun ở trên mặt cô, đặt tay trên eo cô. Cho dù cách lớp áo ngủ cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng.

Vốn dĩ cô rất sợ hãi, nhưng mà sau khi nghe những lời Thẩm Nhượng nói, sợ hãi trong lòng liền biến mất. Ôn Cẩn kéo kéo khóe miệng, đột nhiên cảm thấy muốn cười, cười vì kiếp trước chính ngây ngốc đuổi theo hắn.

Kiếp trước cô dùng hết thủ đoạn, chỉ cần Thẩm Nhượng hơi đáp lại cô, cô có thể cao hứng cả ngày. Hiện tại thái độ cô lãnh đạm, Thẩm Nhượng ngược lại tự thân dính lấy cô, còn dùng con trai uy hϊếp cô, làm như cô của khi trước vậy, ở trên giường câu dẫn cô. Ôn Cẩn nghĩ cô của kiếp trước thật đáng chê cười. Trình Tĩnh Sơ trào phúng cô từ đầu tới cuối đều là một kẻ ngốc.

“Thẩm Nhượng.” Ôn Cẩn duỗi tay ôm eo hắn, nhẹ giọng hỏi: “Có phải anh đã thích tôi rồi không?”

Suy nghĩ của Thẩm Nhượng trong nháy mắt thanh tỉnh, nhưng rất nhanh lại trở nên hỗn loạn. Bởi vì Ôn Cẩn hôn hắn, giống như lúc trước câu dẫn hắn.

Ôn Cẩn chủ động khiến trong lòng Thẩm Nhượng hưng phấn không nói nên lời. Cổ hưng phấn này làm cả người hắn phát run, chỉ có thể gắt gao ôm cô, hôn môi đáp lại cô. Dường như chỉ có như vậy mới có thể phát tiết kích động trong lòng hắn. Rõ ràng chỉ có mấy ngày không gặp mặt Ôn Cẩn, vì cái gì hắn cảm thấy dường như rất lâu rồi không được ôm Ôn Cẩn.

“Ôn Cẩn.” Khóe miệng Thẩm Nhượng gợi lên một nụ cười nhạt, cúi đầu cọ cọ mặt cô, chống trán của cô nói: “Tôi thích em.”

Thực thích, không biết vì cái gì lại thích.

“Thích bao nhiêu?” Ôn Cẩn nhẹ giọng hỏi, tay nhẹ gãi ngực Thẩm Nhượng: “Thích đến mữ chỉ nghe lời tôi nói, sẵn sàng vì tôi làm bất cứ chuyện gì sao?”

Nguyện ý, cái gì cũng nguyện ý vì em làm. Ôn Cẩn, chỉ cần em quan tâm tôi, tôi về sau cái gì cũng đều nghe em, không bao giờ chê em vô cớ gây rối, cả ngày làm phiền dính lấy tôi.

Môi Thẩm Nhượng khẽ nhúc nhích, vừa định mở miệng nói chuyện, di động của Ôn Cẩn đặt trên bàn đột nhiên rung. Suy nghĩ hỗn loạn của hắn đột nhiên trở nên rõ ràng, ngực nặng trĩu, thở mạnh một hơi, dường như có thứ gì đó vừa từ trên người hắn thoát ra.

Khẽ nhíu mày, Thẩm Nhượng bắt lấy tay Ôn Cẩn, lãnh đạm nhìn cô: “Ôn Cẩn, cô lần này thật có năng lực, cư nhiện có thể nhịn bốn ngày.”(*)

(*) Vì đoạn này nam chính vẫn chưa thật sự nhận ra tình cảm của mình nên Bảo Bảo sẽ dùng tôi-cô thay cho anh em nhé, khi nào nam chính có dấu hiệu trọng sinh Bảo Bảo sẽ thay đổi xưng hô thành anh-em. Mọi người không thích có thể góp ý nha.

Đây mới là Thẩm Nhượng mà cô quen thuộc, lãnh đạm thanh tỉnh. Bộ dáng vừa rồi đại khái là do cô ảo giác, bằng không là do Thẩm Nhượng cố ý. Cũng như kiếp trước mỗi lần hắn bị cô thành công câu lên giường đều là vì lợi dụng cô thuyết phục ba đồng ý quyết sách ở công ty với hắn.

Ôn Cẩn cảm thấy đần độn vô vị, hắn muốn hiểu lầm liền hiểu lầm đi. Dù sao hắn cũng chán ghét cô quấn lấy hắn. Cười cười, cô nói: “Thẩm Nhượng, anh vừa mới nói thích tôi.”

Tay Thẩm Nhượng bắt lấy tay Ôn Cẩn hơi ngừng lại, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn chằm chằm hai mắt cô: “Ôn Cẩn, tôi xác thực thích…’làm’ cô”

Trong lòng Thẩm Nhượng kinh ngạc, vừa rồi hắn dường như có nói gì đó với Ôn Cẩn, hiện tại lại hoàn toàn không nhớ rõ. Từ sau khi hắn đi công tác trở về, mỗi lần nhìn thấy Ôn Cẩn đều không nhịn được một cỗ xúc động, có đôi khi thân thể giống như không phải của chính mình.

Hắn hẳn là phải đi khám bệnh, có lẽ tinh thần lẫn thân thể hắn đều có vấn đề.

Giờ phút này du͙© vọиɠ trong thân thể hắn dần phai nhạt. Tuy rằng vẫn còn rất muốn Ôn Cẩn nhưng còn có thể khống chế. Nghĩ đến vấn đề vừa rồi Ôn Cẩn hỏi hắn, Thẩm Nhượng sắc mặt âm trầm, trong lòng cười lạnh. Thích đến nguyện ý vì cô làm bất cứ chuyện gì? Nữ nhân này đúng là ngu xuẩn đến cực điểm.

Không nói hắn đời này đều không thể thích cô, ngay cả thật sự thích, Thẩm Nhượng hắn sao có thể để tình cảm che mờ lý trí. Loại đồ vật ghê tởm như tình yêu? Trước kia khi Thường Minh thất tình, cả người đều trở nên trầm mặc tối tăm. Một người phụ nữ mà thôi, cư nhiên có thể làm cho một người tính cách rộng rãi như Thường Minh hoàn toàn thay đổi. Thật không thể tưởng tượng được.

Thẩm Nhượng buông tay Ôn Cẩn ra, nhéo cằm cô, nói: “Ôn Cẩn, tôi cảnh cáo cô lần cuối, không cần làm lãng phí thời gian của tôi. Cô kêu người theo dõi tôi, dính tôi quấn lấy tôi chỉ càng làm tôi thêm ghê tởm. Nếu cô ngoan một chút, nghe lời tôi nói. Cô vĩnh viễn đều sẽ là vợ của tôi.”

Đẩy Ôn Cẩn ra, Thẩm Nhượng xoay người rời đi. Đi đến cạnh cửa, hắn dừng lại bước chân: “Thẩm Thần bây giờ còn quá nhỏ, qua mấy năm nữa tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài.”

Cửa bị đóng lại, Ôn Cẩn sắc mặt châm chọc. Nghe lời mới có thể mãi mãi làm vợ hắn. Nguyên lai trong lòng Thẩm Nhượng cũng có tính toán muốn cùng cô ly hôn, chẳng qua thời cơ còn chưa tới thôi. Để xem nếu hiện tại đưa ra đề nghị ly hôn, hắn còn lợi dụng cô như thế nào.

Người làm trong nhà đều phát hiện ông chủ cùng phu nhân mấy ngày nay đều thay đổi. Phu nhân trước kia thường xuyên bám lấy ông chủ, tính tình táo bạo, đối với Thần Thần luôn luôn làm lơ. Đột nhiên bây giờ lại đưa Thần Thần đi học, tính cách cũng trở nên ôn nhu.

Mà ông chủ lại càng thêm không thích phu nhân, không chỉ thay đổi khóa cửa thư phòng, một tuần nay hắn đều đi sớm về trễ, hoàn toàn không cùng phu nhân chạm mặt.

Dì Ngô sắc mặt u sầu, bà từ thời điểm còn trẻ đã làm bảo mẫu cho Thẩm gia. Sau khi Thẩm Nhượng thành niên dọn ra khỏi Thẩm gia bà cũng theo lại đây. Vốn tưởng rằng Thẩm Nhượng cưới Ôn Cẩn, hai người ngay cả con cũng đã sinh, nói như thế nào cũng có điểm thích Ôn Cẩn. Ai ngờ Thẩm Nhượng đối với Ôn Cẩn hoàn toàn không để ý.

“Dì Ngô, hành lý đều dọn hết lên xe rồi sao?”

Ôn Cẩn ôm Thần Thần, trên tay còn cầm một ít đồ đạc.

“Phu nhân, đều dọn xong rồi.” Dì Ngô sắc mặt do dự, nói: “Phu nhân, cô không cần thiết phải dọn về nhà như vậy, chỉ cần cô dỗ ông chủ…”

Ôn Cẩn cắt ngang lời bà nói: “Dì Ngô, con chỉ về ở nửa tháng.”

Sau khi mang Thần Thần về đến nhà, đã là buổi chiều.

“Mẹ, ông ngoại sẽ thích Thần Thần sao?” Thẩm Thần khẩn trương túm quần áo Ôn Cẩn, cậu bé chỉ gặp ông ngoại có hai lần, ông ngoại đều xụ mặt, đáng sợ giống như baba.

Ôn Cẩn sờ sờ đầu cậu bé, tự trách nói: “Ông ngoại nhất định sẽ thích Thần Thần.” Kiếp trước cô luôn lấy lòng Thẩm Nhượng cùng mẹ hắn, cực ít lầm đưa Thẩm Thần về nhà.

“A Cẩn!”

Ôn Cẩn vừa mới bước vào trong nhà, dì Trần liền tươi cười chào đón, khi nhìn thấy Thẩm Thần, hốc mắt bà đỏ lên. Bà đã gần một năm chưa nhìn thấy A Cẩn, càng không cần phải nói đến Thẩm Thần. Từ sau khi tiểu thư gả cho Thẩm Nhượng dường như đã quên mất ngôi nhà này, thật là một cô gái ngốc.

Nhìn căn nhà quen thuộc, trong lòng Ôn Cẩn nóng lên.

Ôn Minh Khải từ trên lầu đi xuống, khi nhìn thấy Ôn Cẩn, sắc mặt hơi trầm xuống: “A Cẩn, như thế nào gầy thành như vậy? Thẩm Nhượng đối xử tệ với con?”

Ông vẫn luôn không tán thành Ôn Cẩn gả cho Thẩm Nhượng, đáng tiếc là Ôn Cẩn quá mê luyến Thẩm Nhượng, căn bản không nghe ông khuyên bảo.

Thanh âm quen thuộc làm hốc mắt Ôn Cẩn nóng lên.

Sau khi trọng sinh, cô vẫn luôn không dám liên lạc với ba, cũng không có mặt mũi đi tìm ông. Cô làm hại công ty trong nhà bị cướp mất, lại còn không thể làm trọn chữ hiếu với ba. Chỉ cần nghĩ đến ba kiếp trước khi tuổi già cô đơn một mình, trong lòng cô liền vô cùng khó chịu.

Ôn Minh Khải nhìn thấy Ôn Cẩn rơi nước mắt lập tức liền luống cuống: “A Cẩn, này, như thế nào lại khóc?”

“Mẹ.” Hốc mắt Thẩm Thần cũng đỏ, lung tung giúp Ôn Cẩn lau nước mắt, không rõ vì sao mẹ đột nhiên lại khóc.

Ôn Cẩn lau khô nước mắt, sờ sờ mặt Thẩm Thần: “Thần Thần ngoan, mẹ có chuyện muốn nói với ông ngoại. Con tự mình đi chơi nhé!”

Thẩm Thần lưu luyến rời đi, cậu bé muốn nghe mẹ nói chuyện.

Hoảng loạn qua đi, Ôn Minh Khải rốt cuộc phát hiện Ôn Cẩn có điểm khác thường. Thở dài một hơi thật sâu, ông sờ đầu cô: “A Cẩn, có phải Thẩm Nhượng đối xử không tốt với con hay không?”

Ôn Cẩn là bị ông nuông chiều lớn lên, ông chưa từng gặp cô bình tĩnh giống như hôm nay.

Chịu đựng không để cho chính mình lại rơi nước mắt, Ôn Cẩn đem chuyện Thẩm Nhượng ngầm làm đều nói ra.

Ôn Minh Khải sắc mặt ôn hòa nhưng trong lòng lại thập phần khó chịu. Ôn Cẩn thích Thẩm Nhượng như vậy, chưa từng ở trước mặt ông nói nửa câu không tốt về Thẩm Nhượng, hiện giờ lại nói điều đó với ông, không biết đã bị Thẩm Nhượng làm tổn thương sâu bao nhiêu.

Đem những việc này nói xong, Ôn Cẩn khẩn trương: “Ba, ba đừng để Thẩm Nhượng cướp đi tài sản cùng công ty nhà mình.”

Cô không hiểu lắm về chuyện thương nghiệp, may mắn kiếp trước Trình Tĩnh Sơ đem tất cả mọi chuyện đều nói với cô.

“A Cẩn, Thẩm Nhượng là người có dã tâm rất lớn. Ba cũng đoán được là hắn sẽ ra tay.” Ôn Minh Khải thở dài: “Ba hiện tại cái gì cũng không làm được, hạng mục kia sớm hay muộn đều là của hắn. Còn về công ty trong nhà, con yên tâm, hắn đoạt không được.”

Ôn Cẩn liều mạng lắc đầu: “Ba, ba không nên coi thường hắn, chuyện gì hắn cũng có thể làm được, có lẽ trong công ty đã có người của hắn.”

Suy nghĩ, Ôn Cẩn lại nói: “Ba, người đừng băn khoăn về con, con đã không còn thích Thẩm Nhượng, con muốn cùng hắn ly hôn.”

Ôn Cẩn đã về nhà ba ngày. Trong ba ngày này, cô mỗi ngày đều nói muốn ly hôn, nhưng mà trong mắt ba trước sau đều có hoài nghi.

Nồi canh ục ục sôi lên, Ôn Cẩn cẩn thận xắt rau, thầm nghĩ không vội. Cô lưu luyến si mê Thẩm Nhượng nhiều năm, lại còn làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy. Đột nhiên nói muốn ly hôn, ba khẳng định sẽ nghi ngờ. Chờ cô bắt được bằng chứng Thẩm Nhượng nɠɵạı ŧìиɧ, ba liền sẽ tin tưởng cô thật sự muốn ly hôn.

Khi Tô Yến lại đây, nhìn thấy Ôn Cẩn đang bận rộn trong phòng bếp. Hắn không chút suy nghĩ, đi qua đoạt lấy dao trên tay cô, khẩn trương nói: “A Cẩn, em tại sao lại làm việc này?”

Ở trong lòng hắn, Ôn Cẩn hẳn nên vĩnh viễn được nuông chiều. Loại chuyện như nấu cơm không phải là chuyện cô nên làm.

Ôn Cẩn nhìn Tô Yến động tác quen thuộc, tới gần hắn nhoẻn miệng cười: “Tô Yến, thì ra anh biết nấu cơm.”

Tô Yến bị nụ cười của cô làm choáng váng, hai tai ửng đỏ: “Ừ.” Đây là lần đầu tiên hai người dựa vào gần như vậy, hắn dường như có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Ôn Cẩn.

Kỳ thật ngay từ đầu hắn không giỏi như vậy, nhưng vì biết cô thích ăn mỹ thực khắp nơi nên mới trộm học, đáng tiếc không có cơ hội được làm cho cô ăn. Sau này cô lại vì Thẩm Nhượng cư nhiên tự mình học nấu ăn. Động tác trên tay Tô Yến hơi ngưng trệ, tâm tình đột nhiên trùng xuống.

Ôn Cẩn nhìn chằm chằm hai tai đỏ ửng của hắn, trong lòng kinh ngạc. Tô Yến sắp 30 tuổi rồi cư nhiên còn ngây thơ như vậy? Cô nhịn không được muốn trêu chọc hắn.

“Tô Yến, anh có từng hẹn hò với ai chưa?”

Tay cầm dao của Tô Yến hơi buông lỏng, xoay người nhìn cô một cái, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Bận rộn chuyện công việc, không có thời gian nói chuyện yêu đương.”

“Như vậy a.” Ôn Cẩn như suy tư điều gì mở miệng, âm cuối cố tình kéo dài: “Vậy anh có người yêu thích hay không?”

Thần sắc Tô Yến ngẩn ra, nghe thanh âm mềm mại của cô, nhìn thấy vẻ bởn cợt trong mắt cô, biết Ôn Cẩn đang trêu chọc hắn nhưng lại nhịn không được tim đập nhanh. Đây là lần đầu tiên cô dùng thanh âm ôn nhu như vậy để nói chuyện với hắn.

Tô Yến không nói gì, Ôn Cẩn cũng không thèm để ý, cô cúi đầu rửa rau.

Không biết qua bao lâu, cô nghe được Tô Yến nhẹ giọng nói: “Anh có yêu thích một người.”

Tay Ôn Cẩn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.