Editor: Huyền, Bảo Bảo
Beta-er: Anh
Mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập ở chóp mũi, Thẩm Nhượng nhìn Cố Dao với vẻ mặt yếu đuối yên lặng đứng trước mặt, đột nhiên nhớ Ôn Cẩn giống như điên.
Lúc hai người vừa mới kết hôn, Ôn Cẩn vẫn còn rất ngoan ngoãn nghe lời. Mặc dù hắn không thích Ôn Cẩn, cưới cô cũng vì có mục đích khác, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nhìn hắn một cách rụt rè, trong lòng không ghét loại cảm giác này, trái lại cảm thấy thoải mái.
Nếu như cô có thể giữ dáng vẻ dịu dàng và khôn ngoan, cho dù là có chút ngớ ngẩn, hắn cũng không ngại nuôi cô cả đời, để cô không lo về chuyện cơm áo gạo tiền.
Tiếc là sau này Ôn Cẩn lại thay đổi. Không biết từ lúc nào, cô bắt đầu lén kiểm tra điện thoại và hành trình của hắn, luôn oanh tạc hắn bằng tin nhắn điện thoại. Cho dù hắn đi công tác tới quốc gia nào, cô vẫn có thể xuất hiện đầu tiên bên người hắn, cuối cùng còn mời thám tử tư theo dõi hắn, vì một chút chuyện nhỏ có thể quấn lấy hắn khóc lóc ầm ĩ mấy giờ, làm hắn hết sức bực bội chán ghét.
Thuốc lá trên tay Thẩm Nhượng cháy một nửa, tàn thuốc rơi xuống đất. Đèn neon lúc sáng lúc tối, chiếu trên mặt Cố Dao, càng khiến dung mạo của cô lộ thêm vẻ điềm đạm đáng thương, làm cho người ta thương yêu.
Có người đi qua đường nhìn Cố Dao, lại lén liếc mắt Thẩm Nhượng một cái, đỏ mặt nhanh chóng rời đi, chỉ cảm thấy dáng dấp hai người kia đẹp không nói nên lời.
Người đàn ông trước mặt không có chút động tĩnh gì, khi ánh mắt hai người giao nhau lần đầu, không hề có độ ấm. Bên trong lạnh giá làm cho lực trên tay Cố Dao tăng thêm, chân bắt đầu run lên.
Cố Dao căng thẳng nuốt nước bọt, bước đến phía trước vài bước, dừng lại trước mặt Thẩm Nhượng. Không dễ dàng gì cô mới tra được hôm nay Thẩm Nhượng ở “Bóng đêm”, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này. Dù sao đi chăng nữa, nhất định Thẩm Nhượng phải làm chỗ dựa của cô, nếu không cô sẽ bị những người đó chỉnh chết.
Cố Dao nhìn về phía Thẩm Nhượng, vốn định giả vờ yếu đuối một chút để giành được sự đồng tình của hắn, thế nhưng cô vừa thấy mặt Thẩm Nhượng, toàn thân đã không nhịn được run lên. Cô cắn cắn môi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói một cách kiên quyết: “Thẩm Nhượng, tôi muốn anh nâng đỡ tôi, làm chỗ dựa cho tôi. Tôi muốn đi lên, lên cao so với tất cả mọi người!”
Hít một hơi thuốc lá thật sâu, mùi vị thuốc lá quen thuộc làm đầu óc Thẩm Nhượng thư thái. Mặc dù người trước mặt ngoan ngoãn, nhưng cô cũng không phải Ôn Cẩn.
Khi trán Cố Dao bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, Thẩm Nhượng mới thản nhiên mở miệng: “Cô cũng thật có can đảm.”
Thẩm Nhượng không trả lời cũng không từ chối, nhìn thoáng qua tài xế đứng cách đó không xa.
Cố Dao thấy hắn vẫn không tỏ thái độ gì, lo lắng trong lòng. Vụt mất lần này, cô không biết đến lúc nào mới có thể nhìn thấy Thẩm Nhượng.
“Thẩm Nhượng!” Cố Dao vội vàng la to lên, giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Là anh dẫn tôi ra ngoài, anh không thể bỏ mặc tôi, anh phải chịu trách nhiệm với tôi. Chúng ta…”
Thẩm Nhượng nhìn cô một cách lạnh lùng, Cố Dao sợ đến nỗi cắn lưỡi, nuốt xuống lời nói chưa kịp ra khỏi miệng, không kìm hãm được mà lui về phía sau hai bước.
Tài xế đã dừng xe ở trước mặt hai người. Trong lòng Cố Dao vô cùng lo lắng, không suy nghĩ đã nói: “Thẩm Nhượng, anh không chịu giúp tôi, tôi đi tìm Ôn Cẩn ngay lập tức.”
Bước chân Thẩm Nhượng bỗng nhiên khựng lại, vẻ mặt vẫn không hề có chút dao động, chỉ là liếc cô một cái.
Thấy vẻ mặt của Thẩm Nhượng, trong lòng Cố Dao mừng rỡ, biết rõ chuyện này có khả năng thành công. Từ lúc được Thẩm Nhượng đưa đến Đế Đô, cô liền dành hai năm tìm hiểu về hắn.
Mỗi một cuộc phỏng vấn hắn tham gia, mỗi một việc hắn làm sau khi tiếp nhận tập đoàn Thẩm thị, cô đều phân tích tỉ mỉ đến mấy lần. Cô không dám nói trên đời này mình là người hiểu rõ Thẩm Nhượng nhất, nhưng lời nói và cử chỉ của Thẩm Nhượng, hắn không vui vẻ, thích hoặc ghét người nào, cô luôn có thể suy đoán được đến tám chín phần.
Cố Dao biết, một khắc Thẩm Nhượng đưa cô rời đi kia, vận mệnh của cô sẽ được thay đổi. Ăn nhờ ở đậu mười mấy năm, cô chưa bao giờ cho rằng, Thẩm Nhượng có thể nuôi cô cả đời. Cô chỉ có thể nắm lấy cơ hội, mượn tay của Thẩm Nhượng leo lên trên thôi, để cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể trả lại gấp mười lần những áp bức và lăng nhục phải chịu trước kia cho bọn cặn bã.
Có lẽ chính bản thân Thẩm Nhượng cũng không biết, hắn đối xử khác biệt với Ổn Cẩn. Nhìn đi, cô vừa nói đi tìm Ôn Cẩn, vẻ mặt của hắn đã thay đổi rồi.
Cố Dao kiềm xuống vui mừng trong lòng, đôi mắt sáng lên khác thường, hai tay túm chặt góc áo, “Thẩm Nhượng, tôi muốn làm nữ chính trong bộ phim điện ảnh mới nhất của đạo diễn Hoắc.”
Thẩm Nhượng dập tắt thuốc lá trong tay, “Lòng ham muốn của cô cũng không nhỏ.”
Tài xế đã mở cửa xe, Thẩm Nhượng xoay người, nói một cách lạnh nhạt: “Chỉ một lần này nữa thôi.”
Xe của Thẩm Nhượng đã đi xa, Cố Dao vịn tường, đến bây giờ chân còn có chút mềm ra, trên mặt từ từ gợi lên một nụ cười rạng rỡ, cô thành công.
“Tiên sinh, về nhà hay là đến biệt thự?” Tài xế cung kính hỏi.
Thẩm Nhượng nhìn ra xe ở ngoài phố, trên đường cô gái hờn dỗi véo tay của người con trai, vẻ mặt người con trai vẫn dịu dàng, ánh mắt cưng chiều.
Hắn thu ánh mắt về, dáng vẻ câu dẫn hắn trước đây của Ôn Cẩn lại hiện ra trước mắt. Hắn không thể phủ nhận, cho dù trong lòng mình khinh thường Ôn Cẩn, cảm thấy cô đã uổng khuôn mặt đẹp, kì thực ngu xuẩn vô cùng, thế nhưng mỗi lần cô chủ động câu dẫn, trong lòng hắn đều vô cùng hưởng thụ.
Chẳng qua là anh vẫn chán ghét chuyện nam nữ trên giường, cũng không thích mỗi lần lên giường với Ôn Cẩn, bắp đùi kia làm anh không cách nào khống chế được kɧoáı ©ảʍ. Bởi vậy sau khi cưới nhau ba năm, số lần hai người lên giường, không vượt quá mười lần.
Hiện tại, mọi chuyện hình như đã không còn trong sự khống chế của anh nữa. Từ sau khi thấy được vẻ mặt tiều tụy suy sụp tinh thần của mình trong mơ, lòng Thẩm Nhượng luôn luôn cảm thấy loáng thoáng sự bất ổn, cảm thấy giống như bị rơi mất một số đồ vật quan trọng.
Thẩm Nhượng mệt mỏi xoa xoa cái trán, nói: “Về nhà.”
Khi Thẩm Nhượng về nhà đã rất tối rồi, mấy người bảo mẫu đều đã nghỉ ngơi.
Đi qua phòng Thẩm Thần, bên trong để lộ ra ánh sáng dịu nhẹ. Thẩm Nhượng đứng ở bên ngoài, nhìn xuyên qua khe cửa, thấy Ôn Cẩn ngồi ở mép giường, giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp kể chuyện cổ tích. Trên mặt cô là vẻ điềm đạm trước đây anh chưa từng gặp.
Dường như Thẩm Nhượng bị mê hoặc, nhớ tới giấc mơ không biết từ đâu, sống không còn gì luyến tiếc chính mình, đột nhiên cảm thấy bực bội trong lòng biến mất không còn gì.
Ánh mắt anh dần dần trở nên điên cuồng, tim đập rộn ràng. Ôn Cẩn còn sống, còn hít thở, tim còn đập, còn ở nơi anh có thể đưa tay chạm tới, những chuyện đó đã không xảy ra…
Những chuyện đó? Là chuyện nào?
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, ánh mắt điên cuồng của Thẩm Nhượng đột nhiên trở nên sáng trong. Che ngực, nhỏ giọng thở hổn hển, cảm giác thở không thông vừa rồi làm ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.
Ngẩng đầu mặt không thay đổi nhìn về phía Ôn Cẩn, trong lòng Thẩm Nhượng cười khẩy. Anh không biết lần này Ôn Cẩn dùng thủ đoạn gì, anh chỉ biết là cô đã thành công.
Thẩm Nhượng kéo cà vạt xuống, cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Hiện tại anh chỉ muốn làm một chuyện, trong lòng tràn đầy ham muốn làm chuyện này, ngay lập tức, ngay lập tức lên giường với Ôn Cẩn.
Anh quay người rời đi, sợ nếu còn ở lại nữa, chính mình sẽ không nhịn được trong lòng mà dâng lên du͙© vọиɠ.
Hắn không thể để Ôn Cẩn nhìn ra chính mình đã bị cô câu dẫn. Nếu không cô về sau chỉ biết dính lấy hắn trầm trọng hơn.
Ôn Cẩn giúp tiểu gia hỏa đắp chăn đàng hoàng, mới nhẹ nhàng rời đi, trở lại phòng ngủ của mình.
Hôm nay cô cùng Trình Tĩnh Sơ đạt thành giao dịch. Hy vọng đến lúc đó hết thảy đều thuận lợi. Cô còn muốn thăm dò một chút thái độ của Tô Yến đối với Thần Thần như thế nào. Nếu hắn không chấp nhận được Thần Thần vậy chuyện của hai người liền không thể.
Rửa mặt xong, Ôn Cẩn dùng mỹ phẩm dưỡng da, nhớ tới một việc. Hiện tại bọn người Thẩm Nhượng đã bắt đầu âm thầm hạ thủ với công ty của ba cô, không bao lâu sau cổ phần trong công ty sẽ bị Thẩm Nhượng cướp đi hơn phân nửa. Lúc sau một số người quản lý trẻ tuổi trong công ty sẽ trở thành người của Thẩm Nhượng.
Trong lòng Ôn Cẩn tự trách áy náy, kiếp trước là do cô hỗ trợ Thẩm Nhượng. Ba dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lăn lộn ở trong thương trường nhiều năm, không có khả năng đối với Thẩm Nhượng không phòng bị. Là cô khiến ba phải giúp Thẩm Nhượng, để hắn tiến vào công ty trong nhà. Là cô dẫn sói vào nhà, đem tâm huyết cả đời của ba chắp tay nhường người khác.
Kiếp trước cô biết Thẩm Nhượng nɠɵạı ŧìиɧ, lại được Trình Tĩnh Sơ báo cho, tất cả đều là kế hoạch của Thẩm Nhượng. Hắn từng bước bài trừ ba ra khỏi công ty như thế nào, Trình Tĩnh Sơ một năm một mười toàn bộ đều nói cho cô.
Sau này khi cô đi bệnh viện thăm ba, ông còn an ủi cô. Nói là do chính mình kinh doanh không tốt, bị người chen vào, Thẩm Nhượng thu mua công ty cũng tốt, ông già rồi có thể nghỉ ngơi tốt.
Ba không chịu nói sự thật cho cô là do biết cô thích Thẩm Nhượng bao nhiêu, sợ cô thương tâm khó xử.
Cô không có năng lực để chống trả Thẩm Nhượng, nhưng đời này cô sẽ không để Thẩm Nhượng lại cướp đi công ty.
Nhớ tới những chuyện kiếp trước tâm tình Ôn Cẩn có chút trầm xuống. Không biết kiếp trước sau khi cô chết, ba sống như thế nào. Mẹ mất sớm, cô cũng không thể bên cạnh chăm sóc ba lúc về già…
“Cùm cụp.”
Tiếng mở cửa thình lình vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Ôn Cẩn. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Nhượng đi đến, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, bật thốt lên nói: “Anh như thế nào lại ở đây?”
Đêm nay Thẩm Nhượng tựa hồ có chút bất thường, Ôn Cẩn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô có chút đáng sợ.
Giả cũng thật giống. Thẩm Nhượng lẳng lặng nhìn Ôn Cẩn, càng nhìn càng cảm thấy toàn thân cô đều làm hắn thích.
Thẩm Nhượng không trả lời câu hỏi của cô, thần sắc nhàn nhạt nói: “Ôn Cẩn, tôi muốn đưa Thẩm Thần ra nước ngoài.”
Sắc mặt Ôn Cẩn sửng sốt, vội vàng nói: “Tôi không đồng ý, Thần Thần ở trong nước vẫn tốt.”
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng kiếp trước là do cô quấn lấy Thẩm Nhượng, muốn hắn đưa Thần Thần đến Thẩm gia, Thẩm Nhượng mới đem Thần Thần đưa ra nước ngoài. Vì cái gì hiện tại lại không giống?
“Tôi chỉ cùng cô nói một tiếng, cô không có quyền can thiệp.” Thẩm Nhượng nhìn Ôn Cẩn, cổ trắng nõn của cô, áo ngủ phác họa ra hình dáng đẫy đà đều khiến hắn yết hầu căng thẳng, cả người khô nóng. Hắn đã rất lâu không chạm qua Ôn Cẩn.
Ôn Cẩn đột nhiên đứng lên, tức giận đến cả người phát run, gương mặt đỏ bừng: “Tôi là mẹ Thần Thần, vì cái gì tôi không có quyền can thiệp? Thẩm Nhượng anh đừng quá đáng!”
Động tác của cô quá lớn khiến cổ áo ngủ trên người trễ xuống. Hai mắt Thẩm Nhượng ửng đỏ, du͙© vọиɠ trong thân thể nhẫn nhịn tới cực hạn, duỗi tay đem Ôn Cẩn kéo vào trong l*иg ngực hắn, cúi đầu vội vàng hôn xuống.
Khoảnh khắc môi hai người chạm vào nhau Thẩm Nhượng mới biết được hắn có bao nhiêu khát vọng thân thể Ôn Cẩn, khát vọng này sắp bức điên hắn. Hiện tại hắn cái gì cũng không nghĩ, chỉ muốn cùng Ôn Cẩn “làm”, muốn đem cô làm đến khóc.
Ôn Cẩn cảm nhận được biến hóa trên thân thể Thẩm Nhượng, khớp hàm cô bị cạy ra, khi trong miệng bị dị vật xâm nhập cô mới dùng hết sức lực toàn thân đẩy Thẩm Nhượng ra.
Sau khi bị đẩy ra, Thẩm Nhượng cũng không tức giận, hai mắt hắn đỏ lên nhìn Ôn Cẩn, thở hổn hển, vươn ngón tay thon dài, lòng bàn tay không ngừng ấn môi Ôn Cẩn bị hắn hôn đến kiều diễm, ướŧ áŧ.
Ôn Cẩn lại bị bộ dáng của hắn dọa đến sắc mặt trắng bệch. Cô chưa từng gặp qua bộ dáng này của Thẩm Nhượng. Hai người chỉ làm qua có vài lần, hắn đều ẩn nhẫn khắc chế, ánh mắt lạnh nhạt. Chưa từng thất thố như hôm nay bao giờ. Ôn Cẩn thực sự sợ hãi, thân thể bắt đầu phát run.
Thẩm Nhượng ôm Ôn Cẩn, tay ở trên eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, một tay vuốt ve gương mặt kiều nộn của cô, hô hấp càng thêm thô nặng, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Ôn Cẩn, cô câu dẫn tôi giống như trước kia, đêm này làm tôi thoải mái, tôi liền không ép Thần Thần ra nước ngoài, được không?”
Thẩm Nhượng nghĩ, có khả năng hắn thực sự điên rồi.