Tôi Thèm Quản Cậu [Bác Chiến]

Chương 3

[ 3 - 11 - 2019 ]

___________________________

- Còn ai xa lạ tất nhiên là Vương Nhất Bác.

Vu Hân lộ gương mặt tự nhiên, ngoài cậu thì ai xứng làm chồng nàng nữa.

Vu Hân lớn hơn Nhất Bác 2 tuổi nhưng nàng đã say nắng Nhất Bác ngay lần đầu tiên gặp, từ đó nàng cứ nằng nặc đòi cưới Nhất Bác nên Vu Bân hứa bừa rằng khi nàng ốm, hắn sẽ cưới Nhất Bác cho ai ngờ giờ nàng đã ốm thật.

- Anh đã kêu em không có khả năng đó còn gì ?

Vu Bân pha chế cho nàng một ly cocktail màu hồng nhạt " Sweet " bên trên được điểm thêm một cánh hoa hồng, nhìn vừa nhẹ nhàng nữ tính nhưng cũng thật quyến rũ. Vu Hân gật đầu cảm ơn rồi cầm lên mà thưởng thức.

- Sao không có khả năng ? Không phải anh bảo nếu em ốm anh sẽ gả em cho anh ấy sao ?

- Vu Hân à, ngày xưa anh chỉ nói vậy cho em yên tâm mà du học, em hơn em ấy tận 2 tuổi đã thế em ấy đã có người yêu rồi rãnh đâu mà yêu em.

Vu Bân lắc đầu ngán ngẩm, mong sao cậu nhóc kia không xử hắn vì cái tội gả cậu bừa bãi. Hắn nghiêm túc nhìn Vu Hân giọng cũng nghiêm hẳn.

- Anh nghĩ em nên bỏ đi, cứ như vậy không những anh mà đến em cũng bị cậu ta gϊếŧ mất nhớ đừng làm gì quá đáng với cậu ta, nghe không ?

Nhìn thấy cái dáng vẻ nghiêm túc hiếm có của gả anh trai, Vu Hân uống nốt ly cocktail rồi cau mày, nàng phồng má lên rồi cũng qua loa trả lời.

- Biết rồi.

Nhận ra giọng điệu hờn dỗi trong giọng cô nàng, hắn chỉ cười nhẹ rồi cởi chiếc áo ngoài ra, cầm chiếc áo khoác lên rồi kéo tay Vu Hân đi.

- Mấy đứa canh quán, có việc gì báo anh.

Nói rồi Vu Bân kéo Vu Hân ra ngoài xe chở cô nàng đi khắp nơi mua sắm, ăn uống vui chơi. Hiếm có cơ hội gặp mặt hắn phải chiều chuộng cô em gái một bữa mới được.

Sau khi từ quán Bar chở về, Vương Nhất Bác phóng xe ngay đến công ty, cậu dường như mang cả bầu ám khí vào công ty khiến ai ai cũng sợ hãi mà trốn đi không dám cản đường chỉ sợ bị mất mạng không toàn thây. Nhất Bác một mạch đến thang máy chuyên dụng bấm ngay con số lớn nhất trong bảng số. Mất vài phút, chiếc thang máy mở ra, cậu sải bước đến căn phòng duy nhất có ở tầng này, tay tháo lỏng chiếc caravat rồi thả mình lên chiếc ghế làm việc.

Nhẹ nhắm đôi mắt mệt mỏi, cậu tựa đầu ra sau thì phía cửa vang lên tiếng gõ.

- Vương Tổng.

- Vào.

Uông Trác Thành mở cửa rồi từ ngoài bước vào, trên tay là một tập hồ sơ.

- Vương Tổng, kết quả điều tra đã có. Công ty gia đình cô Chúng Huyền đang hợp tác với Tiêu Thị, vì đây như là một cuộc giao dịch nên ông Chúng đã quyết định gả cô Chúng Huyền cho Tiêu thiếu gia còn Tiêu Tổng sẽ hợp tác với Chúng Thị.

Trác Thành báo cáo, lâu lâu hắn cũng có lén nhìn Nhất Bác dường như mọi thứ vẫn bình thường, Nhất Bác vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng khi vừa nghe đến hai chữ " Tiêu Thị " cậu liền bật mở mắt. Nhất Bác cười khẩy, thì ra đây là lý do mà cậu đây đã không có cơ hội được cưới Chúng Huyền.

Tiêu Thị của ông Tiêu và Thiên Vương của Nhất Bác là hai công ty có sức ảnh hưởng rất lớn và dường như là đối thủ cạnh tranh khốc liệt nhất của nền kinh doanh mà không ai là không biết. Tiêu Thị đã có từ lâu nên luôn có vị trí vững vàng còn Thiên Vương được Nhất Bác thành lập chỉ mới vỏn vẹn 3 năm nhưng đã đủ sức để cạnh tranh với Tiêu Thị, chứng tỏ Vương Nhất Bác mang trong mình tài năng rất lớn. Nếu bắt buộc chọn giữa cái đã có lâu và cái mới thì tất nhiên cái cũ luôn có kinh nghiệm và có sự an tâm nhất định.

- Hẹn một cuộc hẹn với Tiêu Thị.

Nhất Bác ngồi thẳng dậy, đôi mắt đen dường như không cảm xúc nhìn Uông Trác Thành. Uông Trác Thành chỉ biết nuốt nước miếng, kì này chuyện to rồi đây, hắn vâng một tiếng rồi rút lui, càng ở đây hắn sẽ đau tim mà chết mất.

Sau khi Trác Thành ra khỏi phòng, Nhất Bác mới đứng dậy tiến ra góc phòng rót cho mình một ly nước lọc, cậu ngoài Tears thì không uống rượu hay bia. Cầm ly nước rồi đi lại chiếc cửa kính toàn phần ở bên trái chiếc bàn làm việc, cậu ngồi xuống chiếc ghế đặt gần đó vừa ngắm nhìn toàn thành phố vừa uống nước. Con người đen láy co lại, cậu nhìn về phía xa kia nơi có một toà nhà thật cao mang hai chữ Tiêu Thị, Nhất Bác cầm chặt ly nước nổi cả gân tay như muốn bóp nát cả ly nước.

- Để tôi coi, gan mấy người lớn cỡ nào khi dám cướp mất người của tôi.