Phán Quyết [Khải Nguyên]

Chương 19: Quá khứ

Sau khi Vương Nguyên trở lại tiệm tạp hoá, Lục Cẩm khóc rống nhào tới ôm cậu, chỉ tiếc bản thân hắn là u hồn, cứ thế xuyên qua Vương Nguyên văng xuống sàn, Cốc Vũ xắn tay áo lên đòi lột cánh quỷ điệp cho vào nồi nấu 7749 lần, nấu đến khi nào bà ta chịu ngoan ngoãn đầu thai mới tha.

"Một con tiểu yêu không biết trời cao đất dày mà thôi, phẫn nộ cái gì!" Vương Tuấn Khải móc hộp ra đặt lên bàn "ầm" một tiếng khiến quỷ điệp run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích chút nào. Cốc Vũ nhìn chằm chằm chiếc hộp, hồi lâu sau mới thở dài: "Là ta sơ suất, không bảo vệ được Vương Nguyên."

"Nói với ta làm gì?" Vương Tuấn Khải tự mình rót trà, lại rót không ra. Sáng nay Vương Nguyên chưa kịp thay trà mới đã bị mang đi, lúc nào hắn không có gì uống, hậm hực đổ lỗi hết cho tiểu yêu quỷ điệp: "Ngươi không muốn sống nữa rồi! Đúng không?! Dám bắt cậu ta đi! Còn ép cậu ta đồng ý yêu cầu của mình! Ngươi tính làm gì?! Kết thân? Mượn sức? Hay là mưu tài hại mệnh?! Biết điều thì lập tức dẹp hết những ý niệm đó xuống cho ta!!!"

Cốc Vũ yên lặng nhìn kẻ nào đó vừa mới "khuyên bảo" mọi người đừng phẫn nộ, thầm nghĩ Vương Tuấn Khải ngươi hai mặt cũng một vừa hai phải.

"Còn ngươi nữa! Mới bao nhiêu ngày đã quên mất lời ta nói! Ngươi vậy mà không trông chừng cậu ta, tắc trách như vậy có tin ta ném ngươi về biển không?!" Vương Tuấn Khải thoắt cái đã quay đầu chỉ thẳng vào mặt Cốc Vũ: "Ta rất thất vọng về ngươi!"

Vương Nguyên biết chính mình không hao tổn gì, vội xua tay: "Cốc Vũ đâu phải vệ sĩ của tôi mà có thể theo dõi tình trạng của tôi suốt cả ngày, anh đừng trách oan cậu ấy!"

Vương Tuấn Khải xỉa đầu cậu một cái: "Cậu đi tắm đi, người đầy mùi phấn hoa, nồng muốn ói!"

Hắn lại trừng Lục Cẩm: "Khóc khóc khóc! Đàn ông con trai mà khóc lóc cái gì! Cậu ta lại chưa chết!"

Ba người đứng xếp hàng ngang cộng thêm kẻ đang bị nhốt trong hộp nghe hắn mắng không chừa một ai: ". . ."

Sau giờ cơm tối, quỷ điệp bị mang đi thẩm vấn cặn kẽ.

Quỷ điệp vốn là yêu tinh ở một ốc đảo ngàn hoa, sinh ra đã có năng lực huyễn hoặc tâm trí người khác thông qua phấn hoa. Đã có không ít người vì bị bà ta lừa mà bỏ mạng không rõ lý do, cũng không thiếu kẻ tình nguyện dâng lên một phần tuổi thọ để bà ta thực hiện nguyện vọng của mình. Lâu dần, quỷ điệp bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền từ những kẻ đó, vừa làm cho bọn họ tưởng rằng mình là thần nữ, vừa khiến bọn họ phải cung phụng mình trong vô thức.

Nhưng đền chưa xây, hương khói chưa thịnh thì có một gã đàn ông tìm tới.

Gã cho bà ta rất nhiều tiền để bà ta thay mình làm một việc, đó là trấn yểm linh hồn ác ma đang quấy phá gia đình gã.

Ban đầu quỷ điệp không nhận, song người nọ cứ liên tục đến tìm, qua tích luỹ ngày tháng, gã quen được với con gái nuôi của bà ta, đồng thời ngỏ ý muốn đưa cô gái về sống chung với mình. Lại qua một thời gian, cô con gái tìm về than khóc nói gã phụ bạc mình, muốn đoạn tuyệt quan hệ với gã, thế nhưng bản thân đã hoài thai con trai của gã.

Quỷ điệp hết sức tức giận, âm thầm yểm tà quấy phá lên gia đình của gã đàn ông đó, muốn cho gã sống không được chết không xong. Chỉ là không hiểu sao không có hiệu quả gì, tà vật bà ta cố ý thả vào cũng lặng lẽ biến mất như đá chìm biển lớn, mà con gái nuôi từ đó liền không còn liên hệ với bà ta nữa, đã qua hai tháng bặt vô âm tín.

"Câu chuyện này, rất quen." Cốc Vũ bình luận: "Phú nhị đại ăn chơi trác táng và thôn nữ thật thà, ngược tâm ngược thân, kết thúc bad ending."

Vương Nguyên ngẫm nghĩ, hỏi quỷ điệp: "Con gái bà có phải tên là Lương Tú Tú?"

"Đúng đúng, chính là Tú Tú!!" Quỷ điệp vội vã gật đầu như giã tỏi: "Chính là Tú Tú!"

"Bà nói xạo." Vương Nguyên kết luận.

Quỷ điệp: ". . .Ta nói thật!!!"

Vương Nguyên: "Tôi đùa thôi."

Quỷ điệp: ". . ." Gương mặt già nua không gánh nổi trò chơi thanh thiếu.

Vương Nguyên tiếp tục nói: "Bà vì sao bắt tôi?"

Quỷ điệp hít sâu một hơi: "Chẳng phải ta đã nói với cậu rồi sao? Ta muốn nhờ cậu tìm con gái, cậu phải tin ta, lời ta nói toàn bộ đều là thật. . ."

"Tại sao lại là tôi chứ?" Vương Nguyên bật cười: "Phóng tầm mắt khắp cả cửa hàng này, đui cũng biết kẻ yếu kém nhất là tôi. Không học vấn không trí tuệ, không có tiền lại càng mù thuật pháp, chẳng hề có vốn liếng gì để bà mong chờ là tôi sẽ tìm được con gái bà."

"Cậu có thể, cậu chỉ là không biết bản thân mình có năng lực gì." Quỷ điệp nhanh chóng nói, thập phần tín nhiệm Vương Nguyên: "Ban nãy cũng không phải là ta cố ý muốn bắt giữ cậu, chỉ là ta biết ảo cảnh đó không giữ nổi cậu. . ."

Vương Nguyên không chút khách sáo cười cười: "Bà biết là mình không giữ nổi tôi, hay là bà căn bản không muốn giữ tôi sống sót?"

Cậu không để cho quỷ điệp biện giải, tiếp tục trần thuật: "Bà không hề để ý sự sống của tôi, trong mắt bà, tôi chỉ có giá trị như một con cờ. Bà rõ ràng có điều tra tôi, biết tôi có Vương Tuấn Khải che chở nên mới nghĩ cách đưa cô bé áo đỏ đó đến để hạ thấp cảnh giác của tôi, nhưng bà đánh giá thấp mức độ bảo hộ của hắn với tôi, cho nên bà thất bại."

Vương Nguyên thấy bà ta vừa giận vừa sợ nhìn mình, trong lòng thống khoái rốt cuộc trả thù thành công, nhẹ nhàng nói: "Bà bắt tôi không phải là vì để nhờ tôi tìm con gái, mà bà đã biết con gái mình nằm trong tay Vương Tuấn Khải cho nên muốn dùng tôi làm con tin trao đổi, đúng chứ?"

Quỷ điệp nén giận, há miệng: "Ta không. . ."

"Tôi đùa thôi." Vương Nguyên lại cười tươi rói, phủi tay đi làm việc của mình: "Thực ra tôi cố ý đưa bà đến đây để gặp Vương Tuấn Khải, như thế thì bà có thể tìm thấy con gái mình nhanh hơn rồi."

Xem, Vương Nguyên cậu đây thiện lương biết bao nhiêu!

Quỷ điệp rất hận mình không thể xé xác loài người độc ác này ra, bà ta thừa nhận bản thân gϊếŧ không ít người, làm không ít chuyện xấu, thế nhưng tuyệt đối không thâm độc bằng tên nhãi ranh mới thành niên này!

Ngặt nỗi lòng lâng lâng trào dâng, lại không dám tỏ rõ cõi lòng trước mặt Vương Tuấn Khải, huống hồ ở đây lại có một đại yêu quái đang nhìn chằm chằm bà ta, tu vi đạo hạnh của y đều không phải là thứ bà ta có thể nghĩ đến.

Quỷ điệp suy tới tính lui, bày ra mặt khổ: "Ta cũng là bất đắc dĩ, ta không dám giấu giếm nữa. Ta đúng là muốn bắt tiểu-. . .bắt người này để lấy cớ buộc Vương đại nhân giúp ta, ta có nỗi khổ riêng a!"

Cốc Vũ "ồ" một tiếng: "Khổ gì nha??"

Quỷ điệp thuận thế kể lể: "Gã đàn ông họ Trần kia quả thật đến tìm ta để nhờ trấn yểm, nhưng bên trong lại âm thầm hãm hại ta, cùng người hợp mưu gϊếŧ chết ta để cướp lấy bảo bối. Bảo bối sau khi bị gã mang đi, hang ổ của ta dần dần mất đi sự che chở, biến thành nơi ai cũng có thể vào được! Ta bàng hoàng thật lâu mới biết con gái nuôi của ta bị gã làm cho mù quáng đi theo, chính nó đã tiếp tay cho Trần Tứ để cướp bảo bối đi! Đợi khi nó bị Trần Tứ hại chết rồi, liền chạy về tìm ta, cầu ta giúp nó trả thù."

"Cho nên mới có cái minh hôn chết chóc kia?" Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Bà giúp con gái mình cắt đầu Trần Tứ?"

"Không có không có, ta dù là yêu quái, từ lâu đã không dám tuỳ tiện gϊếŧ người. Đầu của Trần Tứ là bị. . .bị bảo bối kia hái xuống."

. . .

Bảo bối kia lợi hại đến đâu, vi diệu tới mức nào, Vương Nguyên không có cơ hội biết, sau khi kích động quỷ điệp một phen, cậu vội vàng chạy vào nhà tắm xử lí dấu vết trầy xước trên cơ thể, thế mới biết có không ít nơi trên người đã bầm tím.

Hoa hoa cỏ cỏ tuy là mềm mại lại ẩn chứa gai góc, Vương Nguyên bị rát tới ngứa ngáy, vùi mình trong bồn tắm hồi lâu mới đi ra, cả người đỏ hỏn như lòng đỏ trứng gà luộc chín sáu phần. Lúc này Vương Tuấn Khải đã mang hộp đi cất ở đâu đó, cả cửa hàng vắng lặng như tờ khiến cậu không tự chủ sinh ra chút hồi hộp: "Cốc Vũ? Lục Cẩm?"

Không ai trả lời.

Vương Nguyên trong lòng than thở, rồi, lại tới nữa!

Quả nhiên cậu đứng tại chỗ không đến một phút sau, đèn tắt.

Trong cảnh tranh tối tranh sáng, Vương Nguyên cảm giác được có một bàn tay lành lạnh nắm lấy bàn tay mình, cậu cúi đầu nhìn thấy cô bé váy đỏ đang ngẩng mặt đối diện mình, lúc này hai mắt cô bé hoàn toàn bình thường, gương mặt bụ bẫm hồng hào khoẻ mạnh không giống như trước kia.

Cô bé kéo cậu đi ra ngoài cửa tiệm, đường sá bên ngoài tuy rộng rãi thoáng mát, nhưng cũng là không có ai.

Cả một khu vực trống không người, chỉ có cậu và cô bé không rõ có phải là người hay không này. Vương Nguyên ngẩn ngơ nhìn ánh đèn cam nhạt đầu đường rọi xuống lỗ cống, phát hiện một bàn tay từ dưới đó bò lên.

"Oan uổng ta, oan uổng ta, ta không có nhảy hồ chết. . ."

Tiếng sáo nhạc xập xình réo rắt từ nơi xa vọng tới, Vương Nguyên trông thấy một đoàn đội rước dâu mặt mày trắng toát lạnh lẽo từ góc ngoặt đi đến, nắm lấy bàn tay kia lôi ra khỏi cống, dùng khăn lụa đỏ che mặt rồi nhét vào kiệu hoa.

"Oan uổng ta, oan uổng ta, ta không hề tự sát. . ."

Tình cảnh này, rất giống lúc trước Lương Tú Tú và Trần Tứ kết minh hôn, khi đó Lương Tú Tú nằm úp sấp trên kiệu hoa cười với cậu, tân nương tử bây giờ lại khóc lóc rưng rức ngồi kiệu hoa.

Tân nương tử ban đầu là thút thít, sau đó là gào thét, kiệu đi xa rồi Vương Nguyên vẫn nghe thấy tiếng rít chói tai của cô ta vọng lại, hoà lẫn với tiếng kèn trống nhịp nhịp, giữa khung cảnh sương khói mờ mờ không một bóng người như thế này, nghe rồi lại thấy sơn gai ốc vô cùng.

Đội ngũ đón dâu nhanh chóng biến mất ở cuối con đường, Vương Nguyên định thần lại, cô bé váy đỏ cũng đã biến mất từ khi nào.

Trời bắt đầu mưa.

Giọt mưa lại là màu đỏ.

Vương Nguyên đứng giữa con đường vắng ngắt lạnh lẽo, bị màn mưa máu bất thình lình xuất hiện xối cho choáng váng, cậu vội vàng tìm nơi trú ẩn, lại phát hiện xung quanh không có chỗ nào quen thuộc. Xa lạ, cô độc, màu đen và màu đỏ làm nền, trong không khí luôn luôn là vị rỉ sắt điên cuồng, mỗi một giọt mưa máu rơi xuống da thịt như là dòi bọ lúc nhúc bắt đầu di chuyển.

Vương Nguyên bỗng thấy sợ hãi.

Mùi tanh ngọt tràn lên cuống họng bị cậu cưỡng ép nuốt xuống, cậu vội vàng đào lỗ tai, xoa mạnh hốc mắt, không có sâu trùng, không có sâu trùng! Cậu lại đào bới da thịt mình, cào cấu tróc trầy chảy máu, chỉ sợ những thứ sinh vật nhỏ bé đó đã chi vào mạch máu, bò trong cơ thể cậu, dần dần thay thế khí quan của cậu, dần dần trở thành một phần của cậu!

Vương Nguyên run rẩy kịch liệt, nằm lăn lộn giữa phố mưa, bị màu đỏ tươi quỷ quái trùm kín, tầm mắt từng lúc từng lúc yếu đi.

Ảo giác mơ hồ, hình hài mông lung. Cậu xoa nhẹ hai mắt đau xót, không biết vì sao rất khó thở, hai mắt càng xoa càng đau, hô hấp càng ngày càng nghẹn, phảng phất quay về quãng thời gian sống ở nhà cũ cùng cha mẹ, tựa con cá cảnh tuyệt vọng quẫy đuôi trong đầm nước ngày một cạn đi. . .

Một tiếng "ầm" vang dội xé rách xúc cảm tiêu cực của Vương Nguyên, cậu choàng tỉnh, phát hiện Vương Tuấn Khải đang ôm lấy cơ thể ướt sũng của mình, sắc mặt hắn đen thui, khoé môi run rẩy, báo hiệu cho việc chuẩn bị điên cuồng mắng người.

Vương Nguyên cho là hắn sẽ chửi mình không ngóc đầu lên được, ai dè hắn chẳng nói câu nào, chỉ tóm lấy cái khăn tắm quấn quanh cơ thể cậu rồi ôm lên.

Vương Nguyên: ". . ." Đã quên bản thân mình không có gì trên người.

Cốc Vũ cùng Lục Cẩm lo lắng đứng ở cửa, thấy hai người ra khỏi phòng tắm liền tiến lên hỏi han, Vương Nguyên xấu hổ xua tay bảo mình không sao, đã làm cho mọi người lo lắng.

"Ngủ." Vương Tuấn Khải nhấn đầu cậu vào gối, nhưng cậu vẫn can đảm giơ tay phát biểu: "Chúng ta còn chưa ăn gì."

". . .Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!" Hắn lúc này mới nghẹn ra một câu hợp lý, gắt gỏng: "Tôi làm!"

Ánh mắt Vương Nguyên tràn ngập hoài nghi.

Vương Tuấn Khải: ". . . Không phải chỉ là làm cơm thôi sao!"

Vương Nguyên vẫn không hết hoài nghi, từ lúc cậu biết hắn đến nay chưa từng thấy hắn vào bếp lần nào. Song dưới uy quyền quân chủ chuyên chế hết sức "Vương Tuấn Khải" của hắn, Vương Nguyên đành phải nằm xuống đồng ý.

Vương Tuấn Khải không đóng cửa, bố trí chút pháp trận an thần cho cậu nghỉ ngơi một chút. Hắn nhớ rất rõ, Vương Nguyên vừa mở mắt ra, bên trong đều là màu đỏ tươi rực rỡ chưa rút đi kịp, quỷ điệp cùng lắm chỉ có thể gieo ác mộng người khác không muốn gặp nhất, Vương Nguyên rốt cuộc đã từng chịu quá khứ ác liệt đến mức nào mới có thể hình thành sát khí oán niệm khủng bố như vậy?

Sẽ không là. . .cậu ấy nhớ lại đi?

Hết Chương 19