Phán Quyết [Khải Nguyên]

Chương 16: Khách lạ

Nghiên Hà không tìm thấy đầu của người phụ nữ kia.

Cô ta bị ả nắm chặt chân lôi xuống hố đất, không ngừng giãy dụa khóc la, nhưng vào giờ phút này ở tại địa điểm này làm sao có người trông thấy, huống hồ nếu có phát hiện cũng chưa chắc dám đến gần.

Nghiên Hà cũng ý thức được chuyện đó, khóc rống: "Tôi sai rồi, tôi không nên lợi dụng cô, tôi sai rồi, làm ơn tha cho tôi đi. . ."

Người phụ nữ dị dạng chỉ cười khanh khách, máu tươi cùng dịch thể vàng óng từ trong miệng ả trào ra chảy xuống đùi Nghiên Hà làm cho cô ta hét toáng lên, run bần bật nhìn da thịt mình bị chất lỏng kia ăn mòn. Cô ta trông thấy rất rõ ràng, chẳng mấy mà chân mình chỉ còn xương cốt trắng hếu.

"Cho dù Tiểu Nghiên có độc ác đến mức nào, chúng ta cũng không nên trơ mắt nhìn cô ấy bị quỷ dữ hại chết. . .!" Lục Cẩm sốt ruột nói: "Ít nhất, ít nhất cũng nên để pháp luật trừng trị Tiểu Nghiên. . ."

"Đi đi đi! Anh đi cứu cô ta đi!! Anh nghĩ mình là cái gì? Thần tiên? Đại thánh? Hay là đại yêu trường sinh bất tử?! Một cái linh hồn cỏn con không biết trời cao đất dày còn muốn làm anh hùng cứu thế, anh đã tỉnh chưa?!?" Vương Tuấn Khải không cản hắn ta, nhếch môi xem thường: "Cẩn thận chưa cứu được người thì đã tự ném chính mình vào chỗ chết rồi! Họ Lục kia, đây không phải là lần đầu tiên tôi cảnh cáo anh đừng tham gia vào chuyện nhân thế, nếu đã ý thức được mình chết rồi, nên có tự giác mắt điếc tai ngơ."

Lục Cẩm nhăn mày khổ sở: "Chẳng lẽ Tiểu Nghiên đáng bị như vậy sao?"

"Quỷ có ân tất báo, có thù tất trả, tôi đưa anh đến đây không phải để anh nghĩ biện pháp cứu rỗi họ Nghiên kia, mà là cho anh nghe thấy nguyên nhân cái chết của chính mình." Vương Tuấn Khải biến mất trong tích tắc, lại xuất hiện ở ngọn cây bên trên chỗ Nghiên Hà gặp quỷ. Chứng kiến cảnh máu me buồn nôn trong cự ly gần, Lục Cẩm cảm khái bản thân làm ma không tiền đồ, dù thế nào thì nhìn vẫn ghê tởm, hắn ta không có can đảm đối diện.

Lúc này Nghiên Hà đã không còn sức chống cự, nhưng du͙© vọиɠ cầu sinh vẫn còn. Cô ta bò về phía trước, hai mắt trợn trắng đầy tơ máu, cánh tay lạnh ngắt dùng sức bấu lấy ngọn cỏ để thoát khỏi con quỷ phía sau, trong miệng lẩm bẩm: "Không phải tôi, tôi không sai. . Không đúng, là tôi sai, không, không được, đừng gϊếŧ tôi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết. . ."

Rồi cô ta bỗng thét lên: "Là hắn, chính là hắn! Là hắn đã dạy tôi làm như thế! Hắn ép tôi, tất cả tội lỗi đều là của hắn. . . .!! Kẻ muốn mắt âm dương cũng là hắn, không phải tôi, không phải tôi. . .!!"

Tiếng hét tuyệt vọng của Nghiên Hà khiến Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Hắn?"

Hắn vừa lên tiếng, một người một quỷ ở bên dưới tán cây đều run lên một cái rồi bất động. Người phụ nữ dị dạng sợ hãi ngẩng đầu lên, sau khi phát hiện trên chạc cây quả thật có một kẻ thân phận tôn quý đang chễm chệ ngồi nhìn mình, liền rú lên một tiếng quái dị rồi vội vàng bò xuống hố đất, nhanh chóng lẩn mất.

Lục Cẩm: ". . ." Dễ vậy thôi?

Nghiên Hà cũng bất ngờ không kém, đầu tiên là mừng rỡ vì được cứu sống, cô ta vội vàng nhìn xuống hai chân mình, vẫn còn đó! Vừa rồi da thịt cháy sém cũng là ảo giác của cô ta, chân vẫn chưa mất đi!

Cô ta muốn cảm tạ người cứu mình, trong đầu cũng đã biên soạn sẵn câu chuyện chính mình thất tình nửa đêm đi giải khuây, chỉ là khi Nghiên Hà vừa nhìn lên cao, liền trông thấy gương mặt trắng bệch tái tím của Lục Cẩm, hai mắt hắn ta vô thần nhìn chằm chằm cô, đầu ngoẹo sang một bên, sau đó trên gương mặt khủng bố doạ người ta đổ mồ hôi lạnh kia đột nhiên nứt ra, nhơ nhớp run rẩy, vụn thịt nát bét lả tả lả tả rơi xuống đất, ngọ nguậy động đậy như những con sâu trùng bò dọc bò ngang.

Máu từ trên mặt Lục Cẩm tí tách chảy, làm cho cô ta liên tưởng đến tử trạng thảm thiết của hắn ngày hôm đó.

Nghiên Hà há mồm, không phát ra được âm thanh nào, lăn đùng ra hôn mê.

"Tố chất tâm lý quá yếu mà còn đòi giao du với quỷ." Vương Tuấn Khải ghét bỏ nhận xét, hắn rất khó chịu, vốn tưởng sau khi họ Nghiên nhìn thấy linh hồn Lục Cẩm sẽ phun hết ẩn tình bí mật trong ruột gan ra, không ngờ cô ta lại ngất xỉu.

Lục Cẩm không biết bản thân đáng sợ đến mức nào: "Chúng ta làm gì bây giờ?"

"Còn có thể làm gì? Đi về!" Vương Tuấn Khải gắt gỏng, uổng công một chuyến, không có cái gì cả!

"Nhưng, nhưng chúng ta cũng không thể để Tiểu Nghiên ở đây một mình đúng không. . .?" Lục Cẩm tò tò đi theo sau hắn, đề nghị thân thiện: "Không bằng mang cô ấy về nhà tôi đi, coi như cũng có chỗ qua đêm, lỡ quỷ nữ ban nãy quay lại hãm hại Tiểu Nghiên nữa thì sao. . ."

Vương Tuấn Khải muốn nói, lòng tốt cho của anh là cho chó gặm, nhưng nghĩ đến hiệu quả sau khi Nghiên Hà tỉnh lại trong nhà Lục Cẩm, liền gật đầu vung tay: "Vác cô ta về!"

Lục Cẩm nhận mệnh đưa Nghiên Hà đi, nửa đường cô ta có tỉnh lại một lần, nhưng khi thấy rõ mặt người bên cạnh là ai, lại hôn mê.

Cô ta vừa khóc vừa nói sảng: "Tôi không muốn hại chết anh, tôi không cố ý, tôi muốn sống, nếu tôi sống thì anh phải chết, nhưng tôi thực sự không có ý đồ xấu với anh, hu hu. . ."

Vương Tuấn Khải phát huy triệt để tính năng bạn tốt tri kỷ, cười lạnh: "Đáng đời anh."

Lục Cẩm: ". . ."

Hai người bọn họ canh giữ cả đêm, rốt cuộc moi ra từ trong miệng Nghiên Hà nội dung xác thực.

Nghiên Hà cùng với một kẻ giấu mặt âm mưu lái xe tông chết rồi cướp đoạt mắt âm dương của một cô gái trẻ, điều kiện hợp tác là kẻ kia đổi mắt nạn nhân cho Nghiên Hà, chính gã mang thi thể nạn nhân đi. Nghiên Hà không chịu đựng được việc một cái đầu người đang ở chỗ mình, vội vàng lén lút đưa đầu đi chôn, lòng dạ cồn cào, bồi hồi không dứt, cứ cách một thời gian sẽ đến thăm dò cái đầu, đến nay đã là lần thứ năm.

Lần đầu tiên Nghiên Hà bái tế cái đầu, không có chuyện gì xảy ra, lần thứ hai cũng thế, bình yên vô sự, cho đến lần thứ ba, một người bạn thân quen của cô ta gặp tai nạn xe cộ chết đi, lúc hấp hối còn nhắc đến cô ta. Nghiên Hà nhớ được trước khi cậu ta chết, đã từng ngồi trên chiếc xe mình từng sử dụng để gϊếŧ cô gái hôm nào.

Cô ta không dám đi bái tế nữa, lại sợ nếu không đi, kẻ tiếp theo chết sẽ là mình.

Lần thứ tư, cũng chính là đêm trước ngày Lục Cẩm tử vong, cô ta phát hiện chiếc hộp chứa đầu bắt đầu động đậy. Đây là việc nằm trong dự liệu của kẻ kia, Nghiên Hà bị doạ sợ hãi quá không dám xem xét nó nữa, vội vàng lái xe rời đi.

Ngày hôm sau, Lục Cẩm chết.

Cô ta luôn miệng than bản thân có lỗi, rồi lại quả quyết nói không phải mình muốn như thế, nếu có thể trả lại tất cả những gì cô ta thiếu nợ người khác, cô ta nhất định sẽ làm.

"Tôi vẫn không hiểu, tại sao bạn của Tiểu Nghiên lại chết, tại sao tôi cũng chết?"

"Cái đó còn phải hỏi quỷ nữ kia." Vương Tuấn Khải cùng Lục Cẩm trở lại cửa hàng tiện lợi, cũng đã là năm giờ sáng. Vương Nguyên vẫn chưa tỉnh, có lẽ là đêm qua ngủ ngon quá, chưa muốn dậy.

Cốc Vũ chán chường gãi cằm ngồi xem phim kinh dị, đúng ngay đoạn ma nữ trong màn hình đung đưa trên ngọn cây già doạ nam chính chết khϊếp, thầm nghĩ có nên lấy này làm tư liệu sống thực nghiệm hay không, cửa kính trong cửa hàng bị đẩy ra một chút.

Một ngọn gió lạnh lẽo thổi tung mái tóc y, sàn nhà lưu lại vệt nước trong suốt.

"Khách không mời đừng tự tiện bước vào lãnh địa." Cốc Vũ thản nhiên nói, ném khoai tây chiên vào miệng: "Thỉnh cút."

Vết nước ngừng ở khoảng cách năm mét hướng về phía Cốc Vũ, sau đó loang rộng ra xung quanh.

Cốc Vũ không nói hai lời xoay người nhào tới đánh. Qua năm phút sau, đối phương ngã khuỵu xuống, lộ ra nguyên hình trong suốt như nước, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm trên lầu, không cam lòng bỏ đi. Sau khi Vương Nguyên chuyển đến tầng lầu của cửa hàng, tình trạng như thế này đã xảy ra rất nhiều lần rồi, hôm nào Cốc Vũ vui vẻ sẽ thẳng tay tiễn đối phương đi, lúc y buồn bực sẽ đá đối phương một cước vào Minh điện, phá bĩnh đám lão già cổ hủ keo kiệt kia.

Thú vị hơn nhiều so với lúc phải cô độc lang bạt kỳ hồ.

"A, cũng không biết tên Vương Tuấn Khải đó suy tính cái gì, dám kéo Vương Nguyên về đây. . ." Y ngửa đầu nhìn bóng đèn thở dài, đột nhiên nghe thấy cửa kính lại bị đẩy ra.

Lần này là một người.

Từ đầu đến chân đối phương trùm mũ miện kín mít, chỉ chừa ra một lọn tóc trắng dài rơi xuống bên vai, Cốc Vũ nghiêm túc đánh giá khách hàng từ đầu đến chân, ưu nhã mỉm cười đứng dậy đi đến gần đối phương. Y đặt một bàn tay lên vai người nọ, người nọ cũng chẳng nhúc nhích gì, Cốc Vũ liền thừa cơ gợi chuyện: "Chẳng hay quý khách muốn mua loại hàng hoá gì? Cửa hàng chúng tôi có đầy đủ nhiều loại mặt hàng, đồ đóng hộp, đồ tươi sống, thức ăn nhanh, để qua đêm vẫn không vấn đề!"

Người kia im như thóc, chỉ có cổ họng hắn hơi rung động tiết lộ tâm tình của hắn.

Cốc Vũ chú ý đến chi tiết nhỏ đó, y chần chừ có ý lùi lại, đúng lúc này đối phương lại nắm lấy bàn tay đang phân giải thành hàng chục xúc tu to nhỏ chi chít của Cốc Vũ, khàn giọng nói: "Đồ cổ."

Cốc Vũ: ". . ."

Cốc Vũ lấy tốc độ nhanh nhất thụt lùi về, giật bàn tay của mình ra khỏi tay đối phương: "Nơi này không hoan nghênh ngươi!!"

Cửa kính đã hoàn toàn mở ra, gió lạnh mang theo hơi thở cổ kính quái dị quét vào trong cửa hàng khiến sạp đồ ngã đè lên nhau, hàng hoá bị hất tung lên không trung bay bổng loạn xạ, Cốc Vũ tiện tay chộp lấy một thứ ném vào mặt đối phương, người nọ lập tức bắt được, cho vào túi xem như trân bảo mà giấu đi.

Cốc Vũ: ". . ." Mắt y có đui không? Nếu y không lầm thì y vừa ném một chai gel bôi trơn vào mặt hắn.

Cốc Vũ thoáng cái cảm thấy trời đất sụp đổ, giận dữ bừng bừng, lại không tiện nhắc đến thứ vừa rồi, chuyên tâm hoà tan tay chân chính mình với nền nhà, biến một nửa cửa hàng tiện lợi thành địa bàn của bản thân. Giác hút sứa chính là thần kinh của y, chỉ cần y bành trướng càng rộng, tỷ lệ thắng cuộc sẽ càng lớn, thậm chí có thể biến nơi này thành một cỗ máy sứa khổng lồ nhốt đối phương vào trong bụng rồi tiêu hoá.

Cốc Vũ đã rất lâu không thực hiện chiêu thức mà chính bản thân y cũng kiêng dè này, chẳng qua trên chiến trường không phải bạn thì là địch, nào ai còn cần biết thủ đoạn gì chính đáng hay ám trá.

Đối phương không động đậy chút nào, cũng không sợ, đợi cho xúc tu tiến đến gần bản thân, mới thong thả điều khiển làn gió ấm áp nhẹ nhàng chạm vào xúc tu như là đang vuốt ve.

Cốc Vũ: ". . ." Ba ba, có kẻ ve vãn ta!

"Kẻ ve vãn" không sợ Cốc Vũ trả thù, nhất mực ôn nhu quá đáng, khiến y tức nổ phổi, song về cơ bản đã đoán ra kẻ này là ai, cười lạnh đánh tới: "Tên tổ tông nhà ngươi cửa hàng của ta không tiếp nổi, mời – cút – đi – cho!!!"

Y vừa dứt lời, hàng trăm xúc tu đồng loạt giương nanh múa vuốt phóng lên cao đẩy đối phương ra ngoài, chỉ là người nọ nhanh hơn một bước vèo cái đã tiến sát y, áo choàng xoã tung bị thổi ra sau để lộ gương mặt sắc bén như đao kiếm, ánh mắt phức tạp tỏ rõ cõi lòng hỗn loạn, nhìn chằm chằm Cốc Vũ.

Cốc Vũ cũng thất thần trong giây lát, cứ việc đã biết trước rất có thể là hắn, y vẫn không nén nổi kinh ngạc, song ngay tức khắc sau đó Cốc Vũ lách người né đi chỗ khác, một đạo sét uỳnh uỳnh đánh vào đối phương.

Vương Tuấn Khải quỷ mị xuất hiện trước cửa hàng, chiêu lôi đánh cho người lạ không bò dậy được, tức giận đến giọng đều cao vυ't: "Các – người – muốn – chết – sao_______!!!"

Đại khái là cửa hàng đã bị phá tanh bành nên hắn phát thịnh nộ giáng xuống muôn loài.

Vương Nguyên thường thức dậy lúc sáu giờ sáng, vệ sinh cá nhân tóc tai đường hoàng mới chậm rãi đi xuống cửa hàng.

Lục Cẩm xoắn ngón tay đứng ở cầu thang, vẻ mặt lo lắng: "Vương Nguyên, cậu có thấy cửa hàng có gì đó khang khác không?"

Vương Nguyên nghe hắn nói xong, nhìn tới nhìn lui: "Không có, xảy ra chuyện gì sao?"

"Không, không, không có gì, tôi, tôi, ờ, chính là, ờ,. . .Chúng tôi, vừa, vừa mới trang trí lại cửa hàng trong đêm qua. . .!"

Vương Nguyên sửng sốt: "Đêm qua? Chỉ hai người?" Cậu không cho rằng Vương Tuấn Khải sẽ tham gia mà.

Lục Cẩm há há mồm muốn nói, thật ra Vương Tuấn Khải chính là kẻ công trạng lớn nhất nha, nhưng không nói được, đành phải ậm ừ: "Cậu, cậu, có hài lòng không?"

"Rất tốt, mọi người cực khổ nhiều." Vương Nguyên khiêm tốn nói, bắt đầu tham quan cách bày trí mới: "Rất có sáng tạo, thật cảm ơn mọi người."

Lục Cẩm an tâm nhắm mắt xuôi tay.

Vương Nguyên phát hiện một sinh vật lù lù nằm chết ở ghế sofa, hảo tâm đắp cho hắn cái chăn, cười cười nhìn về phía Lục Cẩm cùng Cốc Vũ đang dọn dẹp hàng hoá, cậu trước giờ chưa từng quên lời người khác nói, cũng chưa từng quên Lục Cẩm có tật xấu nói lắp mỗi lần phải nói dối.

Ngày hôm qua ba người đã làm gì vậy?

Hết Chương 16