Nhân Ngư [Khải Nguyên]

Phiên ngoại 2: Giáo chủ phu nhân (1)

“Đại hiệp, xin dừng bước!!”

Cương ngựa ghì lại, một thanh niên tuấn tú từ phía sau chạy xộc tới, trên mặt còn dính chút máu tươi, tóc tai rũ rượi, chật vật bất kham. Giữa chốn hoang sơn dã thảo bỗng xuất hiện một người kỳ lạ, phản ứng đầu tiên của hắn là nghi hoặc.

“Đại hiệp, ta là phó đường chủ của Nhất Thế tiêu cục, hôm nay nhận nhiệm vụ bảo tiêu một món đồ tới Giang Nam, nửa đường gặp phải thổ phỉ, các huynh đệ vì nhiệm vụ nên đang chiến đấu rất kịch liệt, có thể không bảo vệ được món đồ kia!!” Thanh niên ôm quyền ra vẻ khẩn cầu: “Đại hiệp, ta dùng một cái ân tình của Nhất Thế tiêu cục cầu xin ngươi mang vật nọ đến Giang Nam giúp bọn ta có được không?”

“Ngươi làm sao biết ta tới Giang Nam?”

“Ách. . .”

“Ngươi biết ta là ai sao? Tin tưởng năng lực của ta sao?”

“Ách. . .”

“Ngươi dễ dàng đưa đồ cho người lạ như thế à? Không sợ ta cuỗm mất nó?”

“Ách, cái này. . .”

Hắn nhếch miệng cười, quay đầu ngựa rời đi, thanh niên nọ bối rối chạy theo sau, hình như không có ý bỏ cuộc.

“Đại hiệp, ta nói thật, bọn ta không còn cách nào khác, đành phải phiền ngươi thôi.” Thanh niên cắn răng móc từ trong ngực ra một tờ giấy: “Đây là khế ước của Nhất Thế tiêu cục và Tiêu Dao Môn, nếu ngươi giúp bọn ta, sẽ có thể nhờ Tiêu Dao Môn làm một việc!”

Không tệ.

Hắn gật đầu, người thanh niên thở phào nhẹ nhõm, dẫn hắn đến nơi chứa đồ vật. Đó là một cái rương rất to được giấu trong bụi cây, tuy rằng so với hắn không nặng lắm nhưng cũng đủ để hắn phải thuê một chiếc xe ngựa chở đi.

Hắn giả trang làm một nô tài, đánh xe ngựa chạy đi được hai ngày. Kỳ lạ, vì sao lương thực hắn giấu trong rương đều bị mất tích không rõ lý do? Lẽ nào có kẻ vụиɠ ŧяộʍ nhân lúc hắn không có mặt liền thó đi rồi?

Chờ khi trăng treo đầu ngọn, hắn nằm xuống ngủ say, chiếc rương vốn an tĩnh trong xe ngựa đột nhiên rục rịch, nấc khóa kịch một cái mở ra, một đôi mắt lục sắc xinh đẹp lén lút nhìn chằm chằm túi lương thực.

Y đã ăn không no mấy ngày nay rồi.

Bò ra ngoài a bò ra ngoài, y cẩn thận xem xét người nọ đã ngủ chưa, sau đó mò tới gần túi lương thực, hồ hởi xé một miếng.

“Bắt được tên trộm này rồi.” Một tiếng cười khẽ bên tai, y chỉ thấy trời đất xoay chuyển, sau đó trước mặt là một nam tử tuấn mỹ phi thường, trên mép còn giữ nụ cười nhàn nhạt trêu chọc. Nam tử nhìn thấy y cũng ngẩn ra một chút, sau đó nhíu mày dí sát mặt vào y.

“Nhất Thế tiêu cục vận chuyển dược nhân?” Hắn ngửi ra được từ người của đối phương mùi thảo dược nhè nhẹ, nhưng rất thơm, liền chọn một chỗ trắng nõn mềm mại cắn xuống một cái, máu ứa ra.

“Buông. . .A. . .” Y rất không có hình tượng mà khóc nấc lên, lương thực trên tay rơi xuống sàn xe, yếu ớt vùng vẫy, hiển nhiên là không có kết quả. Người này không phải chỉ là một tên đánh xe bình thường thôi ư, vì sao đột nhiên trở nên nguy hiểm như vậy?

“Yên tâm, ta không ăn ngươi.” Nam tử cười cười, kéo áo che đi dấu răng chính mình, lại nhìn gương mặt khóc nhè nước mắt của y, búng trán y một cái: “Ngoan, đưa ngươi tới Tiêu Dao Môn ta phải đòi quyền lợi mới được.”

. . .

Dược nhân dược nhân, chính là người từ nhỏ đã được luyện qua nhiều loại thuốc, không những uống mà còn ngâm trong thảo dược quý hiếm, lâu dần tác dụng của thuốc ngấm vào da thịt, tự nhiên máu của dược nhân cũng chính là bài thuốc tốt nhất. Quá trình luyện dược nhân vô cùng thống khổ, người chết vì thất bại cũng nhiều vô số kể, thế nên bạch đạo giang hồ đã sớm bài xích việc luyện dược nhân, thậm chí cho rằng kẻ làm ra chuyện này cũng chỉ còn ma giáo nghiệt chủng.

Ma giáo nghiệt chủng năm ấy mười sáu tuổi, ngậm cọng cỏ, cà lơ phất phơ nhảy dựng lên oan ức, hắn luyện dược nhân khi nào? Hắn luyện làm cái quái gì chứ?

Hai mươi tuổi, hắn uy chấn giang hồ dưới thanh danh Thiết Nha Hổ (răng nanh thép) Vương Tuấn Khải, bọn nhân sĩ giang hồ không ngớt ca tụng, nào có hay kẻ được tuyên dương khắp thiên hạ lại chính là ma giáo giáo chủ mà chúng không đội trời chung, thâm thù đại hận. Nhất Thế tiêu cục nhất định biết hắn là Thiết Nha Hổ nên mới lớn mật nhờ vả, tiện thể lôi kéo quan hệ.

Xì, cũng là một lũ đầu đất mà thôi. Giao trứng cho ác mà còn tỏ ra vui vẻ, không biết nên nói là ngốc hay mù quáng.

Đã vậy, hắn giữ tiểu đông tây dược người này lại chơi đùa cho thích rồi trả. Ai bảo hắn là ma giáo giáo chủ chứ~

“Ngươi làm gì sợ ta thế?” Hắn nhéo nhéo má dược nhân, nhướng mày: “Tên gì?”

“. . .”

Không phải là bị câm rồi chứ? Ma giáo giáo chủ nhíu mày nhớ lại, vươn tay nhét vào miệng dược nhân một viên đen sì: “Nói cho ngươi biết, hiện giờ ngươi là tù binh của ta, ngươi dám làm sai lời ta lập tức ăn ngươi.”

Dược nhân nhỏ bé lắc lắc đầu, đáng thương mếu mếu, túm chặt quần áo lui vào góc xe, mãi một lúc sau mới lí nhí trả lời: “Tên. . .Vương Nguyên. . .Ô. . .”

Lại khóc rồi.

Sao dễ khóc vậy chứ. Hắn đáng sợ lắm hả?

Ma giáo giáo chủ phiền muộn vò tóc, kéo vạt áo dược nhân ra xem, rõ ràng là nam nhân mà, thế nào lại thích khóc như thế?

. . .

Đường đến Tiêu Dao Môn Giang Nam rất xa, đại khái đi mười ngày đường cũng chưa tới. Trên lộ tuyến còn phải đi qua một cánh rừng, nghe đồn có rất nhiều dã thú.

Hắn cau mày, đường núi hiểm trở, xe ngựa lên không được. Hắn vén rèm xe ôm dược nhân còn đang run lẩy bẩy kia, nói nhỏ: “Ôm chặt ta.” Sau đó phi lên một nhánh cây cao, quan sát khắp nơi.

Hừm, có lẽ đêm nay qua đêm ở đây. Hắn rút sợi dây thừng móc vào bốn đỉnh trên trần xe, để dược nhân ngồi vào đó rồi bay lên không trung, vừa xách vừa bay như thể đang lôi theo một cái l*иg nặng trịch. Dược nhân há hốc mồm kinh ngạc, bám vào thùng xe sợ bị rơi xuống dưới. Hắn chọn một chạc ba cây thích hợp đặt cái l*иg xuống, cố định một chút.

Nửa đêm, dược nhân quên mất chính mình còn ở trên cây, lờ mờ bò ra muốn đi nhỏ.

“AAAA!!!!” Một tiếng phịch đáp đất, y nhăn nhó xoa xoa mông ê ẩm, thình lình nhảy dựng lên khóc thét: “Sâu sâu!! Sâu sâu sâu sâu!!!!”

Ma giáo giáo chủ ném bột phấn trừ sâu xuống, buồn bực chém chém đám sâu mẹ sâu con lũ lượt kéo tới. Chúng rất thích mùi dược nhân, giờ mà hắn để y dưới đó phỏng chừng bị sâu rút sạch máu. Cho nên, đành phải di chuyển cái l*иg đi chỗ khác.

Mấy ngày sau đó, bọn họ cứ dừng chân ở đâu thì không sâu cũng nhền nhện, bắt đầu tới hùm beo cáo sói, lần lượt ngửi mùi món ngon mà tới, báo hại Vương Tuấn Khải suốt ngày chém gϊếŧ, trông coi dược nhân như trẻ em hiếu động.

“Ngươi có thể đừng chạy loạn nữa không?” Ma giáo giáo chủ mất kiên nhẫn quát.

Dược nhân co cụm cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình, yên lặng khóc. Tâm ma giáo giáo chủ lập tức đen xì, mềm nhũn xuống. Hừ hừ. . .

Một đêm nọ, dược nhân không ngọ nguậy nữa, đến lượt ma giáo giáo chủ bắt đầu trở mình. Toàn thân hắn nóng bức, hô hấp hỗn loạn, nội tức bùng phát, tê liệt tri giác. Ba tháng trước hắn trúng phệ tâm cổ của một tộc người Miêu Cương, dù đã chạy thoát nhưng vẫn không thể lấy cổ ra khỏi người, cứ cách một tháng lại phát tác một lần, hành hạ hắn sống không bằng chết. Hắn cắn răng đẩy dược nhân vào trong, không hiểu sao lúc phát tác cổ, đến gần người này thì cổ độc trong người hắn càng xôn xao dữ dội.

Thế mà y còn cố tình sấn tới, đây là cái tình huống qué gì chứ!

Dược nhân hốt hoảng nhìn ma giáo giáo chủ, lát sau trầm tĩnh lại, cầm kiếm của hắn rạch một đường trên tay mình, lấy máu cho hắn uống, sau đó cẩn thận bắt mạch, dụ cổ ra ngoài.

Ma giáo giáo chủ chỉ cảm thấy tê rần cả người, lòng bàn tay bị cắt một đường nhỏ, con trùng màu trắng xen kẽ đen ì ạch bò ra ngoài, cả người căng phồng toàn máu.

Dược nhân vui vẻ bắt con trùng giơ lên cho hắn xem, như một con mèo nhỏ đang khoe khoang cá của nó. Ma giáo giáo chủ ngẩn người, trong lòng hình như có cái gì đó vừa lỡ nhịp.

. . .

“AAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!” Dược nhân chạy trên đồng cỏ thảo nguyên, quần áo xốc xếch, mày mặt toàn đất bụi, phía sau mà một con thỏ trắng muốt nhảy nhảy theo. Ma giáo giáo chủ đang chặt củi đốt lửa gần đó nhìn theo mà phì cười, ngay cả động vật ăn cỏ cũng có thiện cảm với y sao?

“Nó, nó, nó vừa liếʍ ta!!!” Dược nhân đáng thương nhảy tới nấp sau lưng ma giáo giáo chủ, vừa rấm rứt vừa run rẩy, sợ hãi chỉ vào con thỏ. Ai ngờ tên giáo chủ kia thế nhưng lại cười đến run run bả vai, y xịu mặt xuống, bĩu môi nhìn hắn.

“Con thỏ này có thể ăn được.”

“A? Vì sao lần trước không ăn?”

Lần trước. . .? Khóe môi giáo chủ giật giật, lần trước của y nói chính là sâu bọ kiến gián cọp beo này nọ đó hả? Hắn khụ một tiếng, nghiêm túc nói: “Nguyên Nguyên, tại ngươi không nói.”

Chụt.

Ma giáo giáo chủ cứng đờ, con thỏ nào đó sửng sốt dùng hai chi trước bé xíu lọ mọ chạy đi, phi lễ chớ thị!

“Phụ thân nói ai gọi ta Nguyên Nguyên thì đều là người tốt.” Dược nhân từ tốn giải thích: “Mà người tốt đối xử tốt với ta thì phải thưởng.” Cho nên y mới hôn hắn, giống như trước đây phụ thân cũng hôn y như vậy đó.

Ma giáo giáo chủ trầm mặc hồi lâu, đột nhiên kéo dược nhân lại: “Có thể thưởng thêm được không?”

“A?”

“Thôi, ta nướng thịt thỏ cho ngươi.”

Y ngây thơ đơn thuần như vậy, hắn không muốn nhiễm bẩn.

Nhưng hình như kẻ nào đó lại không ý thức được điều này.