Vương Tuấn Khải có một giấc mơ.
Trong giấc mơ đó, hắn là một kẻ ngốc nghếch thích coffee, mở một quán coffee nhỏ cạnh trường học, ngày ngày cùng nhân viên hoạt bát của mình mở rộng sinh ý, lôi kéo khách hàng, ngẫu nhiên hắn sẽ cùng ông nội nói chuyện nhà cửa. Một ngày nọ, hắn bị ông nội đưa đến một nơi, thay đổi số phận về sau của hắn.
Tại chỗ này, hắn gặp y.
Sau đó, hắn thích y.
Sau đó nữa, hắn yêu y.
Sau đó của sau đó nữa, hắn phát hiện, bản thân mình chính là kẻ đã giam giữ y, thậm chí là khiến y thất thần gần năm sáu trăm năm.
Cái loại đau đớn thống khổ như bị bóp nghẹt hô hấp này, hắn tuyệt đối không muốn nếm trải lần thứ hai.
Khung cảnh xung quanh chuyển đổi nhanh chóng, Vương Tuấn Khải nhìn thấy chính mình vẽ chú văn lên người y, khiến y vĩnh viễn trong hình dạng một người cá, chỉ khi có sự xuất hiện của hắn, y mới có thể dùng đôi chân di chuyển.
Có lẽ từ lúc đó, hắn đã bắt đầu có ý niệm độc chiếm y.
Lam Vương ngăn cấm bản thân yêu thích một người.
Bởi vì hắn sợ, một khi hắn biến mất, người đau khổ chính là y.
Bởi vì hắn biết, hắn là một nửa của Hắc Ám, Hắc Ám chết đi, hắn cũng không tránh khỏi số phận tiêu tán. Người yêu như vậy, tình cảm vô vọng như vậy, chi bằng chính tay hắn chặt đứt sợi nhân duyên này, gỡ bỏ quan hệ. Nhưng là Lam Vương không làm được, dây dưa dây dưa, trong chớp mắt đã dây dưa gần năm trăm năm. Đầu thai chuyển kiếp, ký ức phong tỏa, nhưng lần hắn đầu thai này trùng với thời điểm Hắc Ám đã khôi phục sức mạnh, cho nên. . .
Cho nên cái tế đàn quỷ quái kia căn bản chính là chìa khóa để thức tỉnh Hắc Ám được không!
Vương Tuấn Khải trong vô thức dựng ngón giữa, chửi con bà nó, trong lòng ngàn vạn con thảo nê mã Alpaca rầm rập chạy qua, điên cuồng hú hét.
Này mới không phải mơ nhé!
Hắn cẩn thận nhớ lại đoạn ký ức khi mình bất tỉnh, trước đó hắn chỉ cảm thấy đau khổ không thôi, dường như có một linh hồn liên tục công kích hắn, chiếm thân xác hắn, khống chế thần kinh của hắn, đem hắn thành con búp bê tùy ý sai sử. Tuy nhiên Vương Tuấn Khải không bị đẩy bật ra khỏi cơ thể, ngược lại còn bị giam giữ khóa chặt, chỉ có thể ngáo ộp ngơ ngác.
Vương Tuấn Khải đứng trong một vùng tối mù mịt, vươn tay ra không thấy ngón, ý thức hắn trôi nổi hồi lâu, rốt cuộc xác nhận nơi này là đâu. Thế giới bên trong Hắc Ám, thế giới chân chính của hắn.
Quả nhiên làm nhân vật chính thì tình tiết cũng chuyển biến theo hướng máu chó không ngừng. . .Vương Tuấn Khải lặng lẽ 囧, theo kịch bản thì sẽ có một "Vương Tuấn Khải" khác cùng hắn tranh luận, tiểu ác ma PK cùng đọa thiên sứ, cuối cùng tiểu ác ma dùng mũi tên bắn chết đọa thiên sứ, thành công WIN.
Kết cục quá đoản hậu, bỏ qua!
Thiết nghĩ có ngồi chờ rục xương cũng không biết khi nào "Vương Tuấn Khải" thứ hai kia sẽ hiện hồn, chi bằng hắn tự mình kích cho tên đó nhảy ra trước mặt hắn. Vương Tuấn Khải nghĩ là làm, dồn lực vào lòng bàn tay muốn đánh ra chưởng khí.
Thủy linh khí to bằng đầu ngón tay múa múa vài cái, tắt ngúm.
". . ."
Hay quá ha, pháp thuật cũng không xài được luôn. Vương Tuấn Khải âm thầm nguyền rủa Thi vương đã dẫn hắn lên tế đàn, đồng thời đem tám đời nhà Hắc Ám ra ân cần thăm hỏi một phen, mới sực nhớ ra, Hắc Ám Vương căn bản không có cha mẹ.
Vậy thì gã từ đâu mà ra?
Hắn nhớ tới nguồn thông tin vô tận truyền trực tiếp vào não hắn, bới móc hồi lâu, liền tìm thấy đáp án trong một nhánh nhỏ. Hắc Ám là một ma vật sinh trưởng ở nơi âm trạch thần địa, sau khi luyện thành công Ma Tịch một trăm lẻ tám thức thì bị ma pháp phản phệ, nhân cách thứ hai ra đời. Kẻ này có thể coi là anh em song sinh có sợi liên kết gắn bó nhất với Hắc Ám, bởi vì số phận của hắn cũng chính là định mệnh của người này. Có điều nhân cách mới không an phận chịu chung thân thể với Hắc Ám, tự mình chạy ra ngoài tạo lập thân thể mới, trải qua vài trăm năm biến hóa khôn lường, xuất hiện trên thiên hạ, danh gọi Lam Vương.
Lúc cái tên này hiện ra, đầu óc căng thẳng của Vương Tuấn Khải bỗng nhiên "tưng" một cái, thông suốt.
Hắn nhìn thấy hình ảnh Lam Vương sinh ra, lớn lên, trưởng thành, tu luyện, cởi bỏ ma chú, thậm chí là thanh trừ ma khí trên người mình, trở thành một chiến thần có tầm quan trọng ngang hàng với Chu Tước. Sau khi Bạch Hổ vì muốn giam cầm Hắc Ám mà chết đi, nguyên thần biến thành màng phong ấn kí ức của Lam Vương, khiến cho hắn không cần uống Mạnh Bà thang mà vẫn chẳng nhớ được gì trong kiếp trước. Mọi chuyện xảy ra sau đó Vương Tuấn Khải đều đã nghe Thiên Tỉ kể lại, trong lòng dâng lên chút chua xót nhàn nhạt.
Cho nên, hắn, Vương Tuấn Khải chính là Lam Vương?
Chung quy vẫn là mơ hồ nha.
Vương Tuấn Khải cẩn thận nghĩ nghĩ, nếu hắn là Lam Vương, vì sao cho tới bây giờ vẫn không có ký ức thuộc về Lam Vương?
[Lam Vương sớm đã chết từ lâu rồi.]
Trong không trung vang lên âm thanh chế nhạo, từng chữ một rành mạch như muốn khẳng định sự thật: [Ngươi không phải Lam Vương, ngươi là Hắc Ám.]
Ta là. . .Hắc Ám?
Vương Tuấn Khải ngẩn người. Hắn là Hắc Ám?
Cái lông!
"Coi ta là trẻ lên ba sao." Hắn lẩm bẩm: "Dù ngươi có nói ta là Lam Vương, ta cũng méo tin."
[Ha ha.]
Một đạo ánh sáng bạc phóng xuống, không gian rốt cuộc cũng được soi rọi. Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn kẻ đứng đối diện – có gương mặt giống hệt mình, lười biếng nói: "Giam ta ở đây làm gì?"
[Sau khi hoàn thành chính sự, ngươi sẽ được thả ra.] Thả ra, nhưng sống hay chết thì gã không cam đoan.
"Ngươi đừng giả vờ thông thái." Vương Tuấn Khải ngạo khí nói: "Ngươi cơ bản cũng chẳng phải Hắc Ám."
[Ồ? Vậy ngươi nói xem, ta là ai?]
Vương Tuấn Khải chợt nở nụ cười, hắn không thi triển phép thuật được, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc hắn không thể gây ra vết thương cho chính mình. Gã ánh sáng nhíu mày nhìn móng tay Vương Tuấn Khải mọc dài ra, thẳng thừng đâm vào một bên tay gầy yếu. Không có máu bắn ra, nhưng vị trí tương đương trên cánh tay gã cũng xuất hiện một vết thương như thế.
"Ngươi không phải Hắc Ám, vì ngươi là ta." Vương Tuấn Khải không nhanh không chậm nói: "Ngươi là thứ đã thôi thúc ý niệm độc chiếm Ngư Vương mãnh liệt trong ta, nói cách khác. . ."
Gã ánh sáng kịch liệt vặn vẹo, hóa thành vô số điểm sáng nhỏ bé.
Vương Tuấn Khải đón được một điểm sáng, bóp nát nó trong lòng bàn tay.
"Nói cách khác, ngươi chính là du͙© vọиɠ của ta."
Ngay khi những điểm sáng kia chuyển động xung quanh hắn, bạch y phiêu phiêu lại hiện ra, Vương Tuấn Khải thoắt cái biến thành nam tử anh tuấn suất khốc cuồng ngạo, mà bảy nguyên tố hóa bị hắn thu phục thì liên tục chạy vòng tròn xung quanh hắn, linh khí phát ra cực nồng.
Trước tiên là trả lại thân thể cho ta đã.
Không gian đen tối bị bảy màu sắc chấn nát, nguồn linh khí sắc bén xé toạc không gian như con hổ uy mãnh tiêu diệt mồi ngon, Vương Tuấn Khải thò tay vào không trung, túm được một kẻ đầu bù tóc rối, mặt mũi nhơ nhớp máu tươi tanh nồng.
Không phải Hắc Ám Vương.
"Lại thêm một tên tay sai."
Tay sai nọ sợ hãi gào rú, cực lực vùng vẫy muốn trốn thoát, có điều Vương Tuấn Khải không đợi gã có thêm hành động nào, đã đập một ấn lên đầu gã, đánh cho sọ cứng thành hạt dẻ, đá một cái liền vỡ.
Lúc này bên trong ý thức đấu đá liên hồi, bên ngoài cũng không tốt hơn là bao.
Thiên Tỉ một tay bảo hộ Vương Nguyên, một tay xuất ra cung tên, chỉ là chưa kịp phòng thủ gì thì "Vương Tuấn Khải" thình lình quỳ mọp xuống, hai tay ôm đầu, mắt nhắm nghiền, thần sắc thống khổ tựa hồ đang đấu tranh tư tưởng rất đáng sợ. Thiên Tỉ không thể giúp hắn, chỉ nóng lòng lo suông. Về đến thế giới này rồi, vốn dĩ việc đầu tiên anh muốn làm là bay đến chỗ Lưu Chí Hoành, không ngờ việc này lại xảy ra, mà anh lại không thể phân thân ra làm hai người cùng làm hai chuyện, như thế sức mạnh sẽ bị phân tán, lỡ tên kia thôn tính được cơ thể Thi vương, vậy ba người họ coi như xong.
Mất vài phút để bình ổn lý trí, Vương Tuấn Khải đánh bật một làn khói đen ra khỏi người mình. Hắn thu khói đen lại không cho nó chạy trốn, bình tĩnh đứng dậy vuốt mồ hôi.
Cảnh đầu tiên nhìn thấy là, Vương Nguyên sắc mặt trắng bệch nằm trong lòng Thiên Tỉ, khóe môi tái nhợt còn vương tia máu tươi.
Vương Tuấn Khải không do dự bước tới, không nghĩ đến lại bị Thiên Tỉ ngăn lại.
"Là tôi."
Ngữ khí quen thuộc. . .Thiên Tỉ thở phào, đem Vương Nguyên giao cho hắn, không nói hai lời vội biến mất. Thuấn di cực nhanh cực tốc, thoáng cái đã tới được chỗ Lưu gia. Phía trước cửa dán đầy bùa chú vàng ươm, một kết giới hẹp đang dần mất đi ánh sáng.
Thiên Tỉ dễ dàng xuyên qua kết giới đó, nhưng cũng suýt bị đám bùa chú đánh bật ra ngoài. Nhìn kỹ lại, không chỉ có một loại máu vẽ bùa, mà kí tự cùng hình vẽ ngoằn ngoèo làm anh nhớ ra, đây là bùa Đinh gia.
Còn bên kia, là bùa Hoàng gia.
Hai cái nhà này từ bao giờ thì bắt đầu hợp tác?
Thiên Tỉ đi xuyên qua cửa nhà, bắt gặp cảnh Hoàng Quán Chi đè Đinh Nhạc lên sofa, tư thế mờ ám, hành vi mờ ám, nội dung mờ ám. Tuy rằng quần áo chỉnh tề, hô hấp bình thản, nhưng việc tiếp theo chắc chắn sẽ không trong sáng.
Thỉnh các vị tự YY.
Đinh Nhạc vốn đang chìm trong đôi mắt của Hoàng Quán Chi thì nhìn thấy một đôi mắt đỏ tươi, vội đẩy Hoàng Quán Chi ra, trong mắt tràn ngập kinh hãi: "Thiên Không Vương?!!"
Hoàng Quán Chi bị cái danh tự này dọa giật mình, vốn còn đang bất mãn Tiểu Nhạc thô lỗ với mình, nhìn thấy Thiên Tỉ rồi liền bị ngạc nhiên thay thế.
Nơi này không có mùi của Lưu Chí Hoành --- Vị Vương nào đó như cún con ngửi ngửi khắp nơi, tuy mũi Chu Tước không siêu việt như Huyền Vũ, nhưng tốt xấu gì người ta cũng là chiến thần nha!
Thiên Tỉ gật đầu cười với Đinh Nhạc, làm Đinh Nhạc một phen đau tim, Hoàng Quán Chi sắc mặt ngưng trọng cũng nghiêm túc gật đầu, đồng thời kéo Tiểu Nhạc về phía mình.
Nhận ra có cái gì không đúng, Thiên Tỉ nhíu mày: "Lưu Chí Hoành đâu?"
"Sau khi ngài biến mất, cậu ấy vẫn không ngừng truy tìm ngài." Đinh Nhạc đơn giản nói ra một lần sự việc: "Cậu ấy cơ hồ lật cả Vân Nam lên mà tìm, điều kỳ quặc là sau khi các người tiến nhập mộ, thi thể của Vương Tuấn Khải không cánh mà bay, quỷ dị hơn nữa là ngôi mộ kia tự động biến mất."
Nói đến đây có thể xác nhận, ngôi mộ này là một cửa thời không, khi cần mới mở ra.
"Nói vậy. . .Bây giờ là năm nào tháng nào?"
Mí mắt Đinh Nhạc giật giật: "Ngài để cậu ấy chờ tròn ba năm."
Ba năm.
"Khi ấy, chúng tôi bị tay sai Hắc Ám phục kích. Lưu Chí Hoành cùng mọi người liều mạng chống đỡ, rốt cuộc tự mình tạo huyết chú, lập huyết trận, dùng máu giam cầm tên tay sai đó lại." Đinh Nhạc thở dài: "Cả Đô Đô cũng tham gia."
Đinh Nhạc còn chưa dứt lời, hai bóng đen nhỏ nhắn từ trên lầu chạy xuống, cục bông xù và cục tròn vo vấp chân nhau, ngã lăn. Mắt thấy mặt sắp hôn đất, một màu đỏ nhoáng lên, ôm chặt hai cục nhỏ vào lòng.
Lưu Chí Hoành ngẩng đầu, vừa lúc đối diện cùng cặp đồng tử đỏ tươi rực rỡ, cậu cứng đờ, run rẩy co giật, bàn tay nhỏ nhắn vươn lên như sợ kia chỉ là hư ảo, chạm vào sẽ tan đi.
Thiên Tỉ ngẩn người nhìn cậu bé chưa đầy mười tuổi trước mặt, khí tức bất đồng với Lưu Chí Hoành mười bảy tuổi, thảo nào anh nghe không ra. Cục tròn vo này khí sắc rất tốt, mặt mày hồng hào, hai con mắt tròn vo đen nhánh long lanh đầy nước. . .
"Em khóc sao?" Anh dịu dàng dùng ngón tay lau vệt nước tràn mi, yêu thương nhéo nhéo hai má nộn nộn: "Em nhỏ như thế này, làm sao thỏa mãn anh đây?"
Nhớ nhung ba năm của Lưu bảo bảo nghẹn ở cổ họng, á khẩu nhìn anh, trong lòng bẹp một cái xấu hổ.
Anh, anh, anh, anh. . .!!