Vương Tuấn Khải đi xuống tầng hầm dinh thự, mở khoá mật mã rồi bước vào căn phòng nhỏ hẹp bên trong. Hàn gia là dòng tộc chính trị, không bao giờ thiếu những thủ đoạn ngây ngất lòng người, với Hàn gia mà nói, dùng lí lẽ suông dụ dỗ khuyến khích đối thủ chẳng bằng một đao dứt khoát chém bay vây cánh, túm cổ đối phương ném vào l*иg, dồn tận đường cùng bằng hình thức cấp tốc nhất, chặt đứt mọi hy vọng cầu cứu khiến đối phương không còn chỗ lui.
Trình Bội im thin thít đi bên cạnh hắn, không rõ lý do vì sao thiếu chủ lại tìm mình nhưng chỉ cần được làm việc cho thiếu chủ là cô vui sướиɠ lắm. Thân là đệ tử chân truyền của Trình Thái Khang, cô tiếp xúc với rất nhiều hạng người thuộc các tầng lớp khác nhau, mỗi một người như thế đều sẽ có những mặt trái không muốn ai biết đến, mà Hàn Sương Tự lại hết sức cẩn trọng, không hề lộ ra tí sơ hở nào. Tuy là chỉ lớn hơn cô có một tuổi nhưng hắn lại gánh vác cả giang sơn nhà họ Hàn, Trình Bội biết vị thiếu chủ này là một thanh kiếm chưa được mài bén hoàn toàn, nếu có thể làm việc bên cạnh hắn từ lúc chập chững khai sơ, sau này chắc chắn cô sẽ được trọng dụng, sẽ kiếm được thật nhiều tiền!
Tiền đó, ai mà không mê chứ.
"Cô chỉ cần đứng trước mặt tôi là được rồi." Vương Tuấn Khải phân phó yêu cầu: "Yên tâm, nam Omega nọ không hề có tính sát thương, tôi sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô."
Trình Bội gật đầu lia lịa, phải phải phải, tôi tin anh vô cùng, anh là người phát lương cho tôi mà.
Trình Bội không biết hắn định làm gì, cho đến khi cô trông thấy người ở trong căn phòng giam dưới tầng ngầm Hàn gia, không hiểu sao có hơi giận. Không phải ai cũng nói thiếu chủ chỉ có một chân ái duy nhất là cậu Vương Nguyên gì đó sao, nhốt một Omega ở dưới đây là có ý gì? Lại còn nhốt cách một bức tường bằng kính trong suốt! Trình Bội lén lút nhìn Vương Tuấn Khải một cái, không phát hiện cái gì khác thường.
Nam Omega ngồi xoay mặt vào tường, nghe thấy tiếng bước chân thì cũng chỉ chớp mắt một cái, lành lạnh lên tiếng: "Cuối cùng cậu cũng chịu xuống đây gặp tôi rồi à."
"Tôi không phải người thất hứa." Vương Tuấn Khải kéo chiếc ghế ngồi xuống, ra hiệu cho thủ hạ ra ngoài: "Mấy ngày nay anh sống chắc rất tốt, Hàn gia không hề bạc đãi tù nhân chút nào."
"Đã là tù nhân thì có gì mà tốt?" Đối phương bật cười: "Năm xưa cậu sống ở SNO cũng từng trải nghiệm cảm giác này rồi mà, không phải sao?"
Trình Bội sửng sốt, SNO?
Hàn thiếu chủ là được nhặt về từ một tổ chức – chuyện này cả biệt khu ai cũng biết. Lúc hắn nhận tổ quy tông còn bị gièm pha một phen, chi chính của bổn tộc do Hàn Thiệu Tư lãnh đạo thì không nói, chi phụ lại nhất quyết làm khó làm dễ. Cũng dễ hiểu thôi, dưới gối Hàn Thiệu Tư chỉ có một đứa con gái lại còn mất tích, bọn họ đã rục rịch đào tạo con cháu để chuẩn bị ứng cử làm hậu bối của ông ta rồi. Bọn họ ngấm ngầm cạnh tranh quyết liệt, cuối cùng miếng bánh thơm lại rơi vào tay một thằng oắt chẳng biết là con rơi hay con ghẻ, bọn họ lại chẳng tức điên?
Nhưng giờ cô nghe thấy cái gì đây? Hàn thiếu chủ đến từ SNO? Không không, SNO chẳng phải là chỗ dành cho Omega ư?
Vương Tuấn Khải rất bình tĩnh im lặng, hiển nhiên hắn không phải kẻ thuộc SNO, nói nhiều bại lộ.
Người kia cũng chẳng chú ý, chỉ tập trung gọt bút chì, Vương Tuấn Khải để cho anh ta dùng cả dao mỹ thuật, không hề sợ anh ta tự sát chết. Anh ta treo những bức tranh lên tường, có cái ném xuống đất, bày đầy phòng, trông như một thế giới của học giả tâm lý.
Trình Bội lúc này mới thấy, những bức tranh nam Omega này vẽ đều rất đa dạng, có vẽ chân dung, có phong cảnh, có vẽ kí hoạ, có một số là hoạ tiết trang trí. Khiến cô càng kinh ngạc là tất cả chúng nó đều có màu sắc nghệ thuật khác biệt, dù chỉ là chì trắng đen nhưng cô có thể cảm nhận được bầu không khí khác nhau từ mỗi bức.
Hiển nhiên Vương Tuấn Khải đã nhận ra điều này từ sớm, hắn nhìn chằm chằm mấy bức tranh bị ném dưới sàn, mơ hồ đã hiểu tại sao năm xưa Ôn Tiễn mạo hiểm bị truy nã cũng phải về tìm Vương Nguyên cho bằng được.
Ôn Tiễn đa nhân cách.
Nam Omega ở trước mặt hắn đây cũng đã dao động ở tình trạng này, đại khái sự phân hoá nhân cách của anh ta không cao, lại sắp bước vào thời kỳ rối loạn tâm thần. Một bức tranh có chủ đề lễ hội lại hết sức u ám, bức tranh về tang lễ nhưng ai cũng có vẻ rất hài lòng, lại là một bức khác vẽ cảnh biển ban đêm với loài quái vật khổng lồ dưới lòng đại dương, và một bức chân dung mờ mờ ảo ảo về người phụ nữ đứng sau cánh cửa phòng, nhìn thẳng ra ngoài bằng ánh mắt lạnh lẽo.
"Dù sao tôi cũng chẳng biết gì." Nam Omega không muốn quan tâm ai, chăm chú vào lưỡi dao trên tay: "Cậu muốn gϊếŧ tôi cũng được, tôi chỉ là kẻ đứng ngoài vòng an toàn, không có gì để cậu khai thác."
"Tình thế hiện tại đã khác xưa, vòng an toàn vốn cũng chẳng an toàn." Vương Tuấn Khải nói nửa thật nửa giả: "Nếu đã chạy ra được thì anh cũng cần có chỗ dựa."
"Cậu muốn chiêu mộ tôi à?" Người nọ bật cười: "Tôi vô dụng lắm, lại sống không thọ, hơn nữa người đào thoát từ SNO là đối tượng nguy hiểm bị truy nã toàn cầu, điều này cậu cũng hiểu mà."
"Tôi đã sống và đang đứng ở đây, chẳng phải là minh chứng tốt nhất sao?"
Đối phương không nói gì.
"SNO đang xây dựng một trò chơi quy mô lớn." Anh ta thấp giọng nói: "Những kẻ như tôi vốn là không được coi trọng, chuẩn bị đào thải nên phải bỏ trốn để giữ mạng."
"Nữ Omega kia là sản phẩm thất bại?"
Đối phương gật đầu: "Tiểu Oánh chỉ là "trainee", vẫn chưa chính thức trở thành thành viên SNO, nhưng có kẻ hấp tấp muốn chứng minh thành quả nên gia tăng cường độ thí nghiệm, khiến Tiểu Oánh mất kiểm soát, trở nên khát máu."
Vậy ra đêm đó nam Omega này đã mang cô gái kia chạy ra khỏi SNO, nhưng vì cô gái không phải thành viên chính thức nên chỉ có mình anh ta là bị tuồn tin thông báo. SNO hoàn toàn bỏ qua quyền lợi hợp pháp của Tiểu Oánh, coi như cô ta không hề liên can đến mình.
"Nhưng mà nguyên nhân chính khiến anh phải chạy trốn là vì. . ." Vương Tuấn Khải đứng dậy: "SNO phân liệt nhân cách Omega, đúng chứ?"
Chiếc bút chì rơi xuống đất, nam Omega cuối cùng cũng quay lại nhìn Vương Tuấn Khải. Anh ta sững sờ nhìn gương mặt thản nhiên của hắn, lại nhìn Trình Bội cũng giả bộ trấn tĩnh ở bên cạnh, hoá ra mùi Omega nhẹ nhàng từ nãy đến giờ là của cô nàng này?!
"Cậu không phải là người của SNO?"
Vương Tuấn Khải đáp: "Tôi đã hứa sẽ cho anh sự an toàn, tôi chưa từng nuốt lời."
. . .
"Cậu giấu tôi làm chuyện gì xấu đúng không?"
Vương Nguyên lân la đến gần bàn làm việc của Vương Tuấn Khải. Gần đây y sống quá an nhàn, sợ sung sướиɠ lâu rồi quên mất nghề, phải tìm gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ để trải nghiệm. Chuyện duy nhất y có thể làm bây giờ là đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ Vương Tuấn Khải, bị hắn đánh cũng được, y còn có thể hoạt động gân cốt.
"Rảnh quá thì anh vào phòng tập mà luyện." Vương Tuấn Khải cho y địa chỉ: "Không thích sản nghiệp Hàn gia thì cứ chọn một chỗ mà tập, tôi thanh toán toàn bộ."
"Này vị đại gia kia, đó không phải là điều tôi cần." Vương Nguyên gõ gõ bàn: "Chẳng phải cậu muốn tán tỉnh tôi sao? Tôi chờ hơi lâu rồi đó, chưa thấy động tĩnh gì?"
Vương Tuấn Khải không hề bị đả động, chăm chú nhìn màn hình máy tính: "Tôi tôn trọng sự tự nhiên, huống hồ ép anh anh cũng đâu chịu."
Vương Nguyên liếc hắn, thầm nghĩ cậu đúng là hiểu tôi đấy. Hắn đã nói đến vậy, y cũng chẳng thèm nhiệt tình làm gì, nằm ườn ra trong phòng làm việc của hắn như thi thể, chẳng mấy mà lại ngủ rồi.
Cho nên khi Trình Bội và Trình Thiếu Kỳ cầm hồ sơ bước vào phòng làm việc, vừa đúng lúc bắt gặp Vương Tuấn Khải cầm chăn mỏng khoác lên người Vương Nguyên, thấy bọn họ nhìn mình cũng chỉ ra hiệu cho họ đi ra ngoài, từ đầu đến cuối vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như đã làm việc này rất nhiều lần.
Hắn đóng kín cửa, nhận tài liệu từ Trình Thiếu Kỳ: "Đã an bài nơi ở cho bọn họ xong cả chứ?"
"Đã xong thưa thiếu chủ." Trình Thiếu Kỳ nghiêm túc đẩy kính: "Nam Ninh và Tiểu Oánh được xếp cùng nơi, hai Omega đến từ phía nam đang ở một trại an dưỡng ngoại ô, còn một Omega người Do Thái đã ẩn vào nhà Costesnaro."
Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Cô ta nguyện ý?"
Trình Thiếu Kỳ gật đầu: "Cô ta nói muốn trả thù Kyles, hắn đã từng phá sai một vụ án liên quan đến gia đình cô ta."
Trình Thiếu Kỳ vừa nói vừa cảm khái, người trốn ra từ SNO không bao giờ ít, và như lời Nam Ninh – nam Omega đi cùng với Tiểu Oánh nói, bọn họ chẳng qua là được SNO mắt nhắm mắt mở thả ra chứ chẳng hề có đủ năng lực đào tẩu. SNO biết rõ chẳng có tổ chức bọn họ cũng không sống nổi, nhóm Omega bỏ trốn này đều là người tha phương tứ xứ, làm gì còn người thân hay họ hàng để dựa dẫm, lại chẳng dám tố cáo trước toà, chẳng dám rò rỉ thông tin, sớm muộn gì cũng bị xã hội ghìm chết.
Bọn họ không tính đến một nhân tố Vương Tuấn Khải.
Trình Thiếu Kỳ đại khái cũng không hiểu vị thiếu chủ này muốn tham dự vào chuyện của SNO làm gì, theo như những gì anh ta biết, Hàn gia tuy là có dính dáng đến SNO nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu, nếu không muốn truy cứu, chẳng ai có thể ép Hàn gia liên dự. Vương Tuấn Khải chủ động xuất kích tìm hiểu về SNO, mang những người đào thoát trở về, không lẽ hắn tính toán thôn tính SNO ư?
Trình Thiếu Kỳ cảm thấy cái này rất hợp lí, quay về làm kế hoạch thảo phạt liên bang cho thiếu chủ là vừa.
"Nếu không còn chuyện gì, hai người có thể ở lại Hàn gia ăn cơm tối." Vương Tuấn Khải đề nghị, lại nhận được cái lắc đầu đồng loạt.
"Thiếu chủ, tôi có thể hỏi chuyện này được không?" Trình Bội lén lút nhìn về phía cửa: "Anh và vị kia nhà anh quen biết nhau bao lâu rồi?"
Vương Tuấn Khải nhướng mày.
"Nếu không tiện trả lời cũng không sao hết." Trình Bội rối rít xua tay: "Tôi chỉ muốn biết để chỉnh sửa lại chiếc fanfic mấy ngày nay thôi."
Trình Thiếu Kỳ: "Fanfic?"
Trình sư muội gật đầu: "Fanfic của thiếu chủ và Nguyên ca, đã viết đến đoạn gay cấn rồi, em và Khúc Đồng Đồng đang thảo luận nên viết đoạn kết open ending hay bed ending để đọc giả nhớ lâu đây." Khúc Đồng Đồng chính là cậu thủ hạ thường xuyên đi theo bảo hộ Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, là thuyền trưởng nhiệt tình gán ghép hai người bọn họ bấy lâu nay!
Trình Thiếu Kỳ: ". . ."
"Mười năm." Vương Tuấn Khải đáp: "Nếu cần PR thì cô có thể tìm bộ phận marketing của công ty Thiệu Tự."
"Không không không, mấy hôm nay tôi tìm được một số chị em cùng ngành, fanfic được nhiều lượt xem lắm. Mà khoan. . .Mười năm?!" Trình Bội ôm ngực: "Trời ơi ánh sáng chân lý của đời tôi!"
Trình Bội sung sướиɠ chạy đi, để lại sư huynh cô vẻ mặt như nuốt ruồi: "Thiếu chủ, anh muốn công khai nhá hàng với thế giới trước à?"
Vương Tuấn Khải không phản bác: "Lót đường vẫn tốt hơn, đến lúc tôi công khai sẽ không có quá nhiều chướng ngại." Chủ yếu là hắn muốn Vương Nguyên chấp nhận dần dần, thời đại ABO hiển nhiên không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng với một người mãi mãi cũng không thể có một đứa con riêng cho mình, xã hội sẽ rất khó tiếp thu, kể cả nữ cũng thế.
Huống hồ Vương Nguyên sẽ chẳng chịu đồng ý nếu chỉ có một mình hắn gây áp lực.
Trình Thiếu Kỳ không biết điều này, anh ta cho là giữa hai người có khúc mắc, bèn thuận miệng cổ vũ hắn mấy câu rồi đi.
"À đúng rồi." Anh ta quay lại: "Thầy hướng đạo sinh dặn cậu sáng mai gặp ông ấy, nói có việc gấp muốn gặp trực tiếp ở nhà riêng, cậu có muốn tôi đi cùng không?"
"Anh cứ làm việc tôi dặn dò." Vương Tuấn Khải lắc đầu: "Chuẩn bị cho tôi một ít tỏi là được."
Trình Thiếu Kỳ không hiểu hắn muốn làm gì, gật gật đầu.
Vương Nguyên đã tỉnh từ lúc Vương Tuấn Khải ra ngoài, y ném cái chăn qua một bên, sau đó thấy không được nên nhặt trở về. Thảo nào đắp lên cứ thấy là lạ, chăn toàn là mùi của thằng nhóc kia, chỉ ngửi thôi đã có ảo giác hắn đang ôm y vậy!
Vương Nguyên vừa nghĩ vừa mắng thầm, ừ, mà sao hôm nay y lại nhạy cảm với mùi của hắn thế nhỉ?
Y xốc lại cái chăn, không có gì bất thường, đưa lên mũi hít hít, lập tức né ra xa.
Tim đập thình thịch, trò đùa gì đây?
End Chapter 45