Từ lúc trông thấy bọn họ đến giờ, gã bệnh nhân nọ chưa từng lộ ra bất kỳ thái độ kiêng kị nào. Gã giương nanh múa vuốt cho bọn họ thấy ai mới là kẻ có ưu thế, không ngại lộ ra vũ khí sắc nhọn của chính mình để triệt tiêu niềm tin sống còn trong lòng họ. Nhưng ngay lúc này gã lại lùi về sau, như gặp phải thiên địch truyền kiếp mà cảnh giác dè chừng, rõ ràng ánh mắt vẫn còn rất thèm thuồng món ăn tươi giòn rụm căng mọng nhưng không thể không rút.
Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải bịt tai không nghe được gì, thầm nghĩ thằng nhóc này luyện tà thuật từ bao giờ mà có thể thuần hoá cả vật chủ bị virus kí sinh? Lẽ nào trong những lúc y ném nó vào rừng, Vương Tuấn Khải gặp được kỳ ngộ khai quang trí tuệ, thật sự đắc quả thành thần?
"Đi mau!" Viên Hằng yểm trợ phía sau, nhắc nhở cả bọn nhanh chóng lên mặt đất trước. Cửa mật mã chỉ cần tấm thẻ từ là có thể mở ra khiến bốn người hoài nghi kẻ điên chính là thử thách của căn hầm này.
"Lẽ nào "tổ kiến" tàn độc đến mức xem mạng sống của người khác ra làm trò đùa?" Cateur gần như không thể tin nổi: "Có khi nào những bộ xương ngoài kia không phải chết do dịch bệnh, mà là do kẻ điên này sát hại? Nếu thật là thế, đã có bao nhiêu cuộc đào sát sinh tồn diễn ra trước đợt này?!"
Vương Nguyên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm kẻ điên. Rõ ràng gã có thể vọt ra khỏi hang động đuổi theo bọn họ, nhưng gã chỉ đứng dưới đó nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lẽo, như một con thú hoang bị nhốt trong l*иg, giãy cách nào cũng không ra được.
Bọn họ chạy không bao lâu, bỗng nhìn thấy ánh lửa chập chờn ở mảnh rừng phía trước.
Là Dương Trường Xuân.
"Anh ta đến đây rồi à?" Vương Nguyên thấp giọng hỏi Viên Hằng: "Anh có chắc là trên người mình không đeo thiết bị định vị nào chứ?"
Viên Hằng lắc đầu, nhìn y một cái rồi liếc về phía Cateur, song Cateur chỉ lo quan sát túi thuốc trên người đồng đội cũ chứ không chú ý đến chuyện bên này: "Hình như bọn họ lại gặp tập kích, dược phẩm vơi đi hai phần ba rồi, có vài người còn bị thương, không lẽ đυ.ng phải Tripsix?"
Vương Nguyên tò mò: "Tripsix là ai?"
"Đội trưởng của đội ngũ mạnh nhất trong đợt đào sát lần này, gã là sát thủ nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, là một truyền kỳ ít ai bì nổi. Tripsix là cách gọi tắt của 666, là số của quỷ Satan trong quan niệm tâm linh phương tây." Viên Hằng nhíu mày: "Dương Trường Xuân luôn chủ động hạn chế đυ.ng độ Tripsix ở mọi nơi, nếu đúng là anh ta gặp phải Tripsix thì gay rồi."
"Dương đội trưởng có thù với gã à?"
"Cũng không hẳn là thù, nhưng Tripsix trước giờ nổi tiếng là tính tình thất thường, nói đánh người là đánh, đặc biệt thích đánh những kẻ tỏ ra thông minh." Cateur thở dài: "Gã không vừa mắt Dương đội trưởng lâu rồi."
Vương Nguyên bật cười: "Cô càng nói tôi càng cảm giác là cô chưa từng thích Dương đội trưởng đấy."
"Biết sao được, giờ tôi cứ nhìn thấy anh ta là khó chịu." Cateur nhún vai.
Vương Nguyên còn định trêu cô vài câu thì vật thể trên lưng ngọ nguậy mấy cái trèo xuống. Vương Tuấn Khải ngồi im thin thít không dám nhìn thẳng vào mắt y, chỉ giả vờ quan sát tứ phía, rồi đột nhiên nheo mắt đanh mặt như thể đã phát hiện chuyện nghiêm trọng.
Vương Nguyên cũng nhìn theo tầm mắt hắn, nhìn đến một gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện trong đội ngũ đang di chuyển, sửng sốt lầm bầm: "Hơi quen mắt nhỉ, ai đây. . ."
Vương Tuấn Khải khẽ đáp: "Kẻ trên thuyền."
Người kia đúng là "ngài Hoa" đã xuất hiện trên con thuyền nhà F.D vào ba năm trước. Gã không thay đổi gì mấy so với lần đầu tiên gặp gỡ, chỉ là hình như lần này vai gã đóng là một kẻ câm anti-social, không thấy gã hé răng nửa lời. "Ngài Hoa" cúi đầu lầm lì đi phía cuối đội ngũ, giảm thiểu độ tồn tại đến mức tối đa, trên tay bị trói chặt, cổ đeo còng điện tử, rành rành là bị coi thành tù nhân mà đối đãi.
Vương Nguyên đột nhiên kéo áo Viên Hằng: "Trước giờ các người có từng thấy mặt Tripsix chưa?"
Viên Hằng lắc đầu: "Một trong những yếu tố giúp hắn trở thành sát thủ bậc nhất chính là khả năng hoá trang quỷ khóc thần sầu, chưa bao giờ hắn lộ mặt thật, những người biết rõ diện mạo của hắn nếu không phải là cấp trên cao tầng thì đều đã bị tẩy não quên mất hết rồi."
Vương Nguyên gật gù, lén lút nháy mắt với Vương Tuấn Khải --- Có đột phá rồi!
Vương Tuấn Khải nao nao trong lòng --- Anh tính làm gì?
Vương Nguyên bấm hắn một cái --- Uy hϊếp Tripsix, ép gã đưa chúng ta ra ngoài!
Vương Tuấn Khải vô thức nhìn xuống bàn chân bị thương của y, vì cõng hắn chạy một đoạn đường khá dài nên miệng vết thương đã nứt ra từ lâu, y lại chẳng hề chú ý, tán gẫu với hai người còn lại một cách hết sức hồn nhiên. Vốn hắn cũng không định thu thập đầy đủ bộ thẻ từ để ra khỏi đào sát, cộng thêm tình hình bàn chân không khả quan, bây giờ vừa nghe y nhắc là bắt đầu suy nghĩ có nên hùa theo Vương Nguyên đi đường tà đạo?
Vương Tuấn Khải cân nhắc không lâu lắm, ra hiệu cho "đồng bọn" ở phía đối diện hành động.
Ở nơi rừng thiêng nước độc này, không thiếu nhất là động vật hoang dã.
Con sói nhận được tín hiệu của hắn, lao đi như tên bắn. Đội nhóm của Dương Trường Xuân bị tiếng động dồn dập bất ngờ xoa nhãng, sự chú ý đều tập trung vào hướng đó. Bọn họ vừa mới bị tập kích không bao lâu, quá dễ dàng giành được lợi thế làm cho ai nấy thiếu cảnh giác, vừa nghe thấy âm thanh lạ là chẳng kịp suy nghĩ đã vội cử người rượt theo.
"Ban đêm trong rừng rất bất tiện, quay lại mau!!" Dương Trường Xuân không dám lớn tiếng, mấy ngày nay anh ta dẫn dắt đội nhưng không tìm được tấm thẻ từ nào, hôm qua anh ta còn công khai đuổi Viên Hằng đi làm đội viên khá bất mãn, lúc này mệnh lệnh không còn giá trị như trước, có vài người không nghe lời đã đuổi sâu vào rừng, mất bóng rồi.
"Ngay cả Tripsix còn không thể gϊếŧ chúng ta, anh sợ gì hả đội trưởng?" Có kẻ nhân cơ hội mỉa mai mấy câu, giễu cợt vài tiếng, bị Dương Trường Xuân trừng một cái: "Thuốc men của đội chúng ta không còn bao nhiêu, lại không rõ đến khi nào mới có thể kết thúc đào sát, nếu có người bị thương-. . ."
"Này không phải là vấn đề của anh sao?" Đội viên nọ cố ý trách móc anh ta lãnh đạo không chuyên nghiệp: "Anh yên tâm, bọn tôi sẽ luôn chừa cho anh số thuốc cuối cùng, không để anh chết vì nhiễm trùng đâu mà lo."
Dương Trường Xuân nhíu mày không đồng tình, chưa kịp phản bác thì một tiếng nổ chói tai bất thình lình vọng đến. Nhóm người lập tức cầm chắc vũ khí quan sát xung quanh, lập tức chia ra để kiểm tra tình huống. Số người còn lại khá ít mà tầm nhìn về đêm cũng không tốt nên chẳng ai muốn đi kiểm tra một mình, liền gom lại vào nhau rồi để một người canh giữ tù binh.
Người bị xếp ở lại không mấy vui vẻ, chỉ vào mặt tù binh: "Cấm mày lên tiếng, ngoan ngoãn ở đây đi."
"Ngài Hoa" an phận đứng yên một chỗ không mở miệng, cho nên khi thấy đội viên kia bị một bàn tay thò ra đánh ngất, gã cũng im re chẳng thốt một lời.
Sau đó gã bị lôi vào bụi rậm.
Người lôi gã vào nở nụ cười xán lạn, chói mắt đến độ Hoa Trạch vừa nhìn thấy đối phương là đầu đau từng đợt.
Viên Hằng không hiểu hành động cướp tù binh của y có ý nghĩa gì, nhưng theo thói quen hắn không có ý kiến, chỉ liếc Vương Tuấn Khải một cái rồi nhìn Hoa Trạch bằng ánh mắt đe doạ.
Hoa Trạch ngồi xổm đối diện với Vương Nguyên, vẫn chưa tỏ ra ngây ngô tạo niềm tin rằng mình vô tội thì Vương Nguyên đã vỗ vai gã, ân cần thăm hỏi: "Ngài Hoa còn nhớ tôi không? Người cha đơn thân tội nghiệp dẫn theo đứa con bé bỏng trên chuyến tàu năm nào đây. Qua mấy năm rồi mà ngài vẫn còn xuân sắc ghê, đáng tiếc hình như sa cơ thất thế, táng gia bại sản phỏng? Ngay cả cái quần đàng hoàng cũng không có mà mặc."
Hoa Trạch thừa biết y là ai, chuyến đột nhập vào đào sát sinh tồn lần này cũng là vì Vương Nguyên, nhưng gã thừa nhận gã không muốn tiếp cận y bằng cách này, một khi đã bị Vương Nguyên cướp quyền chủ động thì sẽ có nhiều chuyện vượt ra ngoài tầm kiểm soát của gã.
Hoa Trạch suy nghĩ ứng đối với hồ ly thành tinh, cuối cùng ngả bài: "Không dám giấu gì A Dực, mấy năm nay tôi kinh doanh thất bại, tình tiền đều chạy, không còn cách nào khác đành phải đến đây thử vận, chẳng ngờ vừa mới vào cuộc đã bị bắt thế này."
Vương Nguyên gật đầu đồng tình: "Tôi hiểu mà, thời thế bây giờ không buông tha cho hạnh phúc của ai, muốn yên ổn sống sót cũng khó khăn. Ấy, hãy khoan diễn nét đáng thương sớm quá, nếu anh đã vào được đây rồi tôi cũng không dài dòng làm gì."
Vương Tuấn Khải xuất hiện ở phía sau y, xoay hai lưỡi dao gấp trong tay, con mắt màu lam đậm như phát sáng trong bóng đêm vô tận, khiến hắn trông chẳng khác hộ pháp trấn đền là mấy.
Vương Nguyên cười thân thiết, tranh thủ gây ấn tượng tốt: "Nghe nói anh biết đường ra?"
Sợ Hoa Trạch nghe không rõ, y cố tình tiến đến sát mặt gã, thì thầm bên tai hết sức ngọt ngào: "Tôi nhìn thấy anh rồi đại ca."
Hoa Trạch cười khan: "Thì chúng ta gặp nhau ở trên thuyền. . ."
"Chàng bác sĩ đứng cạnh anh trông thật là xinh xắn." Y ngả ngớn thổi khí vào tai gã, thấp giọng buông từng chữ một: "Cậu ta chính là Dịch Nhiên đúng không, Mr.Tripsix?"
Vương Nguyên vừa nói xong, đã bị hai bàn tay nắm vai lôi ra cùng lúc, ngã bịch xuống đất ngơ ngác nhìn lên: "Viên đội phó? Nhóc con? Có chuyện gì sao?"
Vương Tuấn Khải không nói gì, mặt căng như dây đàn. Viên Hằng cũng muốn tỏ ra lạnh lùng như nó, nhưng lại không nhịn được mắng: "Cậu là Omega còn độc thân đấy! Dí sát một tên Alpha như vậy làm gì?!"
Vương Nguyên: "Anh không nói thì suýt nữa tôi cũng quên mình là Omega."
Viên Hằng tức điên, cho là y giễu mình, giận không nói nên lời. Cateur chậc chậc hai tiếng, kéo Hoa Trạch đứng dậy, nháy mắt tỏ ra đáng yêu: "Anh đẹp trai, dẫn chúng tôi ra khỏi đây đi, anh muốn gì tôi cũng chiều."
Hoa Trạch giả vờ rụt cổ: "Là cô nói đấy nhé."
Vương Nguyên chỉ vào mặt gã: "Đồ mê gái! Năm xưa anh hứa hẹn với tôi thế nào?!"
Viên Hằng: "Đủ rồi!"
. . .Rốt cuộc thì Hoa Trạch cũng chịu dẫn họ đi một con đường khác.
Dọc đường đi Vương Nguyên không ngại trêu ghẹo Hoa Trạch, nói gã phụ lòng thiên hạ, tệ bạc với xã hội, rằng trước kia dịu dàng với người ta thế nào, nói cả buổi gã không nhúc nhích mà Cateur chỉ cần nũng nịu vài câu đã gật đầu như bị bỏ bùa mê thuốc lú. Hoa Trạch vốn nghiện diễn kịch nhưng cũng bị y làm cho suýt lật thuyền, nửa thật nửa giả tránh né Vương Nguyên.
Cateur cười khúc khích ôm vai y, nói y như thế này mà còn độc thân thì đúng là mắt đám Alpha Beta xung quanh đui mù hết rồi. Viên Hằng vẫn luôn trừng Hoa Trạch một cách vô cùng hiên ngang lẫm liệt, đến nỗi Tripsix tiếng tăm lừng lẫy co đầu chui vào trong mai, sợ bị trừng đến sáng hôm sau ắt là mặt sẽ mọc đầy lỗ.
Vương Nguyên thở dài, nếu hai người họ biết kẻ đang bị đè đầu cưỡi cổ là Tripsix sát thủ huyền thoại, có khi nào sốc phản vệ xoay qua đấm y hay không? Nghĩ ngợi lung tung, y phát hiện Vương Tuấn Khải vẫn im lặng cho đến giờ, bèn quay đầu nhìn hắn.
Đứa bé cúi gằm mặt gần như giấu mình trong bóng đêm, nếu như nó cố tình trốn đi, có lẽ ngay cả sát thủ chuyên nghiệp như Tripsix cũng không biết.
Đợi đến khi bọn họ rời khỏi địa điểm ban đầu rất xa rồi, Hoa Trạch đề nghị cắm trại nghỉ ngơi, cả bọn liền tìm nơi trú chân, Vương Nguyên mới lò dò đi đến cạnh Vương Tuấn Khải hỏi chuyện:
"Bị gì vậy?" Nhớ đến hình ảnh khủng bố trong hang đá vôi, y chà xát hai cánh tay: "Lúc đó là sao thế? Chú mày mộng du à?"
Vương Tuấn Khải không đáp.
"Đánh rắm một cái cũng được, làm đi." Vương Nguyên đẩy đẩy nó: "Làm để chứng tỏ chú mày không bị đoạt xác."
"Mùi Omega của anh rất nhạt."
Vương Nguyên còn tưởng hắn nói dối cho qua: "Này không phải là chuyện xưa giờ sao? Đâu phải chú mày mới biết anh lần đầu? Khai thật đi, lòng nặng tâm sự gì đó?"
Vương Tuấn Khải lắc đầu: "Nhạt đến mức ngay cả bây giờ tôi cũng sắp không cảm nhận được. Tôi không hề chú ý điều này cho đến khi Viên Hằng phát hoả với anh, ban đầu tôi nghĩ là do tinh thần căng thẳng, nhưng không phải thế."
Hắn siết nắm tay, rũ mắt nhìn vết băng sau cổ y: "Anh đã làm gì với tuyến Omega của mình vậy?"
End Chapter 36