Vương Tuấn Khải nội công thâm hậu đến mấy cũng không thể bì kịp với yêu tinh ngàn năm Vương Nguyên, cơ mặt giật giật, chỉ đành chuyển đề tài: "Tại sao anh ta có đôi khi là Beta, có đôi khi lại là Omega?"
"Hỏi hay đấy." Vương Nguyên keo kiệt phủi tay mấy cái gọi là tán thưởng: "Nhưng anh đã nói là không biết."
Hai người môt trước một sau đi về, cứ việc bản mặt của nhau đều khó ở như phụ nữ trong cữ, nhưng kẻ nhìn mặt đoán sắc lô hỏa thuần thanh như Jour thoáng cái đã nhìn ra Vương Tuấn Khải có tâm sự. Một Alpha và Omega đi cùng nhau thì có thể phát sinh vấn đề gì? Nếu đặt trong tình huống bình thường, Jour nghĩ có lẽ gã nên chuyển qua dịch vụ mai mối được rồi, nhưng khi Omega nọ là Vương Nguyên thì sao?
"Tìm được mục tiêu rồi sao?" Vương Nguyên láo liên nhìn một loạt đội ngũ, trố mắt: "Nhiều như vậy? Đều là Omega?"
"Đều là Omega." Jour bất đắc dĩ nói. Không phải nói Omega là chủng quý hiếm sánh ngang rùa biển sao? Thế nào mà hôm nay bọn họ vừa gặp là gặp ngay một nhóm. Tuy rằng đại đa số các thành viên trong ba tiểu đội đều là Alpha tinh anh đã được rèn giũa qua máu tanh chiến trường, nhưng cũng không phải tất cả đều biết viết chữ "nhịn"!
Huống hồ, nhóm Omega này dù tỏ ra quật cường lạnh lùng nhưng có mấy ai luyện được tuyệt kỹ lưu manh thành bản sắc như Vương Nguyên chứ? Quét một vòng trong số Omega bị bắt, đã loáng thấy có vài người khôi phục bản tính rồi.
"Mấy cậu là ai vậy? Trốn từ trung khu SNO ra hả?"
Cái trung khu kia chẳng biết đức hạnh thế nào, nhưng tuyệt đối không phải loại địa phương có địa thế tương tự bệnh viện tâm thần như trong giọng điệu Vương Nguyên.
Mọi người không hẹn cùng câm lặng, dù cho là đất nước được đánh giá là nơi hạnh phúc nhất thế giới, rơi vào miệng học giả lươn lẹo Vương Nguyên cũng chẳng khác gì mảnh đất y dùng để lấy cát lấp hố chôn phân chó, cực chẳng đã vị này còn coi chó thành mèo mà nuôi, may mắn husky không bị mất tập tính cẩu cẩu, chuyển giới thành thần mèo.
Nhóm Omega hiển nhiên không định trả lời, có vài người lén lút dùng ánh mắt soi mói xem thường đánh giá Vương Nguyên.
Con người là loài động vật có tính quần cư, giữa số đông, nếu bạn đặc biệt thì bạn sẽ bị bài xích, mà Vương Nguyên quả thật là ví dụ điển hình, nếu không phải xung quanh người y vẫn còn tản ra mùi vị Omega nhàn nhạt thì có khi bị nhầm là Omega giả mạo cũng nên.
"Không chịu nói? Tốt." Vương Nguyên quay đầu, vỗ vai Jour ở phía sau: "Cứ việc tra khảo theo đúng quy trình quân đội."
"Chúng tôi là công dân bình thường, các người đã vô cớ bắt bớ chúng tôi thì thôi, sao lại còn tra khảo gì nữa?!" Rốt cuộc cũng có người đi đầu tiên phong, phẫn nộ lớn tiếng nói: "Đừng nghĩ do chúng tôi đều là Omega mà coi nhẹ!"
"Đúng! Các người phải có một lí do chính đáng để bắt người chứ!" Có người dám lên tiếng sẽ có người phụ họa: "Các người có biết bọn tôi có gia thế như thế nào không? Mỗi một người đều là kim chi ngọc diệp chúng tinh phủng nguyệt, các người có động nổi không??"
"Phải đó! Tôi nhất định sẽ gọi ca ca kiện các người tội xâm phạm quyền công dân, tổn hại đến danh dự nhân phẩm và tính mạng!"
"Mau thả chúng tôi ra!"
Vương Nguyên cau mày che tai, nhất thời nổi quạu: "Im hết coi! Như một cái chợ! Muốn sân si sỗ sàng bố đời thiên hạ thì về nhà mà gắt! Ở đây không phải chỗ dành cho trẻ vị thành niên thích thể hiện! Ai thèm giam các người chứ! Muốn về thì về đi, để cái áo các người đang mặc lại đây là được!"
Jour nghe nói đến đoạn vị thành niên, nhịn không được thầm phản bác chẳng phải y cũng là vị thành niên đó sao?
"Áo? Tại sao tôi phải. . ." Một Omega vẫn còn chìm đắm trong tác dụng tinh thần của đám đông, nắm chặt tay lại, chỉ là cậu ta nói đến nửa chừng, đột nhiên im bặt.
Mọi người cũng xanh mét nhìn nhau, có kẻ lắp bắp: "Cái gì để lại áo chứ! Vậy thì chúng tôi mặc cái gì về?!"
"Chẳng phải đó chỉ là hoodie sao? Cởi ra là được. Về phần áo khoác? Anh đẹp trai này sẽ dẫn mấy người đi mua mới." Vương Nguyên vừa nói vừa chỉ chỉ Jour.
Jour:. . .
Jour: "Bạn hiền, tôi cần phải tích tiền sắm đồ cưới vợ. . ."
Vương Nguyên tai điếc mắt mờ làm lơ.
Đôi mắt y híp lại, quan sát biểu tình lo lắng trên mặt các Omega đối diện, thầm nghĩ đúng là có chuyện, bằng không vì cái gì hơn ba mươi Omega đều đồng loạt mặc áo hoodie đen lượn vòng trong con phố này?
Lễ hội hoodie á?
Nhóm Omega bối rối nhìn nhau, trông thấy đám người quái gở này không có dấu hiệu buông tha thì co rúm lại, rõ ràng là sợ đến tay mềm chân run. Có người chịu không được mùi vị hormone Apha quá gần, hít sâu một hơi khai khẩu:
"Thật ra. . .cũng không phải chuyện gì không thể nói. . ."
"Cậu im đi! Không được nói!" Người bên cạnh bịt kín miệng cậu ta, Omega sợ run một chút, đắn đo giằng co. Không khí càng có vẻ khẩn trương, nhiều người nuốt nước bọt ừng ực, hình như rất mất kiên nhẫn.
"Tôi nói cho." Giữa lúc kẻ tám lạng người nửa cân, một Omega trông có vẻ chín chắn nhất nhóm bước ra: "Chúng tôi ăn mặc như vậy, cũng là bởi vì có người thông báo."
"Tất cả những Omega ở đây đều là người trong giới quý tộc. Làm ơn hãy giữ kín bí mật về điều này giúp chúng tôi." Cậu ta chần chừ một lúc, cũng không có nhiều do dự: "Chắc các vị cũng biết đến nguyên soái Arthur, thần tượng của hầu hết Omega toàn thế giới rồi chứ?"
Authur – tên vừa nghe đã biết là tình nhân quốc dân cao phú soái tiền đồ đầy mình, còn cả cái chức danh nằm quyền sinh sát kia nữa --- Vương Nguyên gật gù, y không biết.
Cũng may Omega nọ hiểu lầm ý y, không huyên thuyên lải nhải về "tình nhân quốc dân" nữa, tiếp lời: "Hai ngày trước, những Omega sống trong nội khu thị thành thủ đô đều nhận được một phong thư bí ẩn."
"Trong đó viết, nguyên soái Costesnaro đã về thủ đô, ngài rất thích Omega da trắng mắt đen, thích Omega có tố chất huyền hoặc bí ẩn, còn gợi ý rằng nếu một Omega mặc hoodie đen hiện diện trong mắt ngài, sẽ làm tôn lên làn da trắng cùng cá tính, rất có thể sẽ được ngài chú ý. . .Vì thế chúng tôi chờ đến hôm nay, ăn mặc sao cho hợp ý nguyên soái. . ." Cậu ta xấu hổ ngại ngùng cúi đầu: "Chỉ là lại có nhiều người cùng ý tưởng như vậy. . ."
Khóe miệng Jour co quắp, gã mới nghe cái gì đấy? Đây hẳn là thời đại tân tiến hòa bình chứ không phải chế độ quân chủ chuyên chế như ngày xưa đâu nhỉ? Vì sao gã lại tưởng tượng ra một khung cảnh hoàng tử tuyển vợ vậy?
Jour, đầu óc có giới hạn trung thành với phim ba chú heo con không bao giờ có thể lĩnh ngộ được hình ảnh sâu xa trên.
"Ra vậy." Vương Nguyên gật gật đầu, bỗng có người reo lên: "Không phải cậu cũng là Omega da trắng mắt đen, mặc quần áo màu đen đó sao? Cậu nhất định cũng hâm mộ nguyên soái Costesnaro!"
Vương Nguyên: "Chẳng lẽ cứ là Omega mặc đồ đen thì là fan cuồng anh chàng nguyên soái kia sao?"
"Ôi cậu đừng chối! Chứ không thì bao nhiêu màu ấy, sao cậu không chọn lại chọn màu đen!"
"Bởi vì tôi mù màu, chỉ nhận diện được màu đen a." Vương Nguyên trợn mắt nói.
Quần chúng: ". . ."
Đương khi mọi người còn tranh luận về vấn đề vớ vẩn này, xa xa đã có một âm thanh vang dội truyền đến.
Tiếng nhạc hào hùng cùng tiếng reo hò của những người hâm mộ khiến da đầu Vương Nguyên run lên, phóng mắt nhìn về phía kia, y nhìn thấy một đoàn phi cơ ngay hàng thẳng lối xếp thành hình vòng cung chậm rãi đáp xuống sân bay quân sự cách đó không xa, phát ra tiếng ầm ầm nặng nề.
"Nguyên soái về rồi! Nguyên soái đến cổng thành thủ đô rồi!!"
Chẳng biết là ai reo lên trước, nhóm Omega đều đồng loạt lên tinh thần.
Jour nhìn Vương Nguyên một cái, thấy y không có động tĩnh gì liền cho người thả các Omega nọ ra. Bọn họ cũng sốt ruột lắm, không kịp truy vấn lý do Jour bắt người đã vội chạy đi rồi.
"Arthur Costesnaro sao. . .?"
Vương Nguyên lẩm bẩm, hai ngón tay bấm vào nhau.
"Hắn là nguyên soái trẻ nhất quốc gia, chỉ mới hai mươi chín tuổi. Từng lập nhiều chiến công do có năng lực mở rộng bờ cõi và thôn tính quốc gia nhỏ, hiện đang là chìa khóa vàng của tổng thống." Jour tiếp lời, ánh mắt vi diệu: "Đồng thời cũng từng là. . .Kẻ đã bị Ôn Tiễn gϊếŧ."
"Rồi hắn hồi sinh và chạy đến đây làm thần tượng á?" Vương Nguyên bưng mặt.
". . .Xem tình hình này thì hắn hoàn toàn không có chuyện gì." Jour bất đắc dĩ: "Tổ chức cũng lường trước việc này rồi."
"Nếu thế thì việc truy nã Ôn Tiễn. . ."
"Sẽ tiếp tục chứ sao." Jour nhìn ra xa, thấp giọng: "Ám sát không đơn thuần là ám sát, gϊếŧ chết Ôn Tiễn rồi cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ."
End Chapter 23