Cực Tốc Sinh Tồn [Khải Nguyên]

Chươngter 12

Vương Nguyên bỏ tiết chiều để bù đắp thiếu sót dạ dày, Vương Tuấn Khải chỉ biết quả thế.

"Chú mày làm sao vào được đây vậy?" Y vừa chén một trận no nê, hai tay còn cầm theo đùi gà đầy mỡ, ăn tới mức miệng mồm bóng loáng: "Chắc không phải trèo tường vào đâu hả?"

Vương Tuấn Khải gật đầu: "Không còn cách nào khác."

Vương Nguyên: ". . .Chú mày làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh, nếu anh mất danh hiệu học sinh ưu tú sẽ không có học bổng đãi ăn thịt nướng."

Vương Tuấn Khải yên lặng nhìn y – nói như thể mình là học sinh ưu tú vậy.

Vương Nguyên mắt điếc tai ngơ, đột nhiên mở miệng: "Sao?"

Thằng nhóc không hiểu gì quay đầu liếc tên Omega nói năng cộc lốc kia, mãi mới hiểu được y đang đề cập đến bà chị hôm nay nó gặp trước cửa văn phòng. Nó không có thẫm mỹ quan gì, vùi đầu khổ ăn: "Chẳng ra làm sao."

"Ha ha ha, nhưng mà anh hôm nay phải đi theo cô ta cho đến tối đó." Vương Nguyên nhỏ giọng nói, vẻ mặt đáng khinh xoa xoa tay: "Xem xem cô ta có bí quyết gì để trở thành thần tiên không ăn khói lửa nhân gian."

Thằng nhóc biết y muốn tìm ra manh mối, nhưng đặt niềm tin trên người bà chị kia có tương lai sao? Ngoài việc bà chị kia và một trong những nghi phạm có huyết thống, nó thực sự không nhìn ra sẽ có điểm đột phá gì từ Phàn Vân. Phàn Đông đã ly hôn từ khi còn là tay sai của Diệp lão bản, từ đó đến nay thông tin về vợ cũ và con gái ông ta đều không xuất hiện qua. Ấy vậy mà chỉ sau một cái chết bất đắc kỳ tử của Công Tôn Dung, lịch sử trưởng thành của Phàn Vân và mẹ đều lật gốc lên để tra, thậm chí có kẻ nhưng Vương Nguyên – không tiếc bán cái ân tình mà âm thầm tiếp cận Phàn Vân.

Phàn Vân tan học rất muộn, theo sự lý giải của bạn bè cùng lớp là cô ta còn bận tạo dáng nữ thần cho đám nam sinh nông cạn trong lớp thăm hỏi, sau đó vờ như mình là một người cầu tiến vươn lên, tích cực liên lạc với chủ nhiệm môn và giáo viên lớp để trao đổi bài tập. Cuối cùng, Phàn Vân mỗi ngày đều sẽ ghé qua cửa hàng hoa trước trường, đứng ngắm một lúc lâu mới "không cam tâm" rời đi, để sáng hôm sau bông hoa nào bị cô ta nhìn trúng sẽ có mặt trong ngăn bàn cô ta.

Hôm nay cũng vậy.

Vương Nguyên tan học muộn. . .Không đúng, y căn bản không lên lớp, cả một buổi chiều đều lang thang ở hàng quán lề đường càn quét đồ ăn vặt, thòm thèm chưa đã mà nhìn chằm chằm hàng thịt nướng hồi lâu. Nghe dân bản xứ nói món thịt nướng ở cửa hàng này độc nhất vô nhị, nhìn thì có vẻ tầm thường, ăn vào lại chỉ muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Vương Tuấn Khải cầm theo một bọc thịt nướng lớn được cô nhân viên gói lại, trầm mặc đi theo Vương Nguyên, dọc đường không nói lời nào lại lén lút liếc đông liếc tây.

Vương Nguyên cố ý trêu chọc: "Nhìn cái gì nha thằng nhóc kia? Nhìn gái? Ôi chao chú mày lại mới bao nhiêu tuổi đâu mà phát triển sớm như vậy. . .A, không đúng, chú mày là Alpha, có trưởng thành vượt trội thì cũng không có gì khó hiểu, nhưng thường thì thân thể phải phát dục trước chứ nhỉ? Chẳng phải Alpha đều là một lũ cơ bắp to hơn cơ não sao? Chú mày thế mà phát triển ngược, đi tu bổ đầu óc. . ."

Nói liên miên cằn nhằn, làm cho Vương Tuấn Khải phiền táo cực kỳ, nhưng dù sao cũng đã quen, vừa quen một cái chính là nghe lọt tai. Nó dĩ nhiên không nhìn các nữ sinh đi đường kia, cũng không chú ý đến bạn đồng trang lứa, với một kẻ có đời sống sinh hoạt đi ngược với cơ chế sinh tồn và trái hoàn toàn chuẩn mực xã hội, Vương Tuấn Khải từ lâu đã thề suốt cuộc đời chỉ cống hiến cho vũ khí, nghiên cứu vũ khí, đánh thắng Vương Nguyên.

Một phen nhạo báng nhau, hai người đã đi đến một tiểu khu nằm trong con hẻm nhỏ dài. Nhưng khác với những nơi xập xệ u ám khác, tiểu khu này dành cho gia đình thượng lưu, dù vắng tanh nhưng lại nồng nặc mùi kim tệ.

"Tiền là có độc." Vương Nguyên thâm thúy cảm khái nói, dắt Vương Tuấn Khải nép vào tường: "Cũng giống như tình yêu, tiền là thứ dằn vặt con người trong sông mê biển khổ. Càng thích tiền thì càng tiêu tiền nhiều, đây chính là một thứ phiền não dắt mũi chúng sinh. Không có tiền nước mất nhà tan, không có tiền thiên tai đại nạn, không có tiền không có cơm ăn, càng không có lão bà ôm ngủ hằng ngày."

"Anh có thể ôm tôi." Vương Tuấn Khải qua loa nói, đại khái chỉ muốn cắt chuỗi dong dài làm dáng của Vương Nguyên, nhưng nó không biết lời này thốt ra xong Vương Nguyên lập tức ghét bỏ véo hai má hai kéo kéo: "Chú mày lại chả được mấy lạng thịt."

"Còn có husky cũng cho anh ôm." Nó nghiêm túc nói.

Vương Nguyên: ". . ." Y lại chẳng hiếm lạ con chó đầy lông kia. Nhìn Vương Tuấn Khải vẻ mặt bình tĩnh lại ít khi lộ ra sắc thái chờ mong, Vương Nguyên bật cười xấu xa: "Đến lúc đó đừng đổi ý nhá, nhất ngôn cửu đỉnh!"

Lời qua tiếng lại, mất một thời gian hai người cũng đã tới được trước cổng nhà Phàn Vân. Vương Nguyên cái kẻ không biết trời cao đất dày này chẳng những không lén lút quan sát mà quang minh chính đại tìm một quán cà phê gần đó, ngồi xuống rồi chọn hẳn những bốn tách. Bởi vì dung mạo y cũng thuộc dạng xuất sắc có thiên phú dị bẩm, kèm theo một đứa bé mặt mũi đại nhân vật nên không ít người chú ý, Vương Nguyên thoải mái đón nhận ánh mắt của chúng sinh, vừa uống cà phê vừa ngầm hừ hừ ca khúc nào đó, giống như đã quên mất mục đích hai người họ đến đây làm gì.

"Nhà ở tiểu khu này đắt đỏ nhỉ." Y bâng quơ nhịp giò, đặt tách cà phê xuống cảm khái. Nhân viên bê nước ở bên cạnh nghe vậy lập tức ngồi xuống đối diện y, ánh mắt lóe lóe: "Hai vị đây. . .là muốn mua nhà sao?"

"Tham khảo chút giá mà thôi, anh biết đó, tôi nghe nói nhà ở tiểu khu đây chất lượng không tồi, gần bệnh viện gần trường học an ninh lại tốt, nhưng đập một số tiền quá lớn vào thì nhiều người không muốn. Nhưng mà. . ." Y cố tình ghé sát vào nhân viên kia, nháy nháy mắt: "Nếu có người giới thiệu thì sẽ được giảm giá đúng không?"

Nhân viên nọ là một Beta, vốn không hề cảm nhận được chút phát tán hấp dẫn gì từ Vương Nguyên, nhưng với tiêu chí người đẹp nhờ vả thì phải thò tay giúp một tí, hơn nữa người đẹp này còn sắp rót vào túi mình một lượng lớn kim tệ, không khỏi chộn rộn hẳn lên: "Ánh mắt của anh bạn này thật tốt, nhà ở tiểu khu này chính là trân châu giữa đá cuội, vô cùng phù hợp với khí chất của anh bạn đây!"

Vương Tuấn Khải vốn ngồi im không động, nghe đến đây không nhịn được liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ cố nhích đến gần Vương Nguyên, thầm nói nó đọc sách ít nhưng không dễ bị lừa, nhà lại có thể phù hợp với khí chất gia chủ?

"Còn phải nói nữa sao, tôi đã nhắm tiểu khu này lâu rồi." Vương Nguyên hồ hởi gật đầu, nhướng mày chỉ mấy căn trong tầm mắt: "Căn đó, chắc là giá cao nhất? Vừa sang trọng vừa tiện lợi, góc nhìn rộng còn có hồ bơi; căn bên trái kia ắt hẳn chính là nhà tiện nghi, nhìn thì nhỏ nhưng tôi đoán là có thể đủ cho mười người sống không hề khó khăn. . ."

Nhân viên phục vụ luôn nghĩ đến tiền, càng nghe y huyên thuyên càng sốt sắng, gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng, phong thủy tốt, làm ăn phát tài thịnh vượng. . ."

Cho đến khi Vương Nguyên chỉ vào một ngôi nhà cách bọn họ xa nhất, đường đã lên đèn nhưng trong nhà tối om không có chút hơi thở người sống, chỉ có cửa sổ gác mái là sáng lên – chính là nhà Phàn Vân: "Còn căn bên kia sao không có người mua à? Nhìn đẹp như vậy mà."

"Có, có, dĩ nhiên là có người thuê chứ!" Nhân viên tưởng là y muốn căn nhà nọ, lập tức xua tay: "Chỗ đó đã mua từ nửa năm trước rồi, đại gia thâu tóm còn là một kẻ hào phóng đây!"

Nhân viên nọ không ngại kể vị đại gia kia chi tiền phóng khoáng như thế nào, tiền hoa hồng thơm tho ra sao, nhưng gia đình ông ta hình như không thích ông ta mua nhà ở đây, suốt quá trình đều chẳng hề lộ sắc mặt đẹp. Bất quá. . .

"Hình như vợ ông ta không bình thường, ấy, tôi nói chính là tinh thần không được bình thường cho lắm. . ." Nhân viên nhỏ giọng than thở: "Bạn tôi là người giới thiệu nhà cho ông ta, từng nhìn thấy bà vợ phát cơn đánh đập con gái, đánh đến nỗi cô gái kia mấy ngày không dám ra gặp ai. Cũng bởi vì bà ta thần trí không tỉnh táo nên chính quyền không thể can thiệp, cô gái kia cũng chỉ đành nhận mệnh."

Vương Nguyên gật gù, tiếc nuối đón hùa, dăm ba câu đã moi được không ít thông tin từ nhân viên nọ, cuối cùng chọn một căn trông có vẻ hài hòa nhất.

Vương Tuấn Khải im lặng liếc y – Thực sự mua nhà?

Vương Nguyên nháy mắt – Anh đây có tiền!

Vương Tuấn Khải chuyển mắt nhìn nhà Phàn Vân, lông mi rũ xuống, Vương Nguyên lại tính làm loạn gì đây?

Nhà Phàn Vân dường như chỉ có mỗi cô ta ở, thông tin người mẹ mất tích đúng là không giả, nhưng đối với việc cấp bách như vậy, cô ta không phải nên gấp rút sốt ruột đến đồn cảnh sát gây áp lực sao? Phàn Vân bình tĩnh như vậy, làm cho kẻ khác có dự cảm trời quang trước bão giông, nhưng ngẫm lại một tiểu bạch hoa thoát tục bất phàm như vậy có thể làm được gì đâu.

Hai người trở về khách sạn, đã là mười một giờ đêm.

"Hôm nay quân tiếp viện đã đến, sáng mai nhớ đón. . .? Gì vậy? Chân bọn họ mọc ra để làm gì? Tự đi tìm không được sao . . ."

Vương Nguyên nằm trên giường khách sạn, ngán ngẩm nhận tin nhắn của Jour gửi tới. Quân tiếp viện cái gì chứ? Rõ ràng là phái người đến giám sát tiến độ nhiệm vụ mà thôi. Dài dòng văn tự cho hoa mỹ vào rồi lại chả lộ mặt thật là chưa tin tưởng y làm việc?

Vương Nguyên bĩu môi, mở tin nhắn khác.

"Phàn Đông có chứng cứ ngoại phạm nên được thả rồi." Y lẩm bẩm: "Trong khoảng thời gian Công Tôn Dung chết, ông ta đi công tác ở tỉnh G, còn cùng với khách hàng tham dự không ít tiệc khánh công, bởi vì có hình ảnh nên cảnh sát không thể không thả ông ta ra."

Phàn Đông sau khi trở về thành phố này liền tiếp quản một phần công việc của Công Tôn Dung, vốn lúc trước vây cánh của ông ta không nhiều lắm, sau cái chết của người phụ nữ kia, đột nhiên lại có không ít kẻ tự nguyện đầu nhập dưới thế lực của ông ta. Phần tài nguyên bị chia năm xẻ bảy của Diệp gia hiện tại nằm trong tay bốn người, Phàn Đông giữ số lượng nhiều nhất, kế đến là Diệp Nhiên – một trong những thành viên thuộc chi thứ của Diệp gia, tới Trần Diệc rồi mới là Julias.

Vương Nguyên nhìn gương mặt Diệp Nhiên trong màn ảnh, nheo mắt lại, vốn là không quan tâm lắm về mấy tên nghi phạm này nhưng rồi y đột nhiên cau mày lại.

Diệp Nhiên.

Từ đầu đến cuối chưa từng có ai đề cập đến người này, vậy mà cậu ta lại nắm không ít cổ phần tài nguyên Diệp gia. Nghe nói Diệp Nhiên cũng giống như Julias, được Diệp gia bồi dưỡng đã lâu ở nước ngoài, hay tin Công Tôn Dung bị gϊếŧ mới trở về. . .trong ngày hôm nay.

Y cúi đầu, ánh mắt ám mờ, trùng hợp vậy à, đều là "hôm nay"?

Toàn bộ tư liệu về Diệp Nhiên mà Jour gửi cho y đều chỉ vẻn vẹn có bấy nhiêu, từ lúc sinh ra cho đến khi trưởng thành đều không có gì khác thường. Cũng bởi vì quá mức suôn sẻ nên Vương Nguyên không buông được nghi ngờ, người như vậy có thể tranh đấu cùng Julias quyền kế thừa gia nghiệp Diệp gia sao?

Đúng lúc này, Vương Tuấn Khải đột nhiên gọi y, chỉ chỉ màn hình.

Bọn họ lắp đặt một cái camera siêu nhỏ ở trước cửa kính tiệm cà phê, theo dõi căn hộ Phàn gia, hiện tại là mười một giờ ba mươi phút nhưng đèn ở cửa sổ áp mái vẫn chưa tắt, chứng tỏ Phàn Vân vẫn còn thức.

Ngôi nhà im lìm như chìm trong bóng đêm, cho đến khi Phàn Vân xuất hiện trong màn hình. Cô ta mặc một bộ quần áo trắng toát, tóc xõa dài, đứng nhìn chằm chằm vào chuồng thú cưng trước sân nhà. Vương Nguyên không nghe nói cô ta có nuôi thú cưng, cho nên Phàn Vân đây là đang ngắm ai?

Với góc độ của y không thể nhìn thấy thứ nằm trong chuồng thú cưng, cho dù y gắt gao quan sát toàn bộ màn hình cũng vô dụng. Vương Nguyên nhổm dậy, mở cửa sổ theo thói quen trèo ra ngoài.

"Đây là tầng mười." Vương Tuấn Khải nắm lấy áo y, mặt than nói: "Trèo ra cũng được nhưng khách sạn này gần đồn cảnh sát."

". . ." Thiếu chút đã quên. Vương Nguyên gỡ tay thằng bé ra, ôn tồn nói: "Tắt đèn phòng đi."

Vương Tuấn Khải: "Tắt đèn cũng không được, nhân viên an ninh sẽ đi kiểm tra phòng ngay bây giờ."

Nó vừa dứt lời, cửa phòng bị gõ ba tiếng, giọng một người đàn ông truyền qua khe cửa: "Hai vị khách quý, đồ ăn đặt sẵn đã có rồi, mời ra lấy!?"

Vương Nguyên nhìn cửa, lại nhìn Vương Tuấn Khải, thỏa hiệp leo xuống, chỉ là không hiểu tại sao thằng nhóc này lại biết rõ ràng giờ giấc làm việc của khách sạn như vậy.

Vương Tuấn Khải mặt không cảm xúc nhìn Vương Nguyên tươi cười báo cáo với nhân viên khách sạn, giơ đồng hồ trên tay lên: "Y không đi rồi."

[Tìm cách để y đi đi, không phải chú mày rất thông minh sao?] Đầu dây bên kia có vẻ vội vã, không giấu được nóng nảy. Vương Tuấn Khải lặp lại câu trả lời vừa rồi, lại nói: "Đổi người khác đi, đêm nay y sẽ không hành động."

Nó không đợi người kia kịp nói thêm câu nào, vặn kim đồng hồ, an tĩnh ngồi trên sofa như cũ. Vương Nguyên xoa gáy lẩm bẩm đi vào, nhíu mày: "Lạ thật, mình có đặt đồ ăn khuya đâu. . ."

Y nheo mắt nhìn đứa bé tĩnh tọa nhập định cách đó không xa, nhớ tới mình vốn là muốn đi đến nhà Phàn Vân, bây giờ lại không đi được, u u nói: "Chú mày cố ý đúng không?"

Vương Tuấn Khải bất động, không hề bị ảnh hưởng, thực chất trong lòng đã sôi sôi.

Tiếp đó nghe Vương Nguyên nói: "Vốn là muốn đợi anh đi rồi, một mình ăn đồ ăn chứ gì? Còn không hỏi xem tiền phòng tiền ăn là ai quẹt thẻ? Hừ, lớn rồi còn biết giấu ăn một mình, coi có hư hỏng không!"

Vương Tuấn Khải: ". . ." Thôi được rồi, y không phát hiện là được.

Nó mở mắt nhìn Vương Nguyên đẩy xe đồ ăn đến, tức giận cầm miếng bít tết xẻo xẻo xẻo, ờ như không thấy ánh mắt liếc xéo của y, trùm chăn ngủ.

End Chapter 12