Vương Nguyên dĩ nhiên không thể để cho Falorie lộ mặt, cứ việc y đã sớm biết tên Julias tâm cơ đen thui kia đã phát hiện thái tử phi chân thân đến đây, nhưng với trách nhiệm của một người đã ký hợp đồng làm việc, y phải hoàn thành xong vở diễn ngày hôm nay.
Chỉ là y tưởng tượng quá tốt đẹp.
Julias chăm chú nghe âm thanh từ máy nghe lén cài trên người Vương Nguyên, không chú ý đến ánh mắt không hài lòng của mẹ đẻ. Bà ta gọi vệ sĩ bên cạnh đến, nhỏ giọng ra lệnh, sau đó đoan trang hiền thục ngồi yên vị trên ghế - tư thế chuẩn bị xem trò vui.
WC vốn là chia làm bốn gian, phân biệt Alpha Beta với Omega nam nữ, Vương Nguyên và Falorie lúc này đang đứng ở gian Omega nam, vốn là chỉ định lén lút trao đổi vài câu, không ngờ lúc đó một Omega nam lạ mặt đột nhiên đi vào, nhìn thấy Falorie lập tức thét lên.
Vương Nguyên, Falorie: ". . ."
"Mọi việc trông cậy vào cậu!" Falorie chạy đi như một cơn gió, sợ bị người khác chú ý. Omega nam kia sau khi hét xong, thấy Alpha biếи ŧɦái đã sợ mất vía chuồn rồi, bình tĩnh cùng Vương Nguyên bốn mắt nhìn nhau.
"Hét xong rồi?" Vương Nguyên nháy nháy mắt mấy cái.
"Hét xong rồi." Người nọ nghiêng đầu, đi ngang qua y đẩy cửa phòng WC mà vào.
Vương Nguyên nhìn nhìn cánh cửa kia, hơi rũ mắt, quay đầu đi ra khỏi WC.
Khi chỉ còn một hành lang nữa là có thể trở về phòng ăn, y đυ.ng phải một nhóm người ăn mặc giống hệt nhau, kẻ đi đầu mặt mày đỏ gay bước chân hỗn loạn, dường như đang cố gắng chịu đựng thứ gì đó. Chẳng ngờ khi nhìn thấy Vương Nguyên, hắn ta càng mất bình tĩnh, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm y như muốn ăn tươi nuốt sống.
Vương Nguyên cảm giác được nguy cơ trước mắt, cấp tốc lách người tránh khỏi cú vồ hồ hởi của người đàn ông kia, bị khí vị Alpha nồng nặc trên cơ thể hắn ta làm cho kinh sợ, hai mắt đảo một vòng liếc nhóm người sau lưng: Không cản hắn lại hả?
Bọn người kia cũng là Alpha, vừa trông thấy Vương Nguyên liền đen mặt, dùng sức bình sinh lôi thủ lĩnh của bọn họ về: "Lão đại, Omega này còn chưa có thành niên, ngài đυ.ng vào chính là vi phạm luật bảo vệ Omega, sẽ đi tù!"
Lão đại một bộ "đi tù thì sao" vùng vẫy không ngừng, sức lực lớn đến nỗi hất văng cả đám người cùng lúc, hắn thở dốc run rẩy, yết hầu động động, tựa như là cố gắng ngăn cản bản năng chính mình, lại không thể chống đối nổi cơn khát khô cổ họng đang đốt cháy cơ thể hắn.
Vương Nguyên đại khái đoán được địa vị của mình trong mắt người ta chẳng khác nào đùi gà bàn ăn, tự giác tìm đường chạy trốn. Tình trạng của tên Alpha này rõ ràng là dư thừa hormone dẫn đến phát cơn bừa bãi, nếu để mấy tên Alpha xung quanh cũng bị mùi của hắn lây nhiễm, không xác định bọn họ có trở nên giống như hắn hay không. Thừa dịp nội bộ còn đang kìm chế lẫn nhau, y phải trở về bên cạnh Julias, ít nhất nếu có xảy ra xô xát y không cần phải động thủ.
Vương Nguyên chớp nhoáng quyết định xong, phát hiện ra con đường trở về ghế lô của Julias nằm ở sau lưng đám người này: ". . ."
Theo tư liệu điều tra, Falorie tuy là Alpha nhưng tố chất thân thể không thích hợp vận động cao độ, nếu y tùy tiện nhảy vọt qua mặt bọn họ chạy trốn, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ làm cho đám người họ Diệp nghi ngờ. Cứ việc bọn họ không coi Falorie ra gì, còn khinh thường đến nỗi không thèm tìm hiểu xem Falorie là Alpha hay Omega, thì y cũng phải giữ hình tượng thư sinh văn nhược cho nguyên chủ - cái này không nằm ở tố chất làm việc nữa mà thuộc về nhân đạo rồi.
Vương Nguyên nhắm chừng khoảng cách, ra hiệu cho đám Alpha kia giữ lão đại bọn họ lại, có người vội vàng gọi bảo vệ đến, sốt sắng tìm cách giải vây. Nhưng chẳng biết là lão đại bọn họ ăn phải hoạt huyết tăng cường thể lực kiểu gì, trong phút chốc lại đánh bọn họ văng ra xa, lao đến túm chặt cánh tay nhỏ của Vương Nguyên.
Vương Nguyên: ". . ." Các người vô dụng như vậy lão đại các người có biết không?
Vương Nguyên lập tức mếu máo, vừa gỡ tay hắn ra vừa xoay chân giẫm lên giày hắn, gót giày vốn là nông, bị y cứng rắn lựa đủ góc độ mà trở thành vũ khí không tồi. Alpha nọ đau đến hút khí, vốn dĩ trong tình trạng phát tình, mọi cơ quan trên thân thể Alpha đều trở nên mẫn cảm hơn bình thường, chân hắn bị giẫm như vậy, cơn đau phóng đại trên gấp mười lần, hắn không thể không bỏ tay Vương Nguyên ra, nhưng vẫn cứ cắm flag đỏ chuẩn bị tiến công bắt giữ cậu lần nữa.
"Be careful." Vương Nguyên hảo tâm nhắc nhở, ôm cánh tay bị nắm sắp sưng lên của chính mình chuồn đi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về ghế lô. Giờ này ắt hẳn Julias cũng đã phát hiện sự bất thường nhưng lại chưa xuất hiện giải vây. Cái này có thể dùng hai nửa bán cầu não phỏng đoán, một là hắn nghĩ y bị táo bón, hai là bị đám người bên trong kìm kẹp không cho đi.
Julias không phải là người thú vị - Vương Nguyên vừa tăng tốc vừa nghĩ thầm, xiêu xiêu vẹo vẹo mà tránh thoát ma trảo của Alpha kia, mấy lần thoát trong gang tấc, rốt cuộc cũng đến được ghế lô.
Y không ngại nhào thẳng đến trước cửa, đợi đến lúc Alpha nọ vồ tới thì lập tức né sang một bên, để đối phương đổ xô cánh cửa ngã vào trong, làm cho không ít người sửng sốt.
Vẻ mặt Công Tôn Dung khá đặc sắc, vừa trông thấy Alpha kia, bà ta liền trợn trừng mắt mất đi cả phong thái phu nhân. Hiển nhiên Công Tôn Dung biết rõ người này, trên mặt bên trái viết rõ hai chữ "tại sao", bên phải "là hắn".
Tất cả người có mặt tại hiện trường đồng loạt đứng dậy bày ra tư thế đề phòng, đương trường chưa kịp chuẩn bị tốt đối phó đã nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của "Falorie" vang lên từ cửa ghế lô, sau đó vị thiếu gia chân yếu tay mềm kia như cơn lốc nhào vào lòng Julias, mà phía sau y là một đám người đầu trâu mặt ngựa hớt hải đuổi đến.
Alpha nọ trực diện nghênh đón ván cửa, đâm cánh cửa hỏng cả bản lề, cơ thể đổ ập xuống nhanh chóng đứng phắt dậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm từng người từng người một trong phòng.
. . .
Vương Tuấn Khải kéo cửa sổ xuống, nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài, đuổi husky vào trong phòng khách sạn.
Jour không biết đã đi đâu, đồng bọn của gã cũng kéo nhau chè chén hết cả rồi. Vương Tuấn Khải chẳng biết nhiệm vụ lần này là gì, kiên nhẫn ngồi chờ Vương Nguyên trong khách sạn, nhưng mãi chả thấy chút hương khí nào của vị Omega lệch lạc kia, liền quyết định đi tìm một chút.
Thành phố này là một trong những bến cảng giàu nhất C quốc, đô thị phồn hoa, người xe chật ních như nêm cối, muốn tìm một người trong im lặng chẳng khác gì mò kim đáy biển. Vương Tuấn Khải biết thế, nó trước kia cũng là sống ở thành thị, nhưng tai nạn máy bay đã chìm sâu trong trí nhớ kia đã mang đi toàn bộ tài sản của nó – kể cả những ký ức về thân nhân, về bản thân, về quá khứ mà nó từng trải qua. Vương Nguyên từng nói như vậy cũng không tồi, ít ra nó sẽ không hiểu được thống khổ khi mất đi những thứ quý trọng, còn ra vẻ uyên bác mà khuyên nó sống tiến về phía trước, rũ bỏ đau thương.
Chẳng biết y nói có đúng hay không, nhưng trước giờ Vương Tuấn Khải chưa từng cảm giác được mất trí nhớ có tí tẹo ích lợi nào. Ít nhất là bây giờ, nó tuy cầm tiền trong tay, lại chẳng biết phải làm sao đón xe bus.
Hình ảnh một cậu bé cosplay dắt theo một chú chó husky con con chạy dọc theo vỉa hè khiến không ít người chú ý, có kẻ nhận ra tổ hợp này chính là hot search vừa lên top.1 trend, liền sôi nổi đến gần chụp ảnh.
"Không biết là con cái nhà ai, trông thật là đáng yêu! Nhưng hình như nó bị lạc đường hay sao ấy, từ nãy đến giờ vẫn quanh quẩn ở khu phố này."
"Chúng ta có nên giúp một tí không? Hay là gọi cảnh sát đến? Thường thì trẻ nhỏ sẽ không chủ động trả lời câu hỏi của người lạ, có khi còn khóc toáng lên nữa."
"Biết làm sao được chứ, xã hội bây giờ nguy hiểm quá mà. Ây. . .? Thằng bé có vẻ là muốn lên xe bus, nhưng mà. . ."
Nam thanh niên tốt bụng vươn tay, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Tuấn Khải leo lên chiếc xe dành cho học sinh tiểu học, chạy đi rồi. . .
Vương Tuấn Khải chen chúc trên xe, vốn là nó không định lên nhưng husky đã nhanh chóng nhảy vào xe trước, nó không thể lạc mất husky được, đành phải vọt theo.
"Cháu bé này là con nhà ai đấy nhỉ?"
Vương Tuấn Khải đã nghe qua câu hỏi này từ nãy giờ: ". . ."
Người quản trò lật lật danh sách, bất quá chị ta vừa nhận lớp này sáng nay, căn bản không biết Vương Tuấn Khải tên là gì, xét thấy bộ dáng của hắn không tồi, bên cạnh còn dắt theo một chú chó đẹp mắt, ắt hẳn thân phận cũng không kém cạnh gì, chỉ là không có phụ huynh nhắn nhủ thôi. Chị ta đưa Vương Tuấn Khải lên ghế ngồi, dặn nó ngồi yên cùng các bạn, xe bon bon chạy thẳng về trung tâm thành phố, nơi có tháp đồng hồ cao chót vót.
Xe đỗ xuống trước một tòa kiến trúc to lớn xinh đẹp, đám trẻ đua nhau ùa xuống, tốp năm tốp ba tụ tập lại, chỉ có một mình Vương Tuấn Khải ăn mặc kỳ quái, mang thú cưng đi theo nổi bật nhất.
Vương Tuấn Khải ngửa đầu nhìn dòng chữ "Trường tiểu học Khải Á", mặt không biểu tình xoay người đi một nước. Thế nhưng người quản trò làm sao cho nó đi được, chỉ nghĩ nó không quen môi trường lại chỉ đi một người, lòng yêu nghề tận tụy dâng trào đột xuất, nắm lấy tay Vương Tuấn Khải dắt đi.
Nó giằng lại, dễ dàng giãy ra khỏi tay người quản trò, trơn tuột như con lươn vòng ra sau chị ta, cong mông bỏ trốn.
"Này. . .! Chú bảo vệ!" Người quản trò sửng sốt, đương trường hô to: "Chú bảo vệ, cản đứa bé đó lại!"
Giáo dục mầm non tổ quốc là quốc sáng hàng đầu, vì vậy ngay sau đó liền có cảnh một thằng bé cắm đầu chạy như điên, con chó phía trước vừa chạy vừa mở đường, đằng sau là một toán người rầm rập đuổi theo, khói bụi mịt mù bay tứ phía.
Khi mà người quản trò cho rằng phải gọi cảnh sát vào cuộc, Vương Tuấn Khải đột nhiên xông ra giữa đường, chụp chó husky ném lên lưng, đột ngột nhảy phóc lên không trung như thể đã vận được nội công cái thế, đáp xuống tại đỉnh đầu một chiếc xe hơi đang phóng tới.
Vương Tuấn Khải bỏ lại đám người ngơ ngác thở dốc ở sau đuôi, tiếp tục đạp lấy đà phóng lên một chiếc xe chở hàng. Nó lăn một vòng trên xe, nhắm chừng độ cao, đợi đến khi chiếc xe chạy tới khu vực cầu vượt, bật lấy đà thật mạnh mà chụp lấy hai thanh sắt trên cầu, cả ngời lơ lửng trên không trung.
Chó husky nhảy lên cầu trước, nhanh gọn cắn cánh tay giúp Vương Tuấn Khải từng chút từng chút leo lên.
Không ít người quay được cảnh này, hot search trong một giờ lập tức phừng phừng lửa nóng, đẩy mạnh đến mức người ngoài lề cũng biết, thay nhau chia sẻ ra tứ phía.
Lúc Vương Nguyên thấy được cái clip này là khi y yên vị trên xe bốn bánh, nhàn nhã ăn đùi gà.
Y không ngại một mồm miệng dầu mỡ bóng loáng, mượn di động vệ sĩ của Julias đánh tiếng cho người nhà, chẳng ngờ thấy được cái đầu đề bài báo nhảy ra. Cái thứ nhất chinh là "luận về việc làm sao biến thành siêu nhân", cái thứ hai là "thói đời ngày nay, tuổi trẻ là thế", cái thứ ba lại là "sốc! Avengers sắp chiêu nạp thêm thành viên mới",. . . Tất cả đều dẫn về một đường link duy nhất: Clip nhóc sói nhà y liều mạng biểu diễn xiếc không trung, thành công cắt đuôi bảo vệ trường tiểu học.
Vương Nguyên: ". . ."
Tuy là y rấ có cảm giác thành tưu nhưng cũng rất không hài lòng về hành vi xốc nổi bốc đồng của Vương Tuấn Khải!
"Đường Nam Lộ, tuyến tây 303, trường tiểu học Khải Á. . ." Y thầm nhớ địa chỉ người đăng clip, hung hăng cạp đứt một miếng thịt gà: "A. . .Tên Jour hố cha kia còn dám bén mảng đến đây, còn không sợ bị người yêu cũ cắn chết."
Y kéo ngón tay, phát hiện sự việc lùm xùm ở ghế lô nhà hàng hôm nay cũng được lên báo. Chẳng biết phóng viên viết bài là thần thánh phương nào, thế mà có thể chộp được những bức hình mang giá trị tham khảo cao.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn là vì có người nhúng tay, chia sẻ tư liệu cố tình muốn phóng viên đăng bài lên, mà là Alpha phát tình bất thình lình kia bình thường cũng là một người có tiếng.
Arthur Costesnaro, em trai cục trưởng cục cảnh sát trung ương thành phố, hiện đang giữ chức thiếu soái của tiểu đội quân chống phá khủng bố, từng lập không ít chiến công, lụm không ít huy chương. Tỷ lệ thuận với gia thế khủng và thành tích mà hắn đạt được là nhan sắc thuộc hàng thượng đẳng, vì vậy Arthur có không ít fan hâm mộ, Omega muốn gả cho hắn có thể xếp hàng dài từ đầu đến cuối cảng biển C quốc.
Đáng tiếc, hắn độc thân đã lâu vì nghe nói là có người trong lòng. Nhưng đối phương đã biến mất từ lâu, cõi lòng Arthur liền biến thành hũ mắm phong kín, không cách nào thoát mùi.
Có người trong lòng vì cái gì không chịu sử dụng thuốc ức chế phát tình?
Vương Nguyên nhìn nhìn gương mặt Arthur trên màn hình, lại liếc Julias đang lái xe. Arthur sau khi bị Julias bộp một phát bất tỉnh liền được đàn em mang đi, về cơ bản không gây phiền toái gì, nhưng những hình ảnh trên tờ báo này là có người cố ý chụp ảnh hiện trường, tuồn diện mạo của Julias ra.
End Chapter 9